Viên Đạn Tình Yêu

Chương 37: 37: Anh Ta Tới Đây Làm Gì





"Alo? Sao mày không nói gì nữa thế hả con trai? Này, nãy giờ mẹ đùa thôi nhá, thực ra mẹ muốn có con dâu lắm rồi, mày cố gắng rước người ta về cho mẹ vui đi!"
"Cưới vợ mà để mẹ vui thì con lấy vợ làm gì?" Trần Hạo giật giật khóe môi.
"Mẹ..

mẹ không quan tâm! Mẹ chỉ cần mày rước người ta về nhà mình một hôm thôi là mẹ đã vui lắm rồi, chỉ cần phù hợp với tiêu chuẩn của mẹ, những thứ khác mẹ không quan tâm."
Trần Hạo cạn lời lần hai: "" Mẹ, phù hợp với tiêu chuẩn của mẹ thì có khác gì rước vợ về cho mẹ vui hả?
Anh đành hắng giọng: "Thôi được rồi, nể tình mẹ nài nỉ, hôm nay con trai sẽ dẫn mẹ lên nhà con thăm cô ấy."
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi một tiếng rống to từ bên đó truyền qua làm anh giật mình suýt đánh rơi điện thoại: "Mày..

mày đã ở chung với con gái nhà người ta rồi? Ôi chúa ơi, kiếp trước tôi đã tạo nghiệt gì thế ông ơi, nó dụ dỗ con gái nhà người ta kìa ông ơi..

Sao tôi lại đẻ ra một thằng con trai vô liêm sỉ thế ông ơi.."
"Mẹ bình tĩnh nghe con nói cái đã.."
"Mày kêu mẹ làm sao mà bình tĩnh được đây? Ôi trời ơi con ơi, mày.."

"Mẹ, nhà hai đứa bọn con ở gần nhau." Trần Hạo ngắt ngang lời mẹ mình.

"Mẹ chẳng chịu nghe hết câu đã tự suy đoán linh tinh thế? Con không biết mẹ có tật này từ lúc nào luôn ấy."
Đầu dây bên kia truyền tới tiếng cười ngượng nghịu: "Mẹ xin lỗi con trai, xin lỗi nhé.

Mà trưa nay mẹ tới được không?"
Trần Hạo nhìn cái lịch trình của cô ở trên bàn mà anh bảo Trình Nam đi lấy: "Hôm nay cô ấy bận rồi, có lẽ khuya mới về được."
"Haiz..

Mẹ bó tay rồi, con trai à.

Con là đàn ông, sao lại để phụ nữ làm việc vất vả thế chứ hả? Không biết yêu thương chiều chuộng người ta, cẩn thận người ta bị ong bướm dỗ ngọt một cái là đồng ý ngay!" Trần phu nhân thực sự bó tay với con trai mình.
"Con tin tưởng cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ không như vậy đâu." Lời này của anh nghe có vẻ khá tự tin, nhưng trong lòng thì lại đang tự ti.

Lỡ đâu đúng như mẹ anh nói thì sao?
Mà chắc không đâu nhỉ, anh quên mất cô ấy là sát thủ.
"Ai biết được." Trần phu nhân ở đầu dây bên kia nhún nhún vai.

"Giả sử như con bé là một cô bé ngây thơ hiền lành hoạt bát, kiểu như vậy rất dễ bị mắc lừa.

Còn loại lạnh nhạt ít nói, lại càng dễ mắc lừa hơn, vì kiểu người như thế thường có nội tâm vô cùng sâu sắc đó con trai.

Con trai à, nói cho mẹ biết, cô gái của con thuộc loại nào vậy?"
Lúc này Trần Hạo mới lo lắng thực sự.


Anh chào Trần phu nhân qua loa rồi cúp máy: "Chào mẹ, giờ con bận rồi, con cúp máy đây; tối nay con sẽ qua rước mẹ!"
* * *
Ở nhà chính Trần gia.
"Ơ thằng này!" Trần phu nhân nhìn điện thoại, sau đó liếc sang bên cạnh.

"Hai đứa vừa lòng chưa?"
"Vừa lòng rồi ạ, cháu vừa lòng lắm rồi!" Minh Ngọc cười cười lao tới ôm Trần phu nhân: "Con biết ngay là bà lợi hại nhất!" Nói xong cô bé còn quảng cáo cho Trần phu nhân: "Bà ơi, chị gái đó xinh đẹp lắm, lại còn rất dịu dàng với con nữa!"
"Con nghĩ sao về cô gái đó, A Di?"
"Cô ấy cũng lễ phép lắm, tóm lại ấn tượng đầu tiên rất được ạ." Trần Di vuốt vuốt cằm.
"Đúng đấy bà ạ! Nếu bà gặp đảm bảo bà sẽ thích chị ấy cho xem!" Minh Ngọc nhiệt tình cổ vũ.
"Được rồi, được rồi! Cháu nói thế làm bà tò mò về cô ấy lắm, bà muốn xem rốt cuộc là thần thánh phương nào mà có thể làm cho cháu với con trai bà thần hồn điên đảo tới mức này." Trần phu nhân cười lớn, bàn tay của bà xoa xoa đầu Minh Ngọc.
* * *
Trần Hạo gấp rút rời công ti, lái xe đến ngoại thành.

Anh không biết cô ấy quay phim ở đâu nữa, nên anh vừa đi vừa gọi cho Lương Thành.
"Alo, Trần tổng, có việc gì sao?"
"Gửi địa chỉ quay phim qua đây cho tôi!" Trần Hạo thúc giục: "Nhanh lên!"
"Nhưng.."

"Không nhưng nhị gì hết, gửi qua đây cho tôi!"
"Tôi định quay ở một con thác nhỏ ở ngoại thành, hình như là ở thôn Tiểu Khê thì phải.."
"Anh đi tới thôn Tiểu Khê trước đi, rồi gửi tọa độ cho tôi." Trần Hạo gõ một cách bực bội vào vô lăng, vô lăng hơi lệch đi một tí, nhân đó anh xoay vô lăng, rẽ đường vượt các xe phía trước mà tới thẳng thôn Tiểu Khê.
* * *
Bên kia, lúc Trần Hạo cúp điện thoại, Lương Thành tỏ ra chẳng hiểu gì cả.
Vũ Giai Tuệ thấy vẻ mặt anh ta, liền kỳ quái hỏi: "Đạo diễn, có chuyện gì vậy?"
"À, lát nữa Trần tổng sẽ tới đây.

Anh ấy kêu tôi gửi tọa độ của nơi mà chúng ta quay phim cho anh ấy."
"Ồ, vậy sao." Vũ Giai Tuệ lấy làm ngạc nhiên, vì sao Trần Hạo lại tới đó làm gì?
Trong lòng Triệu Thanh Diệp bỗng dưng dấy lên một cảm giác bất an.

Anh ta tới đây làm gì?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.