Vi Tử Giả Đại Ngôn

Chương 30: Xác Chết Trương Phình (10)




Chương bonus đề cử 91đ của đh @Hắchỏa, vô cùng cảm kích vì truyện hợp với đh, cảm ơn đh nhiều!

Mời nhấn thích (hình trái tim) ở cuối trang để gom like từ từ tạo động lực cho mình nha!

Một đề cử 90 điểm sẽ bonus chương nè!

- ---------------------------------

Chu Hải nghe thấy câu nói của La Vân Phong liền đi tới.

Quả nhiên, trên móng tay của nạn nhân được vẽ hình bươm bướm cực kỳ rườm rà, mỗi móng đều có chỗ khác biệt, sinh động như thật, những con bướm giống như đang giương cánh muốn bay.

"Trình độ sơn móng tay của thợ làm móng ở thành phố Đông Nam cao như vậy, đúng là khiến tôi mở mang tầm mắt!"

La Vân Phong nói với Chu Hải

Mặc dù anh ta không có nhiều kiến thức về lĩnh vực này nhưng 10 con bướm này rất đẹp, sinh động như thật, thợ làm móng bình thường tuyệt đối không thể làm được như vậy.

Kiểm tra xong bên ngoài, La Vân Phong cũng đã cắt móng tay của người chết.

Chu Hải đưa dao lên, bắt đầu tiến hành giải phẫu.

La Vân Phong đứng một bên xem, đôi mắt ngày càng sáng lên, tốc độ tay cùng trình độ phẫu thuật xuất sắc này đủ để anh ta bội phục. Ban đầu, khi bị phân đến tổ 2, tuy đã được nghe về năng lực của Chu Hải, nhưng trong lòng cũng ít nhiều không phục.

Dù gì Chu Hải cũng nhỏ hơn anh ta 2 tuổi, lúc làm việc tại thành phố Vũ Sơn, dù không thể lên làm tổ trưởng pháp y nhưng kỹ thuật và năng lực làm việc của anh ta cũng rất xuất sắc, La Vân Phong chưa từng phục ai cả.

Nhưng hôm nay tận mắt thấy kỹ thuật của Chu Hải, anh ta đã bị thuyết phục, động tác đi dao vừa chuẩn và liền một mạch, xem ra, lần này được phân vào tổ 2 là chính xác.

Chu Hải loại bỏ xương ngực của nạn nhân, không phát hiện gì mới trong các cơ quan nội tạng của người này, ngoài trừ những tác động bên ngoài tạo nên tổn thương gây tụ máu ở một số chỗ.

Hơn 15h, bọn họ hoàn thành giải phẫu, mọi người rửa mặt rồi trở lại văn phòng, ăn qua loa bữa tối.

Lúc này đã hơn 20h, Chu Hải đồng hồ.

"Mập Mạp, cậu đưa cậu Lương và La Vân Phong về đi.

Tôi chờ kết quả xét nghiệm từ chị Tăng, dù sao việc so sánh dấu vân tay vẫn chưa kết thúc, chờ có kết quả, tôi sẽ gửi cho chi đội trưởng Hoàng."

Mập Mạp liếc nhìn Lương Hồng Cương, hôm nay bạn gái của cậu ấy tới, không đi đón được thì không nói làm gì, nhưng tăng ca muộn thì không hay cho lắm.

"OK, tôi đưa cậu Lương và pháp y La về trước, nếu cậu Lương không về, Tiểu Khả sẽ chạy mất!"

La Vân Phong khoát tay.

"Đừng gọi tôi là pháp y La, gọi tôi là Phong Tử được rồi!

Khóe mắt Mập Mạp run lẩy bẩy.

"Tên điên?

Như vậy không hay cho lắm!

Một người đang tốt lành, dáng dấp cũng không tệ, xem như là người đảm đương vẻ ngoài của tổ 2 chúng ta, nhìn thế nào cũng không ra được một tên điên!

Chẳng thấy anh có chỗ nào không bình thường cả!"

Lương Hồng Cương che miệng cười.

"Anh Mập, trí tưởng tượng của anh thật phong phú!"

La Vân Phong cũng cười.

"Thôi, không nói nữa, có rất nhiều người gọi tôi là tên điên, tôi sẽ chờ cùng với pháp y Chu, các cậu về trước đi."

Thấy Chu Hải không phản đối, Mập Mạp lấy xe của Chu Hải, hai người nghênh ngang rời đi.

Mập Mạp vừa đi, văn phòng trở nên yên tĩnh.

"Muốn hỏi gì thì hỏi đi!"

Chu Hải trực tiếp nói một câu, làm cho La Vân Phong không biết phải mở miệng như thế nào, cúi đầu cười một tiếng, gãi gãi đầu.

"Cậu đang hoài nghi vụ án này là "tự sinh từ diệt" sao?"

Chu Hải hơi ngẩng đầu lên, "Không hoàn toàn, nhưng hung thủ giết người phụ nữ này rất có thể là Từ Trạch Khải."

Lúc giải phẫu, La Vân Phong đã tìm hiểu một chút tình tiết của vụ án 28/7 này, anh ta biết Từ Trạch Khải là nạn nhân thứ nhất.

"Ý cậu là, lúc đầu Từ Trạch Khải giết chết người phụ nữ này, sau đó hung thủ biết được, lập tức giết Từ Trạch Khải.

Nhưng vì sao hắn lại đem người phụ nữ này bỏ vào tủ lạnh?"

"Tôi chỉ đang nghi ngờ thôi, chờ kết quả ra rồi nói sau!"

Mắt trái Chu Hải hơi đau, ngoại trừ ở nhà thì chỉ có một hộp thuốc an thần khác trong xe mà thôi, nhưng xe đã bị Mập Mạp lấy đi rồi.

Đau, chóng mặt, cảm giác khó chịu càng lúc càng mãnh liệt, anh chỉ hận không thể đứng dậy đạp nát cái ghế này.

Vào lúc này, điện thoại của Chu Hải đột nhiên vang lên.

"Pháp y Chu, có kết quả rồi!"

Người gọi là Chị Tăng, kết quả có nhanh như vậy, nhất định là không cần so sánh kết quả lấy được, chẳng lẽ là...

"Không phải sử dụng quá mức ma túy đó chứ?"

Chị Tăng cười xem như đồng ý.

"Chính xác!

Trong máu của cả hai nạn nhân, nồng độ MDMA (thuốc lắc: MethyleneDioxyl - MethamphetAmine) và MDA (chất gây ảo giác: 3,4-Methylenedioxyamphetamine) trong máu đạt tới 150 mg/l, nồng độ cao như vậy có thể dẫn tới tử vong.

Bên cạnh đó, trong móng tay của nạn nhân nữ có chứa DNA của Từ Trạch Khải."

Cúp máy, điện thoại lại nhận được một tập tin.

Chu Hải mở ra, vân tay của nạn nhân đã được tra ra từ kho dữ liệu.

Nạn nhân là Dư Lệ Quyên, 23 tuổi, người ở thành phố Đông Nam, cô nhi.

Tốt nghiệp chuyên ngành ngoại ngữ của đại học Đồng Tế, Thượng Hải. Từ 2013 - 2014 nhiều lần đi lại giữa Anh và Trung Quốc, cô ấy đã lấp đầy 10 dòng về thông tin xuất nhập cảnh của mình.

Chẳng lẽ cô ấy là bạn gái của Từ Trạch Khải?

Người này cũng là đàn em khóa dưới của Vạn Trí Dũng, quan hệ phức tạp như thế, nhất thời Chu Hải cảm thấy hỗn loạn, dứt khoát không suy nghĩ nữa.

Chu Hải bỏ qua suy nghĩ hỗn loạn đầy trong đầu. Đã lấy được báo cáo, đến mai rồi nói tiếp, dù sao bên phía cảnh sát cũng đã đi bắt người.

Nghĩ đến đây, Chu Hải lấy bản báo cáo xét nghiệm và báo cáo so sánh dấu vân tay, gửi hết cho chi đội trưởng Hoàng.

La Vân Phong chở Chu Hải về nội thành, Mập Mạp gọi anh ta là tên điên quả thật rất đúng. Anh ta là một người cực kỳ cố chấp, một mực tra hỏi phán đoán của Chu Hải.

Bây giờ đầu óc Chu Hải rất loạn, không có thuốc an thần khống chế, lại nghe La Vân Phong nhắc đi nhắc lại bên tai, hận không thể đánh anh ta một trận.

La Vân Phong thấy Chu Hải không trả lời, cho là anh mệt.

Thở dài một tiếng, nhịn mong muốn được hỏi của mình xuống.

Anh ta đưa Chu Hải về tới nhà. Xe vừa dừng hẳn, Chu Hải đã gạt dây an toàn, không thèm quay đầu lại, xuống xe đi thẳng.

La Vân Phong chuẩn bị giơ tay tạm biệt, thì đã không còn thấy bóng dáng Chu Hải đâu, lúng túng nuốt 2 chữ đó trở vào.

"Gặp… Đúng là con người kỳ lạ!"

Chu Hải về đến nhà, toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi, xông thẳng vào phòng uống 4 viên thuốc an thần, đầu tựa lên giường.

Thật may là anh đã nhịn được, có lẽ gần đây quá mệt mỏi, thời tiết lại oi bức, nên mắt trái mới bị phát tác cơn đau, anh cuộn người, dần thiếp đi.

Bồn tắm lớn rải đầy hoa...

Tranh vẽ của Từ Trạch Khải ở trên bàn...

Trên cánh tay đầy lỗ kim...

Ảnh chụp 3 người đầy thân thiết trong phòng làm việc...

Dư Lệ Quyên ở giữa hai người..., trên móng tay của Dư Lệ Quyên còn có 10 hình bươm bướm khác nhau.

Tất cả đều đang chạy ngang trước mắt của Chu Hải...

7h sáng hôm sau

Một hồi chuông điện thoại đánh thức Chu Hải.

Kìm nén mong muốn ném điện thoại ra ngoài cửa sổ, Chu Hải nhấc máy.

Tiếng của chi đội trưởng Hoàng hưng phấn vang lên.

"Pháp y Chu đừng ngủ nữa, mau đến đội của chúng tôi đi.

Đã tìm thấy chiếc xe chở thi thể, là xe Cayenne, biển số ‘East L 0008’, hên là xe rơi xuống vách núi nhưng không nổ, chúng tôi đang nghĩ cách kéo xe lên.

Còn một chuyện khác, rạng sáng nay chúng tôi đã bắt được Vạn Trí Dũng, sau khi thẩm vấn hắn đã nhận tội!"

Chu Hải ngồi dậy từ trên giường.

"Ồ? Nhận tội rồi sao?"

"Đúng vậy, đã nhận tội!"

"Anh chờ đó đi, tôi đến ngay!"

Chu Hải cúp điện thoại, anh vẫn chưa phản ứng kịp, vụ án được phá dễ dàng như vậy sao?

Không đúng!

Cảm giác này không đúng, mặc cảnh phục ngắn tay vào, Chu Hải chạy tới đội cảnh sát hình sự Đông Thành, dường như chạy tới với giới hạn tốc độ cao nhất.

Chi đội trưởng Hoàng thấy Chu Hải tới, lập tức ra đón, ra sức bắt tay Chu Hải.

"Mấy báo cáo của cậu chuyển qua rất đúng lúc, ban đầu hắn không nói gì, nhưng khi nhìn thấy ảnh của Dư Lệ Quyên thì hoàn toàn sụp đổ."

Đang nói thì điện thoại của Chu Hải vang lên 2 tiếng, anh buông tay chi đội trưởng Hoàng ra, kiểm tra tin nhắn trên điện thoại, xem ra là nhân viên trực ban phòng xét nghiệm gửi tới.

Chu Hải ấn mở email.

Phía trên ghi là [Phát hiện dấu vân tay bên ngoài bao lớp bao bọc thi thể]

Chu Hải khẽ giật mình, dấu vân tay của Từ Trạch Khải đã được lưu, nếu đó là của Từ Trạch Khải thì bọn họ tuyệt đối sẽ không gửi email, Chu Hải không chút do dự ấn mở.

Nhìn nội dung, ánh mắt Chu Hải run lên, vân tay bên ngoài lớp bao thi thể là của Vạn Trí Dũng!

- --------------------------------------------

Người dịch: Chikahiro

Dịch và đăng tải độc quyền tại

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.