Vi Thần

Chương 5




Sinh hoạt của tiểu ngốc tử rất đơn giản, giống như chính bản thân tiểu tử ngốc ấy.

Lúc bầu trời vẫn còn phủ đầy sắc tro, Thôi Minh Húc nằm trong khách phòng nửa tỉnh nửa mê thoáng nghe tiếng bước chân đi khe khẽ, là Tề Gia thượng triều. Đợi đến lúc hoàn toàn không còn nghe thấy tiếng bước chân, lý trí mới một lần nữa hạ vũ khí đầu hàng trước cơn buồn ngủ, ngủ thẳng một mạch đến lúc mặt trời mọc ở triền núi phía Đông. Khi Tề Gia hạ triều hồi phủ, Thôi Minh Húc đã rửa mặt chải đầu gọn gàng, đang ở trong chính đường nhàn nhã uống trà, trên bàn trà bày một quyển Luận Ngữ và Trung Dung [1], sách được bảo quản rất tốt, phẳng phiu mới tinh, mép giấy chi chít toàn chữ là chữ, ít nhiều cũng tỉ mỉ chu đáo hơn hẳn so với Thôi Minh Húc chẳng biết gì trừ vẻ bề ngoài của mình. Thôi Minh Húc cứ đợi suốt tới khi Tề Gia hồi phủ mới có thể đến thư phòng đọc sách, tiếp đó, phần lớn thời gian Tề Gia đều dành để ngồi cạnh hắn, ngoan ngoãn im lặng, như một chú thỏ. Trong cung thường có lệnh triệu kiến, y vội vội vàng vàng ăn mặc chỉnh tề rời khỏi nhà, Thôi Minh Húc phát hiện trước khi y lên kiệu còn nhớ chỉnh trang mũ quan phủi sạch vạt áo, kì thực Tề Gia là một người rất kĩ lưỡng, kì thực tin đồn Tề Gia rất hợp với tâm ý hoàng đế có lẽ là thật. Tề Gia vừa đi, tâm tư đắm chìm trong sách vở bắt đầu bồn chồn, hình như là từ thời gian trước còn ở Thôi phủ không cẩn thận đã hình thành một sở thích, hắn yêu thích trong lúc đang đọc xuyên qua sự ngăn cách của cuốn sách quan sát hoạt động và biểu cảm của Tề Gia, rất lý thú, một ngày nọ y phát giác hắn đang nhìn y nên rất căng thẳng, nếu không phải hất đổ tách trà trong tay thì cũng là vung tay làm lọ mực vẽ một vòng cung như cầu vồng giữa không trung, cuối cùng bắn tung tóe một chuỗi mực thấm cả vào lớp giấy Tuyên Thành trắng như tuyết, đôi mắt y sẽ mở rất lớn, tròn lẳn tròn lăn, tựa như chú thỏ đang sợ hãi. Thôi Minh Húc sau cuốn sách im lặng nhếch mép, tâm tình cực tốt, thứ đạo Khổng Mạnh [2] khô khan đột nhiên trở nên thân thương sinh động biết bao nhiêu.

Tính cách tiểu ngốc tử rất hấp tấp, lần nào bước qua cửa cũng nhảy một cái, mũ quan ôm trong tay, hai cánh mũ run run theo.

Ở lại Tề phủ càng lâu, những ngạc nhiên ngoài dự đoán lại càng nhiều. Có Tề Gia làm bạn, cuộc sống hóa ra cũng không khó khăn cho lắm. Tối hôm qua trận tuyết đầu tiên của mùa đông này đã rơi, tôn lên gốc mai già trong đình ngậm sương lạnh đứng ngạo nghễ dưới tuyết trông rất sống động. Chẳng mấy chốc, trước cửa phủ đã treo lên những ngọn đèn lồng đỏ tươi mới tinh, tiếng pháo gần xa vang lên nhắc nhở mọi người, một mùa xuân mới lại tới.

Lúc giao thừa, người đầu tiên đến gõ cửa chính là Liễu thị, ngồi trong chiếc kiệu nhỏ không gây chú ý, có hai tiểu nha hoàn bầu bạn cùng mấy chiếc xe ngựa theo sau, tháo dỡ xuống hàng đống thứ trước cửa Tề phủ.

Tự tay nàng giao cho Thôi Minh Húc một cái bọc, Thôi Minh Húc đặt bao vải lên bàn mở ra, là một bộ đồ mới và một đôi giày mới. Sau khi Liễu thị gả vào Thôi gia, hằng năm nàng đều nhớ làm cho hắn một bộ y phục mới, từng đường kim mũi chỉ đều từ đôi tay khéo léo của nàng mà thành.

Liễu thị cầm khăn tự giễu: “Đã lâu không làm, tay nghề cũng giảm rồi, không biết có hợp hay không nữa.”

“Làm sao thế được?” – Hốc mắt Thôi Minh Húc nóng lên, bàn tay xoa lên bộ y phục hơi run.

Từ lúc hắn bị đại ca đuổi ra khỏi nhà, tuy ngoài miệng hắn không nói nhưng trong lòng đã sinh ra một nút thắt. Một mặt hắn vẫn oán trách Thôi Minh Đường bất chấp tình cảm, mặt khác lại thầm tuyên thề: không xuất sắc hơn người cho đại ca thấy hắn sẽ không quay về. Nói cho cùng hắn vẫn mong nhớ Thôi phủ. Mỗi khi nghĩ đến, vừa giận vừa thương, chợt vui chợt buồn, lo được lo mất.

Lúc hồn xác hai nơi, người đã bị Tề Gia kéo ra cửa: “Chúng ta ra phố chơi đi.”

Ngắm đèn lồng, ngắm pháo hoa, xem tạp kĩ ca hát, khi trở về nhà, cả người vẫn đầy tinh thần dùng cách nào cũng không ngủ được, cầm trên tay nghiên mực do đại tẩu đặc biệt đưa tới cho hắn thưởng ngoạn, là Tề Gia tặng cho hắn, một hồ sen được điêu khắc từ loại đá thượng hạng, từ lần đầu nhìn thấy đã không thể không yêu thích.

Đêm gần khuya, tiếng pháo hãy còn chưa tàn, âm thanh đùng đùng đoàng đoàng xém chút nữa át luôn cả tiếng gõ cửa cốc cốc. Thôi Minh Húc thầm nghĩ, giờ này còn chuyện gì nữa?

Mở cửa, hắn còn chưa hỏi, Tề Gia đứng trước cửa đã tỏ rõ ý muốn: “Thôi huynh, đêm nay phải đón giao thừa.”

Không đợi Thôi Minh Húc đồng ý đã len qua khe hở chui vào phòng, đem thứ ôm trong lòng cẩn thận xếp vào bếp lửa trong phòng.

Thôi Minh Húc không rõ nguyên do, khóe môi Tề Gia hiện ra nụ cười gian xảo: “Ta trộm từ nhà bếp về đấy.”

Dứt lời, y kéo chiếc bàn nhỏ ở sát góc tường lại gần bếp lửa, hai cái ghế bên cạnh bàn cũng kéo lại luôn, mặt đối mặt ngồi bên chiếc bàn nhỏ. Y như một cơn gió phóng ra khỏi cửa, khi quay lại còn đem thêm một bình rượu và hai cái chung. Ban đầu Thôi Minh Húc chẳng hiểu gì cả, lúc sau chỉ đơn giản đứng sang một bên nhìn y vội trước vội sau mà bày biện, đợi tới lúc thấy y ngay cả rượu cũng chuẩn bị đầy đủ thì không khỏi bật cười: “Nào có ai lén lút đón giao thừa như thế này?”

Tề Gia sờ đầu xấu hổ nói: “Quản gia mà biết thì sẽ làm rườm rà lên.”

Ra là lén trốn khỏi phòng, thảo nào trên người chỉ mặc một lớp trung y mỏng manh. Thuận tay cầm lấy cái chăn trên giường quấn y lại, Thôi Minh Húc ngồi đối diện Tề Gia: “Ngày mai mà bị cảm lạnh thì đừng có nói là ta hại ngươi.”

Y cắn môi cười, lộ ra cặp răng nanh trắng trắng.

Chủ đề câu chuyện theo ánh lửa bếp bốc cao trải ra triền miên vô tận, Tề Gia nói, Thôi Minh Húc nghe.

Y nói, hoàng đế đối đãi với y rất tốt, thừa tướng đối đãi với y cũng rất tốt, Thần vương gia thích đùa giỡn cùng y, Phương Tái Đạo đại nhân tuy rằng luôn nghiêm mặt, thế nhưng thật ra ngài ấy là người dễ mềm lòng nhất. Nói chung, tất cả mọi người đối với y tốt lắm.

Ngốc tử, đó là vì y ngốc đến mức ngay cả người khác giễu cợt y, y nghe cũng không hiểu. Thôi Minh Húc buông chung rượu nói: “Đừng nói chuyện người khác nữa, nói về ngươi chút đi.”

Tề Gia học dáng vẻ của hắn, ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, ngay sau đó ngọn lửa bếp ánh lên khuôn mặt y đỏ rực: “Ta không có gì hay để nói cả.”

Từng lời từng lời trôi ra từ miệng. Mẫu thân y mất sớm, khi ấy y chỉ vừa mới hiểu chuyện.

Thôi Minh Húc nói: “Chúng ta đều giống nhau.”

Tề Gia cười cười, đôi mắt chăm chú vào chiếc ly rỗng: “Cha ta nói ta không cần phải quản lý việc buôn bán, chuyện làm ăn đều giao cả cho mấy thúc thúc của ta.”

Phụ thân một lòng hi vọng y ăn học thành tài, tất cả đều là những người hạ phẩm duy chỉ có y là người đọc sách, đó là lý do mà y cần mẫn đọc sách, dù rằng y không trông đợi vào việc đó lắm. Tham gia khoa khảo dường như không có hi vọng, quan trường tuyệt đối không phù hợp với y, thế nhưng khi phụ thân đề xuất mua cho y một chức quan, y lại hết sức phấn khởi ưng thuận. Chỉ cần phụ thân hài lòng vui vẻ là được rồi, có thể làm quan thì mặt mũi của cả nhà cũng được vẻ vang, thật tốt. Về phần mình, chỉ có thể cố gắng cẩn trọng rồi lại cẩn trọng hơn nữa, không dám có mảy may thất lễ nào, không dám có tí ti phóng túng, chỉ cần gió thổi cỏ lay đã ruột gan rối loạn, giống như một con cừu non rơi nhầm hang hổ. Y mặc quan phục chẳng được bao lâu, phụ thân đã ngậm cười nơi chín suối, các thúc thúc đem tất cả việc buôn bán dời về gia hương, vì thế chốn kinh thành chỉ còn lại y và lão quản gia. Các thúc thúc thỉnh thoảng mới lên kinh một lần, y cũng ít khi về thăm quê nhà, kì thực dù ở đâu đối với y cũng không có gì ràng buộc. Nhị thúc sinh được một nhi tử, đọc sách giỏi lắm, chí ít cũng giỏi hơn y. Tam thúc có một nữ nhi, nghe đâu đã lập gia đình.

“Là một cô nương đẹp cực kì.” – Tề Gia nói, ánh mắt lướt nhanh qua gương mặt Thôi Minh Húc rồi bồi thêm một câu: “Chẳng qua so với Ngọc cô nương thì còn kém xa.”

“A…” – Thôi Minh Húc lẳng lặng nghe, hắn giúp y quấn chăn chặt hơn.

Tề Gia ngừng lời hỏi: “Huynh và Ngọc cô nương làm sao quen biết nhau?”

“Ngay cả đại tẩu ta cũng chưa từng kể.” – Sự hào hứng tán gẫu được khơi lên, Thôi Minh Húc tựa lưng vào ghế, từ từ hồi tưởng: “Quen nhau từ hai năm trước.”

Khi đó, hắn bị đại ca ép đến thư viện, đại ca hắn vừa bước chân ra khỏi cửa chính, hắn đã leo lên mái tường ở hậu viện. Lúc nhảy xuống, đúng lúc một chiếc kiệu êm ái lướt ngang, bên cạnh có người thốt lên khen tặng: “Đó là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Ngọc Phiêu Phiêu.”

Hắn nhìn chăm chú, vừa vặn một cơn gió nhẹ chui vào bức mành khép chặt, mỹ nhân bên trong ngay ngắn ngồi đó, tóc mây nhẹ bay, dung mạo như tranh, trên trán điểm hoa đào.

Cái nhìn thoáng qua, đến tận bây giờ vẫn nhớ mãi chẳng quên. Đến nay còn nhớ rõ, khi đó, nàng mặc một chiếc váy màu đỏ nhạt.

Tiểu ngốc tử hình như nghe đến nhập tâm, mở to hai mắt vẫn không nhúc nhích. Nhịn không được vươn tay nhéo khuôn mặt đỏ au của y: “Này, say rồi hả?”

Tề Gia bỗng kêu lên “Ấy chết” rồi vói tay vào bếp lò.

“Ngươi làm gì vậy?” – Thôi Minh Húc sợ hãi, vội vàng ngăn y lại.

Tề Gia vội la lên: “Khét rồi, khoai sắp khét rồi. Ta quên mất tiêu.”

Thôi Minh Húc ló đầu nhìn, trên đám than đen đen có mấy thứ, lại gần thì ngửi thấy mùi thơm ngòn ngọt: “Thứ gì vậy?”

“Khoai môn.” – Tề Gia đáp: “Vừa kịp nướng chín.” Đôi mắt thèm thuồng nhìn vào bếp lửa, cấp tốc khời ra một củ thảy lên bàn.

“A?” – Thôi Minh Húc sửng sốt, dù thế nào cũng không ngờ rằng đã hơn nửa đêm mà y còn có thể nghĩ đến việc tới tìm hắn cùng nhau ăn thứ này.

Nhìn y ăn cực kì ngon miệng, tên nào đó cũng ngần ngừ thò tay ra, đầu ngón tay vừa mới chạm vào, vèo một cái đã rụt về. Tiểu ngốc tử cấp tốc rũ mắt, Thôi Minh Húc vẫn thấy được ý cười thoáng qua trong mắt y. Dù thế nào cũng không thể để Tề Gia chê cười hắn, cắn răng chộp lấy củ khoai, nóng đến mức hai tay đều đỏ rộp, bỏ xuống rồi lại cầm lên, hết mấy lần như vậy thì khoai mới vào tới tay. Thứ này ăn đúng thật là thơm ngon. Mùi vị thơm thơm ngọt ngọt dần lan tỏa trong không khí.

Đêm nay thật yên bình, bên khung cửa cứ chốc chốc lại có ngọn pháo nổ bùng, gió thổi qua mang theo tiếng cười của cả thành. Mặc cho tiếng hò hét xoay quanh, bếp lửa trong phòng cháy vựng, bầu rượu nóng ấm, con người ấm áp, hơi thở phả ra cũng âm ấm. Thôi Minh Húc cao ngạo tự phụ lần đầu tiên thao thao bất tuyệt kể nhiều chuyện như vậy, kể về phụ thân hắn, kể về đại ca hắn, kể về chất tử của hắn, tất cả những câu chuyện chưa từng nói với người thứ hai: “Ta vẫn luôn muốn tặng Phiêu Phiêu một món quà, những thứ tặng trước đây không tốt, không hợp với nàng. Ta muốn một thứ không quá mộc mạc cũng không quá màu mè, chế tác phải khéo léo, tinh xảo lại có linh tính…”

Tề Gia hàm hồ gật đầu, Thôi Minh Húc huyên thuyên đã rồi nhìn lại, phát hiện y đã ngủ.

Đứng lên muốn lay y tỉnh: “Đã không biết uống rượu lại còn uống nhiều như vậy.”

Ánh mắt rơi xuống thân y không dời đi được. Đôi mắt y khép lại, toàn thân trên dưới bị tấm chăn bọc lấy kín thật kín như cái bánh ú, mùi rượu và hơi ấm tỏa ra trên gương mặt trẻ con tròn tròn một màu hồng mỏng manh, nhớ tới vừa nãy nhéo mặt y, xúc cảm ngoài sức tưởng tượng thật là tuyệt, ngón tay dường như vẫn còn mơn man được sự trơn mịn, kìm lòng không đặng vuốt ve dư vị hồi lâu. Tay bất tri bất giác duỗi ra, chạm vào khuôn mặt y, nhéo nhè nhẹ, sau đó, đầu ngón tay chậm rãi lướt xuống, chỉ di chuyển thêm nửa tấc nữa chính là đôi môi hé mở không chủ định của y…

Hô hấp ngưng trệ, toàn thân nóng lên, dưới ngọn lửa bếp nhìn gì cũng thấy mờ ảo, chỉ có xúc cảm ở đầu ngón tay là chân thật.

Tiếng pháo nổ đì đùng lọt vào tai, nổ tung trong đầu. Thôi Minh Húc đột ngột rút tay về.

Bếp lửa cháy rất vượng.

Tề Gia gần đây thường xuyên ra ngoài, đầu tháng ba vừa đến, trong cung truyền chỉ muốn triệu kiến.

Lúc ấy, hai người bọn họ đang “làm tổ” trong thư phòng. Thôi Minh Húc nhấc chân gác tay nghiêng ngả trên ghế, ngòi bút lông mới làm chỉ thẳng vào Tề Gia cảnh cáo:

“Thẳng lưng lên.”

“Ngực, ngực cũng phải ưỡn ra!”

“Ngốc, ai bảo ngươi phình bụng ra?”

“Bước đi đi! Đây mà là bước đi hả? Bước nhỏ như vậy, ngươi cầm tinh chim sẻ hả?” – Từ lâu đã không vừa mắt cái kiểu bước đi một chạy ba nhảy của y, như vậy có chỗ nào giống dáng dấp của người làm quan? Hèn gì người khác không giao việc cho y làm. Đáng đời!

Từ sớm tinh mơ Tề Gia đã bị hắn lôi khỏi chăn ấm, rồi cứ ở trong phòng bước tới bước lui bát tự bộ [3] hết mấy lần như diễn hí khúc [4], không nén được nhỏ giọng lẩm bẩm: “Lúc lâm triều, Lý đại nhân đứng trước mặt ta đâu có đi như thế này…”

Lời oán trách bị Thôi Minh Húc nghe thấy, cây bút lông cạch một tiếng đập xuống bàn: “Ông ta đã bảy mươi rồi, ngươi muốn bắt chước ổng?”

Tề Gia rụt đầu không dám bao biện nữa, lệnh truyền triệu kiến tới vào lúc này, bảo y lập tức tiến cung. Tề Gia vội vàng thay đổi xiêm y lật đà lật đật chạy ra khỏi cửa, Thôi Minh Húc như đống bùn nhão chảy dài trên ghế, miệng méo xẹo vô cùng buồn chán mà ném cây bút lông lên bàn rồi nhìn nó lăn xuống đất.

Sau đó, mỗi sớm Tề Gia đều phải vào triều đến lúc trời tối mịt mới thấy được người, sau khi trở về cũng không còn tinh thần như dạo trước, chui đầu vào thư phòng đọc đọc viết viết, so với sĩ tử chờ đến ngày thi như Thôi Minh Húc còn cặm cụi hơn.

Thôi Minh Húc nói đùa: “Hoàng đế cho ngươi làm thừa tướng à?”

Tề Gia lắp ba lắp bắp đáp: “Không có, chẳng qua công việc gần đây rất nhiều rất bận.”

Nhìn thấy đôi mắt y cứ liếc qua liếc lại hắn đã biết rằng y nói dối. Thôi Minh Húc chẳng thèm vạch trần, dù sao chăng nữa thì tiểu ngốc tử này cũng chẳng có bản lĩnh gì.

Lúc không có việc, có ai kia ngồi trước bàn học, sách thì đóng lại nghĩ vẩn vơ. Tề Gia này, đã không thạo việc nước lại không có tài học, không năng lực, không tâm cơ, không cơ trí lẫn nghị lực, khi căng thẳng thì đến cả nói chuyện cũng chẳng rành mạch chứ đừng nói gì tới miệng lưỡi không xương a dua nịnh hót, vậy mà sao hoàng đế cứ thích triệu y vào cung? Gây ra chuyện hồ đồ gì rồi?

Thế là, ánh mắt lại nhắm đến thân thể người nào đó đang miệt mài sao chép, nhìn trái nhìn phải nhìn thế nào cũng không ra y có thứ gì khiến hoàng đế yêu mến. Ngược lại gần đây càng thấy đần độn, hắn nhìn y lâu như vậy, y ngay cả đầu cũng không ngẩng lấy một cái, nếu là trước đây, y đã sớm lóng ngóng tìm đường chạy khỏi cửa. Hắn đi đến đứng cạnh y: “Này, ngươi viết gì đấy?”

“Hả?” – Tề Gia bất thình lình bị hắn gọi, lưng bật thẳng dậy: “Không, không có gì.”

Y hoảng hốt đem đống giấy trên bàn nhét vào chồng sách: “Ta đang… đang luyện… luyện chữ.”

Thôi Minh Húc sinh nghi, hoài nghi đi ra sau lưng nhìn thứ y giấu trong tay: “Luyện chữ thì ngươi giấu làm gì?”

“Ta…” – Tề Gia nghẹn lời, cúi đầu suy tư một lúc lâu, nghiêm mặt nói: “Ta hứa với bệ hạ rồi, tuyệt đối không nói cho người khác biết.” Khóe môi kéo thành một đường. Không nói thì đừng nói, Thôi Minh Húc hắn cũng không thích cùng y tìm hiểu ngọn nguồn.

Thôi Minh Húc đứng một lúc, không truy hỏi nữa, qua hai ngày lúc tán gẫu lại nhắc đến: “Hiện nay bọn Man tử phương Bắc làm loạn, Nguyệt Thị tộc phía Tây thèm muốn vương triều ta, ở phía Nam đầu xuân hàng năm phải chịu nỗi khổ lũ lụt. Không biết tình hình năm nay sẽ thế nào. Đương kim thánh thượng đã đăng cơ ba năm, có hơi…”

Nói thêm chút nữa sẽ là đại bất kính, Thôi Minh Húc cân nhắc câu chữ, Tề Gia luôn luôn cười ha ha đột nhiên nghiêm mặt ngắt lời hắn: “Man tử phương Bắc làm loạn, năm ngoái bệ hạ đã phái Tần lão tướng quân đi thảo phạt, đến nay liên tục đại thắng. Nguyệt Thị phía Tây xưa nay luôn hòa thuận với vương triều ta, bây giờ chẳng qua có hành động hơi khả nghi mà thôi. Chiến sự phương Bắc đương lúc căng thẳng, phía Nam lại có lũ lụt, tại sao phải vì thiên triều quốc uy gì đó mà khởi binh chinh phạt, làm cho bách tính tăng thêm một phần thuế má?”

Hai mắt Tề Gia lom lom nhìn Thôi Minh Húc, nuốt nước miếng tiếp tục nói: “Tiên đế lâm triều bốn mươi năm, cạn lòng kiệt sức mới có thể xây dựng thời đại hưng thịnh này, bệ hạ mới đăng cơ hơn ba năm, sao có thể so sánh với công trạng bốn mươi năm của tiên đế?”

Thôi Minh Húc chẳng qua chỉ muốn thử lòng y, không ngờ Tề Gia lại nói ra những lời như vậy, lời lẽ lưu loát không giống cách nói bình thường, dễ dàng nhận thấy ý bảo vệ trong đó. Hắn giật mình, á khẩu không trả lời được. Mất cả nửa buổi hắn mới gượng gạo nói: “Nói thế thôi, ngươi gấp làm gì?”

Tề Gia hất mặt nói: “Chuyện của bệ hạ huynh chẳng biết gì cả.”

Nụ cười của Thôi Minh Húc cứng lại, đây là lần đầu tiên Tề Gia nói với hắn như thế, không một nụ cười, không hề ngoan ngoãn, giọng điệu tức giận mà chống đối, thậm chí mang theo địch ý. Bé thỏ vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời khi nhắc tới hai chữ “bệ hạ” thì thoáng cái đã biến thành chú hổ con giương nanh múa vuốt, tức giận xù lông không cho hắn tới gần.

Thôi Minh Húc nghẽn bước trước thế giới của Tề Gia, tâm tình cực kì không thoải mái từ trong ngực lan ra, tựa như bị một cây kim nhọn không lưu tình đâm vào trái tim hắn, chua chát mà nhức nhối, làm bùng phát một cơn giận vô cớ.

Tiết trời ngày xuân, vạn vật sinh trưởng, sức sống vô hạn, bực dọc ở đáy lòng và sự kiềm chế như dây thường xuân bám trên tường sinh trưởng tốt tươi trong cơn mưa xuân rả rích.

Tề Gia lại ra ngoài, sau khi hạ triều hồi phủ vừa mới ngồi trong thư phòng không bao lâu, còn chưa uống một ngụm trà, Thôi Minh Húc buông sách chờ nghe y kể những điều nghe thấy trong buổi thượng triều hôm nay, tỳ nữ cạnh cửa khom người nói: “Thiếu gia, Vu công tử đến.”

Vu công tử, ngoại trừ tên Vu Giản Chi kia còn ai có thể là Vu công tử? Để cứu Tề Gia ngay cả mạng mình cậu ta cũng chẳng màng, Tề Gia đối đãi cậu ta có lẽ rất tốt? Thật là, ngày thi đã ngay trước mắt, trong thư phòng còn nhiều văn chương cần đọc như thế, vậy mà lại uổng công chạy tới chính đường xem trò náo nhiệt linh tinh? Đứng sau bức rèm giống một tên trộm. Nhưng hắn không quản được đôi chân của mình, ngồi trong thư phòng cũng nghĩ ngợi lung tung, thấy cái gì cũng phiền lòng, nhất định phải chạy tới nơi này thì mới không sinh chuyện.

Thôi Minh Húc lấy tay đẩy rèm cửa ra một chút, đã lâu không thấy, tên Vu Giản Chi kia vẫn là cái tướng nghèo rớt mồng tơi, ốm yếu xương xẩu, bộ trường sam sũng nước bết chặt vào người, y chang một cây trúc còi, với cái bộ dạng này, kiếp sau sau nữa cũng đừng mong đỗ trạng nguyên. Hứ!

Tề Gia vô cùng phấn khởi đón tiếp cậu ta. Nghe được Tề Gia gọi cậu là “Giản Chi”, Thôi Minh Húc vô cớ rùng mình. Hai người bọn họ ở sảnh đường cứ huynh một câu đệ một câu nói đến hể hả, tiểu ngốc tử mấy lần cười đến mức đôi mắt cong như vầng trăng khuyết. Thôi Minh Húc đứng sau bức rèm ở nội thất vểnh tai nghe, phát hiện ra khi tiểu ngốc tử trò chuyện với Vu Giản Chi cứ hoa chân múa tay, thần thái thoải mái hăng hái, không giống lúc ở trước mặt mình, rụt rè thận trọng, chỉ một câu nói thôi mà phải suy nghĩ đến hơn nửa ngày. Không hỏi y câu nào, y sẽ đứng bên cạnh bạn nửa ngày cũng không nhả ra một chữ.

Y đối với cậu ta không có sự phòng bị.

Hắn thấy Tề Gia kéo Vu Giản Chi chạy ra ngoài, không để lại một lời dặn dò, không quay đầu liếc hắn một cái, nội đường vắng lặng, chỉ còn lưu lại thứ ánh sáng âm u do bộ bàn ghế đen thẫm lóe ra. Cây kim ghim trong lòng càng vùi sâu hơn, từng cơn từng cơn khiến hắn nhói đau.

Tề Gia đến khuya mới về. Thôi Minh Húc ngồi trơ ra tại sảnh đường cả ngày, trong lúc mơ màng ngủ hắn nghe thấy tiếng bước chân nhè nhẹ, cố gắng mở đôi mắt trĩu nặng, thấy Tề Gia ngoài phòng khách, khoác một tấm thân đầy ánh trăng. Tề Gia cũng nhìn thấy hắn, nhếch môi cười với hắn, khuôn mặt tròn xoe không thiếu một phân một hào nào. Trái tim thấp thỏm một ngày rốt cuộc cũng thả lỏng, giọng điệu hung ác: “Đi đâu?” �

“Cùng Vu Giản Chi ra ngoài thành đi dạo.” – Tề Gia chắp tay sau lưng đứng đối diện với Thôi Minh Húc, giống một đứa bé phạm lỗi bị tiên sinh quở mắng.

“Chỗ nào ở ngoài thành?” – Mấy ngày qua mưa xuân không dứt, sau khi bọn họ đi, trên không trung mưa phùn bắt đầu rơi. Khí trời như vậy có thể đi đâu dạo chơi?

“Thì… thì ở ngoài thành.” – Tay Tề Gia vẫn đặt ở sau lưng, cong môi cười với Thôi Minh Húc một cách ngây thơ: “Ta… ta không biết đường. Chỉ đi theo Giản Chi.”

Nói dối! Lúc y nói dối sẽ cúi đầu, hai tay theo thói quen kéo kéo bội sức đeo bên hông. Tốt, có tiến bộ, đổi thành cười ngây ngô, cũng biết đem đôi tay không an phận giấu sau lưng không cho hắn nhìn. Thật ra nên cho y một cái gương để y nhìn xem nụ cười của mình giả dối biết bao nhiêu.

Cơn buồn ngủ bị sự tức giận xông tới tiêu tan thành mây khói: “Đi theo tên đó? Ngươi không sợ hắn ta đem bán ngươi à? Hừm, kẻ ngu ngốc như ngươi bán được bao tiền?”

Tiểu tử ngốc, nói cái gì tin cái đó, không nói với người ta một tiếng đã ngốc nghếch chạy theo kẻ khác, bị người ta lừa mà vẫn cứ trương cái mặt tươi cười ra nói tốt cho người ta. Tại sao y còn chưa chết tại nơi quan trường long đàm hổ huyệt [5]?

“Giản Chi không như vậy đâu.” – Thôi Minh Húc trừng mắt, Tề Gia nghiêm túc đối diện với ánh mắt của hắn, khóe môi cong từ từ hạ xuống, hành động cương ngạnh như khi bị chọc tức, thậm chí hắn còn phát hiện đôi mắt y cũng trừng to lên, dáng vẻ phòng vệ như một chú hổ con xù lông nhím: “Giản Chi là người tốt, cậu ấy sẽ không làm vậy đâu.”

Người tốt, lại là người tốt! Y nói hoàng đế là người tốt, được, Thôi Minh Húc từ nay về sau, ở trước mặt y sẽ không dám có một lời bất kính với vị quân vương tầm thường đăng cơ ba năm nhưng một chút công trạng cũng không có, ngay cả nhắc đến cũng không dám. Y nói Lục thừa tướng là người tốt, được, Thôi Minh Húc này không có việc gì sẽ làm ra vẻ mặt ước ao nói với y, khi vào làm quan, nhất định phải cung kính hữu lễ với vị thừa tướng thoạt nhìn không có bản lĩnh lớn gì chỉ ỷ vào bóng quang vinh của tổ tiên mới có thể trèo lên chức vị cao khi tuổi đời còn trẻ, nếu có gì sai khiến dù cho lên núi đao xuống biển lửa vạn chết cũng không từ nan. Bây giờ, Vu Giản Chi cũng là người tốt, Thần vương gia, Phương Tái Đạo, Chu đại nhân, Trần đại nhân… ngay cả tên ăn xin trên đường móc túi của y cũng là người tốt. Tất cả mọi người đều là người tốt, tất cả mọi người không ức hiếp y, tất cả mọi người đều quan tâm đến y, tất cả mọi người đều vì tốt cho y. Như vậy, tên Thôi Minh Húc bị y dùng ánh mắt nghiêm khắc trách cứ là cái gì? Tên Thôi Minh Húc lén lút giúp y chép thứ Đế sách căn bản không biết dùng đến làm gì là người xấu, tên Thôi Minh Húc giúp y lấy lại túi tiền về ức hiếp y? Tên Thôi Minh Húc lần trước đón giao thừa vì y mà buộc chặt tấm chăn ấm áp thờ ơ lãnh đạm với y? Tên Thôi Minh Húc quăng bỏ bao việc thi cử nơi thư phòng như một con chó canh cửa trông ngóng trọn một ngày chưa bao giờ vì tốt cho y? Tên ngốc này nghĩ những gì vậy?

Cực khổ ngóng trông cả một ngày, trên người vẫn còn thấm hơi nước lạnh lẽo trong không khí, xương cốt cả người đau nhức muốn rã rời, cây kim ghim trong lòng không ngừng chui vào, đứa ngốc, đứa ngốc, đứa ngốc, ngốc đến mức không thuốc nào chữa được. Đốm lửa nhỏ bé trong lòng cháy lan ra thành ngọn lửa lớn thấu trời, đốt cháy nắm tay siết chặt, đôi môi run rẩy, không muốn nhìn thấy y trương ra gương mặt ngỡ ngàng cùng hắn vướng mắc mơ hồ: “Hừ!”

Ống tay áo lướt ngang mặt Tề Gia, Thôi Minh Húc phất tay áo bỏ đi.

Chú thích:

[1] Trung Dung: Trung Dung là một trong bốn cuốn của bộ Tứ thư.

[2] Đạo Khổng Mạnh (hay còn gọi chung là Nho giáo): là tư tưởng và chủ trương của Khổng Tử và Mạnh Tử.

[3] Bát tự bộ: là một trong năm bộ pháp cơ bản của Thái Cực Quyền. Tư thế Bát tự bộ là hai chân đứng thẳng, cách nhau cỡ hai vai. Hai mũi chân đều hướng xéo ra ngoài như hình chữ bát.

[4] Hí khúc: tên gọi chung cho các loại hình sân khấu truyền thống Trung Quốc (hí là trò, khúc là các điệu hát).

[5] Long đàm hổ huyệt: đầm rồng hang hổ, ý chỉ những nơi nguy hiểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.