Vị Tầng Vọng Ký

Chương 8




Lại là một bữa tối nặng nề buồn bực, đồ ăn được nhai một cách nhàm chán rồi nuốt xuống cho xong chuyện.

Trương Quý ăn so với ngày hôm qua còn ít hơn.

Cậu tính tình vẫn quật cường, nhưng dù sao cũng chỉ có một mình, sau khi liên tiếp bị ngoan chỉnh(ngoan: tàn nhẫn, hung ác), lại đoán được một chút chuyện sẽ phát sinh đêm nay, chỉ cảm thấy dạ dày mãnh liệt co thắt, căn bản ăn không vô cái gì.

Mộ Dung Duy đưa mắt nhìn sang chén của cậu, liền phải cố kìm nén nóng nảy.

Căn bản cậu chỉ ăn chút đồ ăn phụ, phần phi lê cá tuyết chỉ xắn lấy mấy miếng nhỏ cho có lệ rồi gắp mấy miếng thịt bò xung quanh, trên bàn những món Italy khác tất cả một đũa đều chưa động.

Cơn giận không nén được bộc ra rõ ràng.

An Lăng vừa ăn vừa xem xét, đưa mắt nhìn Trương Quý một cái rồi như tùy ý hỏi “Mộ Dung Duy, đêm nay có bơm dịch không?”

Mộ Dung Duy biết Trương Quý sợ điều này, tuy không có ý định, cũng không yêu cầu phải hoàn toàn sạch sẽ. Bất quá, đúng lúc này trong lòng lại nổi cơn thịnh nộ, lập tức cười lạnh gật đầu “Đương nhiên rồi.”

“Dịch súc ruột, vẫn như bình thường hay muốn kích thích một chút?”

“Càng kích thích càng tốt.”

“Ừ, muốn thì tới xe thể thao của tôi mà lấy, trong phòng tắm toàn là dịch trung hòa thôi.”

Nhạc Trừng nhai tuyết ngư, thuận tiện chen một câu “An Lăng, thuốc kích thích trong xe của cậu có phải loại lần trước khiến tiểu nam sinh Quốc Họa kia đau đến lăn lộn không đó?”

Trương Quý thực sự nghe không nổi nữa, liền đứng bật dậy, cầm lấy túi xách muốn đi vào thư phòng.

Mộ Dung Duy một phát đoạt lấy túi xách của cậu quăng lên mặt thảm, mỉm cười đem hai tay của cậu bắt chéo ra sau lưng, nói “Xem ra A Quý chờ không kịp, An Lăng, cậu còn không mau đến xe lấy đồ đi?”

Cho nên, không còn người nào đối bữa ăn còn hứng thú nữa.

Khi bị người dùng lực ép đến phòng tắm, Trương Quý vươn tay nắm chặt khung cửa, yên lặng bấu chặt không chịu buông tay.

Nhạc Trừng tấm tắc nở nụ cười “A Quý, cậu không cần sợ, chỉ cần mở miệng, họ Mộ Dung nhất định sẽ tha cho cậu.”

Mộ Dung Duy từ phía sau tóm ngang người Trương Quý kéo vào bên trong, Nhạc Trừng một bên dễ dàng mà vặn bung từng ngón tay của cậu ra khỏi khung cửa.

Trương Quý chỉ phản kháng lại lúc bắt được khung cửa, khi bị ấn đến sàn nhà lạnh như băng, cậu như không muốn lãng phí khí lực nữa, dần dần thả lỏng cơ thể, mặc cho bọn họ muốn làm gì thì làm. Mộ Dung Duy nhanh chóng đem quần áo cậu toàn bộ cởi bỏ.

Trương Quý thân thể trắng nõn xinh đẹp trắng trợn lộ ra, đặc biệt tươi mát sạch sẽ, khi tầm mắt chạm vào, hạ phúc bọn họ bỗng nhiên một trận khô nóng.

An Lăng trên tay cầm hai bình tròn lớn được đậy nắp cẩn thận đi đến, còn có thêm một ống tiêm cỡ lớn “Có thể bắt đầu rồi.”

Quy tắc cũ, vẫn như trước ba người đem Trương Quý đè lại.

An Lăng hỏi Mộ Dung Duy “Cậu muốn tự mình bắt đầu không?”

Mộ Dung Duy suy nghĩ một hồi rồi hỏi “Thực sự kích thích rất mạnh sao?”

An Lăng nhún vai “Chính tôi còn chưa thử qua, làm sao mà biết được? Bất quá lần trước dùng, hắn ta khóc thực thảm, giống như một đứa nhỏ vậy, đúng không Nhạc Trừng?”

Nhạc Trừng gật đầu.

Mộ Dung Duy đi qua, nắm lấy cằm Trương Quý “A Quý, cậu muốn dùng loại nào? Tôi cho cậu chọn, trung hòa hay là kích thích?”

Mạc Dực trong lòng âm thầm cười lạnh.

Trương Quý sẽ không bao giờ để cho người ta có cơ hội tiến thêm một bước đùa giỡn chính mình. Cậu chính là đang phòng ngự, từ đó có thể tự mình bảo vệ được bản thân, điều này không thể phủ nhận được.

Quả nhiên câu hỏi của Mộ Dung Duy hoàn toàn không được đáp lại.

Trương Quý ngay cả một ánh mắt biểu hiện phẫn nộ hay sợ hãi cũng không chịu cấp, chỉ thùy hạ mi mắt, không rên một tiếng. Mộ Dung Duy lạnh lùng nói “Cậu không chọn, tôi coi như cậu lựa kích thích vậy.”

Kiên nhẫn đợi một hồi, Trương Quý vẫn không hề phản ứng.

Mộ Dung Duy biết cậu không chịu thỏa hiệp, một lần nữa đem hai đầu gối Trương Quý tách ra, tỏ ý bảo An Lăng động thủ.

An Lăng ở phía sau Trương Quý giương ngón tay ngưỡng mộ, không hỏi lại xem có cần trộn lẫn một ít dịch trung hòa hay không, im lặng, bắt đầu mở bình thuốc kích thích ra.

Mạc Dực ấn bả vai Trương Quý, nhìn rõ ràng hành động của bọn họ, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Duy, xem hắn quyết định như thế nào.

Mộ Dung Duy do dự một hồi, vô tình nhìn về phía Mạc Dực một cái, một mạt tàn nhẫn bỗng dưng theo cơn tức giận chợt hiện trên mặt. Hắn nhẹ nhàng cười rộ, hướng An Lăng làm dấu một cái, tự hiểu rằng cứ dựa theo quy tắc bình thường mà bơm dịch vào.

An Lăng nói “Thuốc kích thích” quả nhiên không phải đùa giỡn.

Ống thứ nhất năm trăm cc, mới rót vào một nửa, thân thể Trương Quý đột nhiên nảy lên một chút. Hai lần trước, trong suốt quá trình này, cậu vẫn tận lực đem mặt áp xuống dán trên sàn nhà, không chịu để cho bất kỳ kẻ nào thấy được vẻ mặt của cậu. Lúc này đây, theo cơ thể bất thình lình giật nảy run rẩy, cậu hoảng hốt quay đầu lại, tựa hồ muốn nhìn một chút cái gì đã rót vào cơ thể mình. Bởi vì thân trên bị ấn, cậu không thể nhìn lại phía sau, ánh mắt lướt tới rồi tay bắt lấy đùi phải của Nhạc Trừng.

Nhạc Trừng bị ánh mắt của cậu làm giật mình một chút, trái tim cơ hồ co rút, đập liên hồi, sau một vài giây định thần lại thì Trương Quý cũng đã quay đầu lại nằm trên mặt sàn.

Sau khi năm trăm cc toàn bộ rót vào, Trương Quý bắt đầu giãy giụa.

Thân thể trần trụi vặn vẹo phi thường gợi cảm, lại nhìn tới nút tắc hậu môn đen nhánh được ấn thật sâu vào giữa hậu huyệt đáng thương, tất cả đều kích thích mãnh liệt đến thị giác.

Cơ hồ mỗi người đều bị khoái cảm do chà đạp cùng tội ác từ cảm xúc xé nát. Con người là một loại sinh vật độc ác tột cùng, rõ ràng nhìn thấy cậu thống khổ như vậy, nhưng hạ thể chính mình lại nóng trướng đến phát đau.

Khoái cảm tận xương, rồi lại rõ rệt biết như vậy thật sự hỏng bét.

Bởi vì, Trương Quý giãy giụa càng ngày càng kịch liệt.

Bọn họ cũng đều biết Trương Quý cực kỳ quật cường, nếu không phải thực sự chịu không nổi, Trương Quý sẽ không dễ dàng mà vùng vẫy. Không giống như giãy giụa thường ngày cũng chỉ là hơi tránh một chút rồi chấp nhận buông xuôi, lúc này cậu vùng vẫy thập phần lợi hại, tay cùng bả vai đều bị Mạc Dực gắt gao đè lại, hai chân một mực kiệt lực đạp loạn, đôi lúc thiếu chút nữa đá trúng đến Mộ Dung Duy cùng Nhạc Trừng đang bắt lấy hai chân cậu.

Xem ra thật sự đau đến mức phải lăn lộn.

Bọn họ đều có chút lo lắng, đưa mắt nhìn An Lăng.

An Lăng trừng mắt nhìn Trương Quý đang hỗn loạn thở gấp nói “Tôi đã nhắc nhở trước phải pha một nửa dịch trung hòa, họ Mộ Dung lại không chịu.”

Nhạc Trừng hít vào một hơi, cố gắng thương lượng nói “Mộ Dung Duy, tôi thấy vẩn nên đổi về cách trước kia đi thôi.”

“Đau lòng rồi?” Mộ Dung Duy phía dưới trướng đến phát nổ, sắc mặt phi thường không tốt, cắn răng cười lạnh “Hắn không đau lòng cho mình, cũng không đến lượt chúng ta phải đau lòng cho hắn.”

Một câu triệt để chặn lại Nhạc Trừng.

Quả thực, cho đến bây giờ, Trương Quý vẫn chưa hề thốt ra tiếng nào. Cậu chỉ là liều mạng thở, đôi môi không chút huyết sắc hơi hé mở, giống như cá mắc cạn dốc sức thở dồn dập. Vốn dĩ phải đến mười lăm phút mới rút tắc hậu môn ra, bơm dịch lần thứ hai, nhưng dường như Trương Quý đã dần dần không chịu nổi nữa.

Không phải cảm giác thống khổ, mà như hư thoát giống nhau, thân mình chậm rãi nhuyễn xuống.

Bọn An Lăng đều mơ hồ cảm thấy không ổn.

Mộ Dung Duy nghĩ cậu chỉ ngất đi thôi, liền buông chân cậu ra, tiến lên giữ lấy cằm nhìn cậu. Kỳ thực cậu vẫn có điểm thanh tỉnh, ánh mắt chỉ hơi mở ra một đường nho nhỏ, thấy Mộ Dung Duy, cứ như vậy lẳng lặng nhìn thẳng, tựa hồ ngay cả đưa ánh mắt dừng lại một điểm cũng không còn khí lực.

Mạc Dực thật sự không thể nhìn được nữa, hỏi Mộ Dung Duy “Có phải chỉ cần cậu ta mở miệng, việc súc ruột đêm nay sẽ xong không?”

Mộ Dung Duy nói “Phải.”

Mạc Dực đem Trương Quý mềm nhũn khóa vào ***g ngực, nhẹ nhàng “Trương Quý, nghe tôi nói này, hôm nay em cậu gọi điện thoại đến đây.”

Hắn dừng một chút, dường như đang đợi Trương Quý đem những lời này tiêu hóa xuống.

Thanh âm của Mạc Dực thực ôn nhu, trầm thấp lại có điểm dụ dỗ “Có muốn biết em gái muốn nói gì với cậu không?”

Mí mắt Trương Quý rất khẽ run rẩy một chút, phảng phất như muốn nâng lên nhìn Mạc Dực, nhưng cuối cùng cũng chỉ run như vậy, rồi không còn phản ứng gì khác nữa.

Mạc Dực nhẹ nhàng dỗ dành cậu “A Quý, cậu mở miệng nói chuyện, tôi sẽ cho cậu biết em cậu muốn nói với cậu cái gì. Tùy cậu nói gì cũng được, vài chữ thôi. A Quý, ngoan một chút, mở miệng nói chuyện…”

Mấy người ở đây đều bỗng dưng cảm thấy một trận lo lắng.

Hít thở không ngừng, hô hấp dần dần ồ ồ vang lên.

Bốn ánh mắt đều nhìn chăm chú vào đôi môi không chút huyết sắc kia.

Thật lâu, đường cánh môi cong cong xinh đẹp rốt cuộc khe khẽ mấp máy. Nhạc Trừng cùng An Lăng không tự chủ tiến lại gần một chút.

Tất cả mọi người như ngừng thở, trong phòng tắm bỗng nhiên tĩnh lặng hẳn xuống, Trương Quý ôn thuần thùy hạ đôi mắt, nhỏ đến mức dường như không nghe thấy, rốt cuộc nói ra ba chữ.

Vừa thản nhiên, vừa khinh đạm, nhưng lại rõ rệt lạ thường, không hề mang một chút khóc âm hay cảm động nào.

Trừ bỏ thanh âm không quá lớn, quả thực chỉ là một câu trần thuật bình thản .

Cậu nói “Tôi rất đau.”

Bị giày vò đến khàn khàn cả thanh âm làm cho mấy trái tim mãnh liệt co rút, nhưng so với tia chớp từ trên trời bổ xuống còn đáng sợ hơn, một tia điện xẹt lên dọc theo sống lưng giáng thẳng, hung hăng đánh vào bộ vị.

Mộ Dung Duy nhíu mày rên rỉ một tiếng, khoái cảm cực độ như pháo hoa tại hạ thể bung ra tràn ngập.

Trong phòng tắm thoang thoảng một cỗ xạ hương đầy nam tính.

Mạc Dực giận dữ, quay đầu trừng mắt với Mộ Dung Duy “Cậu có phải là người không?”

Mộ Dung Duy quay lại trợn mắt “Cậu sẽ không ngạnh chứ?” Bàn tay không khách khí hướng xuống dưới nắn nắn, quả nhiên cương cứng lên rồi.

An Lăng thẳng thừng đánh gãy bọn họ “Ây, trong bụng A Quý còn tích nhiều lắm, các cậu muốn cho cậu ta đau đến chết à?”

Hai mắt trợn nhau cùng mọi người ngẩn ra, liền nhanh tay đem nút tắc hậu môn cùng dịch súc ruột hành hạ Trương Quý đến chết lặng rút ra.

Trương Quý đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, ngoan ngoãn mà để bọn họ tắm rửa cho mình.

Tất cả mọi người đều im lặng, một lòng cùng nhau đem Trương Quý tắm sạch sẽ, rồi ôm đến phòng Mộ Dung Duy, cẩn thận đặt ở trên giường, còn đắp chăn kỹ càng cho cậu.

Nhạc Trừng thấy an bài đã tốt, liền là người đầu tiên chủ động rời đi “Đêm nay A Quý là của Mộ Dung Duy, tôi đi trước.”

An Lăng tiếp bước đi theo sau, vỗ vỗ vai hắn, tà tà cười “Đi nhanh như vậy, trở về thay quần a? Tôi đi nói cho A Dực, cậu cũng không phải người, nhìn A Quý chịu khổ như vậy cư nhiên bắn được.”

Nhạc Trừng ở hành lang dừng lại, quay đầu, không một chút lo lắng cười rộ lên “Lõa sắc sinh hương như vậy, nếu không ngạnh thì không phải đàn ông nữa rồi. Ngay cả A Dực cũng cương lên đó chi. Chẳng lẽ chỉ có cậu không phản ứng?”

“Ha hả, mọi người thật là hiểu lòng nhau quá đi. Lại nói, thanh âm A Quý thực sự là gợi cảm a. Không biết rên rỉ trên giường sẽ hút hồn đến nhường nào nữa.”

“Muốn A Quý kêu trên giường, cậu cứ từ từ mà chờ.”

Mộ Dung Duy trong phòng tắm thay áo ngủ đi ra, thấy Mạc Dực còn đứng thẳng tắp trong phòng.

Hắn nhíu nhíu mi, nhắc nhở Mạc Dực “Này, đêm nay cậu ta là của tôi. Phòng của cậu ở bên cạnh.”

“Đêm nay cậu muốn làm gì cậu ta?”

“A Dực, cậu là bảo mẫu của hắn à? Hay là mẹ hắn?”

“Cậu sẽ làm gì với cậu ta?”

“Làm gì à?” Mộ Dung Duy tà ác đánh giá Trương Quý đang nằm trên giường “Tôi sẽ trói hắn lại, cho hắn dùng kẹp nhũ, vòng da dê, thuốc kích thích, trinh tiết hoàn, niệu đạo châm, sau đó bài khai mông hắn cho hắn khai bao, thao hắn đến hừng đông ngày mai rồi trả lại cho cậu. Cậu thấy thế nào?”

Mạc Dực hổn hển thở như kìm nén, tức giận rồi đột nhiên xoay người bước đi.

“Này, A Dực!” Mộ Dung Duy gọi hắn lại.

“Cái gì?”

“Cậu ta khi ngủ ngoan ngoãn giống một con mèo nhỏ, thật vậy sao?”

Đáng giận! An Lăng tên chết tiệt kia!

Mạc Dực lớn tiếng rống “Chờ cậu ta ngủ chẳng phải sẽ biết sao?”

Phanh!

Khi đi ra, thuận tay, thô lỗ ‘rầm’ một cái đóng cửa phòng lại.

———————-

Khả năng sử dụng từ ngữ của mình càng ngày càng kém cỏi =______=

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.