Vị Rượu Trên Môi

Chương 12





Edit: Yuu
Thích Yến Thần hiện giờ đã hơn năm mươi nhưng chăm chỉ dưỡng sinh nên không bị mập ra tuổi trung niên.

Phong thái của ông vẫn như năm xưa không hề suy giảm, gen ưu tú như vậy mới có con gái xinh đẹp như Thích Vãn.
Đêm nay ông mới bay về từ Hongkong, sau khi xuống máy bay nghe nói bên hợp tác tổ chức buổi công chiếu tại trung tâm thương mại nhà mình nên không kịp về nhà mà tới đây luôn.
Ông vừa đi vừa nói chuyện với bên hợp tác, lúc đi ngang cửa thang máy thấy một cô gái ôm cổ người đàn ông giữa chốn đông người.
Mặc dù ông chưa già nhưng tư tưởng vẫn truyền thống, con gái trong nhà có hành vi chủ động như vậy ít nhiều có chút không tiếp thu nhưng chỉ lắc lắc đầu thấp giọng: “Đôi trẻ yêu nhau bây giờ ấy mà, không biết rụt rè gì cả.”
Đúng lúc thang máy mở ra, trợ lý dẫn đoàn người bọn họ bước vào trong.
Dụ Kiêu từ đầu tới cuối đều đưa lưng về phía họ, tới khi Thích Yến Thần nói truyền đến tai anh mới ý thức chuyện xảy ra, cơ thể không khỏi cứng ngắc.
Thích Vãn dùng ánh mắt dò xét theo sát Thích Yến Thần.
Sao giờ này lão ba nhà cô còn xuất hiện ở đây? Lại còn đi cùng với giám đốc bên đầu tư? Hù chết cô!
Ba cô rốt cục có bao nhiêu hạng mục đầu tư kín mà cô không biết? Thế này nếu trở về học quản lý công ty với ông không phải mệt chết sao?
Dụ Kiêu giữ cổ tay Thích Vãn, dùng lực cưỡng chế cái tay đang đặt trên cổ anh xuống đẩy cô ra lui về phía sau hai bước, lạnh lùng nói: “Cô làm gì đấy?”
Thích Vãn bị động tác đột ngột của anh làm hoàng sợ, mất chỗ bám thiếu chút nữa ngã xuống.
Cô xoa xoa cổ tay đau nhức, nhỏ giọng nói: “Tôi nhìn thấy một người.”
Dụ Kiêu nhíu mày nhìn cô một hồi rồi xoay người, hai tay rảnh rỗi đi bấm thang máy: “Không phải cô chỉ sợ ma sao, giờ người cũng sợ?”
Thích Vãn tùy tiện tìm một lý do: “Không phải, tôi nợ người đó tiền.”
Dụ Kiêu lạnh lùng nhìn cô, không lên tiếng nữa.
Qua một hồi lâu, Thích Vãn rốt cục tỉnh lại từ trong bối rối mới ý thức được vừa rồi mình làm cái gì.
Cô ôm Dụ Kiêu!!!
CMN, cảm giác vừa rồi thế nào? Cô vậy mà không cảm thụ cẩn thận cái ôm ấm áp của anh!!! AAAAAA
Bành Khang Khang lấy đồ quay trở về cảm thấy không khí cổ quái giữa hai người này.

Một người núp phía sau khe khẽ cười trộm, người kia mặt lạnh toàn thân tỏa ra cảnh cáo nguy hiểm “cách xa tôi một chút”.
Anh ta âm thầm lắc đầu.

Đầu năm nay, ông chủ đều khó hầu hạ quá…
—-
Xe trở về theo đường cũ, trước đưa Dụ Kiêu về nhà, sau tiễn Thích Vãn cùng Bành Khang Khang.

Dụ Kiêu một đường im lặng không nói, không khí lạnh đến đóng băng.

Bành Khang Khang cũng không dám nói lời nào, chỉ có Thích Vãn không tim không phổi lấy di động xem ảnh chụp buổi công chiếu.
Tới biệt thự của Dụ Kiêu, Thích Vãn mở cửa đưa anh xuống xe: “Xế chiều ngày mai tôi tới đón anh, ngủ ngon.”
Dụ Kiêu mặt không thay đổi “uh`m” một tiếng, lưu loát mở khóa cửa.
Thích Vãn cũng không để trong lòng, quay vào trong xe tiếp tục lướt di động: “Sư phụ, đi thôi.”
Bành Khang Khang lập tức sáp tới gần, chắn màn hình của cô lại: “Aizzz, tôi phát hiện cô rất vô tư nha, sao vẫn còn tâm tư lướt insta vậy!!!”
Thích Vãn đẩy tay anh ta ra, tự chọn một filter vừa mắt cho bức ảnh: “Thế nào là không tâm tư?”
Bành Khang Khang: “Cô không cảm thấy ông chủ của cô dọc đường đi có chút quái dị sao? Có phải cô chọc tới anh ấy không? Vừa rồi lúc tôi đi lấy đồ đạc, hai ngươi đã xảy ra chuyện gì?”
Thích Vãn chân mày nhíu lại, mắt cong cong nở nụ cười: “Không có gì~”
Bành Khang Khang: “Biểu cảm anh ấy như muốn ăn cô?”
Thích Vãn đột nhiên hưng phấn: “Anh ấy muốn ăn tôi?!!”
Kích thích như vậy à!!
Bành Khang Khang không hiểu lắm sự chờ mong hiện lên trong ánh mắt cô là thế nào, bắt đầu cảm khái: “Xem ra tính tình anh ấy không tốt lắm, sau này tôi làm việc phải cẩn thận một chút.”
Ài, ra ngoài làm công khó khăn quá.
Biệt thự tối đen quạnh quẽ, Dụ Kiêu tựa người vào cửa không mở đèn.
Trên cổ anh còn phảng phất xúc cảm nóng bỏng giống như bàn tay mềm mại của người con gái chưa từng rời khỏi.
Vừa rồi hành động bất thình lình của Thích Vãn khiến anh ngớ ra, gương mặt cô dán trên ngực anh, thân hình nho nhỏ mềm mại, hô hấp nhẹ như lông chim vờn quanh cổ anh.
Cảm giác vô cùng kỳ quái!
Càng kỳ quái hơn chính là anh phát hiện bản thân không hề bài xích, vậy mà quên đẩy cô ra.
Hồi tưởng lại một màn kia, cổ họng Dụ Kiêu khô khốc.

Anh nới lỏng cà vạt, bật đèn lên vào bếp lấy một bình nước ngửa đầu uống hết nửa bình.

Về đến nhà đêm đã khuya, Thích Vãn nằm thoái mái trên giường thành hình chữ Đại (大) không muốn nhúc nhích.
Nhưng máy ảnh đang ở trong tay, vết son môi trên âu phục Dụ Kiêu cũng chưa xử lý, cô xoa mí mắt nặng trĩu kéo tinh thần đứng lên, lấy túi đựng máy ảnh ở đầu giường tải vào máy tính, bắt đầu chỉnh sửa.
Di chuyển chuột, bức ảnh Dụ Kiêu 360 độ không góc chết được phóng đại trên màn hình, Thích Vãn hít sâu.
Ojbk, đầy máu sống lại! Cô làm được!
(*) Ojbk: từ thông dụng trên internet của giới trẻ, ok là viết tắt của ý nghĩa tốt, jb là một từ chửi thề (cơ quan sinh sản nam).


Nó kết hợp tạo sự vui vẻ và hài hước hơn.

Giống như ở Việt Nam có từ ‘vl”, tốt vl, đẹp vl = vừa tục vừa thể hiện sự cảm thán.
Tối hôm nay cô chụp cho Dụ Kiêu trên trăm tấm hình mỗi tấm đều đẹp quên sầu, tràn ngập hương vị cấm dục, trừ thiếu ánh sáng thì không tìm ra khuyết điểm gì.
Chỉnh ảnh là công việc hao phí tinh lực, cẩn thận kiên nhẫn, tay cũng phải nhanh.

Thích Vãn có phong cách chỉnh ảnh của riêng mình, đã tốt còn muốn tốt hơn không theo đuổi tốc độ.
Tấm nào cô cũng muốn giữ lại, xoắn xuýt hồi lâu cô mới lấy ra mấy tấm mang tính đại diện điều chỉnh ảnh sáng với xử lý làm mờ bối cảnh chung quanh, cảm giác đạt tới yêu cầu bản thân mới ấn lưu.
Cô lại tìm một cái USB mới, tạo một file album ảnh lưu hết những tấm ảnh thừa vào.
Album ảnh tên: Ông xã Dụ Kiêu.
Đường Gia đã gửi mật khẩu weibo của Dụ Kiêu lúc chiều, cô vẫn chưa kịp ngó qua.
Trước đó cô vẫn đặt weibo Dụ Kiêu là theo dõi đặc biệt nhưng người đàn ông này có thể nói là vô cùng cao lãnh, nửa năm không đăng được một tấm ảnh selfi.

Động thái bình thường không phải quảng cáo chính là tuyên truyền, cũng đều là thao tác công việc.
Ngẫu nhiên đăng mấy bức ảnh hoạt động cũng là nhân viên bên người chụp cho, trình độ chụp ảnh thật bình thường.
Đăng nhập vào weibo, Thích Vãn tải ảnh lên rồi học theo kiểu lãnh đạm của Dụ Kiêu biên tập vài dòng giới thiệu: 【Lễ công chiếu kết thúc mỹ mãn, chờ mong chính thức chiếu phim.


Cô thưởng thức ảnh chụp 180 lần xong mới vừa lòng tắt máy tính đi.
Chỉnh ảnh 2 tiếng làm hai mắt khô khốc, cô bước chân trần đến phòng tắm xả nước vào bồn.
Cả người Thích Vãn đều ngâm trong nước ấm tắm cánh hoa hồng, trong hơi nóng bốc lên tản ra mùi thơm thấm người,
Mỏi mệt xua tan nhanh chóng, cô mở mắt ra lấy di động trên bàn đăng nhập vào weibo Dụ Kiêu.
Cô không quen với phiên bản web nên vừa rồi cũng không nhìn kĩ, giờ mới đăng nhập lại bằng điện thoại, chưa kịp thấy gì màn hình đột nhiên tối lại.
… Đây là tương tác quá tải?
Đợi vài phút, cuối cùng cũng đăng nhập thành công.
Thông báo phía dưới 999+, fan tăng 999+, hơn nửa bình luận, tin nhắn khen ngợi đều tăng lên sau khi đăng ảnh.
Thích Vãn biết nghệ sĩ mỗi ngày sẽ nhận được rất nhiều tin nhắn, mặc dù đại đa số fan biết weibo idol có thể không phải chính người đó hoạt động nhưng vẫn sẽ nhắn tin đúng hạn mỗi ngày, biểu đạt tình yêu sùng bái cổ vũ và ủng hộ.

Thích Vãn không đọc những tin nhắn này, một là đó không phải phạm vi công tác của cô, hai là cô biết mình đọc nhất định sẽ ghen.
Cô cũng cực kỳ thích anh, thích còn sớm hơn so với họ.
Thời niên thiếu gặp người quá mức kinh diễm nhớ mãi không quên, thế nên vài năm về sau, trừ anh cô không muốn ai cả.
Mở trang chủ weibo, hiện đầu tiên chính là bài cô vừa đăng.
Fan cũng là cú đêm, ảnh mới phát đi chưa tới nửa giờ bình luận đã lên vài vạn rồi.
【 Hôm nay có ảnh thần tiên, a a a bọn em tới đây! 】
【 Rốt cục online rồi, tôi muốn khóc!! 】
【 Đừng nói cái gì nữa, mạng này cho anh cho anh cho anh~~~ 】
【 Nam thần rốt cục nhớ được mật khẩu weibo của mình rồi.


【 Bộ ảnh này quả thực là đẹp nhất năm, nhiếp ảnh này rất chuyên nghiệp nha! 】
【 Cái phong cách cấm dục này, chết em rồi! 】
【 Vụng trộm suy đoán phòng làm việc đã đổi thầy chụp mới rồi hả? 】
【 Kỹ thuật chụp ảnh này đã thổi bay tất cả, trước kia enmmmm… đều là dựa vào nhan sắc của nam thần chống đỡ.


【 Cấp cho đại ca chụp ảnh thêm chân gà, tương lai cầu xin đăng ảnh HD chất lượng cao nhiều hơn!!!! 】
Thích Vãn đang đọc bình luận mặt tối sầm.
Excuse me, bạn nói ai là đại ca?
Người ta là tiên nữ tiên nữ tiên nữ tiên nữ!!

Một đêm ngủ an ổn, buổi sáng Thích Vãn không có công việc, nếu không phải dạ dày thầm kháng nghị thì cô có thể vẫn ngủ nướng đến giây cuối cùng mới rời giường.
Căn hộ nhỏ có phòng bếp nhưng Thích Vãn từ nhỏ bị trong nhà nuông chiều mười ngón không dính nước, phòng bếp cũng chưa động vào một lần.
Giữa trưa cô gọi một phần đồ ăn ngoài, đột nhiên nhớ tới cái áo khoác Dụ Kiêu ném cho còn chưa xử lý.
Cô lôi chiếc áo ra, màu đỏ chỗ vạt áo đã phai nhạt một chút do bị người lau qua nhưng không thành công.

Cô nhìn chằm chằm vết son môi có chút đắc ý.

Dấu vết mờ ám như vậy, có phải cô là người đầu tiên không?
Cô không hiểu giặt như thế nào cũng không biết thì ra son môi dính trên quần áo khó xử lý như vậy.

Nhớ lại nếu là đồ trang điểm thì dùng bông chấm nước tẩy trang xoa lên áo, kết quả màu càng lan ra, một vòng chung quanh cũng bị nhiễm màu theo.
Cô ném cái bông đi, tự thấy chính mình rỗi hơi.


Trong tiểu khu có tiệm giặt đồ, lát nữa mang ra đó giặt là được.
Đến thời gian đã định, lái xe đúng giờ tới đón.
Công việc chính hôm nay là Dụ Kiêu đi gặp nhà đầu tư, không cần mang theo gì.

Thích Vãn trang điểm tinh xảo lại cố ý chọn một bộ váy liền dài tới đùi, phía dưới phối với giày boots ống cao, vóc dáng chuẩn siêu cấp.
Vừa mở cửa đã bị gió lạnh thổi vào cổ lạnh cóng, cô đành quay lại mặc thêm áo khoác gió.
Xe dừng ở cửa biệt thự Dụ Kiêu, Thích Vãn xuống xe ấn vang chuông cửa.

Mới kêu vài tiếng đã bị người bên trong cắt đứt rồi.
Nửa phút sau cửa gỗ nặng nề mở ra, Dụ Kiêu đã thay trang phục xong xuôi tay đeo đồng hồ, ánh mặt nhàn nhạt mà xa cách.

Anh liếc Thích Vãn một cái, thấy người trước mặt ăn mặc đơn bạc thì thầm nhíu mày.
Lên xe, Thích Vãn nói Đường Gia trực tiếp tới công ty cùng gặp mặt, anh gật đầu cả đường không nói gì.
Không khí bên trong xe trầm mặc mà xấu hổ, Thích Vãn không nắm được tâm tư bất định của anh, tìm cớ thăm dò: “Tây trang của anh tôi không tự giặt mà gửi tiệm giặt đồ, khả năng hai ngày nữa có thể cầm về rồi.

Nếu thật sự không tẩy sạch tôi đền anh cái khác nhé!”
Dụ Kiêu liếc cô, cô bảo nợ tiền mà vẫn có tiền đền âu phục cho anh?
Ai là người nói nợ tiền phải trốn nợ? Ai?
“Không cần” Dụ Kiêu cự tuyệt, “Ném đi.”
Thích Vãn: “…”
Anh ném cho tôi?
Không phải chỉ dính chút son môi thôi sao? Đến mức ghét bỏ như vậy à?
Thích Vãn bĩu môi, cô vén tóc dài bị gió thổi loạn ra sau tai, nghiêng đầu hờn dỗi.
Dụ Kiêu còn nói: “Thích Vãn, lát nữa xong việc đi tìm tài vụ lĩnh tiền lương tháng này đi.”
“Lĩnh tiền lương? Vì sao?” Thích Vãn lòng treo lơ lửng.
“Xem như dự chi cho cô, không phải cô thiếu tiền người khác sao?”
“…”
Đã qua một đêm tại sao anh còn nhớ rõ việc này?
Lúc ấy Thích Vãn vì sợ bại lộ mới tùy tiện lý do, không nghĩ tới anh cho là thật nên ấp úng nói: “Không cần, tôi có thể trả hết.”
“Trả như thế nào?”
“Tôi…” Thích Vãn cắn môi, ngón tay xoa túi LV bên cạnh tội nghiệp chớp mắt: “Tôi bán hai cái túi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.