Vì Quân Mà Sinh

Chương 29: 29: Giao Dịch





**Bật 3G,4G,wifi các loại để load ảnh ở cuối trang nhé!

Quân Du Ninh kinh ngạc ngẩng đầu, đồng thời, đây cũng là lần đầu tiên Doãn Tuyết nhìn thấy được biểu tình trên mặt hắn phát sinh biến hóa.


"Công tử đừng ngạc nhiên như vậy, tiểu nữ không hề có ý xấu.
Kỳ thực, hôm đó ở bến thuyền, ta liền đã thông qua mạn thuyền phát hiện hết thảy."

Bao gồm cả lúc Quân Du Ninh đỏ mặt ngượng ngùng.


"Công tử đứng ở cạnh Dạ công tử, ánh mắt cứ không ngừng nhìn về phía ngài ấy.
Nhu tình bên trong tựa như lúc nào cũng có thể hóa thành đại hải, đem ngài ấy nuốt trọn."

Nói tới đây, tựa như là nghĩ tới vấn đề thú vị gì, Doãn Tuyết liền hướng Quân Du Ninh dò hỏi :"Có hơi mạo muội một chút, nhưng tiểu nữ thật sự là rất hiếu kỳ.
Công tử và Dạ công tử, ai ở trên ai ở dưới a?"

"........................"

"Có lẽ là rất khó lý giải nhỉ? Kia đổi một loại thuyết pháp, ngươi và Dạ công tử, ai ở trong ai ở ngoài?" Sợ Quân Du Ninh không hiểu ý tứ ẩn chứa trong lời nói của bản thân, Doãn Tuyết liền tiếp tục hỏi thêm.


Quân Du Ninh :.....................



Nhìn thấy vẻ mặt Quân Du Ninh dâng lên quẫn bách, nhưng vẫn im lặng không đáp.
Doãn Tuyết liền ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, bật cười nói :"Theo tiểu nữ đoán, công tử là ở mặt trên bên trong đi?"

Bình thường còn không thấy gì.
Nhưng chỉ cần để Quân Du Ninh và Dạ Minh đứng cạnh nhau.
Ai cường ai nhược, trong nháy mắt cũng đã có thể nhìn ra được.


Nắm tay siết chặt rồi lại buông lỏng, cố hít sâu một hơi bình ổn đạo tâm.
Quân Du Ninh liền mắt lạnh nhìn xuống Doãn Tuyết, trầm giọng.


"Ngươi rốt cuộc là muốn thế nào?"

"Tiểu nữ đã nói bản thân không có ý xấu rồi mà.
Thậm chí, còn rất ủng hộ công tử và Dạ công tử ở bên nhau nữa cơ.
Tạm thời sẽ không đem chuyện này nói ra ngoài, công tử có thể yên tâm."

"Chỉ là..." Ngữ khí ngừng nhẹ, nâng mắt nhìn thẳng vào đồng tử băng lãnh của đối phương, Doãn Tuyết liền nói tiếp :"Mong công tử hiểu cho, tiểu nữ cũng có nỗi khổ của riêng mình.
Cần công tử giúp đỡ một tay."

"Ngươi muốn ta giúp gì?" Không có lập tức đồng ý với yêu cầu của nàng, Quân Du Ninh chỉ lãnh đạm hỏi lại.


Gương mặt kiều diễm ánh lên nụ cười không kiêu ngạo không siểm nịnh, Doãn Tuyết liền không nhanh không chậm trần thuật :"Tiểu nữ muốn ngài, cưới ta."

"Không thể!" Quân Du Ninh gần như là theo phản xạ mà thốt lên.


Đã sớm lường trước được phản ứng của hắn, nên Doãn Tuyết cũng không hề cảm thấy ngoài ý muốn.
Chỉ bắt đầu tự thuật một mình :"Không dám giấu gì công tử, kỳ thực, con người tiểu nữ tiêu sái đã quen."

"Nhưng mẫu thân của tiểu nữ thì lại không giống vậy, luôn muốn giúp tiểu nữ định chuyện hôn sự, sớm ngày thành gia lập thất."

"Nếu hôm nay công tử và Liễu tông chủ từ chối.
Thì sau này, bà ấy vẫn sẽ đi tìm người khác mai mối cho ta thôi."

"Biết rõ sớm muộn gì cũng sẽ bị sợi dây hôn nhân siết chặt.
Tiểu nữ cảm thấy, thà rằng cùng công tử làm một trận giao dịch còn hơn." Doãn Tuyết mỉm cười ôn hòa, tựa như phù dung giữa thu phân, xinh đẹp động lòng người :"Đương nhiên, tiểu nữ vẫn còn có rất nhiều điều kiện."

"Tỷ như, công tử không thể chạm vào người của tiểu nữ, không thể động phòng.
Trừ phi có người khác ở đó, nếu không, tuyệt đối không thể động chạm tay chân với tiểu nữ.
Nếu bắt buộc phải ngủ chung phòng, ngươi ngủ ở dưới đất, tiểu nữ ngủ trên giường."


"Quan trọng nhất là, tiểu nữ tuyệt đối không sinh con."

Những yêu cầu Doãn Tuyết đưa ra, đơn giản là vô lý đến cùng cực, gần như là bác bỏ hết thảy trách nhiệm mà một thê tử cần làm.
Đổi lại thành bất kỳ một người nào, nhất định cũng sẽ không thể nào đồng ý.


Cũng cảm thấy bản thân có hơi quá phận, Doãn Tuyết ngay tức khắc liền bổ sung :"Đương nhiên, đổi lại, tiểu nữ sẽ cam tâm tình nguyện trở thành tấm mộc bài cho công tử.
Chuyện của ngươi và Dạ công tử, tiểu nữ sẽ tuyệt đối không hé miệng nửa lời.
Đồng thời cũng sẽ không quản."

"Dù cho các ngươi có làm gì..." Đây liền đã là nhượng bộ lớn nhất mà Doãn Tuyết có thể làm ra.


Giống với Doãn Tuyết, Quân Du Ninh biết rõ, bản thân không sớm thì muộn nhất định cũng sẽ bị bắt ép đi thành thân.


Cho nên, đối với lời đề nghị của nàng, hắn đã có chút động tâm...


Nhìn ra Quân Du Ninh đang đắn đo, Doãn Tuyết cũng không hối thúc, trái lại lại nhún gối thi lễ, không chút thất lễ lui ra :"Công tử không cần gấp gáp, cứ từ từ suy nghĩ đi, tiểu nữ xin phép đi trước."

Doãn Tuyết cùng mẫu thân của nàng được Liễu Chính mời ở lại Ngự Kiếm Tông làm khách.
Trong thời gian ngắn là sẽ không dễ rời khỏi đây.


Dạ Minh mấy lần tìm tới Quân Du Ninh, nhưng tất cả đều là không công mà lui.


Bởi vì lần đó sau khi cùng Doãn Tuyết đối thoại, khi trở về, hắn liền đã đi đến chủ điện tìm Liễu Chính.
Cũng không biết hắn đã nói gì với ông.

Khiến ông tức giận đến ngay trong ngày đem hắn cấm túc vào Thiên Tự Đài.
Viết tông quy sám hối.


Mà việc này, hiển nhiên cũng trở thành câu chuyện trà dư tửu hậu của những đệ tử khác trong tông.


Bọn họ đều có chung một hiếu kỳ, rốt cuộc lý do gì lại khiến một người xuất chúng như Quân Du Ninh bị tông chủ phạt nặng như vậy? Phải biết, đây chính là chuyện chưa từng xảy ra từ lúc hắn nhập tông đến giờ a.


"A Minh, đệ đứng đây làm gì, sao không vào?" Cất bước đi tới, vô tình nhìn thấy Dạ Minh lấp ló ở phía sau tán cây, An Sơ Vũ liền chủ động chào hỏi.


Lúc này, sắc trời đã sập tối, trước lối vào Thiên Tự Đài, cũng chỉ có hai vị trưởng lão đang đứng canh giữ.
Còn lại, bốn phía đều vô cùng tĩnh mịch.


Không ngờ tới lại có thể tình cờ gặp được An Sơ Vũ ở đây, ánh mắt Dạ Minh trong nháy mắt liền sáng rực.
Nhưng rất nhanh cũng đã ảm đạm xuống, lắc lắc đầu nói :"Sư tôn có lệnh, không cho ta vào gặp Quân Du Ninh."




.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.