Vì Quân Mà Sinh

Chương 11: 11: Hận Ý





**Bộ đồ mà chibi A Ninh mặc không phải tông phục Ngự Kiếm Tông nha.
Là đồ mặc đi Tụ Nghĩa Trang.


-------------------------------

Liễu Chính cũng không biết là có thật tin tưởng lời nói dối vụng về của Dạ Minh hay không.
Nhưng ông cũng không xoắn xuýt chuyện này quá lâu.
Sau khi dò hỏi hai người khác vài câu, liền đã đi vào trọng tâm câu chuyện.


"Ba ngày sau chính là lễ thành niên của thiếu chủ Tụ Nghĩa Trang.
Vi sư tính toán thử, e là bản thân không thể kịp thời trở về tham dự.
Cho nên, ba người các ngươi liền thay vi sư đi một chuyến đi..."

Kế tiếp, Liễu Chính phân phó những gì, Dạ Minh cũng đã không còn nghe rõ nữa.
Y rõ ràng là đang thất thần, tựa như là bị sét đánh trúng, toàn thân cứng đờ.


Phát hiện ra trạng thái của y, Quân Du Ninh liền hơi nghiêng mắt.
Đáy mắt hiện lên một tia nghiền ngẫm, nhưng tạm thời cũng không đánh thức y.


"Vi sư đã nói với Lâm trang chủ rồi.
Nên các ngươi không cần lo lắng.
Cầm lấy chìa khóa vào trong bảo khố của vi sư lấy Kim Quang Thúy Ngẫu mang đi làm quà mừng đi."

"A Ninh là lần đầu xuất tông, nên hai sư tỷ đệ các ngươi phải chiếu cố hắn, có biết không? Nhất là ngươi, A Minh, ngươi rất quen thuộc Tụ Nghĩa Trang, nên mọi chuyện liền nhờ vào ngươi."

Mặc dù biết rõ Dạ Minh không đáng tin cậy.
Nhưng không còn sự lựa chọn nào khác, Liễu Chính cũng chỉ có thể đặt trọng trách lên vai y.


Liễu Chính dặn dò xong, quang mang trên Thiên Lý Kính trong tay An Sơ Vũ cũng liền chậm rãi tán đi.

Rõ ràng là ông đã cắt đứt truyền âm.


Tụ Nghĩa Trang cùng Ngự Kiếm Tông nằm ở hai hướng trái ngược, cách xa nhau mấy trăm dặm.


Lần đầu tiên đi xa như vậy, hơn nữa còn không phải là đi cùng cả tông môn hay tông chủ.
An Sơ Vũ nhất thời lại không khỏi cấp bách :"Như vậy, chiều nay ba người chúng ta phải khởi hành đi Tụ Nghĩa Trang rồi sao?"

"Đúng.
Hai người quay về chuẩn bị đi, ta về phòng trước đây." So sánh với hai người bọn họ, thời khắc này Dạ Minh lại lộ ra vô cùng điềm tĩnh.


Bởi vì nếu hai người bọn họ đã từng trải qua chuyện trong vòng ba ngày không ngủ không nghỉ, bị vô số thế lực trong tối ngoài sáng truy sát hơn nửa đại lục.
Bọn họ nhất định cũng sẽ bình thản như y thôi.


Y tựa hồ cũng chỉ đang đơn phương thông báo cho bọn họ.
Vì thế, cũng không cần bọn họ trả lời, y liền đã tự mình ly khai.


Nhìn theo bóng lưng của y, An Sơ Vũ liền không khỏi lo lắng lẩm bẩm :"A Minh làm sao vậy? Thoạt nhìn giống như là đang có tâm sự..."

"Y và thiếu chủ Tụ Nghĩa Trang, quan hệ thế nào?"

Đang chìm trong nghi hoặc, bên tai đột ngột vang lên âm thanh trầm thấp, lành lạnh của thiếu niên.
An Sơ Vũ liền sửng sốt, không kịp trở tay.


Tam sư đệ...đang hỏi nàng?

Sau khi chắc chắn nơi này ngoại trừ mình ra giống như đã không còn người thứ ba nữa.
Đáy lòng An Sơ Vũ mới vui như sắp nở hoa.


Ái mộ đối phương hai năm, đây là lần đầu tiên được đối phương chủ động bắt chuyện a.


Không được, nhất định phải để lại ấn tượng tốt cho hắn!

Một lúc lâu không thấy An Sơ Vũ đáp lời.
Cho rằng nàng là bởi vì vấn đề này khó mở miệng nên mới im lặng, Quân Du Ninh hiếm khi lại nhẫn nại hỏi lại lần nữa :"Quan hệ của bọn họ rất tốt?"

"Không, không..." Vội vàng xua tay, cảm thấy phản ứng của chính mình có chút lố lăng, An Sơ Vũ liền nhanh chóng bồi thêm :"Nào chỉ là rất tốt.
Hai người bọn họ chính là bằng hữu nối khố, chơi chung với nhau từ nhỏ tới lớn a.
So với thân huynh đệ còn phải thân thiết."

"Lúc nhỏ, có một khoảng thời gian A Minh còn sinh sống ở Tụ Nghĩa Trang.
Khi trở về rồi, lúc ngủ đều gọi tên của vị thiếu chủ đó."

"Năm trước, hắn cũng đã từng ghé qua tông môn thăm A Minh.
Chỉ là lúc đó đệ đang bế quan nên không biết mà thôi."

Xác thực, Quân Du Ninh chỉ mới nhập tông ba năm, tư lịch còn yếu kém.
Nên nhiều thứ không biết cũng là điều dễ hiểu.


Không biết có phải là ảo giác của An Sơ Vũ hay không.
Nàng chỉ vừa dứt lời, khí lạnh quanh thân Quân Du Ninh giống như đã càng thêm ngưng kết.



Len lén đánh giá gương mặt hắn, biểu cảm giống như vẫn chưa từng thay đổi qua.
Nhưng cho người ta cảm giác chính là, hắn đang không vui, rất rất không vui!

--------------------------

Lúc này, Dạ Minh đã trở về phòng.
Vẫn như mọi khi, y lập tức liền chui vào trong chăn, dùng chăn che kín đầu, tìm kiếm cảm giác an toàn.


Đây là một loại thói quen đã được dưỡng thành ở kiếp trước của Dạ Minh.


Ở bên trong chăn, lúc này, toàn thân của Dạ Minh đều đang run lên.
Hai mắt y đỏ rực, tròng mắt vằn vệt tơ máu.
Dù đã cố gắng kìm nén, nhưng hàm răng vẫn cứ cắt chặt, run lên bần bật.


Hận ý...


Vốn tưởng rằng sống lại một kiếp, đã có thể vứt bỏ hết thảy quá khứ, một lần nữa làm lại từ đầu.
Nhưng đến tận khi nghe thấy cái tên đó, Dạ Minh mới biết được, thì ra bản thân vẫn là đang tự lừa mình dối người.


Dù cho có giả vờ thế nào, y vẫn như cũ không thể quay về làm một Dạ Minh 18 tuổi vui vẻ lạc quan nữa.
Mà chỉ là một đầu dã lang người đầy thương tích, cố gắng trốn tránh trong giả tượng mà chính mình dệt ra.


Lâm Thần!

"Ta quay lại rồi, Lâm Thần.
Ngươi đã chuẩn bị tinh thần để chịu đựng trả thù của ta hay chưa...Ta sẽ một lần nữa trở thành ác mộng của ngươi.
Thực hiện lời hứa mà kiếp trước ta vẫn chưa làm được..."

Mắt Dạ Minh mở to, từng giọt nước mắt không khống chế được bắt đầu rơi khỏi mi mắt, đem gương mặt của y thấm ướt.
Từng tiếng gằn ẩn chứa oán độc, như ma quỷ nguyền rủa, cũng từ trong cổ họng y phát ra.


Thời khắc này, y tựa hồ lại quay trở về với kiếp trước.
Cảm nhận lưỡi dao sắc bén đâm vào trong hốc mắt mình, đem con ngươi từng chút một đào ra.



Y đau đớn đến mức muốn ngất đi, nhưng lại bị Lâm Thần dùng độc dược làm cho không tài nào hôn mê được.
Chỉ có thể tỉnh táo cảm thụ tra tấn cắt da cắt thịt.


"Aa..." Lúc đó, y giống như đã gào thét, đã điên cuồng giãy giụa.
Nhưng hai tay hai chân lại bị trói chặt vào trên bốn đầu ván giường.


Ở bên cạnh, nam nhân đó tựa như ác quỷ, phát ra tiếng cười ngông cuồng, tựa hồ đang thưởng thức bộ dạng thống khổ, sống không bằng chết của y.


Hít sâu một hơi, đem ký ức nhét vào trong chỗ sâu nơi đáy lòng.
Dạ Minh liền đưa tay đem nước mắt lau khô.


Trong một trận âm mưu to lớn vây lấy y này, Lâm Thần cũng chỉ là một con chốt thí nhỏ nhoi trên bàn cờ mà thôi.
Vì một tiểu nhân vật mà khóc lóc, rất không đáng.


Thứ mà y nhắm đến, chính là những kẻ đứng ở sau màn kia.


Y nhất định sẽ đem từng kẻ, từng kẻ một trong số bọn họ lôi ra.
Để bọn họ hối hận vì đã tính kế chính mình.


Nhất định.





.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.