Vị Omega Thơm Ngon Mềm Mại Kia

Chương 31: Phiên Ngoại 6




Dung Miểu sinh ra được một trăm ngày, Dung Tễ kéo Dung Tiếu đi đăng ký kết hôn.

Thật may mắn khi lúc trước Dung Tư Hào không nhập hộ khẩu cho Dung Tiếu, nếu không lại phải nghĩ cách bỏ Dung Tiếu ra khỏi hộ khẩu nhà mình thì thật tốn thời gian.

Đầu tiên hắn nhân lúc Dung Tiếu mang thai, xin lãnh đạo quyền đăng ký kết hôn, thủ tục đăng ký kết hôn của quân nhân khá rườm rà, hơn nữa thân phận của hắn và đối tượng mà hắn kết hôn cùng cũng phải được cấp trên xét duyệt qua, còn đang chờ sự đồng ý thì Dung Tiếu cũng đã sinh con.

Lệnh phê chuẩn vừa có, Dung Tễ lập tức kéo Dung Tiếu đến cục dân chính, kết hôn xong, trong tay cầm hai quyển sổ màu đỏ, một người thì vui mừng hết sức, một người thì vẫn còn đang mơ màng.

Vui mừng ra mặt Dung Tễ nói: "Ca ca, chúng ta rốt cuộc kết hôn rồi."

Mờ mịt ngây thơ Dung Tiếu nói: "À, Dung Miểu đói rồi, về nhà cho bé con uống sữa thôi."

Dung Tễ muốn nói lại thôi: "......"

Hoàn toàn không có một chút không khí kết hôn.

Sau khi về nhà, Dung Miểu đang nằm trong nôi gặm chân mình, chân bị gặm nổi một mảnh đỏ hồng, mắt đã sớm tỉnh, tròn xoe như hai hạt nhãn, sáng long lanh, cả người thơm mùi sữa, hấp dẫn Dung Tiếu tiến lên ôm.

Tên của bé con là do Dung Tiễu đặt, bởi vì lúc ấy Dung Tễ cứ một hai bắt anh đặt, anh cầm di động lên mạng tra, con anh mệnh thủy nên tìm một cái tên có thể giúp bé con thuận buồm xuôi gió, anh nhìn trúng cái tên Miểu nên cứ quyết định đặt luôn là Dung Miểu.

Dung Miểu tỉnh dậy cũng không khóc, nhưng lại rất nghịch ngợm, cạnh nôi có để một vòng lan can bảo hộ cũng không ngăn lại được bé con, bé con bám vịn đứng lên, lung lay lung lay như sắp ngã xuống.

Dung Tiếu vội vàng chạy qua bế lên, hôn hai cái lên đầu Dung Miểu, ôm bé vào ngực, rất tự nhiên mà quên đi sự tồn tại của Dung Tễ.

Từ khi Dung Miểu sinh ra, địa vị của Dung Tễ tụt xuống tận đáy --- mặc dù cũng không có địa vị gì, nhưng trước giờ trong nhà chỉ có hắn và Dung Tiếu, vấn đề này cũng không phải nghiêm trọng, nhưng khi có Dung Miểu rồi, toàn bộ thời gian Dung Tiếu đều dùng trên người bé con, Dung Tễ cảm thấy mình như cây nấm mốc mọc trong nhà, không tồn tại cũng chẳng sao.

Dung Tễ không phục, mỗi ngày đều ghen với con trai mình.

Dung Miểu khóc hắn ngăn Dung Tiếu lại tự mình đi dỗ, Dung Miểu đói hắn vừa đút sữa vừa làm mặt quỷ, Dung Miểu muốn Dung Tiếu ôm hắn cũng chạy nhanh đến giành ôm, tóm lại lúc nào cũng nghĩ đủ mọi cách để tách hai người ra.

Tiếc là Dung Miểu không thích hắn ôm, mỗi lần ôm Dung Miểu đều khóc đến trời đất u ám, Dung Tiếu nghe thấy lại bỏ dở việc đang làm ra ôm bé.

Chỉ vì một bé con, chiếm hết toàn bộ sức lực của Dung Tiếu, hiện giờ hai người họ kết hôn, vì có Dung Miểu mà hôn lễ cũng không tổ chức, Dung Tễ âm thầm nghiến răng, vẫn chưa hoàn toàn rước được anh về nhà.

Hai cha con âm thầm ghét nhau, Dung Tễ vì trả thù, thường xuyên canh lúc Dung Tiếu không chú ý sẽ trêu Dung Miểu, trêu bé con sắp khóc thì nhét núʍ ѵú cao su vào miệng cho bé cắn, bé cắn cắn lại cười ngốc, hắn nhanh tay cầm điện thoại chụp ảnh, lúc nào rảnh rỗi lấy ra xem, mới nhìn đã cười chảy nư0"c mắt.

Dung Tiếu đơn thuần, nhìn hai người như vậy lại cứ nghĩ tình cảm cha con thắm thiết, ngẫu nhiên liếc mắt trông thấy, cũng đủ an tâm vui vẻ mà làm việc khác.

Sau khi đăng ký kết hôn một tháng, Dung Tễ nhận được cuộc gọi từ Dung Tư Hào, vừa nhận nghe máy đã truyền tới hàng trăm từ chửi mắng của ông: "Thằng mất nết này! Ta không dạy được con phải không?! Con kết hôn mà ông đây lại là người biết cuối cùng, nếu không phải có người nói với ta, con còn định giấu ta đến bao giờ nữa hả?!"

Dung Tễ rũ mắt mặc ông mắng, phần lớn là ông nói, hắn cũng chưa nói gì, ngẫu nhiên trả lời hai câu: "Nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, căn bản không tính nói cho ông biết."

Ngữ khí không chút gợn sóng chọc đến Dung Tư Hào tức giận, "Không định nói cho ta biết? Không muốn để ta biết mày với anh mày xxx hả? Mày lách luật đem anh mày đi đăng ký kết hôn, đến cả ông đây mày cũng không thèm thông báo một tiếng?!"

"Thật ra thì," Dung Tễ dừng một chút, "Con của chúng tôi cũng đã chào đời rồi."

Dung Tư Hào tay cầm di động thoáng run lên, thiếu chút nữa không cầm chắc, cứng họng đơ ra.

"Tôi biết anh ấy không phải anh ruột của tôi, ông không cần phải giả vờ phóng đại sự việc không có thật này nữa, " Dung Tễ khẽ thở dài, "Có rảnh thì ông tìm cách tái hợp với mẹ tôi đi, chuyện của tôi, không đáng để ông phải bận tâm."

Sau khi Dung Tễ ngắt điện thoại, Dung Tư Hào đầu váng mắt hoa, ông từ từ nhắm mắt lại, nghĩ thầm, có lẽ tất cả đều là báo ứng, thời gian một năm ngắn ngủi, ông thê ly tử tán, vợ ly hôn với ông xong thì bỏ đi nước ngoài, con trai cùng người ta kết hôn cũng không nói cho ông biết, biệt thự to như vậy chỉ còn lại một mình lẻ loi, nói một chữ vọng lại một chữ, ông sống đến hoàn cảnh này, đúng là bi ai.

Chuyện con trai hắn chào đời, hắn cũng không nói cho Bạch Phóng Vi, hắn cảm thấy thông báo hay không cũng không quan trọng, hắn cũng không cần vài ba câu chúc phúc giả dối, Dung Tiếu cũng không cần, đây là chuyện riêng của bọn họ, người khác cũng chẳng liên quan gì, nếu thông báo ra ngoài sẽ dẫn thêm không ít phiền toái.

Hơn nữa bạn bè của hắn với Dung Tiếu cũng không có mấy ai, kế hoạch của hắn là một nhà ba người đi biển tổ chức hôn lễ ngoài trời, tiếc là Dung Tiếu không hứng thú với hôn lễ, anh sợ Dung Miểu phơi nắng ở ngoài về bị cảm, nói không bằng ở nhà ăn bữa cơm.

Vì thế hải ngoại hôn lễ đổi thành bữa tối dưới ánh nến.

Lựa chọn ban đêm không ai quấy rầy, Dung Tễ làm rất nhiều đồ ăn ngon, vì "chiếu cố" con trai, hắn tìm một cái ghế ngồi cho trẻ con, thả bé con vào đấy nhìn hắn cũng Dung Tiếu ăn cơm.

Tuy rằng trẻ nhỏ chưa ăn được nhiều, nhưng khứu giác vẫn rất thính, ngửi được mùi thơm sẽ thèm, Dung Miểu nước mắt vòng quanh, nước bọt theo khóe miệng chảy xuống làm ướt cái yến đeo trước ngực.

Ngoài những lúc Dung Tễ trêu bé, Dung Miểu rất ít khóc, điểm này mãi cho đến khi bé học tiểu học cũng không thay đổi, sau khi lớn lơn, nhìn thấy cha như chuột thấy mèo, chạy vội trốn sau lưng Dung Tiếu.

Ánh nến màu cam chiếu sáng khắp phòng, cũng chiếu vào mắt Dung Tiếu, anh cùng Dung Tễ đã lâu không được ngồi cùng nhau, ngồi đối diện, tin tức tố lan tỏa trong không khí, tạo nên một không gian ấm áp.

Dung Tiếu chưa bao giờ cảm thấy an tâm như lúc này, anh nhìn sâu vào mắt Dung Tễ thấy mình trong đó, Dung Tễ cũng đồng dạng nhìn anh như vậy.

Thật lâu sau, Dung Tễ cười cười, giơ ly rượu lên hỏi: "Có phải nên uống một ly giao bôi trước không?"

Dung Tiếu cũng không hiểu rõ ý nghĩa của việc này, nhưng lời hắn nói đều làm theo, cùng hắn nâng ly lên, hai cánh tay giao triền, miệng nhỏ đem rượu nuốt xuống.

Dung Tễ uống một hơi cạn sạch, không đợi anh uống xong, một tay đem anh ôm vào trong ngực, đôi môi còn mang mùi rượu hôn lên môi anh, khẽ cười: "Tân hôn vui vẻ, ca ca."

Dung Tiếu hơi say, do dự một lát, vẫn đem tay ôm sau lưng hắn, nhẹ giọng nói; "...... Em cũng vậy."

Vừa dứt lời, Dung Tễ vuốt sau cổ anh, trao anh một nụ hôn thật sâu.

Một nụ hôn hôn ra lửa tình, Dung Tiếu say đắm trong nụ hôn này, quanh miệng ngập trong rượu và tin tức tố của Dung Tễ, bọn họ hôn thật lâu mới tách ra, Dung Tiếu thấy trong mắt Dung Tễ tràn ngập ý cười.

Thật lâu sau này, bọn họ nhớ lại ngày hôm nay, đều cảm thấy, không có hôn lễ nào có thể so sánh được.

- -----------

Tân hôn vui vẻ, gia đình hạnh phúc. Một cái kết viên mãn!!!

Yêu mọi người (๑°꒵°๑)・*♡

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.