Vi Nhân Sư Biểu

Chương 6




Không hiểu vì sao, tôi cư nhiên lại trở thành gia sư tại nhà của tên nhóc mà cho tới bây giờ tôi vẫn không nhìn thuận mắt. Vì cái gì mỗi ngày tôi phải hi sinh một tiếng đồng hồ nghỉ ngơi để tới dạy bù cho hắn chứ? Nhìn cái đầu trầm lặng đọc sách phía trước, tôi thật sự suy nghĩ lại.

Nhưng mà điều làm cho tôi cảm thấy hơi may mắn chính là hắn học khoa văn, nếu không với trình độ lý hoá của tôi, chỉ sợ thật sự buồn đến bạc cả tóc. Hỏi tôi vì cái gì ư? Xì – nếu tôi học lý giỏi, thì thi vào hệ văn học để làm gì.

“Này, anh đang phát ngốc gì đó?” Câu hỏi thình lình vang lên khiến tôi đột nhiên hoàn hồn.

Cũng không chịu gọi mình là thầy, thực không ngoan! Liếc hắn một cái, tôi bày ra uy nghiêm của giáo viên. “Làm hết đề chưa?”

Nhìn hắn vẻ mặt không cam lòng lại không thể không đặt tập sách đến trước mặt, tôi không khỏi mừng thầm một trận. Ha ha, làm thầy giáo vẫn là có lợi, ngẫu nhiên vờ uy phong đùa giỡn một cái cũng rất vui.

Nhìn chữ viết cương nghị trước mặt, tôi cũng cẩn thận kiểm tra…

Haiz, lại đúng hết rồi, thật chán mà. Có đôi khi tôi thật không rõ, gia sư phụ đạo là tôi đây thật sự có ý nghĩa gì. Dạy hắn học bổ túc một thời gian mới phát hiện, trình độ tên nhóc này căn bản không rối tinh rối mù như trong tưởng tượng của tôi, hơn nữa khách quan mà nói, cho dù bây giờ hắn thi vào trường cao đẳng cũng chẳng phải là vấn đề gì lớn. Khó trách trước đây Tiểu Cát nói tên nhóc này thật sự thông minh, xem ra không phải không có nguyên nhân.

Mím môi đẩy tập sách trở về, tôi mất hứng đầy mình. Cho dù sai một chút cũng tốt nha, hại tôi có cảm giác không có thành tựu.

“Chuyện gì?” Hắn nhìn tôi chằm chằm.

Do dự một chút, tôi vẫn nói ra suy nghĩ. “Cái đó… Tôi cảm thấy cậu thật sự không cần loại phụ đạo đặc biệt này, với trình độ hiện tại của cậu mà thi vào trường cao đẳng thì thật sự không phải là vấn đề lớn…”

Không biết vì cái gì, nghe xong lời của tôi, gương mặt đối diện lại đột nhiên trầm lạnh xuống.

“Có cần phụ đạo hay không là tôi tự quyết định.” Lạnh lùng nói xong những lời này, tên nhóc kia lại bày ra vẻ mặt xịu xịu cúi đầu, cũng chẳng thèm nhìn tôi.

Thật là, vẫn kiêu ngạo như vậy, một chút tiến bộ đều không có!

Mãi cho đến khi tôi rời đi, gương mặt Tịch Hâm vẫn mang vẻ muốn đại tiện, khiến tôi nhìn cũng muốn phát hoả. Cho nên sau khi hung hăng đóng sầm cửa, tôi lập tức tiêu sái rời đi. Bình thường đều phải rút thời gian buổi chiều mà đến dạy cho hắn, chỉ có hôm nay là cuối tuần mới có thể ngây ngốc ở nhà hắn đến tối muộn. Tôi cố gắng tung ra chiến thuật, cũng không biết hắn lấy tinh lực từ đâu, cư nhiên chẳng làm sai bài gì cả! Ghét nhất người như thế, khiến cho người bình thường luôn phải cố gắng như tôi phi thường phi thường chán ghét.

Hầm hừ đạp xe về nhà, người đi trên đường đã không còn nhiều lắm, nhất là lúc rẽ vào khu phố nhỏ của tôi, đường đi tối om ngay cả một cái đèn đường cũng không có. Mỗi lần đi khuya về tôi thường cảm thấy có điểm là lạ, cũng không phải là lo lắng có người làm xông ra làm gì một người đàn ông trưởng thành như tôi, chỉ hơi lo lắng chung quanh có thể có… tóm lại là mọi người thường nói chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Nhưng mà tôi thật ra không sợ. Hỏi tôi vì sao ư? Hê – không nói đâu nha!

Quả nhiên, tôi vừa rẽ vào con phố nhỏ không đầy một phút, hai chùm ánh sáng màu da cam xa xa từ phía sau tôi rọi vào trong bóng đêm, lay động không khí yên tĩnh ban đầu. Ha ha, thật tuyệt vời. Nói cũng kỳ quái, cho tới nay tôi đều có thói quen một mình đạp xe về nhà, đi qua con đường nhỏ hẹp không ánh đèn này rồi. Nhưng bắt đầu từ vài ngày trước, chiếc xe này mỗi buổi tối đều đi đường cùng tôi vào lúc này. Xem ra vận khí của tôi không tệ, cư nhiên trễ như vậy cũng có người cùng nhau đi đường.

Tâm tình khoái hoạt muốn hát một bài, sớm đã vất bỏ cảm giác tức giận lúc còn ở nhà Tịch Hâm. Khi tôi quẹo vào khu nhà nhỏ của mình, chiếc xe kia vẫn chậm rãi đi theo phía sau tôi vẫn tiếp tục chạy thẳng vào trong màn đêm. Đại khái chủ nhân chiếc xe kia cũng không biết sự tồn tại của hắn vô tình đã giúp tôi như thế nào, nhưng loại vô tình này thật sự làm lòng tôi ấm áp.

“Này.” Có người thô lỗ dùng bút máy gõ mạnh vào trán tôi.

“Cậu làm gì vậy?” Tôi vốn sợ đau, ôm cái trán bốc hoả trừng mắt nhìn sang.

“Anh thất thần.” Người ngồi bàn đối diện mặt không biểu tình, một chút hối cải cũng không có.

“Dù vậy cậu cũng không thể dùng bút gõ tôi nha! Tôi là thầy giáo của cậu, lúc học tiểu học cậu cũng đã được dạy là tôn sư trọng đạo, không phải sao?” Tôi rống.

“Cũng phải xem là đối với ai nha—” Bỏ lại một câu này, tên nhóc kia cư nhiên lại đứng dậy tránh đi.

Tức chết tôi! Tôi nghĩ khuôn mặt mình hiện tại nhất định đã viết vài chữ thật to — Chớ lại gần!!

Kết quả vẫn có người không sợ chết xâm nhập vào cơn lửa giận của tôi, còn mang một gói gì đó đưa đến trước mặt tôi nữa. Vô tình liếc liếc mắt một cái, đang chuẩn bị mắng. Đột nhiên—

Hả? Quả vải mà tôi thích nhất, hơn nữa hiển nhiên là vừa lấy ra từ tủ lạnh. Màu sắc tươi mát đã khiến nước miếng của tôi mất hình tượng mà chảy ra.

Vừa định vươn tay ra bắt, món ngon trước mắt lại lập tức biến mất. Nhìn nhìn, nhìn nhìn…

Tịch Hâm ôm túi vải vào ngực, cố ý bóc vỏ một quả cho vào miệng mình, còn cố ý hưởng thụ mà nheo cả mắt! Cái gì chứ – hắn tuyệt đối là cố ý! Mũi tôi bốc khói!!

Hừ ── quỷ hẹp hòi!

Nhìn hắn ăn mà tôi muốn tăng xông! Tốt nhất là chảy máu mũi đi.

Còn có, tốt nhất nhai đến sâu răng.

Còn có còn có, keo kiệt như vậy nhất định là người đê tiện tiểu nhân!!

Còn có…

Đang bĩu môi tức giận, đột nhiên một quả vải đã được bóc vỏ, trắng trắng mềm mềm, mọng nước xuất hiện ở bên môi tôi. Theo bản năng, tôi thề tuyệt đối là bản năng, miệng của tôi tự động mở thành một hình chữ O thật to.

“Ngọt không?” Giọng nói dịu dàng hỏi.

“Ừa.” Tôi thành thật gật đầu.

Không đúng! Từ sâu trong nội tâm cảnh giác nhắc nhở tôi ngẩng đầu lên, quả nhiên là gương mặt khiến người chán ghét của Tịch Hâm. Thật muốn tát cái miệng tham ăn của mình một cái, sửa cái thói quen cứ thấy đồ ăn là quên hết tất cả từ nhỏ đến lớn này. Khó trách mẹ cứ thích sờ đầu tôi mà thở dài. “Xuân Thiên của chúng ta cái gì cũng tốt, chỉ là cái miệng có chút háu ăn, tương lai đừng vì nó mà chịu thiệt là được rồi…”

Chao ôi, miệng ăn đồ của người khác, làm sao có thể phát hoả được chứ?

“Ăn đi.” Một đĩa thuỷ tinh đựng đầy trái cây đỏ mọng được đặt vào trong tay tôi, hắn tự nhiên còn thuận tay mà xoa xoa tóc tôi. Ánh mắt đầy cưng chiều như đang xem tôi là một đứa con nít.

Thật sự là một đứa xấu xa không biết lớn nhỏ. Nhưng hiện tại tôi không có tâm trạng đi giáo dục tư tưởng tôn sư trọng đạo của hắn, tiêu diệt bữa tiệc lớn trước mắt này mới là chuyện quan trọng nhất.

Ha ha, thật đúng là ngon — người vẫn ngồi đối diện nhìn chằm chằm tôi đột nhiên mở miệng.

“Này.”

“Cái gì?” Miệng nhồi đầy ứ, tôi không có cách nào đi so đo vấn đề xưng hô không lễ phép với hắn, ừ hứ vài tiếng trong mũi.

“Anh có bạn gái chưa?”

“Đã từng có.” Tôi hừ hừ, tiếp tục chiến đấu với đĩa vải. Nói giỡn hả, từng tuổi này rồi còn chưa có bạn gái chẳng phải là rất kỳ quái sao.

Đợi nửa ngày không thấy âm thanh trả lời, gương mặt đối diện không biết vì sao lại đột nhiên trầm trọng.

“Xảy ra chuyện gì?” Tôi khó hiểu hỏi.

Đại khái là nhận thấy tôi đang nhìn chằm chằm vào hắn, hắn nhíu mày, sắc mặt tựa hồ không còn thối như vừa rồi.

“Bộ dáng cô ấy thế nào?” Hắn hỏi.

Tôi chớp chớp mắt, nhất thời không ý thức được là hắn ám chỉ ai. “Bộ dáng ai cơ?”

Hắn nheo mắt lại, trừng tôi cảnh cáo.

“Haha, thì ra cậu đang nói bạn gái tôi, nhưng mà cậu hỏi người nào?” Bởi vì đang ăn này nọ, cho nên tôi tặng kèm hắn một khuôn mặt tươi cười thật to.

“Người nào?” Mặt hắn đột nhiên trở nên rất cổ quái. “Anh rốt cuộc đã từng quen mấy người bạn gái rồi?”

“Hai người.” thành thực vươn hai ngón tay. Miệng nhấm nuốt vận động vẫn không có dừng lại.

Lông mi hắn nhướn cao, biểu tình rất phức tạp, dường như chuyện tôi có bạn gái là vô cùng kỳ lạ.

Thật sự là không hiểu biết, nhưng mà cũng khó trách, đứa nhỏ còn chưa mọc râu này làm sao có khả năng nhìn thấu qua nội lực vĩ đại nhân tính phong phú khí chất đặc biệt của người thanh niên cực kỳ hấp dẫn như tôi chứ?

“Bạn gái đầu tiên là bạn học hồi trung học.” Cố gắng nuốt xuống thứ gì đó trong miệng, không cần hắn thúc giục tôi cũng tự động nói ra.

“Sau khi tốt nghiệp chúng tôi cùng thi vào một trường đại học, bởi vì là đồng hương và là bạn học cũ, nên thỉnh thoảng cũng hẹn nhau ăn cơm – ha ha, cô ấy thường xuyên mời tôi đi ăn đó, tôi đương nhiên cũng sẽ không khách sáo. Kết quả sau đó không biết vì sao mọi người đều nói chúng tôi là một đôi, bạn học nữ kia cũng không phủ nhận, tôi cảm thấy dường như cũng không sao cả, cho nên không biết vì sao liền biến thành quan hệ nam nữ rồi.” Thật ngọt, tôi mút mút ngón tay.

“Không biết vì sao?” Hắn nhìn chằm chằm ngón tay tôi, ánh mắt đột nhiên có chút nóng bỏng.

“Đúng vậy, dù sao tôi cảm thấy cũng chẳng khác gì với lúc trước cả.” Tôi ngước ngước mắt, cố gắng nhớ lại.

“Vậy vì sao lại chia tay?”

Một vài tờ khăn giấy xuất hiện trước mắt, tôi nhận lấy rồi nói tiếp.

“Tôi cũng không biết, vốn mọi thứ đang rất tốt. Kết quả đột nhiên có một ngày cô ấy hẹn tôi đến dưới lầu ký túc xá của cô ấy, nói với tôi rằng “Chúng ta chia tay đi!”. Tôi nói nếu là quyết định của cô ấy, tôi sẽ không có ý kiến, kết quả cô ấy tát tôi một cái bốp, rồi mới bật khóc, nói tôi một chút cũng không quan tâm cô ấy, một chút cảm giác yêu đương cũng không có. Còn nói tôi lừa gạt tình cảm cô ấy…” Tay phải không tự chủ được sờ lên mặt, sức mạnh bàn tay con gái cũng không thể khinh thường được đâu. Bây giờ nhớ lại, mặt còn có chút ẩn ẩn đau.

“Rất đau sao?” Một thân thể ấm áp đột nhiên ngồi xuống bên cạnh tôi, đôi mắt luôn khiến tôi tức giận cũng toát ra một tia quan tâm.

Đột nhiên cảm thấy quả vải cũng mất đi hương vị ngọt ngào ban đầu, tôi điều chỉnh tinh thần, tiếp tục diễn thuyết.

“Nhưng mà tuy rằng mối tình đầu chấm dứt một cách khó hiểu, coi như tôi cũng có kinh nghiệm, quyết tâm lần sau nếu xác định rồi thì phải tạo được cảm giác yêu đương. Ha ha, lúc ấy bên người có mấy cô gái dường như có ý với tôi, tôi liền quyết tâm theo đuổi một người trong số đó… Nè, cậu cười cái gì?”

“Hình như là người ta theo đuổi anh đi.” Nụ cười của hắn có chút hương vị đùa cợt, nhưng kỳ quái là lại không cho tôi cảm thấy chán ghét.

Hê hê, hắn tự nhiên lại đoán đúng rồi. Còn phương thức thì – khụ, có vẻ mất mặt, bởi vì mẹ cô ấy làm dưa chua thật sự là ngon nhất quả đất. Ha ha, cho nên cứ thế mà đem cho tôi một ít. Đương nhiên, đây là bí mật quân sự, tuyệt đối không thể để tên nhóc thối trước mặt này biết được.

“Cái này… Cái này không quan trọng. Quan trọng là tôi cuối cùng có người bạn gái thứ hai. Học được bài học từ mối tình đầu, tôi đối xử với người bạn gái thứ hai có thể nói cẩn thận, săn sóc đến cực điểm. Mỗi ngày cô ấy làm chuyện gì tôi đều ở bên cạnh, cô ấy ở cùng một chỗ với bạn bè thì tôi cũng sẽ đi theo như hình với bóng. Cô ấy nói cái gì tôi đều nói được, chuyện cô bảo không tốt thì tôi sẽ nói không tốt. Ăn cơm, múc nước – cậu đừng cười, tuy rằng tôi thừa nhận tôi rất lười, nhưng lúc ấy tôi thật sự cố hết sức.” Tôi thiếu chút nữa yếu chỉ tay lên trời mà hứa.

“Được rồi, tôi tin tưởng. Sau đó thì sao?” Tuy rằng miệng nói tin tưởng, nhưng tôi biết hắn nhất định không hoàn toàn tin tôi.

“Sau đó nha—” Tôi bĩu môi, thanh âm nhỏ một chút. “Sau đó cô ấy cũng nói với tôi “Chúng ta chia tay đi!”.”

“Vì sao?” Chân mày hắn cau lại.

“Cô ấy nói tôi đối xử với cô ấy tốt quá, tốt đến mức khiến cô ấy cảm thấy không thở nổi. Hơn nữa cô ấy còn nói, không cần một người bạn trai như pho tượng, không có chủ kiến, không có cái tôi như vậy…” Thở dài thật sâu, nói thật, tôi đến bây giờ đều cảm thấy oan uổng. Con gái là loại sinh vật vô cùng kỳ quái, mình đối xử với cô ấy không tốt, cô ấy sẽ nói mình không quan tâm. Mình đối xử cô ấy tốt, cô ấy lại ghét bỏ mình không có cái tôi.

“Haiz—” Tôi lại thở dài một tiếng.

“Đừng khổ sở, mấy cô đó từ bỏ anh, là tổn thất của mấy cô đó.” Vừa quay đầu, đã nhìn thấy một đôi mắt chân thành. Nói thật, Tịch Hâm khó có lúc không chọc tôi tức điên như vậy. Hơn nữa, nhìn gần mới thấy, thời điểm hắn im lặng thực sự rất tuấn tú.

“Ha ha, tôi mới không bi quan đâu. Tôi tin một ngày nào đó tôi sẽ gặp được một người con gái có thể thật sự hiểu tôi, rồi mới…” Tưởng tượng cảm giác được ôm người đẹp, tôi nhất thời quên đi thương cảm vừa rồi, bắt đầu cười ngây ngô.

“Anh muốn có bạn gái đến vậy sao?”

Sao giọng hắn nghe lạ lạ vậy ta?

Nhưng mà tôi cũng không có tâm tư để ý tới phản ứng của hắn, đương nhiên nói. “Đúng vậy, chờ cậu bằng tuổi này rồi sẽ hiểu được, bạn nhỏ à.”

Vỗ vỗ đầu hắn, như đang vỗ về chú cún nhỏ, cố tình thâm trầm bày ra bộ dạng người lớn. “Con gái là sinh vật đáng yêu nhất trên thế giới này, mềm mềm, hiền hiền, trắng trắng, ướt ướt… Ưm—”

Ngay khi hai mắt tôi đang toả sáng, đang hướng về một thế giới xinh đẹp khác, thình lình một bóng ma bao lấy cả người tôi lại, một vật thể ấm áp nhẹ nhàng chạm vào môi tôi. Đầu tôi – nhất thời chết máy.

Cho đến khi đôi môi kia rời khỏi môi tôi, đầu óc tôi vẫn đang chìm trong trạng thái trống rỗng.

—————

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.