Sau hơn một tuần xuất viện, Trí Trí có cảm giác mình giống như ngồi trên tàu lượn siêu tốc vậy. Lúc thì lên cao, lúc thì xuống thấp rồi lại nhấp nhô chỉ trong chớp mắt, vừa mạo hiểm vừa kích thích.
Ngụy Thiệu Viễn đưa trả điện thoại cho cô: “Gọi điện thoại cho mẹ em, nói hiện giờ em đã trở về, chúng ta sẽ cùng nhau đi ăn cơm.”
Mấy ngày trước vì chuyện trên mạng nên anh đều không cho cô lên mạng. Anh nói với cô rằng chỉ cần không xem thì sẽ không phiền lòng, những lời nói không tốt kia thì có thể làm gì khác được? Vì thế không những cô bị anh tịch thu laptop, ngay cả điện thoại còn bị anh lấy đi mất. Cho nên cô đã không lên mạng suốt mấy ngày này.
Đối với những người sống ở đô thị hiện đại, điều này thật sự có chút không thể tưởng tượng. Nhưng sau khi đã trải qua rồi, dường như cũng chẳng có gì to tát cả.
Bây giờ Ngụy Thiệu Viễn đặc biệt trả lại điện thoại cho cô, đại khái chính là chuyện trên mạng đã không còn đáng lo ngại, cô muốn xem thì có thể xem rồi.
Được thôi, vậy thì xem một chút vậy… khu bình luận bên dưới không biết đã biến thành dạng gì rồi.
Nhớ lại những lời công kích của mấy ngày trước, trái tim của Trí Trí vẫn còn đập liên hồi. Điện thoại có chút nắm không vững, tự cổ vũ bản thân rồi mới mở app lên mạng.
“Tác giả khi nào mới thêm chương mới đây? Một ngày tôi kiểm tra 3 lần đấy!”
“Mau lên nha, mau lên nha!”
“Nam chính là dựa theo hình mẫu thật phải không? Là Chung Doãn thật sao?”
“Từ Weibo đến đây xem thử, viết không tệ nha, ánh mắt của Chung Doãn quả nhiên không sai.”
Tất cả những lời chửi bới, chì chiết cô cũng không còn nữa, biến mất sạch sẽ, dường như việc đó chưa từng xảy ra vậy, chỉ còn lại những bình luận, tin nhắn thúc giục cô, trong đó còn có không ít tin nhắn là từ Chung Doãn.
“Đây lại là chuyện gì, sao lại liên quan đến Chung Doãn?”
Cô nhìn Ngụy Thiệu Viễn bên cạnh, anh vẫn đang tập trung lái xe.
Cô quyết định trước hết để bản thân tự tìm hiểu. Cô mở Weibo trên điện thoại, sau đó bị cả ngàn bình luận và lượt tag tăng vọt của fan, làm cô giật mình.
“Đây là xảy ra chuyện gì?”
Ngụy Thiệu Viễn nghe thấy tiếng kêu nhỏ của cô, cười:
“Đang lướt Weibo sao? Đều là trò đùa của Chung Doãn, em có thể vào xem cậu ta trước.”
Trí Trí cũng nghĩ như vậy, từ những bình luận tag tên cô vào xem trang chủ của Chung Doãn.
Cậu ấy cũng xem như là kiểu người kiệm chữ như vàng. Trong mắt fan thì là lạnh lùng, fan muốn khóc hết nước mắt may ra mới thấy cậu ta đăng Weibo một lần, mà không phải là công việc thì cũng chính là luyện tập vũ đạo.
Chỉ có một tin ngoại lệ, là một bức ảnh phòng bệnh. Đó là bóng dáng của một người đang ngồi trên giường bệnh, ngược sáng nên không nhìn rõ mặt. Nhưng từ đôi vai buông thõng và mái tóc dài xõa có thể cảm nhận được chính là sự bàng hoàng mất mát của cô.
Trí Trí nhận ra được tấm hình đó là cô. Bức ảnh này hẳn là hôm đó bọn họ đến thăm cô chụp lại. Vào hôm đó, sau khi phát hiện bản thân mình xảy ra chuyện, mỗi một tế bào trong cơ thể cô đều hoảng loạn, liền tiễn nhóm Chung Doãn về trước. Cô không ngờ rằng lại bị bọn họ đứng ở trước cửa chụp lại bức ảnh này.
Lời nói ít mà ý nhiều: “Đối với tôi mà nói, người bạn này rất quan trọng, cũng là người thân. Dũng cảm lên nào, tôi tin bạn!”
Sau đó bên dưới liền tag tên cô vào bài.
Bài đăng này có hơn 200.000 lượt tương tác. Cô nhìn lại một lần nữa số lượng fan, bao gồm cả một chuỗi dài các lượt bình luận và phản ứng của fan Chung Doãn.
Cô líu lưỡi nói: “Đây là chuyện gì vậy?”
Cô chỉ là nhập viện vài ngày thôi mà, sao lại có cảm giác lên tiên giới một ngày bằng một trăm năm nhân gian vậy?
Chung Doãn từ khi nào lại nổi tiếng như vậy?
Fan của cậu ấy đoán chừng là nhìn thấy cô gái trong ảnh, bị khơi dậy sự hiếu kỳ mãnh liệt. Họ sôi nổi cùng theo đường dẫn tag vào xem trang cá nhân của cô tột cùng là kết quả gì. Sau đó từ Weibo của cô phát hiện cô là một nhà văn mạng, còn có các tác phẩm đăng nhiều kỳ của cô, liền vào nhìn xem tác phẩm của cô xem như thế nào…
Chính là tác phẩm về giới giải trí của cô, cố vấn là Chung Doãn. Nam chính tự nhiên khó tránh khỏi có chút hình ảnh của cậu ta trong đó. Fan rất nhanh nhạy, liếc mắt liền có thể diễn giải ra đủ loại tưởng tượng mơ màng, thảo luận nhiệt tình… Khu bình luận yên lặng bên dưới trong chốc lát lại được dậy sóng trở lại.
Cô chưa từng nghĩ đến điều đó, tinh thần viết của cô bỗng phấn chấn trở lại.
Mà Ngụy Thiệu Viễn hiển nhiên mấy ngày này đều không nhàn rỗi. Sau khi anh dẫn cô đến chương trình phỏng vấn, không biết có ý hay vô ý, thân phận tác giả mạng của cô rất nhanh được đào ra. Bút danh, địa chỉ đăng bài, bao gồm cả các bài đăng gần đây nhất của cô và cả những lần công kích trên Weibo, tất cả đều mang ra so sánh. Người công kích ban đầu liền trở thành vở hài kịch.
Anh tiếp tục đăng cuộc sống hàng ngày của mình với "bà xã" trên cổng thông tin điện tử DreamWorks. Trên các ứng dụng video ngắn và Weibo, bao gồm cả việc anh đặt một nhà hàng để đưa cô ấy đi ăn tối hôm nay và cô ấy xuất viện… Tóm lại là ân ái tới mức khiến cô nhớ lại lời Chung Doãn nói lúc trước: Anh rất là thích hiển thị sự ân ái.
Không sai! Thật sự là anh ấy rất thích, muốn cản cũng không cản được.
Vì thế dư luận đảo ngược, ngay lập tức nghênh đón sự thay đổi trong truyền thuyết. Fan của Chung Doãn cũng rất là lợi hại, bạn bè quan trọng của thần tượng bọn họ cũng chính là bạn bè của họ. Người thân của Chung Doãn cũng chính là người thân của họ, nhất định phải bảo vệ, ai ai cũng bảo vệ Trí Trí, vì thế từng cái từng cái công kích trước kia giờ đã trở về.
“Ai ăn ngũ cốc hoa màu mà không sinh bệnh? Tác phẩm đăng dài kỳ vài tháng có sao? Tác giả cũng không thể bị bệnh ư? Xin nghỉ bệnh là đồng nghĩa với kết quả học tập không tốt ư? Đây là cái logic gì vậy? Nhân dân lao động đều quyền lợi được nghỉ ngơi, tác giả mạng cũng thật không dễ dàng gì.”
“Thật là nực cười, nói người ta đăng những thứ trên DreamWorks là giả, còn nói người ta lấy đồ giả khoe khoang sự giàu có, có cần thiết không vậy? Người ta sáng tạo ra trang mạng đó là chồng của người ta đó. Một công ty với số vốn 10 tỷ, cô ấy muốn gì mà không được, cùng mẹ mình chụp một tấm hình là khoe giàu ư?”
“Thật không hiểu suy nghĩ của anh hùng bàn phím, nhìn thấy cô từng sống ở Mỹ, liền bảo rằng cô ấy lừa kết hôn, lừa lấy thẻ xanh, học lực giả, đây là ngưỡng mộ đến ghen tỵ nên sinh hận à?”
“Tôi đề nghị nên xem chương trình phỏng vấn đó. Chồng cô ấy tốt với cô ấy như thế nào, vì cô ấy từ 150kg anh ấy giảm cân rồi cố gắng rèn luyện ra cơ bụng 8 múi như thế. Nếu là tôi, tôi cảm động chết mất. Hơn nữa sự nghiệp đều thành công, yêu vợ cuồng nhiệt. Hỏi lại các người, các người tự vả có bị đau hay không?”
Trí Trí thở dài, dường như cô vừa mới xem xong một bộ phim vậy. Xem đến cuối cùng cô lại có cảm giác không quan tâm mấy, đều quên mất ai mới là nhân vật chính của câu chuyện này.
Cô đột nhiên hiểu được tâm ý của Ngụy Thiệu Viễn.
“Cảm ơn anh!”, cô chân thành nói.
“Khách sáo với anh làm gì, anh không phải là chồng của em ư?”
“Nhưng chúng ta đã ly hôn rồi.”
“Em xác định chứ?”
Trí Trí giật mình: “Hả?”
Ngụy Thiệu Viễn liền nhanh chóng thay đổi đề tài:
“Mau nghĩ xem lát đi đâu ăn cơm, tốt nhất là em và mẹ đều là thích chỗ đó.”
Thế là cả ba người cùng đi ăn lẩu. Quán lẩu được trang hoàng với phong cách trắng đen, mới tinh sạch sẽ. Mọi loại thực phẩm đều tươi mới, được chế biến với mùi vị rất độc đáo.
Nhà hàng này đã mở được nhiều năm, lúc trước tình hình trong nhà còn tốt, Trí Trí thường cùng mẹ đến ăn. Mấy năm gần đây thì đã trở thành thứ xa xỉ cô khó mà với tới được.
Giang Phức Lan lẳng lặng ăn món cá nướng, không có bất kỳ bình luận gì.
Ngụy Thiệu Viễn giúp cô thêm một chút gia vị, hỏi:
“Vị như vậy được chưa? Còn muốn cho thêm không?”
Trí Trí vội vàng kéo tay anh nói nhỏ: “Hải sản bà ấy không thể ăn nhiều được.”
Giang Phức Lan ngẩng đầu nhìn bọn họ: “Nhiêu đây đủ rồi, nhiều nữa sẽ lãng phí.”
“Vậy mẹ lát nữa muốn ăn món gì thì nói với con, con sẽ dẫn mẹ và Trí Trí cùng nhau đi.”
Trí Trí uống thêm một ngụm, thiếu chút nữa bị sặc: “Anh ban nãy gọi bà ấy là gì?”
Giang Phức Lan trên mặt không có gì khác thường, chỉ là có chút suy nghĩ mà nhìn anh.
Ngụy Thiệu Viễn cười: “Thật ra anh sớm nên sửa miệng, lúc trước là do có vài nguyên nhân đặc thù. Kỳ thực mẹ là người lão làng trong chốn giang hồ, sao có thể không nhìn ra anh là ai.”
Trí Trí vô cùng kinh ngạc: “Mẹ, mẹ biết anh ấy là ai sao?”
Giang Phức Lan lườm cô: “Không phải Tiểu Bàn Tử ư?”
“.…”
Trời ạ, Giang Trí Trí trong nháy mắt đối với cuộc đời mình có chút hoài nghi.
Rốt cuộc là mẹ cô già lẩm cẩm hay chính là cô đây?
Sao cả thế giới dường như chỉ có một mình cô không biết sự thật Ngụy Thiệu Viễn chính là Sean?
“Mẹ, mẹ lúc nào thì biết?”
“Sớm đã nhìn ra rồi!”
“Vậy sao mẹ không nói với con?”
“Vì con không hỏi.”
Được rồi, thật là không còn gì để nói.
Cô nhìn Ngụy Thiệu Viễn, anh đang múc thức ăn cho Giang Phức Lan:
“Mẹ, chỉ ăn được một ít cá, chất purin không cao, có thể uống được.”
Một khi đã quen rồi, liền kêu rất thuận miệng.
Cô nhìn anh chằm chằm, hy vọng anh có thể giải thích, sau đó liền nghe thấy anh cười nói:
“Con và Trí Trí muốn làm đám cưới, ngay bên bờ biển, không biết mẹ có yêu cầu gì không ạ? Hiện tại còn rất nhiều thời gian, chúng ta có thể bàn tính.”
Haizz…, Trí Trí thật muốn thổ huyết, đây là chuyện gì vậy? Sao đang tốt đẹp lại đột nhiên nói đến vấn đề này?
Giang Phức Lan lộ ra ý cười, rất nhanh liền biến mất: “Nhưng mà Trí Trí vẫn còn nhỏ, mới 15 tuổi thôi.”
“Không, không phải mẹ à, con đã 25 tuổi rồi.”
Nói xong liền muốn cho bản thân một bạt tai, Ngụy Thiệu Viễn đã nhanh bắt lấy tay cô, cười híp mắt.
Giang Phức Lan nói: “Con thật sự chuyện gì cũng đều nguyện ý vì nó mà làm sao?”
“Con nguyện ý!”
“Hiện tại công ty ta xoay chi tiêu không nổi, cần có hơn 500 vạn để xoay chuyển vốn. Nếu như cần phía bên con bổ sung vào, con cũng nguyện ý ư?”
“Vâng, có thể. Nhưng mà con còn muốn tham gia vào vận hành quản lý công ty, chứ không phải chỉ đầu tư tài chính.”
Hồi ức của mẹ cô còn đang đắm chìm trong quá khứ, anh vậy mà vẫn có thể kiên nhẫn cùng mẹ cô nói những chuyện như vậy.
Lúc đầu mẹ không quản ngại xa ngàn dặm đến Mỹ, kỳ thực là có mục đích. Bà đã cùng đường bí lối, biết được gia đình mà Trí Trí đang làm việc rất giàu có, lại chỉ có một đứa con trai, liền hy vọng có thể tác hợp cho đôi trẻ thành hôn để giải quyết vấn đề khẩn cấp của mình.
Nhưng Trí Trí không tình nguyện, cho dù là công việc hay kết hôn, cô đều không hy vọng đem bản thân ra làm mồi dụ hay giao dịch. Cô thậm chí còn lo lắng cho mẹ mình vì khi kiếm được tiền sẽ không muốn trở về nước nữa. Vậy cô làm sao có thể đối mặt với Sean và gia đình của anh ấy? Nhưng chuyện này cuối cùng cũng xảy ra. Mặc dù Giang Phức Lan từ đầu đến cuối không thừa nhận. Nhưng Trí Trí cũng biết được rằng đêm cô đi uống rượu, là mẹ cô để Sean đi đón cô, cuối cùng cũng là bà đưa hai người vào khách sạn.
Cô vì thế vẫn luôn cảm thấy xấu hổ, vẫn luôn không dám nhắc đến hôn lễ chóng vánh hoang đường này, không ngờ rằng sự việc này lại được nhắc đến bằng cách như vậy.
Hơn nữa anh đã nói những gì, không khẳng định bọn họ đã ly hôn, sớm nên sửa miệng… bọn họ không phải là vẫn chưa ly hôn sao?