Vị Hôn Phu Ác Ma Của Ta

Chương 7




Sau màn “uyên ương hí thủy” trong hồ bơi, dù đã được Minh Quang Khải lôi lên bờ, nhưng do ngấm nước quá lâu, Tiêu Tiêu bị cảm lạnh.

Minh Quang Khải đưa nàng về nhà, tận tình chăm sóc nàng.

Suốt một đêm, Minh Quang Khải không có cách nào ngủ ngon được.

Bởi vì Nguyên Tiêu lúc tỉnh lại muốn uống nước, hơn nữa hắn còn phải cho nàng uống thuốc mỗi bốn tiếng.

Sau đó, bởi vì nàng toàn thân đều phát sốt, quần áo đều ướt đẫm, Minh Quang Khải bèn nhân lúc giường đệm còn chưa thấm ướt, vội vàng cởi quần áo của nàng, thay nàng lau sạch sẽ.

Kết quả là nàng nhẹ nhàng khoan khoái, hắn lại đầu đầy mồ hôi, khi hắn nhìn thấy được cơ thể trong suốt của nàng, toàn thân lập tức phát ra một trận nhiệt.

Nhìn đến nhũ hoa nhỏ trắng hồng của nàng, bộ ngực sữa to thẳng, da thịt như tuyết trắng, hắn liền muốn tận tình vuốt ve, thăm dò thân thể trẻ tuổi mềm mại mê người của nàng.

ðột nhiên hắn đứng lên, cầm chăn bông sạch thật cẩn thận quấn lấy nàng.

Thấy nàng lại nặng nề ngủ, bệnh tình tựa hồ cũng tốt hơn, hắn mới yên tâm.

Về phần thân thể hắn đối với nàng nổi lên phản ứng mãnh liệt, hắn quyết định tốt nhất vẫn là đi tắm nước lạnh một cái.

Nguyên Tiêu không còn cảm thấy khó chịu nữa, cơn sốt trong người lúc này đã biến mất, nàng chỉ thấy yết hầu của nàng đau quá, đầu choáng váng, nhưng so với lúc trước đã đỡ hơn nhiều.

Nàng biết Minh Quang Khải luôn ở bên cạnh nàng, chẳng qua hắn làm sao tìm được nàng?

Mà hiện tại hắn ở đâu? Không có người khác?

Nguyên Tiêu loạng choạng đứng dậy, ánh mắt lướt qua vội vàng tìm kiếm bóng dáng Minh Quang Khải, lại không thấy được.

Chẳng lẽ tất cả việc trước đó đều là do chính nàng nằm mơ?

Giờ phút này, một cảm giác không an toàn từ bốn phương tám hướng đánh ụp vào nàng. Không muốn! Nàng không muốn một mình cô đơn. Nguyên Tiêu nghĩ phải nhanh chút tìm được hắn.

Ngay lúc nàng suy yếu xốc chăn bông lên định xuống giường, thân thể lại mềm nhũn, cả người trần như nhộng té ngã trên mặt đất.

May mà ngã trên tấm thảm, không đau lắm, nhưng nước mắt cũng không kiềm chế được tuôn rơi, một giọt tiếp một giọt, thấm vào tấm thảm dưới chân.

ðột nhiên, một đôi bàn tay to lớn ôm lấy nàng, đặt lên trên giường, nàng vừa ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn thấy ánh mắt thâm thuý của Minh Quang Khải.

“Sao lại không cẩn thận như thế, người em còn yếu……” Nói được một nửa, hắn đột nhiên bị nàng ôm chặt.“Tiêu Tiêu?”

“ðừng bỏ em mà đi!”

Nàng không muốn rời hắn, vừa nghĩ vừa hung hăng ôm lấy hắn, cảm thụ nhiệt độ cơ thể hắn, ngửi được mùi hương xà phòng tắm trên người hắn.

Gương mặt hắn lộ vẻ ôn nhu, hai tay choàng lấy ôm trụ nàng, chẳng qua hắn vừa mới tắm xong, chỉ choàng cái khăn tắm liền chạy vọt ra, hiện nay bộ ngực sữa của nàng cứ như vậy dán vào hắn, hại thân thể hắn lại nổi lên phản ứng.

ðáng chết! Vừa mới tắm nước lạnh lại vô dụng.

“Tiêu Tiêu, nếu còn như vậy…… Anh sợ……”

“Sợ gì…..?”

“Sợ……”

Trong lúc nàng còn hoang mang, phát hiện có cái gì đó cứng cứng ở bụng của nàng, vừa cúi đầu nhìn thấy, hai má lập tức nóng rực.

“Thực xin lỗi! Anh kìm lòng không được……”

Nàng đột nhiên ôm lấy đầu của hắn, cho hắn một cái hôn, sau đó vẻ mặt thẹn thùng nằm xuống, tựa như Tiểu Bạch Dương ôn thuần.

“Em……”

“Không cần phải nhịn.” Nàng nũng nịu nói.

Hắn có nghe lầm hay không? Nàng có phải đang dụ dỗ hắn hay không?

Thấy hắn bình thường luôn thích làm Bá Vương ức hiếp nàng, hôm nay muốn cho hắn biểu hiện tốt một chút, hắn có bộ dáng ngốc như vậy a?

Bất đắc dĩ, nàng đành phải vươn người bắt được tay hắn, chủ động đặt lên bộ ngực mềm mại của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.

Thấy nàng thẹn thùng nhắm hai mắt, vẻ mặt ửng hồng mê người, hắn có là quân tử cách mấy cũng nhanh chóng thức tỉnh.

Nhìn nàng thân thể nữ nhân mềm mại, ánh mắt nóng cháy dừng ở bộ ngực sữa của nàng, nụ hoa nhỏ phấn hồng đã đứng thẳng, vươn lên như một đỉnh núi.

Hắn chần chờ, dù sao thân thể của nàng còn yếu, có thể thừa nhận được nhu cầu mãnh liệt của hắn sao? Hắn rất sợ lại tổn thương nàng……

“Khải, mau tới a!”

ðây là một câu không thể kháng cự lại, làm cho hắn tình cảm lập tức sôi trào, hắn ôm chặt thân thể yêu mị của nàng, ở nơi da thịt bóng loáng cẩn thận di chuyển đầu ngón tay của hắn.

Hắn liều lĩnh, giống như dã thú bổ nhào vào thân thể của nàng, cuồng dã hôn môi nàng, hấp thu khuôn miệng ngọt ngào làm người ta phát cuồng của nàng.

Nàng cũng toàn tâm toàn ý hôn trả hắn, nàng hy vọng hắn hôn nàng, chạm vào nàng, chỉ có hắn mới có thể đem nàng hướng vào trong thế giới tuyệt vời.

Hắn cũng cảm nhận được tâm tư của nàng, lập tức đáp lại lời khẩn cầu không thành tiếng của nàng, đồng thời càng sợ nàng lại khóc, lại cự tuyệt hắn.

Khó mà làm được a! Hắn hiện tại giống như đang cầm một hòn than hồng bén lửa.

“Tiêu Tiêu, nói em là của anh! Chỉ có anh mới có thể hôn em, yêu em!”

“ðúng vậy! Chỉ có anh, Minh Quang Khải, chỉ có anh, cho tới nay đều chỉ có mình anh.” Nàng thâm tình nói, không hề tùy hứng, không có phản kháng, có chăng chính là đối với hắn toàn tâm toàn ý thuận theo tình cảm.

Có lẽ lúc bệnh đã làm nàng suy nghĩ lại, nhưng cứ nhìn đến gương mặt tuấn mỹ của hắn, tóc đen nhánh trên trán, con ngươi sáng ngời có thần đó, cùng với cái miệng tà mị tươi cười……

Nàng làm sao gạt chính mình rằng không động tâm vì hắn? Không, không thể gạt được, nàng đã từ lâu rất sâu đậm, không thể tự kềm chế. Nàng hốt hoảng nghĩ.

Minh Quang Khải ở trên thân thể mềm mại của nàng trút xuống hàng nghìn nụ hôn, khắc sâu mỗi cái như ký hiệu của hắn.

Hắn muốn ở nàng toàn thân đủ loại dâu tây, biến thành công chúa dâu tây, như vậy nam nhân khác sẽ hiểu được nàng đã là hoa có chủ.

Minh Quang Khải sẽ không để cho Nguyên Tiêu biết được ý nghĩ trẻ con của hắn, nếu không nhất định nàng sẽ cười ngất thôi.

Mùi thơm ngát đặc trưng của cô gái sớm khiêu khích hắn hồn nhiên vong ngã, bàn tay to của hắn không ngừng đùa bỡn đầu ngực nhỏ của nàng.

Ở trên đỉnh trắng nõn điểm vài vết phấn hồng, đã sớm trở nên kiên đĩnh phi thường, tràn ngập một cảm giác dụ hoặc không thể diễn tả bằng lời.

“Khải……” Toàn thân giờ khô nóng, làm cho nàng vô tình ngâm ra tiếng……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.