Vi Hoàng

Chương 36




Cuộc sống nhàn nhã của Tô Vân Chỉ cứ như vậy kết thúc dưới âm mưu của Hoàng hậu nương nương.

"Ngươi cũng đã có bốn máy vi tính rồi! Vì sao còn muốn ta làm loại chuyện này?" Tô Vân Chỉ đối với sổ sách khóc không ra nước mắt. Thân là sủng phi chẳng lẽ không phải mỗi ngày chỉ cần ăn uống vui chơi một chút thì tốt rồi sao? Vì sao nàng phải xử lý cung vụ, hơn nữa còn là giúp Cung Khuynh xử lý cung vụ?

Cung Khuynh bình tĩnh mà hồi đáp: "Bởi vì ta nhìn ngươi khó chịu a."

Rất tốt, này rất Cung Khuynh. . Xin ủng hộ chúng tôi tại [ TRUMTR UYEN. c om ]

Thục phi nương nương lặng yên đối với Hoàng hậu dựng lên một ngón giữa.

"Những thứ sổ sách này cũng không có gấp gáp, chuyện quan trọng nhất gần đây nhưng thật ra là chuẩn bị niên yến (tiệc năm)." Cung Khuynh không nhanh không chậm nói, "Niên yến lại chia làm quốc yến và gia yến. Gia yến bất quá là các chủ tử trong nội cung tụ tập cùng nhau, chuyện này chỉ cần giao cho Đức phi và Hiền phi là được rồi. Còn ngươi, theo ta chuẩn bị quốc yến a." Sắp mừng năm mới rồi, vì tống cũ nghênh tân nhìn về tương lai, niên yến đương nhiên sẽ tổ chức đặc biệt long trọng.

Trong đó, quốc yến so với gia yến càng thêm quan trọng, bởi vì đây là nơi Kiền Khánh đế mở tiệc chiêu đãi quần thần quan trọng, Đế hậu đều phải có mặt.

Trước khi Cung Khuynh vào cung, quốc yến đều là do Thái hậu một tay lo liệu, ngay cả tư cách nâng chén chúc mừng của Hoàng thượng đều bị Thái hậu chiếm, các nàng tạm thay Hoàng thượng nâng chén chúc mừng, dường như các nàng mới tuyệt đối là nhân vật chính, mà bản thân Kiền Khánh đế bất quá là một dụng cụ nhìn như quý trọng kỳ thật lại không có tác dụng gì.

Nói cách khác, lần quốc yến này là lần đầu tiên Kiền Khánh đế chân chính làm chủ quốc yến. Giống như là một đám học sinh tiểu học đơn thuần luôn đặc biệt chờ mong có một ngày được chính thức đeo khăn quàng đỏ, vị Hoàng đế trẻ tuổi này cũng đã không thể chờ đợi được mà muốn thỏa thích biểu hiện mình trong ngày này rồi.

Khi Cung Khuynh nghe thấy Kiền Khánh đế muốn tổ chức niên yến phi thường long trọng, nàng nhịn không được ở trong lòng mắng một tiếng ngu xuẩn.

Cũng có thể vì lúc nhỏ, thời niên thiếu bị áp chế thật lợi hại, cho nên bây giờ Kiền Khánh đế phi thường coi trọng những thứ hình thức.

Đại khái hắn cảm thấy những thứ hình thức này sẽ để cho hắn trông có vẻ quyền uy rất lớn? Chẳng qua là hình thức hóa quá phận tuy rằng quả thật có thể mang đến cho hắn một ít an ủi, chỉ là nếu như hắn muốn đạt được chân chính quyền làm chủ, cũng không thể để cho mình trầm mê vào những thứ hình thức này. Hắn có lẽ đã bị mất phương hướng.

Sau khi nghe xong sắp xếp của Cung Khuynh, Tô Vân Chỉ đảo tròng mắt, trong lòng tựa hồ đã có ý đồ xấu gì.

"Nếu như ngươi muốn tham gia náo nhiệt trong niên yến, vậy liền hảo hảo nghe theo ta." Cung Khuynh nói. Nàng không để ý chút nào Tô Vân Chỉ đang vụng trộm nghĩ cái gì, có lẽ là muốn gây phiền toái cho nàng, có lẽ là muốn tiếp tục lười nhác, dù sao Cung Khuynh sẽ không để cho những ý nghĩ kia có cơ hội thực hiện được.

Tô Vân Chỉ rầm rì một tiếng: "Việc này còn cần phải cầu ngươi sao? Chỉ cần ta đi tìm tiểu Hoàng đế, hắn nhất định sẽ đáp ứng mang ta đi."

"Ha, hắn có lẽ sẽ đáp ứng ngươi, chỉ là ta sẽ khiến cho cho hắn đổi giọng mà nói không đáp ứng." Cung Khuynh bình tĩnh nói, "Ngươi có thể thử xem."

Nhưng trường hợp chính thức giống như quốc yến, đều là Hoàng thượng phải cùng Hoàng hậu có mặt, phi tử cũng không có tư cách tham gia. Nhưng mà, mấy vị Hoàng đế trước kia đã đem quy tắc phá bỏ, liền lấy Cao Tông mà nói a, sau thời kỳ Cao Tông chấp chính, Phùng Thái hậu bây giờ tức là Phùng Hoàng hậu trước kia, Tạ Thái hậu bây giờ cũng chính là Tạ quý phi trước kia, đều cùng hắn có mặt. Bởi vậy, nếu như Kiền Khánh đế đồng thời mang theo Hoàng hậu cùng Thục phi, điều này cũng không có gì.

Tô Vân Chỉ đối với bản thân quốc yến không có hứng thú gì, chỉ là nàng vừa nghĩ tới nếu như mình tham gia quốc yến, như vậy người nhà của nàng có thể gặp nàng rồi. Vì vậy, nàng cũng không muốn bỏ qua cái thịnh yến này. Ít nhất, nàng muốn mượn cơ hội này nói cho người nhà, nàng ở trong cung thật sự sống rất tốt a.

Vì vậy, Tô Vân Chỉ chỉ có thể khổ hề hề mà bị Hoàng hậu trưng dụng lao động, Thiên Hương hội của nàng vốn là ba ngày hoạt động một lần, nhưng bởi vì nàng thật sự quá bận rộn, vì vậy đẩy tới năm ngày một lần, lại đẩy tới chín ngày một lần, cuối cùng dứt khoát đẩy tới năm sau lại triển khai hoạt động mới...

Tóm lại, Thiên Hương hội đã thật lâu không có tụ hội. Tô Vân Chỉ cũng đã thật lâu không có mở tiệc chiêu đãi quần phương rồi!

Cũng may thời gian bận rộn là có hạn, sắp đến ngày tổ chức quốc yến.

Đối với người ngoài cung mà nói, quốc yến không phải là người nào cũng có thể tham gia. Có một số người thân phận không thấp, nói thí dụ như Cung nhị, hắn là trưởng tử của Cung gia, lại là huynh trưởng của Hoàng hậu, nhưng còn chưa có công danh Trạng nguyên, dĩ nhiên là không có quan chức, đồng thời cũng không có tước vị, vì vậy hắn không có tư cách tham gia niên yến.

Trước không đề cập tới chuyện Cung nhị vì vậy mà tức giận phấn đấu, hy vọng chính mình tại kỳ thi mùa xuân sau lễ mừng năm mới có thể biểu hiện tốt, khi Tô nhị đem chuyện quốc yến khoe khoang ở trước mặt Cung nhị, Cung nhị nhịn không được nói: "Ngươi đắc ý cái gì! Không phải ngươi cũng giống như ta sao, cũng không có tư cách vào cung!"

Tô nhị cười hắc hắc, nói: "Cha ta có thể gặp muội muội của ta, đại ca ta cũng có thể gặp muội muội của ta!"

"Bọn hắn cũng không phải ngươi!" Cung nhị ném cho Tô nhị một ánh mắt khinh bỉ.

Tô nhị suy nghĩ một chút, nói: "Ta bình thường còn có thể cho nương tử của ta thẻ bài tiến cung! Phu thê nhất thể, đồng tâm đồng đức, nương tử của ta gặp được muội muội của ta, thì tương đương với chính ta gặp được muội muội của ta. Ta có thể biết rõ tình trạng của nàng ở trong cung, nàng cũng có thể biết sự quan tâm của mọi người trong nhà đối với nàng."

Cung nhị:...

Thân là cẩu độc thân, thật sự là tức giận a!

Tại thời khắc này, Cung nhị rút cuộc ý thức được, chính mình thế nhưng đã đến tuổi nên lập gia đình. Chẳng qua là, mẫu thân của hắn mất sớm, bá mẫu đối với hắn chỉ có tình cảm hời hợt, chắc chắn sẽ không cẩn thận thay hắn thu xếp, vậy hắn làm như thế nào để tìm một thê tử tình đầu ý hợp đây? Nếu là bá mẫu thay hắn an bài một thê tử diện thiện tâm ác, chính hắn cũng liền thôi, tóm lại cũng có thể tiếp tục sống qua ngày, thế nhưng hắn khẳng định không dám để cho thê tử tiến cung a!

Cung nhị lâm vào một loại lo lắng.

Đợi đến khi khai tiệc, Hoàng hậu và Thục phi ngồi ở hai bên người Kiền Khánh đế. Tuy là một trái một phải, chỉ là vị trí của các nàng vẫn có thứ tự cao thấp khác biệt, chỗ ngồi của Thục phi so với Hoàng hậu hơi thấp hơn một chút. Trong trường hợp này chính là vì giữ một chữ Trang, Tô Vân Chỉ ngồi nghiêm chỉnh, nhìn rất là có chuẩn mực.

Rất nhanh, Tô Vân Chỉ cảm thấy nhàm chán. Trên mặt của nàng vẫn là một bộ dáng bình tĩnh tự nhiên, nhưng kỳ thật đã sớm bắt đầu thất thần rồi.

Nếu như hiện tại có thể lên mạng thì tốt rồi. Tô Vân Chỉ nghĩ như vậy. Tốt nhất còn có thể kết nối với internet thời hiện đại như trước khi nàng xuyên qua, chính là thời không của Tô mẹ cùng Cung mẹ. Tốt nhất bên người Tô Vân Chỉ còn nên có một cái điện thoại. Như vậy, nàng có thể chụp ảnh đăng lên Weibo rồi!

Nha, nếu như mẹ biết ta ở cổ đại đã lập gia đình, nhất định sẽ đặc biệt hoảng sợ. Cho nên, ta nhất định phải photoshop cho Kiền Khánh đế biến mất trên ảnh chụp, biến thành ảnh chụp chung của ta cùng Cung Khuynh. Dù sao chúng ta thường xuyên diễn xuất ở trước mặt hai mẹ, mẹ của chúng ta đều cho rằng quan hệ của chúng ta đặc biệt thân mật.

—— Tô Vân Chỉ càng nghĩ càng đẹp.

Nếu như mọi chuyện trong tưởng tượng của nàng đều có thể trở thành sự thật, vậy nàng có thể đăng lên Weibo nói: Quỳ xuống a, bọn phàm nhân các ngươi.

Như vậy có phải rất thú vị hay không?

Cung Khuynh bưng chén rượu lên, giả bộ vô ý mà nhìn Tô Vân Chỉ. Từ trong nụ cười tươi tắn của Tô Vân Chỉ kia, nàng ngây ngốc nhìn một chút.

Cung Khuynh nhịn không được dùng tay áo che khuất mặt, làm như muốn che lại động tác uống rượu của mình, nhưng thật ra là muốn che lại khóe miệng run rẩy của nàng. Cung Khuynh nhịn không được ở trong lòng thở dài một hơi. Tô Vân Chỉ này a, cũng không nhìn một chút bây giờ là trường hợp nào, thế nhưng không kiêng nể gì cả mà bắt đầu ngẩn người.

Khi Cung Khuynh chú ý Tô Vân Chỉ, trong điện còn có hai người đang chăm chú đánh giá Tô Vân Chỉ.

Tô phụ cùng Tô đại ca chức quan không cao, lẽ ra là không có tư cách tiến vào đại điện. Nhưng mà, dựa vào sự sủng ái của Kiền Khánh đế đối với Tô Vân Chỉ, hắn không có thể để cho Tô phụ và Tô đại ca ngồi ở bên ngoài gió lạnh. Vì vậy, bọn hắn cũng được người dẫn tới trong đại điện, hơn nữa vị trí cũng coi như gần phía trước.

Người chung quanh nhao nhao tán thưởng Tô phụ nuôi nữ nhi thật tốt, đối mặt với loại bên ngoài lấy lòng sau lưng châm chọc này, Tô phụ không động thanh sắc.

Tô đại ca cũng không để ý tới nói thêm cái gì với những người bên cạnh, chỉ nhìn chằm chằm Tô Vân Chỉ đang ngồi ở bên người Kiền Khánh đế. Từ sau khi đại muội muội vào cung, Tô đại ca rốt cuộc đã không có cơ hội gặp lại nàng, Tô mẫu và hai vị tẩu tử Tô gia còn có thể định kỳ vào hậu cung xem một chút, nhưng các nam nhân trừ phi đã thành thái giám, nếu không là không thể vào hậu cung. Trong lòng Tô đại ca hiếm khi nổi lên một chút phiền muộn, cửa cung sâu như biển a, muội muội đều...

Ồ...

Này hoàn toàn không có hao gầy a? Có lẽ gạo trong nội cung đúng là có dinh dưỡng hơn so với gạo của Tô gia? Muội muội thế nhưng còn trắng mập hơn một ít so với trước khi vào cung!

Những tâm tình phiền muộn khổ sở kia trong lòng Tô đại ca lập tức đều bị ép xuống. Hắn quay đầu lại đang muốn nói chuyện cùng Tô phụ, đã thấy Tô phụ vừa nhìn về phía Kiền Khánh đế. Ánh mắt kia nên nói như thế nào đây? Không chút nào giống như là ánh mắt thần tử nhìn về phía Hoàng đế, ngược lại như là ánh mắt nhạc phụ đang đánh giá tế tử.

Vì sao Tô đại ca biết rõ ràng như vậy? Bởi vì khi hắn cùng với tức phụ của mình về nhà thăm cha mẹ, nhạc phụ của hắn chính là dò xét hắn như vậy!

Tô đại ca có chút bội phục phụ thân của mình rồi. Ở loại trường hợp này, Tô đại ca thân là người trẻ tuổi, trong lòng khó tránh khỏi có chút khẩn trương, nhưng mà phụ thân của hắn lại có thể dùng ánh mắt dò xét tế tử còn mang theo một chút bắt bẻ cùng bất mãn quan sát Hoàng đế. Thân phụ của hắn vì sao có thề can đảm như vậy?!

Tô phụ nhìn hồi lâu mới thu hồi ánh mắt. Bởi vì sau lưng bọn họ đều có cung nhân đứng hầu hạ, vì vậy Tô phụ cũng không nói gì thêm.

Đợi đến lúc yến hội kết thúc, trên xe ngựa về nhà, Tô phụ nhịn không được nói ra cảm tưởng với Tô đại ca: "Ngày xưa nói là Minh châu của Cung gia, nguyên lai tưởng rằng là quá khen, ngày nay xem ra, Hoàng hậu quả nhiên Long chương Phượng tư*, khí chất tự nhiên, không chỉ có mặt quan như ngọc, tác phong nhẹ nhàng, lòng như Cẩm tú, bụng có hoa chương, quả thật là xứng với hai chữ Minh Châu! Không, nàng làm sao là Minh châu của Cung gia, Minh châu làm sao có thể cùng Kiểu nguyệt tranh nhau phát sáng? Rõ ràng là ngọc thụ chi lan** của Cung gia!"

(*Cách nói ẩn dụ chỉ người có tài)

(**Ý thứ nhất dùng để hình dung người vừa có tài vừa có đức, có tiền đồ sáng lạn, ý thứ hai là chỉ người có nụ cười như trăng sáng, đi vào lòng người)

Những lời này tuy nói có chút quá khen —— Tô đại ca cho tới bây giờ chưa từng thấy qua phụ thân không biết xấu hổ mà khích lệ một người như thế —— chỉ là từ dùng trong lời nói xác thực giống như là nhạc phụ dùng để tán thưởng tế tử. Đó là nếu như người hắn tán thưởng thật sự là Kiền Khánh đế. Nhưng lúc này người Tô phụ nói rõ ràng là Hoàng hậu nương nương a!

Hoàng hậu nương nương!

Nữ!

Hoàng hậu nương nương thân là nữ tử!

Tô đại ca trầm mặc một hồi.

Tô phụ nheo mắt lại nhìn trưởng tử của mình.

Tô đại ca vén rèm xe lên, căn dặn xa phu nói: "Đánh xe chậm một chút, lão gia uống rượu say."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.