Vị Đại Thúc Này Không Dễ Theo Đuổi

Chương 7: Đại thúc này thật khó lường (3)




Đúng lúc này Trinh Trinh từ bên trong đi ra, thấy giáo sư đại nhân còn đứng trước cửa, vì thế cô rất lễ phép nhìn Lộ Thượng giới thiệu: “Giáo sư Lộ, đây là Vi Tưởng bạn tốt của em, cô ấy tới chờ em. Vi Tưởng, đây là giáo sư của mình, thầy ấy không chỉ có học thức uyên bác, mà tính tình cũng rất tốt, bình thường đối với những sinh viên bọn mình cũng rất chiếu cố.” Sau khi nói xong Trinh Trinh ở phía sau Lộ Thượng không ngừng chớp mắt ra hiệu Vi Tưởng.

Có lẽ vì thân phận của đối phương và trong hoàn cảnh lúc này, sợ phá hủy đi hình tượng cao cả của Lộ Thượng, Vi Tưởng hiểu mình không thể lập tức nói cho Trinh Trinh biết trước đó hai người bọn họ đã có quen biết, thậm chí còn có khúc nhạc dạo không vui.

Cho nên vào giờ phút này Vi Tưởng chỉ có thể làm bộ như người xa lạ, một mực cung kính nhìn Lộ Thượng nói: “Xin chào, giáo sư Lộ, nghe danh đã lâu.”

Trong thực tế, cô nhịn không được muốn cười, mới vừa rồi rõ ràng ở trước mặt giáo sư, Trinh Trinh chỉ là vuốt mông ngựa mà thôi, còn không phải cả ngày ở nhà cùng cô nói xấu sao.

Lộ Thượng nhìn dáng vẻ của Vi Tưởng xem nhau như người xa lạ rồi nói chuyện khách khí với mình, tuy rằng không hiểu rõ ý nghĩ của cô nhưng anh vẫn sẵn sàng đáp lại: “Xin chào.”

Sau khi nói xong, anh nhìn Vi Tưởng một cách kỳ quái rồi định rời đi.

“Cái đó… Giáo sư Lộ, chúng tôi muốn đi ăn đồ ngọt, anh có muốn đi cùng không?” Vi Tưởng dùng giọng nói trong trẻo gọi hắn lại, biết rõ hắn sẽ không đi, thế nhưng không biết tại sao bỗng nhiên cô có suy nghĩ muốn đùa hắn một chút.

Lộ Thượng quay đầu liếc nhìn Vi Tưởng một cái, cô nương này muốn làm cái gì, một phút trước làm bộ không quen biết hắn, lúc này lại lôi kéo làm quen gọi hắn cùng đi ăn đồ ngọt, hắn không cho rằng mình và cô đã quen thuộc đến nước này rồi.

Không suy nghĩ nhiều hắn lạnh nhạt từ chối: “Không cần, cảm ơn ý tốt của cô, tôi còn có việc.”

“A…, vậy giáo sư Lộ hẹn gặp lại.”

“Giáo sư Lộ hẹn gặp lại.”

“Được rồi, quay đầu lại đi, mặc dù mình biết Boss mình quả thật rất đẹp trai, nhưng người đã đi mất, cậu cũng không cần phải hoa si như vậy…”

Giọng nói của Trinh Trinh từ phía sau truyền đến, lúc này Vi Tưởng mới kịp tỉnh táo trở lại.

“Cái gì hoa si, cậu không có mắt sao? Không nhìn ra mình đang mở mang kiến thức khi gặp Boss cực phẩm của cậu sao, sau khi kinh ngạc thì vô cùng thất vọng mà thôi.”

“Tại sao, chẳng lẽ không phải là mở mang tầm mắt, mừng rỡ như điên sao? Chẳng qua cảm thấy giống như các cậu đã quen biết, rốt cuộc là chuyện xảy ra lúc nào vậy?”

Bị hỏa nhãn của Trinh Trinh phát hiện, Vi Tưởng hơi mím môi nói: “Nói ra dài dòng lắm, lát nữa ngồi xuống ăn bánh ngọt mình từ từ kể lại cho cậu nghe.”

Còn thừa nước đục thả câu, Trinh Trinh không nói gì trợn trắng mắt. Không nghĩ tới lại bị cô đoán đúng, quả nhiên có mờ ám. Vì thế suốt dọc đường đi, trong đầu cô có vài phiên bản ngôn tình lãng mạn lần lượt trình diễn.

Điều kiện tiệm bánh ngọt không tệ, trong tiệm ánh đèn hơi ấm nhẹ nhàng, ghế sô pha xanh biếc dễ chịu, ở giữa bàn có một cây trắng ngăn cách, phía trên nhánh cây khô còn treo một vài món đồ chơi linh tinh, rất nghệ thuật. Khi hai người vừa bước vào, họ đã ngửi thấy mùi của đồ ngọt cùng hương cà phê trong không khí, sau đó nhìn vào màu sắc tươi đẹp của các loại đồ ngọt trong tủ trưng bày, cũng đủ khiến làm cho người khác chảy nước miếng ròng ròng.

Sau khi hai người ăn xong, tìm một chỗ thoải mái để ngồi xuống, lúc này Trinh Trinh không chờ đợi được nữa, nhanh chóng hỏi: “Nói nhanh lên, cuối cùng có chuyện gì xảy ra vậy?”

Vi Tưởng chuẩn bị một hồi, rồi mới đem chuyện mình có quen biết với Lộ Thượng vì xảy ra hiểu lầm.

Sau khi Trinh Trinh nghe xong, vẻ mặt khiếp sợ: “Trời ạ, không thể nào.”

Vi Tưởng bĩu môi nói: “Sự thật chính là như vậy, bình tĩnh bình tĩnh. Lần trước mình có nói với cậu mình bị người khác hiểu lầm, không nghĩ tới người này lại là Boss của cậu.”

“Thật không thể tưởng tượng nổi, hóa ra lần trước người cậu nói chính là Boss của mình. Mình có nói với cậu giáo sư của mình đôi khi rất ác miệng, mình thường xuyên tránh hắn. Cho nên hắn hiểu lầm cậu, mình cũng không cảm thấy kỳ lạ, mà mình còn có thể tưởng tượng ra hình ảnh kia, lúc ấy nhất định cậu sẽ im lặng, nếu là mình, mình đã bỏ chạy rồi.”

Chẳng qua đây cũng thật là quá đúng dịp rồi, vừa vặn một người là giáo sư của mình, một người là bạn thân của mình, đều có thể đi đóng phim được rồi.

“Đúng vậy, phản ứng đầu tiên của mình là cảm thấy trên đời này lại có một người có thể tự cho bản thân mình là đúng, mà lúc ấy mình cũng lập tức phản kích, mình nhớ rõ lần trước về nhà có cùng cậu nói nhảm, cậu còn khẳng định người này bị bệnh thần kinh.”

Trinh Trinh gật gật đầu, bất bình thay Vi Tưởng: “Đúng vậy, cho dù bây giờ mình biết người kia là Boss của mình, mình cảm thấy hắn thật quá đáng. Sau đó thì sao, mình thấy hôm nay cậu nói chuyện cũng không quá khó nghe?”

“Ừ, bởi vì buổi tối ngày hôm sau không biết vì nguyên nhân gì mà hắn tới xin lỗi mình, hơn nữa vì bày tỏ áy náy mà hắn khăng khăng đưa mình về. Cậu cũng biết lòng dạ mình mềm yếu, dứt khoát không so đo tha thứ cho người ta.” Vi Tưởng vân đạm phong khinh nói.

Trinh Trinh nghe đến đó, ánh mắt lập tức sáng lên: “Cái gì, hắn vậy mà cố ý đưa cậu về nhà, sẽ không phải là giáo sư của mình có ý với cậu đấy chứ? Vậy cậu cũng nên cẩn thận.”

“Đừng có đoán mò. Thật ra, lúc đầu mình cũng tự mình đa tình nghĩ như vậy, nhưng sau đó mình biết rằng đó là một sai lầm lớn, hắn chỉ yêu chính mình thôi.”

Trinh Trinh gật đầu đồng ý: “Cũng phải.” Sau đó mỉm cười tinh quái, “Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, các cậu quả thật rất có duyên. Lần trước mình còn nói với cậu giáo sư bọn mình còn độc thân, hai người đã có duyên như thế, nếu không cậu suy tính một phen đi. Người này mặc dù cao ngạo, thế nhưng cậu cũng thấy đó, vóc người đẹp nhan sắc tốt, hắn là người có giá trị nhất trường mình đó.”

Nghe Trinh Trinh nói như thế, Vi Tưởng nhịn không được run rẩy một phen, rồi mới khẩn trương lắc đầu: “Không có khả năng, cậu muốn hại chết mình sao, trái tim nhỏ bé của mình không chịu được loại giày vò như thế, lại nói còn là người đàn ông già như thế!”

Mặc dù cô đồng ý với Trinh Trinh về chuyện nhan sắc, thẳng thắn mà nói cô cảm thấy Lộ Thượng không chỉ có bộ dáng đẹp trai, mà bề ngoài nhìn cũng rất chín chắn. Nhưng đồng thời cô rất rõ ràng người này kiêu ngạo, rất muốn đánh đòn một cái, lại nghĩ cô sẽ không cùng lão già kia ở một chỗ.

“Già thì có sao, đàn ông 31 nhánh hoa*, huống chi giáo sư bọn họ vài năm nữa mới bốn mươi tuổi. Thế nhưng ở tuổi này bọn họ sẽ đem cậu trở thành con gái mà sủng ái. Hơn nữa hắn chắc là đã từng li hôn, sẽ càng hiểu được và bao dung cho cậu. Nếu cậu gả cho giáo sư của mình cậu thích bạn nhỏ Tử Việt nó liền trở thành con của cậu, cậu có thể chăm sóc đứa nhỏ đó mỗi ngày.

(*Nguyên câu: 男人三十一枝花, có nghĩa: Trai ba mươi chính là thời kỳ chững chạc, phát triển)

Bỗng nhiên lại nghĩ đến cái gì đó, Trinh Trinh cười xấu xa bổ sung thêm: “Đến lúc đó, cậu còn có thể thủ thỉ bên gối với Boss của mình, có thể giúp ích cho cuộc sống nghiên cứu sinh của mình tốt hơn, cậu nói đi.” Nói xong lại nở nụ cười haha.

Vi Tưởng nhất thời 囧, mặt đỏ bừng đẩy Trinh Trinh lại gần giận mắng: “Cậu tránh ra, cậu đen tối như vậy. Cẩn thận bị Boss các cậu biết thì cuộc sống an nhàn sẽ chấm dứt đấy.”

Trinh Trinh không sợ chết, vô sỉ nói: “Thật, không thử một chút sao, duyên phận giữa hai người không phải ai cũng có, không tranh thủ một chút sao, mình rất ủng hộ…”

“Dừng lại dừng lại, lại nói không để ý tới cậu nữa…” Vi Tưởng nóng nảy.

“Được, không nói đùa nữa. Ăn cái gì đi, bơ của cửa hàng này sản xuất từ New Zealand, hương vị rất ngon, cậu nếm thử chiếc bánh hoa sen của mình đi.”

Vi Tưởng không thể chờ đợi được nữa nhanh chóng cắn một ngụm, bơ này rất tinh tế và ngọt ngào, cô ăn sữa chua của mình cảm thấy rất hợp khẩu vị, chua ngọt vừa phải. Ăn xong lại cắn một miếng mousse sầu riêng, hương vị sầu riêng tươi mát lại không ngậy, làm Vi Tưởng lập tức quyết định sau này phải vào tiệm này thường xuyên. Bởi vì ăn ngon đến muốn khóc, cơ bản không thể dừng lại.

Lưu luyến hồi lâu, hai người mới rời khỏi cửa hàng đồ ngọt, dạo bước về nhà.

***

Buổi chiều hôm sau.

Vi Tưởng hẹn Lương Văn Kiệt cùng ăn cơm, sau khi tan tầm cô thu dọn mọi thứ xong xuôi rồi bắt đầu xuống lầu.

Lúc này, mặt trời đã ngã về phía tây, nó thu lại ánh sáng rực rỡ, giống như sự thay đổi của một bộ quần áo mềm mại xinh đẹp, tỏa ra ánh sáng dìu dịu, nhẹ vỗ về đất đai, hôn lên khuôn mặt thiếu nữ.

Nhìn thấy cách đó không xa Lương Văn Kiệt cũng vừa vặn xuống xe, Vi Tưởng đi lên phía trước, lịch sự đề nghị: “Chúng ta đi ăn lẩu nhé?”

Cô cảm thấy từ đầu đến cuối, mình và Lương Văn Kiệt không thân thiện nổi, muốn cùng nhau ăn cơm, không có chủ đề nói cũng tương đối xấu hổ. Sẽ tốt hơn nếu thay đổi hình thức ăn lẩu. Bởi vì thời điểm hai người không nói chuyện có thể bỏ đồ ăn vào nấu, bầu không khí sẽ tương đối sinh động hơn.

“Được được.” Lương Văn Kiệt mỉm cười.

Cứ như vậy cô và anh chọn một quán lẩu nổi tiếng, vừa ăn vừa nói chuyện. Dường như Lương Văn Kiệt đã tìm hiểu sở thích của Vi Tưởng từ Trinh Trinh, nói chuyện phiếm cũng hợp ý, cố gắng lưu lại ấn tượng tốt với Vi Tưởng.

Mặc dù không rõ bây giờ Vi Tưởng có cảm giác gì với hắn không, nhưng Lương Văn Kiệt có thể khẳng định hắn vừa gặp đã yêu Vi Tưởng. Từ lần đầu tiên gặp cô, ánh mắt của hắn kìm không được bị cô hấp dẫn, không thể dời được. Tại sao có thể có làn da mềm mại như con nít thế kia?

Dưới hơi nước nóng hổi, khuôn mặt của cô có chút hồng, làm người khác sinh lòng yêu mến. Lương Văn Kiệt nhìn đến thất thần, không tự chủ được tràn ngập thâm tình: “Hôm nay em rất đẹp.”

Vi Tưởng không nghĩ tới đột nhiên hắn nói câu này với một người xa lạ, mặt cô đỏ ửng. Cô có phần xấu hổ: “Vâng, cảm ơn.”

Phụ nữ rất thích được người khác tán thưởng và khen ngợi, nội tâm ít nhiều có chút vui vẻ. Nhưng trên thực tế hôm nay cô rất giống ngày thường, chẳng qua hôm nay cô tô chút son bóng, đôi môi của cô thay đổi một chút thôi.

Đàn ông quả nhiên chỉ nhìn vào ngoại hình.



Cơm nước xong, Lương Văn Kiệt muốn đưa Vi Tưởng về.

Xe dừng lại, Vi Tưởng cười nhìn Lương Văn Kiệt nói: “Vẫn không cảm ơn anh được nhiều, hôm nào có thời gian, lại mời anh đi ăn một bữa, cảm ơn mấy ngày nay anh đã chiếu cố tôi.”

Lương Văn Kiệt cũng mỉm cười nhìn Vi Tưởng, “Không phải nói đây là vinh hạnh của anh sao, sao lại khách sáo với anh thế.”

Vi Tưởng xấu hổ gật đầu: “Vậy tôi lên đây.”

Sau khi xuống xe, đi chưa được mấy bước cô khẽ cắn môi, quay lại xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.