Vị Ảnh Vệ Này, Ngươi Mở Mang Đầu Óc Chút Đi

Chương 4: Tình cảm




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor + Beta-er: ToruD

Vài ảnh vệ bảo vệ Hình Thần Mục đi về phía kho lương thực, đáng tiếc vì để che giấu tung tích, dọc đường cần có người ở lại trông coi, một khi phát hiện tung tích địch nhân sẽ lập tức phát tín hiệu. Vì thế cuối cùng lúc tới kho lương thực ở phía sau, bên cạnh Hình Thần Mục chỉ còn sót lại mình Trác Ảnh nhỏ tuổi nhất.

Sau khi Trác Ảnh dàn xếp thật tốt cho Hình Thần Mục thì quay trở lại hội hợp với những ảnh vệ ban nãy, vừa lúc Quan vệ quân cũng vừa lục soát tới phụ cận phía sau núi. Quan vệ quân vốn là quân đội bảo hộ hoàng thành, vốn dĩ nên nghĩa bất dung từ* bảo hộ an nguy của Thái tử. Không ai biết rõ cuối cùng Thái hậu hợp mưu với ai, lại dùng tới loại thủ đoạn gì mà có thể bức bách bọn họ dính dáng tới việc mưu hại Thái tử để phải gánh tội tru di cửu tộc. Tóm lại sau một hồi ác chiến, cuối cùng đối phương lấy số lượng người chiếm ưu thế tuyệt đối gần như giết sạch tất cả hộ vệ.

* Nghĩa bất dung từ – 义不容辞: Không thể thoái thác, chối từ.

Cả đời này Trác Ảnh cũng không muốn nhớ lại trận chiến đó nữa, nhóm ảnh vệ cùng hợp lực liều chết giết người tạo ra một con đường máu, đưa y thoát khỏi ngôi chùa.

Trác Ảnh không dám chậm trễ thêm giây phút nào nữa, di chuyển xuống núi chạy như điên về phía hoàng thành. Cho dù khinh công y rất cao cường nhưng bản thân bị trọng thương nên phải tiêu phí hết một ngày một đêm mới tới được hoàng thành.

Ban đầu Hoàng thượng không hề nguyện ý tin tưởng, thẳng tới khi y tự mình dẫn Cấm vệ quân cùng với ảnh vệ chạy tới Thượng Thanh tự cứu Thái tử bị nhốt ra, kiểm soát được một nhóm người liên quan, ông mới không thể không bi thống nhận ra rằng, sự kiện lần này quả thật không thoát khỏi có liên quan tới Thái hậu.

Nhưng dù sao thì Thái hậu cũng là thân mẫu của Hoàng thượng, không thể nghiêm hình bức cung, chỉ có thể đem người nhốt vào trong cung. Mà rốt cuộc chuyện nàng cùng ai nội ứng ngoại hợp, mưu đồ ám sát, mặc cho Đại Lý tự có thẩm vấn dư đảng (bè đảng còn sót lại) như thế nào cũng vẫn không có chút manh mối nào.

Trác Ảnh mang cả người đầy thương tích, kiên trì dẫn người vào chùa tìm kiếm Thái tử. Sau khi hồi cung rất nhanh bị bệnh, lại không được điều trị kịp thời nên miệng vết thương bị sinh mủ, khiến y liên tục sốt cao.

Người luyện võ sau khi trải qua một lần trọng thương nặng sẽ khó tránh khỏi việc thân thể bị ảnh hưởng đáng kể, sau này rất khó có thể trở về trạng thái đỉnh cao. Khi đó Trác Ảnh nằm trên giường bệnh, trong lòng biết rõ chính mình không còn thích hợp với vị trí Thống lĩnh Ảnh vệ nữa, có tiếc nuối nhưng so với an nguy của Hình Thần Mục, điểm tiếc nuối này tựa hồ chẳng có giá trị gì đáng nhắc tới.

Nhưng khiến cho y không ngờ rằng, ngày thứ ba sau khi hồi cung, Hoàng thượng dẫn theo Hình Thần Mục đã hồi phục tới Minh Ảnh cung, ngoại trừ ban thưởng rất nhiều thứ còn mang theo một đạo thánh chỉ.

Thánh chỉ phong Trác Ảnh làm Lĩnh sử Ảnh vệ.

Dựa theo quy củ của Nhiễm Dĩnh quốc, Lĩnh sử Ảnh vệ bên người Thái tử sau khi tân đế đăng cơ sẽ thăng lên làm Thống lĩnh Ảnh vệ, ngự tiền quan võ Chính nhất phẩm, phụ trách vị trí Thống soái Ảnh vệ quân, ngoại trừ thiên tử đương triều, bất luận là kẻ nào đi chăng nữa cũng không được điều mệnh.

Thánh chỉ được đọc xong, Trác Ảnh vẫn cứ cúi đầu ngẩn người.

“Còn không tiếp chỉ?” Lần này tự mình Hình Thần Mục mở miệng.

Trong lòng Trác Ảnh hiểu rõ, Lĩnh sử Ảnh vệ là do Thái tử tự mình lựa chọn, thánh chỉ nhất định là ý tứ của Hình Thần Mục. Nhưng y cũng chỉ có thể dùng sức cắn chặt răng, nâng cái đầu còn đang mê man lên nói: “Hồi Thánh thượng, hồi Điện hạ, thánh chỉ này… Thuộc hạ không thể tiếp.”

“Ngươi dám kháng chỉ?” Hoàng thượng nghe vậy cầm lấy thánh chỉ ném xuống bên cạnh chân mình, cả giận nói, “To gan! Ngươi có biết kháng thánh chỉ chính là tử tội hay không.”

Trác Ảnh dập đầu với hai người, “Thuộc hạ biết, nhưng lần này bản thân thuộc hạ bị trọng thương, biết rõ bản thân không thể đảm nhận chức vụ Lĩnh sử Ảnh vệ này, mong Thánh thượng suy xét.”

“Nếu trẫm nói ngươi không tiếp thánh chỉ này trẫm lập tức hạ lệnh đem ngươi xử tử, ngươi vẫn kiên trì kháng chỉ sao?”

“Lấy an nguy của Điện hạ làm trọng, trận chiến ở Thượng Thanh tự, ít nhiều ảnh vệ đã hi sinh tính mạng mới có thể bảo vệ được bình an của Điện hạ. Thuộc hạ mặc dù may mắn sống sót nhưng cũng không sợ chết.”

Từ lúc bắt đầu tham gia tuyển chọn ảnh vệ, Trác Ảnh sớm hiểu rõ, sinh mệnh này không còn thuộc về chính mình nữa.

Hoàng thượng trầm mặc, vẫn chưa nói thêm gì nhưng thực ra Hình Thần Mục đứng bên cạnh hiếm khi để lộ ra bản tính trẻ con, thoáng đắc ý nói với Hoàng thượng: “Phụ hoàng, người xem, nhi thần nói đúng mà phải không?”

“Ừm, ánh mắt Mục nhi không tồi.” Trên mặt Hoàng thượng cuối cùng cũng lộ ra nụ cười nhẹ, nói với Trác Ảnh vẫn đang quỳ trên mặt đất, “Đứng lên đi, trẫm sẽ không thu hồi ý chỉ cũng sẽ không giáng tội ngươi. Thống lĩnh Ảnh vệ là thân tín của thiên tử, không chỉ cần phải bảo hộ thiên tử, so với võ nghệ cao cường, trước tiên Thống lĩnh Ảnh vệ luôn phải có khả năng giữ bình tĩnh phân tích thế cục, cùng với lòng trung thành tuyệt đối. Hai điểm này ngươi rất phù hợp, còn vấn đề ngươi rốt cuộc có đảm nhận được hay không thì cứ để Mục nhi quyết định đi.”

Hoàng thượng nói xong rất nhanh đã dẫn người rời đi. Hình Thần Mục sai người nâng Trác Ảnh từ trên mặt đất đứng dậy, tự mình khom người nhặt thánh chỉ lên, đặt cả hộp gấm trên tay kia sang một bên.

“Điện hạ…”

“Trác Ảnh.” Hình Thần Mục đánh gãy lời y, nhìn thiếu niên lớn hơn mình bốn tuổi nói, “Dưỡng thương cho tốt, đừng khiến ta thất vọng.”

Đây là lần đầu tiên Hình Thần Mục gọi đầy đủ tên y, Trác Ảnh có hơi bất ngờ.

Trong cung có rất nhiều ảnh vệ, bên cạnh Thái tử cũng không thiếu người hộ vệ. Hơn nữa phần lớn thời gian ảnh vệ đều trốn trong bóng tối bảo vệ chủ tử, cũng không thường lộ diện. Y vốn nghĩ trong mắt Hình Thần Mục, trong hơn một trăm ảnh vệ, thật ra y không khác biệt lắm.

Nhưng kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, Trác Ảnh vẫn như trước nói cụ thể: “Tay phải của thuộc hạ đã bị thương, sau này trạng thái cầm kiếm e là rất khó có thể lại khôi phục như ban đầu.”

Hình Thần Mục không tiếp lời y ngay, cho tùy tùng lui xuống hết mới mở miệng hỏi: “Có phải ngươi nghĩ rằng, ta vì lần biến cố vừa rồi mới quyết định muốn bổ nhiệm ngươi làm Lĩnh sử Ảnh vệ phải không?”

Trác Ảnh theo bản năng gật đầu.

“Không phải.” Sắc mặt Hình Thần Mục nghiêm túc, “Mặc dù ta lớn lên trong cung nhưng khi còn bé ta vẫn chưa được bồi dưỡng như một vị thái tử. Sự sủng ái của phụ hoàng, mẫu hậu cùng với Đại hoàng huynh khiến cho ta được sống mấy năm vô ưu vô lự. Những ảnh vệ nhập cung sớm đều sẽ hiểu rõ chuyện này, thậm chí có người đã từng gặp qua ta. Cho nên sau biến cố kia cho dù ta có nỗ lực học tập thật tốt để trở thành một vị thái tử, học được cách che giấu cảm xúc, khống chế hỉ nộ thì trong mắt mọi người ta vẫn luôn là một đứa trẻ không rành thế sự. Mấy năm qua cũng chỉ có ngươi đối đãi với ta như một vị chủ tử thật sự.”

Không phải do người ngoài không làm tốt nhưng chung quy vẫn là vì thiếu mấy phần cẩn thận trong cấp bậc lễ nghĩa ngoài mặt.

Chỉ có Trác Ảnh, lúc thủ vệ sẽ thu liễm động tác cũng như hơi thở để không quấy rầy hắn; lúc thay ca cũng đặc biệt cẩn thận, sẽ một lần nữa kiểm tra hết thảy mọi thứ quanh mình để xác nhận an toàn, thậm chí ngay cả những lúc có việc bẩm báo cũng sẽ tận lực hạ thấp mình, để hắn không phải lúc nào cũng phải ngửa đầu nói chuyện.

Trác Ảnh đã thay hắn suy nghĩ chu toàn mọi mặt, đều là thủ vệ như nhau nhưng lúc Trác Ảnh ở bên cạnh, hắn lại có thể an tâm hơn rất nhiều.

Hình Thần Mục mở hộp gấm được đặt trên bàn ra, từ trong đó lấy ra một cái mặt nạ nửa mặt được thợ thủ công làm rất tinh xảo, tự tay thay Trác Ảnh đeo lên: “Trong lòng ta người phù hợp với chức vị lĩnh sử này nhất, chỉ có ngươi.”



Lúc ánh dương buổi chiều tà sắp rơi xuống thì Trác Ảnh cũng từ từ tỉnh dậy, thân ảnh trong mộng trùng khít lên nam nhân đang ngồi lặng yên bên nhuyễn tháp khiến y có hơi hoảng hốt.

Nhoáng cái đã mười năm trôi qua, không biết bắt đầu từ khi nào, tình cảm mà y dành cho Hình Thần Mục vốn là sự kính trọng đã dần dần biến chất. Biết rõ không nên có loại tình cảm này nhưng vẫn không thể khống chế, tình cảm không ngừng sinh trưởng, giống như lưỡi kiếm sắc bén treo trên đầu y, một khi đã rơi xuống sẽ vạn kiếp bất phục (muôn đời muôn kiếp không thể trở lại được).

Mà vị tiểu Thái tử trước đây cùng lắm cũng chỉ cao tới đầu vai y thôi hiện giờ nếu so với y thì hắn đã cao hơn vài phần rồi. Từ Thái tử trở thành thiên tử, không ai có thể rõ ràng hơn y, mấy năm nay Hình Thần Mục đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết lại gánh vác bao nhiêu áp lực.

Chân tướng sự việc ám sát năm đó vẫn mãi chưa có lời giải. Trong triều có loạn đảng như hổ rình mồi, ngoài hoàng thành có bá tánh vẫn luôn bất an với tân đế đăng cơ, biên giới phía Bắc cũng có binh mã láng giềng đang rục rịch tùy thời đều có thể khai chiến.

Trác Ảnh làm Thống lĩnh Ảnh vệ, nơi có thể giúp hắn phân ưu rất có hạn, lại nào dám biểu lộ chút tình ý này của mình được chứ, chỉ càng tăng thêm phiền não cho hắn mà thôi.

Suy nghĩ một lúc lâu, ánh sáng trong phòng cũng tối hơn vài phần.

Không có sự phân phó của Hình Thần Mục, đám người Nghiêm Thanh đang đứng chờ ở bên ngoài không dám tùy ý quấy rầy. Trác Ảnh rời khỏi tháp nhuyễn đi thắp sáng mấy ngọn đèn dầu trong phòng.

“Tỉnh rồi?” Nghe thấy động tĩnh, Hình Thần Mục đặt bút chu sa xuống, chuyển động đôi vai vì phải duy trì một tư thế trong một thời gian dài mã đã hơi mỏi nhừ, “Tướng quân trấn Bắc (tướng quân canh giữ phía Bắc) vội cho người chạy tám trăm dặm đưa chiết tử* tới, trấn Bắc quân đã di chuyển hạ trại cách Thường Du năm mươi dặm, đã chuẩn bị tốt cho cuộc chiến. Hành động của Trần Tư nhanh hơn nhiều so với suy đoán của trẫm, xem ra bên Thương Xuyên vốn không phải là không có suy nghĩ chiến sự.”

Nhấn vào đây để xem ảnh

srchttp___imgalicdncom_i4_178063767_TB2UzHQyv9TBuNjy1zbXXXpepXa_178063767jpgreferhttp___imgalicdn

Chiết tử.

Trác Ảnh khuyên nhủ: “Trước đó có một thời gian Vệ tướng quân đã đi theo Vệ lão tướng quân ngăn chặn quân Thương Xuyên, kinh nghiệm phong phú, người trấn Bắc lại dũng mãnh thiện chiến, Thánh thượng không cần quá lo lắng.”

Hình Thần Mục lắc đầu: “Trẫm vẫn luôn không hiểu, rốt cuộc trong mắt đám người này, quốc gia, bá tánh ở đây được xem là cái gì? Vì quyền thế có thể không tiếc thứ gì, nhưng lần nữa nghĩ lại xem, biết rõ Trần Tư phái người tới biên giới phía Bắc để khơi mào chiến tranh, trẫm lại không sớm ngăn chặn thì có gì khác với đám người này chứ?”

“Sao Thánh thượng lại có thể nghĩ như thế. Nếu không có chứng cớ mà đã vội vàng bắt người, vừa không khiến chúng phục lại không thể đem loạn đảng một lần bắt hết, e là chỉ mang lại mối họa lớn hơn cho sau này mà thôi.”

“Bất luận là lí do gì thì trẫm vẫn thẹn với tướng sĩ cùng bá tánh Bắc cảnh (biên giới phía Bắc).” Hình Thần Mục thở dài, thật ra trong lòng cũng biết rõ một khi đã giương cung rồi thì sẽ không có đường quay đầu. Đây lại là cơ hội mà đối phương đã chờ đợi rất nhiều năm rồi, đối với họ mà nói, làm sao có thể bỏ qua cơ hội hiếm có này được.

Thế nhân nghị luận về hắn thế nào, hắn không để ý mấy. Nhưng chung quy vẫn không nhịn được ý nghĩ, không biết trong lòng Trác Ảnh, rốt cuộc hắn là người như thế nào.

“Ở đây có một bức mật tín, ngươi phái người tới vương phủ Vĩnh An. Ngày mai vào giờ Thân lại phái một đội nhân mã từ nơi bí mật gần đó che chở Vương huynh nhập cung, không thể để xảy ra sơ suất.” Hình Thần Mục từ trên bàn lấy ra một bức thư đã được chuẩn bị tốt, “Bây giờ đi an bài đi, lúc ra ngoài thay trẫm truyền Nghiêm Thanh vào đây.”

“Vâng.” Trác Ảnh đeo mặt nạ lên lại, sau khi hành lễ xong rất nhanh rời khỏi Hiên Minh điện.

Hình Thần Mục chưa bao giờ trực tiếp nhắc chuyện liên quan tới Vĩnh An vương với Trác Ảnh nhưng mỗi lần hai người gặp mặt đều không hề có ý kiêng dè y. Bởi vậy y rất rõ, năm đó Vĩnh An vương không phải vì chuyện hậu cung tranh chấp mà bị trúng kịch độc phải nằm liệt giường không thể dậy nổi như người ngoài vẫn đồn đãi.

Trái lại, ván cờ này là do Vĩnh An vương bày ra tất cả, diệt sạch phe đối lập, đưa hoàng đệ thân cận duy nhất của mình lên ngôi vị hoàng đế. Mười năm trôi qua, đối phương vẫn che giấy thực lực thật sự của mình, ở sau lưng yên lặng phụ tá Hình Thần Mục.

Toàn bộ cả ván cờ này, Vĩnh An vương chính là nước cờ mấu chốt nhất, mà trong lòng Trác Ảnh ẩn ẩn có cảm giác, nước cờ này, có lẽ cuối cùng cũng phải xuất động rồi.

Sự tình liên quan tới an nguy của Vĩnh An vương, Trác Ảnh không dám khinh thường dù chỉ một chút. Tự mình quay về Minh Ảnh cung lựa chọn ảnh vệ ngày mai sẽ hộ tống Hình Thần Tu nhập cung.

Hoàn chương 4.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.