Edit: OhHarry
【 Có cánh chưa chắc đã bay được, chứ nói gì đến cóc ghẻ? 】
Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa ra nhưng không thấy Tống Bách Lao trong phòng. Tôi tưởng hắn không ở phòng ngủ, vừa định thở phào nhẹ nhõm đóng cửa lại thì nghe tiếng trò chuyện đứt quãng ngoài ban công.
"Thằng bé lên cơn hen, bệnh vặt thôi, bố không phải đến làm gì."
Ẩn sâu trong giọng nói của Tống Bách Lao là sự nhẫn nại cùng cực và kính cẩn nghe lời, xen lẫn cả cảm giác bực bội bị kìm nén. Không biết người bên kia đã nói gì khiến dáng vẻ ngoan ngoãn rốt cuộc không duy trì được nữa, toàn bộ tâm trạng bực bội của hắn bắt đầu phát nổ ra ngoài.
"Nói sao đi nữa thì thằng bé cũng là con trai con, chẳng lẽ con lại đi giết nó? Nó ít nói là lỗi của ai?"
Sau cơn bộc phát là khoảng lặng kéo dài.
Tôi vén chăn rồi nằm lên giường, suốt cả quá trình không dám gây ra tiếng động gì, chỉ sợ Tống Bách Lao nghe thấy tạp âm khiến hắn tức điên lên.
Đến khi nằm ngay ngắn, tôi mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, còn Tống Bách Lao cũng đã cúp điện thoại.
Cửa trượt mở ra rồi khép lại, gió núi mang theo hơi lạnh lùa vào khiến tôi không khỏi rùng mình. Một lúc sau, Tống Bách Lao ngồi xuống làm lún phần đệm giường bên cạnh.
Tôi cứng đờ nằm nghiêng người, lại không buồn ngủ chút nào, cứ cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm, lướt từ dưới lên trên một cách trắng trợn.
Rốt cuộc hắn đang nhìn gì vậy?
Tôi mở mắt ra nhìn thẳng vào bóng tối trước mặt, thật sự rất muốn quay đầu ra đằng sau xem xem Tống Bách Lao hơn nửa đêm không ngủ mà còn nhìn tôi đăm đăm làm gì.
Đột nhiên, chiếc giường khẽ lay động, cuối cùng Tống Bách Lao cũng cử động.
Nháy mắt sau đó, mảng da nhỏ phía sau cổ bị cơ thể nóng rực chạm vào khiến tôi ngứa ngáy vô cùng.
"Lành lại rồi." Tống Bách Bách gãi lên nơi từng bị hắn dùng răng nanh găm sâu xuống, giọng điệu có chút tiếc nuối không rõ ràng.
Bởi vị trí khá xấu hổ nên tôi chưa bao giờ nhìn kỹ vết cắn kia, chỉ nghe mợ Cửu nói vài câu lúc thay băng, vết thương khép lại khá nhanh, là một ký hiệu Alpha xinh đẹp.
Tiêu chuẩn định nghĩa cái đẹp thế nào thì tôi không biết, thấy vết đánh dấu mau lành là tôi đã biết ơn Tống Bách Lao vì không xé rách gáy tôi lúc cắn xuống lắm rồi, tôi từng thấy không ít những vết sẹo lớn do bị cắn xé đằng sau cổ của Omega, chúng dữ tợn đến mức khiến người khác vừa nhìn đã thấy hoảng vì đau. Không nói đến Omega, vết sẹo sau gáy Ninh Thi quả thật như bị thú hoang nghiến xé. Tôi nhớ rõ sau hôm bị cắn bà ấy còn chẳng xuống được giường, trên cổ quấn gạc dày, mặt trắng bệch như tờ giấy, phải mất ba ngày mới bớt đau.
Nghĩ vậy mới thấy Tống Bách Lao vẫn còn "hạ miệng lưu tình" chán.
"Lành rồi thì mùi của tôi trên người cậu sẽ nhạt đi." Cảm giác áp lực khó có thể phớt lờ từ phía sau khiến tôi có linh cảm xấu, vừa định xoay người ngăn lại đã bị hắn nắm chặt cằm, cố định đầu.
Cảm giác đau buốt lại ập tới, cùng một vị trí, độ sâu không thay đổi.
"A...."
Mặc dù Beta không có tuyến thể sau cổ để trao đổi pheromone với Alpha, nhưng Alpha có thể dùng răng nanh tiêm pheromone vào cơ thể của Beta. Như Tống Bách Lao đã nói, cơ thể tôi sẽ có mùi của hắn trong một thời gian, nhưng mùi này rồi sẽ dần biến mất chứ không thể tạo thành ký hiệu vĩnh cửu.
Cảm giác pheromone chảy vào cơ thể chẳng dễ chịu gì, vừa xót vừa sưng, như thể có ai đó lấy kim tiêm cỡ lớn đâm vào người tôi.
Tôi đau quá không chịu được, phải duỗi tay đẩy ngực Tống Bách Lao ra, nhưng lực tay hắn đột nhiên tăng lên, răng cũng cắm vào sâu hơn.
Ngón tay chống trên ngực hắn từng chút cong lên, cả người tôi phát run: "Đừng như vậy....."
Dường như đã rất hài lòng với dáng vẻ yếu đuối của tôi, hoặc có lẽ cảm thấy sự đau đớn này đã đủ để khiến tôi nghe lời, hắn dần thả lỏng khớp hàm.
Sau khi đánh dấu xong lần thứ hai, người tôi đã vã mồ hôi, trên cổ nhớp nháp, còn có cảm giác rã rời như mới qua cơn bệnh nặng.
Tống Bách Lao rút răng nanh ra, dùng đầu lưỡi mềm mại liếm đi vết máu còn sót lại quanh miệng vết cắn: "Vẫn tốt, không bị chảy nhiều máu."
Nghe nói nước bọt của Alpha có tác dụng cầm máu, khử trùng nhưng không biết có đúng không.
"Tôi, tôi đi tìm mợ Cửu băng bó một chút...." Lúc đứng dậy, chân tôi hơi nhũn ra.
Bản edit này chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad của Hải Đường Lê Hoa.
Tôi không biết hắn làm vậy để làm gì, chỉ đơn giản là tâm trạng không tốt nên trút giận lên tôi?
Dù sao cũng chẳng phải vì hắn thật sự muốn để lại mùi trên người tôi.....
"Ninh Úc."
Tôi giữ lấy cánh cửa mới mở một nửa rồi quay đầu lại, Tống Bách Lao ngồi xếp bằng trên giường nhìn tôi, áo choàng tắm màu trắng không biết có phải mới vừa bị tôi kéo lệch không mà vạt áo trước mở hơi rộng, để lộ nửa phần cơ ngực rắn chắc. Hắn chống cằm, khuỷu tay đặt trên đầu gối, trên khóe môi còn vương tia máu đỏ sẫm.
"Ngày mai bố tôi sẽ đến." Hắn nhàn nhạt nói, "Ông ta nói cái gì cũng đừng phản bác lại, tôi sẽ giải quyết."
Tôi sửng sốt, không hiểu ý Tống Bách Lao lắm. Nhưng..... chỉ cần không nói chuyện là được rồi.
"Tôi biết rồi." Tôi gật đầu rồi ra khỏi phòng.
Cửa vừa đóng, dù chỉ được ngăn cách bởi một bức tường nhưng áp lực vô hình Tống Bách Lao mang lại đã giảm đi nhiều.
Nếu không phải sợ Tống Bách Lao đột nhiên mở cửa đi ra, tôi đã dựa vào cửa để điều chỉnh nhịp thở.
Hôm nay Tống Mặc bị ốm, để đề phòng không có chuyện gì xảy ra, mợ Cửu ở lại trông cậu bé cả đêm nay.
Tôi lặng lẽ đẩy cửa vào thì thấy Lạc Mộng Bạch cũng đang ở đây. Cô ấy đã cởi thiết bị chống cắn xuống, để lộ ra khuôn mặt thanh tú, trên người mặc bộ thường phục rộng rãi, mái tóc dài mềm mại xõa trước ngực.
Sau khi biết tôi đến làm gì, mợ Cửu định đứng dậy nhưng bị Lạc Mộng Bạch ngăn lại.
"Để cháu làm cho, chuyên môn của cháu mà."
Thấy cô chủ động nói vậy, mợ Cửu lại ngồi xuống.
Phòng của Tống Mặc thuộc dạng suite, gian ngoài là phòng trò chơi của cậu bé, có cầu trượt màu sắc rực rỡ, ngựa gỗ bập bênh và rất nhiều đồ chơi khác.
(*) Suite là dạng các phòng thông với nhau.
Tôi và Lạc Mộng Bạch ngồi xuống hai chiếc ghế hình con vật dễ thương, cô ấy mở hộp thuốc của mình ra, ngón trỏ vẽ vòng tròn ra hiệu cho tôi: "Quay lưng về phía chị."
Tôi làm theo, chẳng bao lâu đã cảm nhận được vết thương sau gáy đang được lau nhẹ bằng bông gòn khử trùng. Tuy hơi xót, nhưng vẫn chịu được.
"Em họ cắn ác thật đấy." Lạc Mộng Bạch khẽ xuýt xoa, "Nó nghĩ đây là gì, cứ hết là lại tiêm tiếp, botox chắc? Ít ra botox vẫn có chút tác dùng, chứ còn pheromone thì sao, sản xuất nước hoa ra để làm gì không biết."
Tôi rất thích cách ví von của cô ấy: "Chị ngửi được ạ?"
"Ngửi được chứ. Em biết tại sao loài người lại tiến thành hệ thống giới tính ABO không?"
"Vâng, em biết, là vì C20."
"Nghiên cứu cho thấy virus C20 có thể đến từ động vật họ Mèo hoặc Chó. Em thấy đấy, hành vi đánh dấu lãnh thổ hay động dục thụ động đều rất giống động vật họ Mèo, mà trong khi giao phối Alpha.... À, ngại quá chị quen miệng, lúc Alpha [....ở đây bỏ qua một số hành vi đặc thù của Alpha khi làm chuyện ấy....] lại rất giống chó. Cho nên, pheromone của Alpha thật ra được sử dụng để cảnh cáo những giống đực khác hãy tránh xa vật thuộc sở hữu của họ. Theo lý thuyết, chị cũng chẳng thích ngửi mùi pheromone của em họ đâu."
Tôi nghe xong thì gật đầu: "Hóa ra là như vậy."
Khi nói đến lĩnh vực nghiên cứu của mình, Lạc Mộng Bạch như bật chế chệ lắm lời, nói không ngừng.
"Virus là cái nôi tiến hóa của nhân loại, vì bị nhiễm virus, con người mới phát triển thành như hiện nay. C20 phân hóa con người theo sáu giới tính, đồng thời hình thành những tập tính mà trước đây chỉ những loài khác mới có, hiện tượng này rất thú vị. Hầu hết mọi người đều cho rằng đây là bước thụt lùi của nền văn minh nhân loại, nhưng chị lại không thấy vậy, chị nghĩ đây là một thử thách mà virus mang đến cho loài người, nếu y học hiện đại loại bỏ được tác dụng phụ của nó, chúng ta sẽ bước sang một nền văn minh mới."
Sau khi khử trùng xong, Lạc Mộng Bạch vừa nói chuyện vừa dán gạc lên cho tôi.
"Nhóm máu AO miễn dịch 100% với C20, nhưng nhóm máu B rất kỳ lạ, tỷ lệ miễn dịch chỉ được 90%, mà nhóm AB còn trầm trọng hơn, hoàn toàn không có khả năng miễn dịch. Ngành y học hiện nay đang đưa ra hai giả thuyết, một cái cho rằng điều này liên quan đến kháng thể có trong bốn nhóm máu, giả thuyết còn lại thì cho rằng vấn đề nằm ở thời gian hình thành của mỗi nhóm máu. Nhóm máu O tồn tại lâu nhất, tiếp theo là A rồi đến B, ngắn nhất là nhóm AB. Gừng càng già càng cay, tồn tại càng lâu thì càng mạnh mẽ đúng không."
Trò chuyện với những người trí thức như này thật sự rất mêt, cô ấy nói gì tôi cũng hiểu, nhưng đến lúc nghĩ lại thì mù tịt không biết gì.
"....À, vâng." Tôi ngại ngắt lời nên chỉ có thể nghe cô nói nửa tiếng. Nếu không phải mợ Cửu thấy chúng tôi mãi chưa quay lại nên đi xem thử, e là cô ấy sẽ còn kéo tôi trò chuyện thêm nửa tiếng nữa.
Tôi vừa sờ sờ miếng gạc sau cổ, vừa theo họ đi xem tình hình của Tống Mặc.
Thằng bé uống thuốc xong thì ngủ luôn, lúc này hít thở đều đều, vẻ mặt thảnh thơi, chắc đang say sưa trong mộng đẹp đây mà.
"Tiểu thiếu gia không sao đâu, cô đi ngủ đi, có tôi ở đây rồi." Mợ Cửu nói với Lạc Mộng Bạch.
Lạc Mộng Bạch nhẹ nhàng kiểm tra lại tình hình tim phổi của Tống Mặc, thấy không có vấn đề gì nữa mới gật đầu.
"Được, có chuyện gì thì mợ cứ gọi cháu."
Tôi và Lạc Mộng Bạch cùng ra khỏi phòng, còn đi cùng nhau một đoạn.
"Bệnh của Mặc Mặc có từ khi còn trong bụng mẹ, thể chất của thằng bé di truyền từ mẹ, về sau phải nhờ em chăm sóc rồi."
Đây là lần đầu tiên có người nhắc đến mẹ của Tống Mặc nên tôi không khỏi tò mò: "Mẹ thằng bé....."
Lạc Mộng Bạch dừng bước, nghiêng đầu nhìn tôi một lúc rồi nói tiếp: "Em không biết sao? Em họ không nói cho em à?"
Chuyện hắn có con tôi cũng chỉ mới biết cách không lâu, thì làm sao biết mẹ của con trai hắn là ai được?
Bản edit này chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad của Hải Đường Lê Hoa.
Tôi lắc đầu: "Không biết, Tống Bách Lao chưa từng kể với em."
Tới chỗ rẽ, Lạc Mộng Bạch dừng lại: "Vậy thì để nó kể chi tiết với em đi. Nhưng chuyện chị có thể nói cho em, là người kia đã không còn trên đời nữa rồi."
Lúc về đến phòng, Tống Bách Lao đã ngủ say từ lâu. Tôi nằm sát mép giường như lần trước, nhưng sáng sớm hôm sau tỉnh dậy đã thấy mình lăn ra giữa giường, còn ôm lấy cả Tống Bách Lao.
Tôi thở thật khẽ, rời khỏi vòng tay của hắn mà không gây ra tiếng động nào. Vất vả lắm mới nhích được tới mép giường, đang định đứng dậy thì Tống Bách Lao giật giật người tỉnh lại.
Hắn vuốt trán, không biết là do ngủ không ngon hay còn chưa tỉnh mà lông mày nhíu chặt lại, vẻ mặt khó chịu.
"Mấy giờ rồi?"
Tôi liếc đồng hồ điện tử trên đầu giường: "Tám rưỡi."
Xem ra còn quá sớm, hắn nghe vậy thì nhắm mắt lại, quấn chăn xoay người muốn ngủ tiếp.
"Bảo người giúp việc mười giờ gọi tôi dậy." Hắn lơ mơ nói.
Tôi dặn người giúp việc mười giờ lên gọi Tống Bách Lao dậy xong thì đi tìm Tống Mặc.
Hôm nay tinh thần của cậu bé đã khá hơn, lúc tôi đến, bé đang ngồi trên giường đọc truyện cổ tích.
Tôi tưởng cậu bé đọc truyện minh họa, nhưng nhìn thử mới biết là truyện chữ.
"Cháu đọc hiểu không?"
Tống Mặc ngẩng đầu lên khỏi sách: "Có ạ."
Trẻ con năm tuổi đã có thể tự đọc sách, rốt cuộc là vì Alpha đều quá ưu tú hay là gien của Tống Bách Lao quá xuất sắc?
Tuy nhiên, so với việc tự đọc, Tống Mặc rõ ràng thích được nghe người khác kể chuyện cho hơn, cậu bé phát hiện tôi không có gì làm thì nhét luôn cuốn truyện vào tay tôi, nằm xuống rồi tìm một tư thế thoải mái, đôi mắt tròn đen láy nhìn tôi đầy mong chờ.
Tôi buồn cười nhéo nhéo mũi cậu bé, cầm cuốn truyện lên bắt đầu đọc.
Khoảng mười giờ thì Lạc Thanh Hòa đến. Ông mặc bộ suit ba mảnh màu xám trông rất trang trọng, sải bước vào phòng.
Thấy ông đi tới, tôi vội vàng tránh ra, biết điều đứng lui qua một bên.
Lạc Mộng Bạch và Tống Bách Lao đi đằng sau ông, Tống Bách Lao có vẻ hơi mất tập trung, không biết có phải do ngủ chưa đủ không, còn Lạc Mộng Bạch hình như đang giải thích tình hình sức khỏe của Tống Mặc với Lạc Thanh Hòa.
"Không có gì chuyện gì đâu chú, bình thường chú ý một chút là được, chú đừng dọa mình, thể chất thằng bé không yếu ớt như vậy."
Lạc Thanh Hòa ngồi lên giường, đúng chỗ Tống Bách Lao ngồi hôm qua, khác với Tống Bách Lao, nét mặt ông khi đối diện với Tống Mặc lại rất dịu dàng, cứ như một người khác vậy.
"Mặc Mặc còn khó chịu không?"
Tống Mặc lắc lắc đầu.
Lạc Thanh Hòa trìu mến sờ trán cậu bé, nhẹ nhàng hỏi đứa nhỏ có đói có lạnh không, nhưng Tống Mặc không nói câu nào, chỉ lắc đầu, gật đầu để đáp lại.
Lạc Thành Hòa thở dài, bất đắc dĩ vén lại chăn cho Tống Mặc.
Khi quay đầu lại, nét mặt ông hoàn toàn thay đổi, có thể cảm nhận rõ ràng mọi sự ấm áp đã bị ông thu lại.
"Nhà chúng tôi không nuôi nổi cậu à?"
Ánh mắt ông chiếu thẳng vào tôi, bởi vậy tôi mới nhận ra người này đang nói chuyện với mình.
Tôi nghe theo lời dặn của Tống Bách Lao, ngay lập tức cúi đầu không lên tiếng.
"Thể chất Mặc Mặc rất mẫn cảm, công việc của cậu không tốt cho sức khỏe của nó, tôi hy vọng sau này cậu không làm.... loại livestream như kia nữa."
Ai không biết mà nghe đoạn hội thoại này có khi còn tưởng tôi livestream cái gì quái lạ.
"Nếu cậu thấy ở nhà nhàm chán, thì có thể mời giáo viên về dạy chơi nhạc cụ hoặc ngôn ngữ. Những điều này còn có ích hơn nhiều so với việc tiếp túc sự nghiệp không thành công kia của cậu."
Tôi hiểu rồi, nếu miệng lưỡi Tống Bách Lao sắc như dao kiếm, cứa được ra máu, vậy Lạc Thanh Hòa chính là nước ấm lược ếch, là dao cùn cắt thịt.
Tống Bách Lao nói chuyện khó nghe khiến người ta tức giận, nhưng lời nói của Lạc Thanh Hòa ban đầu tuy nghe chói tai, nhưng ngẫm lại mới thấy có lý.
"Những chuyện này con sẽ tự lo liệu." Giọng nói Tống Bách Lao vang lên, mang theo vài phần cứng rắn, "Hôm nay bố đến là để thăm Tống Mặc, những chuyện khác không phiền bố quan tâm."
Tôi lén lút ngẩng đầu nhìn thì thấy hai bố con đang đấu mắt với nhau, trông như sắp bắn ra tia lửa đến nơi.
Cuối cùng, Lạc Thanh Hòa rời mắt đi trước, ngồi trên giường nhẹ nhàng tạm biệt với Tống Mặc.
"Ông nội đi trước, lần sau lại đến chơi với cháu nhé." Ông đứng dậy đi ra ngoài, đồng thời gọi Tống Bách Lao đi theo.
Sau khi cả hai rời đi, tôi và Lạc Mộng Bạch nhìn nhau cười gượng gạo.
Hai bố con kia chẳng đi xa mà cãi nhau ở ngay gian ngoài.
"Mày nhìn cách mày nuôi con mình đi? Dù sao thằng nhỏ cũng là con của mày, mày không thể chăm sóc nó hẳn hoi được à?"
"Con đang nuôi tử tế đây. Con đối xử tệ với nó chỗ nào?"
Tiếng cãi vã truyền vào trong phòng, Tống Mặc nhíu chặt mày, rúc cơ thể nhỏ bé vào sâu trong chăn. Tôi chỉ có thể cầm cuốn truyện lên, dùng giọng đọc của mình áp đi âm thanh bên ngoài.
"Mày như thế mà bảo nuôi con à? Mày chẳng qua chỉ đang nuôi con chó con mèo....."
"Con đã làm mọi thứ bố muốn rồi, bố còn định yêu cầu thế nào nữa? Muốn con làm một ông bố tốt à?" Tống Bách Lao hừ lạnh, "Ông bố tốt mặt mũi thế nào chính con còn chẳng biết thì đóng vai kiểu gì đây?"
Lời này quá sắc bén, sắc đến mức tôi im lặng một cách vô thức để lắng nghe xem Lạc Thanh Hòa trả lời thế nào.
"Bốp!"
Cái tát vang dội khiến tôi run cả tay, suýt nữa làm rơi cuốn truyện.