Về Trễ

Chương 44




Đi ra khỏi thang máy, Hà Vụ là người nhìn thấy Ôn Trì Chi trước, anh ấy cười khẽ rồi nói: "Được rồi, anh tiễn em tới đây thôi."

Chung Dạng vốn dĩ đang cúi đầu, nghe không rõ nên ngước lên nhìn liền trông thấy Ôn Trì Chi đứng ở ngoài cửa phòng.

Ánh sáng lờ mờ, trên người anh chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng, áo khoác ngoài vắt trên cánh tay, nhìn có vẻ như anh vừa mời rời khỏi một cuộc họp nào đó. Anh hơi cúi đầu, trong miệng ngậm điếu thuốc, một tay che lại để châm lửa. Có lẽ là nghe thấy động tĩnh ở bên này nên anh rít một hơi thuốc thật sâu sau đó liếc mắt nhìn qua một cách biếng nhác.

Vì men rượu nên Chung Dạng vẫn còn hơi choáng, cô ngây người mấy giây rồi mới nhấc chân lên đi về phía anh.

Chung Dạng vừa đến gần thì mùi rượu sộc thẳng vào trong mũi Ôn Trì Chi, anh thoáng nhíu mày, khóe miệng nhếch lên: "Cả người toàn mùi rượu!"

Chung Dạng ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt long lanh mở to hết cỡ, vì men rượu nên mặt cô lúc này đỏ bừng bừng.

Ôn Trì Chi nhướng mày, tay giữ chặt lấy cằm cô, tư thế thân mật: "Em uống đến mức ngốc rồi à?"

Đột nhiên Chung Dạng bổ nhào vào trong lòng Ôn Trì Chi, bởi vì không một chút phòng bị nên anh theo bản năng lùi ra sau hai bước, sống lưng chạm vào cánh cửa.

Một tay anh đỡ lấy eo cô, cúi đầu nhìn cô rồi nói: "Xem ra tối nay em uống không ít!"

Ánh đèn ngoài hành lang nhạt nhòa, chỉ có một ngọn đèn yếu ớt ở ngay ngoài cửa phòng. Chung Dạng ngẩng đầu lên, mím môi, nói: "Anh sẽ ly hôn chứ?"

Giọng cô nhẹ như tiếng muỗi vo ve, nhưng Ôn Trì Chi đều nghe rất rõ ràng. Tay đang ôm bả vai cô khựng lại, Chung Dạng có thể bắt được vẻ mặt ngưng trệ chỉ trong mấy giây đó của anh, thế rồi lại khôi phục lại như thường, anh giơ tay chạm vào má cô, cười nói: "Em nói linh tinh gì vậy, Dạng Dạng?"

Chung Dạng yên lặng, cong môi cười, chỉ có điều nụ cười cực kỳ nhạt: "Em đùa thôi mà."

Tối ấy Ôn Trì Chi và Chung Dạng có làm chuyện đó một lần, Chung Dạng thất thần không tập trung nên khiến Ôn Trì Chi bị mất hứng. Anh rời khỏi người cô, nói: "Em không muốn sao?"

Chung Dạng nghiêng đầu nhìn anh: "Dạo này em hơi mệt."

Ôn Trì Chi đại khái đoán ra được lý do khiến cô không vui. Đối với anh mà nói hôn nhân sớm đã chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, ly hôn hay không ly hôn cũng không có gì khác biệt.

Anh dựa người ra sau giường, châm một điếu thuốc.

Cô nằm bò ở trên giường, chăn kéo lên đến tận vai, hai mắt nhắm chặt.

Ôn Trì Chi không quen nhìn bộ dạng bất mãn này của cô, anh khẽ thở dài. Hình như cô đã ngủ say, tay Ôn Trì Chi chạm vào mái tóc cô, anh nói: "Ngủ rồi à?"

Lông mi Chung Dạng khẽ động, nhưng cô không mở mắt.

Ngày hôm sau, hai người làm như tối qua chưa từng xảy ra chuyện gì. Chỉ có điều kể từ tối đó Ôn Trì Chi có thể cảm nhận được cô có gì đó thay đổi.

...

Tối cuối tuần, Dương Thận hẹn gặp Ôn Trì Chi, trong phòng bao cũng chỉ có mấy người chơi từ bé với nhau. Trên màn hình TV to lớn đang chiếu tiết mục do Chung Dạng dẫn chương trình. Dương Thận dựa người ra sofa nhả một hớp khói, liếc nhìn lên trên màn hình, nâng cao tông giọng: "Cô Chung cũng hợp với ống kính quá, mà cũng lâu rồi không thấy cậu dẫn cô ấy đến đây!"

Tiết mục này Ôn Trì Chi có xem qua một lần, một người vốn dĩ chẳng bao giờ xem TV vậy mà giờ đây lại có thể ngồi yên một chỗ xem từ đầu đến cuối. Trước lúc Chung Dạng quay chương trình khoảng hai tiếng có gọi điện thoại cho anh.

Khi ấy anh đã đi ngủ từ sớm, bị cô đánh thức nên có phần không vui, cô ở đầu bên kia dè dặt hỏi: "Anh ngủ rồi à?"

Một chút không vui đó cũng từ từ biến mất, anh điều chỉnh lại tông giọng rồi hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Có lẽ cô cảm thấy ngại ngùng nên mãi mới nói ra thành lời.

Ôn Trì Chi nằm trên sofa, nói: "Dạng Dạng, em nghĩ anh là người sẽ xem TV sao?"

Ngữ khí của cô ngang ngạnh kèm theo chút làm nũng: "Em không quan tâm, anh nhất định phải xem!"

Có thể coi đó là lần đầu tiên cô làm nũng, nói xong cô lại cảm thấy hối hận: "Thôi vậy, nếu anh bận... thì không xem cũng được."

Ôn Trì Chi bật cười, có ý trêu cô: "Dạng Dạng, em muốn anh xem hay là không xem?"

Lúc này đây Ôn Trì Chi đang nhìn trên màn hình lớn, nét mặt cô rạng rỡ, đột nhiên anh nhớ lại quan hệ của hai người trong nửa tháng nay thì đầu mày hơi nhíu lại.

Dương Thận trông thấy dáng vẻ đó của anh, hỏi: "Sao thế, lại cãi nhau à?"

Ôn Trì Chi không đáp lại, yên lặng hút thuốc.

Cùi chỏ của Dương Thận đụng vào cánh tay anh, nói: "Cậu định tổ chức sinh nhật thế nào?"

Sinh nhật của Ôn Trì Chi vào trước giao thừa hai ngày, là 28 tháng 12. Lúc đó cũng gần tới giao thừa rồi nên Ôn Trì Chi không hề thích tổ chức sinh nhật, một người đã ngoài 30 tuổi cũng chẳng còn hứng thú với mấy chuyện này nữa, với lại khắc sâu từ trong xương tủy anh cũng không phải là người sống tràn đầy tình cảm gì.

Ôn Trì Chi lên tiếng: "Không có dự định!"

Dương Thận xúi giục: "Đừng chứ, tôi đang tính đến lúc đó cùng nhau tới Nhạc Trang chơi một bữa. Tôn Phổ vừa mới đầu tư vào một Khu suối nước nóng nghỉ dưỡng, chúng ta tới đó chơi mấy hôm cho khuây khỏa."

Ôn Trì Chi không có hứng thú lắm, gạt tàn thuốc rồi nói: "Tới lúc đó rồi tính."

...

Chớp mắt đã sắp qua năm mới, Chung Dạng cũng đã ở thành phố B làm việc được hơn nửa năm, dưới sự giới thiệu của Hà Vụ mà năm ngoái cô đã tham gia vào một chương trình truyền hình tạp kỹ, bởi vì biểu hiện xuất sắc nên ở trên Weibo đã nổi lên rất nhiều bình luận mạng. Trong đài truyền hình cũng xem cô là trọng điểm để bồi dưỡng chuyên sâu, bây giờ thi thoảng đi trên đường cũng sẽ có người nhận ra mặt.

Chung Dạng bận bịu liên tục, Tô Vân gọi điện cho cô là lúc cô đang ở trên xe taxi.

"Dạng Dạng, năm nay con không về ăn tết sao?"

Chung Dạng nhìn ra ngoài cửa sổ, hạt mưa rơi trên kính thủy tinh làm mờ đi cảnh tượng bên ngoài, cô nói: "Cô à, con xin lỗi, năm nay trong đài truyền hình rất bận nên con không thể về được."

Có thể nghe ra được sự thất vọng trong ngữ khí của Tô Vân, thôi đành vậy, bà dặn dò cô mấy câu: "Vậy con nhớ ăn uống đầy đủ đấy nhé, tối đi ngủ nhớ đóng cửa cẩn thận."

Chung Dạng "vâng" một tiếng, cô nói thêm mấy câu với Tô Vân rồi ngắt máy.

Chung Dạng nói chuyện điện thoại xong nghe thấy tài xế nói với mình: "Cô gái, tôi nói lời này cô đừng chê tôi lắm lời nhé. Có thời gian thì ở bên cạnh người nhà nhiều một chút, tiền không kiếm mãi được đâu."

Nghe vậy Chung Dạng cũng chỉ cười cười không nói gì.

Cô xuống xe, trước lúc lên máy bay nhận được điện thoại của Ôn Trì Chi, anh hỏi cô đã đến sân bay chưa? Chung Dạng trả lời, anh lại căn dặn cô mấy câu rồi hai người cũng không nói thêm gì nhiều nữa.

Chung Dạng khẽ thở dài một hơi.

Ba tiếng ngồi máy bay, đợi tới lúc đến Nhạc Trang đã là 7 giờ tối.

Mưa mùa đông rất lạnh, Chung Dạng xuống xe, không kiềm chế được hắt hơi một cái. Cô kéo hành lý, chưa đi được bao xa thì nhìn thấy Ôn Trì Chi cầm ô đến đón mình.

Trong cơn mưa phùn lất phất, anh cầm ô, dáng người thẳng tắp, khuôn mặt lúc này đã bị tán ô che mất nên nhìn không được rõ ràng.

Chung Dạng vẫn đứng ở chỗ cũ, cô nhìn anh đi đến phía mình, những suy nghĩ đã chuẩn bị xong xuôi từ lâu bỗng chốc có dấu hiệu lay động.

Ôn Trì Chi cầm lấy tay cô, nói: "Em mặc ít như vậy không sợ lạnh à?"

Chung Dạng lắc đầu, có lọn tóc dính lại ở khóe môi, cô đang muốn giơ tay hất ra thì Ôn Trì Chi đã nhanh hơn một bước, tay anh chạm khẽ vào chóp mũi của cô, âm ấm, khiến cô bỗng chốc cảm thấy cực kỳ ấm áp.

Đi đến phòng khách, Ôn Trì Chi thu ô lại, Chung Dạng quay đầu, nhìn thấy được trên bả vai anh bị ướt một mảng.

Cô nghĩ, có lẽ ở trong lòng anh ít nhiều gì mình cũng vẫn có phân lượng.

~Hết chương 44~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.