Về Bên Anh

Chương 1: Sau tất cả, chúng ta sẽ gặp lại nhau




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Fleur

Biên tập: Iris

Về bên anh

Hai giờ sáng, Trương Tiểu Hải đăng một bài trên diễn đàn trường trung học: “Các bạn thân mến, cuối năm họp lớp thôi!”

Một đám cú đêm không ngủ lập tức lao vào hưởng ứng, nhanh chóng định ra thời gian họp. Trước khi đi ngủ, Tần Ca quên không tắt chuông, sau khi bị đánh thức cũng đọc hết các bình luận, thẳng đến khi không còn ai nói nữa, cô mới yên lặng tắt máy.

Hôm sau, khi cô đang ở nhà chạy bản thảo thì nhận được điện thoại của bố Tần, ông ấp úng, Tần Ca thả bút trong tay xuống, trực giác có chuyện xảy ra.

Quả nhiên, thậm chí việc còn không hề nhỏ! Bố Tần bị xe đạp điện đâm phải!

Tần Ca dẫn mẹ vội vã chạy đến bệnh viện, hoàn toàn quên hôm nay là ngày nộp bản thảo, biên tập đáng thương nhà cô đang kêu gào gọi cô trên QQ.

Mẹ Tần vừa tức vừa lo, ở trên xe nói với Tần Ca: “Bố con chả làm được gì cả! Mẹ chỉ nhờ ông ấy đi mua hành mà lại chạy đến tận bệnh viện! Nếu ông ấy có mệnh hệ gì, mẹ sẽ không sống nổi!”

Tần Ca dùng sức ôm chặt mẹ.

Bệnh viện vẫn luôn đông đúc như vậy, Tần Ca quen thuộc đi vào thang máy. Trong các khoa, Tần Ca thấy khoa chỉnh hình đáng sợ nhất, bởi vì người vào đây rất ít không động đến dao kéo, gãy xương là việc nhỏ, cắt đi cũng chưa phải lớn. Bệnh nhân được phẫu thuật được băng bó rất dày, bay ra mùi thuốc và mùi khó ngửi bên trong, vất vả chờ đợi ngày mình có thể khỏe mạnh xuất viện.

Hơn nữa, khoa chỉnh hình nằm ở tầng bốn, con số này Tần Ca cảm thấy rất xấu1.

“Đinh” một tiếng, thang máy dừng ở tầng bốn, Tần Ca chau mày đi ra ngoài, không nhìn thấy một người mặc áo blouse đi sau cô. Người này dừng bước, nhìn đế giày Tần Ca dính một bã kẹo cao su, từng bước từng bước rồi biến mất ở góc tường. Cô y tá đi qua đỏ mặt chào hỏi anh: “Chào bác sĩ Bạch!”

Trong phòng bệnh, bố Tần đùi bó thạch cao không thể động đậy, vừa thấy vợ và con gái đến, muốn ngồi dậy, mẹ Tần vỗ vào thạch cao trên chân ông, rít lên: “Ông nằm im đấy!”

Bố Tần không dám động đậy, nịnh nọt, lôi kéo mẹ Tần: “Tôi không sao, thật đấy!”

Tần Ca đánh gia bốn phía một phen, mặt ngày càng nhăn lại, chỉ vào số giường bệnh hỏi: “Sao lại là giường số 44?”

Bố Tần vui vẻ, không biết từ khi nào con nhóc này lại mê tín như vậy. Ông vỗ vỗ bên người gọi cô qua, nói: “Đừng lo lắng, bố sẽ khỏe mạnh xuất viện.”

Tần Ca rất bất đắc dĩ, sau một hồi kiến thiết tâm lý mới miễn cưỡng chấp nhận.

“Người đâm phải bố đâu?” Tần Ca nhìn xung quanh.

“Thằng bé nói tiền trên người không đủ nên về nhà lấy rồi.”

“Có để lại số điện thoại không ạ?”

Bố Tần xua tay: “Không sao, nhân phẩm nó rất tốt, sẽ quay lại thôi.”

Quay lại hay không Tần Ca không biết, nhưng bộ dáng bố nằm trên giường không dậy được khiến cô hốt hoảng. Lúc này, có một y tá trẻ vào hỏi Tần Ca: “Chị có quan hệ gì với bệnh nhân?”

“Đó là bố tôi.”

“Ồ, ở đây có thông tin cần chị phải điền, sau đó đi nộp viện phí, thuận tiện trả lại số tiền bác sĩ Bạch vừa ứng ra. Tôi họ Diệp, về sau tôi sẽ là y tá phụ trách bố chị.” Cô y tá chỉ chỉ bảng tên trên ngực.

Tần Ca cầm mấy tờ quy định nhập viện, nhìn thấy ba chữ ở phần bác sĩ phụ trách: Bạch Khải Gia.

Cô y tá tốt bụng giải thích: “Về sau bác sĩ Bạch sẽ phụ trách bố chị, có vấn đề gì chị có thể hỏi anh ấy. Nếu vừa rồi không có bác sĩ Bạch, bố chị có lẽ phải ngủ ngoài hành lang.”

Tần Ca nhìn giường đặt ngoài hành lang rồi ký tên vào giấy.

Y tá Diệp thấy mặt Tần Ca có vẻ búng ra sữa, chắc là chưa gặp chuyện này bao giờ, tốt bụng khuyên nhủ: “Yên tâm đi, bác sĩ Bạch nhà tôi tay nghề rất tốt, chị có thể yên tâm tuyệt đối!”

Lúc này, có người đi đến phía sau Tần Ca, ngữ điệu nghiêm nghị: “Y ta Diệp, tôi không phải của nhà cô.”

Đuôi mắt Tần Ca liếc thấy màu trắng, nghe anh nói: “Xin chào, sau này tôi sẽ phụ trách bố cô, tôi họ Bạch, là bác sĩ khoa này.”

Tần Ca quay đầu nhìn anh, bác sĩ này có khuôn mặt có thể khiến y tá toàn viện nói tốt cho anh. Tiêu điểm cả phòng bệnh đều tập trung vào anh, Tần Ca có chút co quắp lùi lại, nói: “Chào, chào anh.”

Bạch Khải Gia lẳng lặng nhìn cô hai giây, gật đầu, xem như đáp lại, bắt đầu lật bệnh án trong tay. Tần Ca xách túi xách chuẩn bị đi xuống lầu nộp viện phí.

“Tần Ca.” Bạch Khải Gia nhẹ nhàng lên tiếng.

Tần Ca đi tới cửa đột nhiên quay đầu, ngơ ngác nhìn anh. Bố Tần vui tươi hớn hở: “Đúng đúng, con gái tôi tên là Tần Ca.”

Bạch Khải Gia để lại cho cô một bóng lưng màu trắng, nói: “Đế giày cô có bã kẹo cao su.”

***

Tần Ca trốn vào khu cầu thang bộ cởi giày ra, dưới đế giày quả nhiên có bã kẹo cao su màu hồng. Sau khi dùng khăn tay dứt bã kẹo ra, cô mới thở dài một hơi, đứng bằng một chân trên bậc thang, hai mắt hơi nóng.

Xuống lầu rút tiền, thủ tục nhập viện làm xong rất nhanh, nhưng Tần Ca không lập tức lên lầu mà gọi cho mẹ Tần, hỏi: “Mẹ ơi, bác sĩ kiểm tra xong chưa ạ?”

“Rồi, bác sĩ kiểm tra phòng có thể mất bao lâu chứ! Con xong chưa? Mau lên đây đi, tên nhóc đâm phải bố con đã đến.”

Tần Ca vừa nghe cũng không dám chần chừ nữa. Trong góc bệnh viện có một thang máy nhỏ chuyên dùng cho bác sĩ và nhân viên bệnh viện, bệnh nhân lần đầu đến đây hầu như không biết được, thang máy nhỏ ít người, vừa nãy khi đến Tần Ca cũng đi thang máy đó, nhưng từ đó đi đến phòng bệnh phải đi qua phòng bác sĩ.

Dùng thang máy lớn không cần đi qua phòng bác sĩ nhưng đông người, rất chật, gần như tầng nào cũng dừng, còn có một thứ Tần Ca rất kiêng dè là cáng đẩy thi thể và bệnh nhân đều dùng thang này. Bạn sẽ không biết khi nào sẽ gặp cáng, tất cả đều dựa vào may mắn. Tần Ca lựa chọn thang máy lớn, hơn nữa rất không may, cô nhìn lên trần thang máy, cố ngừng thở, trong lòng niệm “Tâm kinh”, lại không ngăn được tai nghe thấy tiếng kêu rên của công nhân ngã trên công trường, bụng bị cây thép xỏ xuyên qua.

Toàn bộ thang máy đều là mùi máu, chiếc cáng lạnh lẽo chạm vào đùi cô, mỗi tầng đều có người đi ra, con số gian nan nhảy đến số 4, khi Tần Ca bước ra, chân mềm nhũn không đi nổi.

Sớm biết thế đi thang bộ còn hơn. Tần Ca mệt mỏi nghĩ, đúng là càng sợ thì càng dễ gặp được, chỉ hy vọng lần sau có gặp biểu hiện của cô sẽ tốt hơn một chút.

Vào phòng bệnh, Tần Ca gặp được người đâm bố cô, khuôn mặt rất trẻ, ánh mắt non nớt, nghe nói là đi giao đồ ăn, khách hàng thúc giục quá mới chạy xe nhanh, sau đó đâm ngã bố Tần vừa đi mua hành.

Tần Ca thấy đầu giường có nước hoa quả, biết là cậu ta mang đến, bố Tần nháy mắt với cô, ông là người tốt, với ai cũng dễ mềm lòng.

“Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện.” Tần Ca nói.

Cậu ta ngoan ngoãn đi theo Tần Ca ra hành lang, cảnh này nhìn từ xa rất buồn cười, cậu trai cao mét tám, Tần Ca chỉ được mét sáu, lại khoanh tay trước ngực, ngẩng đầu rất khí thế nhưng vừa mở miệng lại rất nhẹ nhàng: “Cậu đi xe cũng không chú ý gì cả, người lớn tuổi, trải qua chuyện như vậy, bố tôi còn bị lệch xương sống, phải nằm trên giường không động đậy, khiến người nhà lo lắng, cậu còn nhỏ tuổi, làm việc không lo đến hậu quả, chợ rau đông người như vậy, sao lại không chú ý nhìn đường?”

Mấy câu nói này coi như dùng hết vốn liếng của Tần Ca, sau đó cô cũng không biết nên nói gì. Nhìn cậu ta cũng ngoan ngoãn nghe cô nói, thái độ rất tốt, cô có muốn nói nữa cũng không nói nên lời, dù sao cô vốn không trông cậy cậu ta sẽ chịu trách nhiệm.

Haiz… Tóm lại vẫn là tại bố Tần, di truyền tật xấu mềm lòng cho cô.

Cậu ta móc ra một xấp tiền, rất có thành ý nói: “Chị…Ừm, là chị nhỉ?”

Tần Ca thản nhiên gật gật đầu.

Cậu nói tiếp: “Đây là tiền lương em vừa xin ông chủ ứng trước, chị cầm trước, nếu không đủ sau này em sẽ đưa tiếp, được không?”

Trên hành lang ồn ào, nhóm y tá đi lại như bướm bay tán loạn, cặp nhiệt độ, phát thuốc cho các giường, Tần Ca nhìn xấp tiền, hỏi: “Em tên là gì?”

“Em là Trần Mẫn, chị yên tâm, em sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, hơn nữa sau này em sẽ chú ý lái xe cẩn thận hơn.”

***

Đằng xa, có một người áo trắng đứng xem bệnh án chỗ y tá, bên cạnh còn có một áo trắng khác, nhưng áo trắng này không xem bệnh án mà chỉ đứng đó, có vẻ lớn tuổi. Nhóm y tá xung quanh mặt mày hồng hào, như có như không đứng gần hơn, nghe người lớn tuổi hỏi người đang xem bệnh án: “Tiểu Bạch, trưa nay lại ăn ở canteen à? Ôi, chú phát chán rồi, chúng ta ăn thử ở nhà hàng huyện Sa mới mở đi! Chú mời.”

Người đang xem bệnh án không để ý, người lớn tuổi còn nói: “Khoa máu viện mình bận rộn thật, trưởng khoa chính là một cái nam châm di động, mỗi lần bà ấy đi khám bệnh chú đều mệt như chó, thật đáng thương.”

“Chó không thể làm việc trong bệnh viện, mời chú ra ngoài.” Rốt cuộc người kia cũng trả lời, khiến nhóm y tá đứng bên cười trộm không thôi.

Người lớn tuổi ngạc nhiên: “Hôm nay tâm trạng cháu lại tốt đến mức nói đùa với chú cơ à?”

Lúc này người áo trắng xem bệnh án ngẩng đầu, ánh mắt thản nhiên đảo qua bên ngoài phòng có giường số 44, có một cô gái cầm một xấp tiền mỏng đang đăm chiêu ủ dột.

Bố Tần luôn luôn thương người nghèo, tính tình lại dễ chịu, mới nhập viện không bao lâu đã tán gẫu với giường bên, khi Tần Ca đi vào nghe thấy chú giường bên đang kể lại lý do vì sao chú ấy phải vào viện. Thì ra bố Tần vẫn không phải người xui xẻo nhất, công việc của chú Vương này là hàng ngày đi rửa đường, đêm qua trước khi tan làm, chú đứng bên đường sửa sang lại xe rửa đường, không ngờ có một chiếc xe rửa đường mất lái lao vào chú, không kịp chạy nên bị xe đâm vào, may là đầu xe đâm vào cột điện, không nghiến vào người chú, nhưng không may là tay chú Vương đập vào tụ điện, chờ khi tỉnh lại thì tay đã không còn cảm giác.

Tần Ca nghe liền thấy sợ, cẩn thận vuốt ve bắp chân thạch cao của bố Tần, mẹ Tần hỏi cô: “Tiểu Trần đâu?”

Tần Ca nói: “Ông chủ giục em ấy trở về làm việc, con để em ấy đi trước.”

Mẹ Tần thấy sắc mặt cô không tốt, hỏi: “Làm sao vậy? Không thoải mái à?”

Tần Ca lắc đầu, cô đưa tiền cho mẹ, hỏi vừa rồi bác sĩ đến kiểm tra nói thế nào. Mẹ Tần vỗ tay một cái: “À, đúng rồi, con nhanh đến phòng bác sĩ Bạch hỏi rõ đi.”

Tần Ca ngạc nhiên: “Vừa rồi bác sĩ không nói rõ bệnh tình sao?”

“Có!” Mẹ Tần chỉ chỉ bố Tần, đáp: “Nhưng hai ông bà già này không hiểu, mẹ nói với bác sĩ, chờ con quay lại rồi đi gặp bác sĩ, phiền người ta nói lại với con, ôi chao thái độ của bác sĩ Bạch kia rất tốt, nói con cứ đến tìm anh ta.”

Tần Ca bẹp miệng, cũng không thấy thái độ anh có gì tốt…

Me lại giục cô: “Con đi nhanh lên! Sao hôm nay cứ chần chừ vậy?”

Bố Tần cũng nói: “Con gái, con đi trả lại tiền cho bác sĩ Bạch đi, ôi người ta rất tốt bụng đó, y tá Diệp nói với bố bây giờ bệnh nhân không có người nhà ký tên nhập viện là bệnh viện sẽ không chữa trị, nhưng bác sĩ Bạch không nói gì đã giúp bố chụp phim, bó thạch cao, ngay cả câu nói bảo y tá Diệp xếp bố vào phòng đôi bố cũng nghe thấy!”

Tần Ca nháy mắt mấy cái: “Anh ta giúp bố ư?”

“Ừ! Bác sĩ Bạch tự mình dẫn bố xuống lầu chụp phim! Rất lễ phép, còn gọi bố là chú!”

_________________

Chú thích:
  1. Số 4 trong tiếng Trung phát âm gần giống chữ “tử” (chết) nên theo quan niệm của người Trung Quốc và người Nhật Bản, số 4 tượng trung cho điềm xấu, cũng giống như số 13 ở bên phương Tây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.