Vậy Cùng Anh Về Nhà

Chương 34




Editor: Byredo

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Việc ký kết "Gió mùa tháng tám" đã thành công tốt đẹp.

Kế hoạch ban đầu là kết thúc trong 3 tiếng, nhưng các fans có mặt tại hiện trường rất nhiệt tình, Tri Miên không đành lòng để họ uổng công chờ lâu, nên đã kéo dài thời gian hơn, cố gắng ký tặng mọi fan.

Sau khi kết thúc, Lý Niệm Niệm giúp cô mang quà của người hâm mộ trở lại phòng chờ, sau khi Tri Miên và Lâm Linh kết thúc công việc, liền trở lại phòng chờ, ngồi xuống ghế, xoa xoa bàn tay đau mỏi của mình.

Lý Niệm Niệm sắp xếp các món quà, mỉm cười: "Tiểu Cửu, thiên thần nhỏ của em đúng là quá ấm áp mà. Họ thậm chí còn viết thư cho em, chị đều đã để vào một chỗ cho em hết rồi đó."

"Được, cho em xem trước đi."

Tri Miên nhìn vào mà thấy ấm lòng, món quà tuy không đắt nhưng cũng đủ để nói lên tình cảm của họ.

Cô đột nhiên cảm thấy vẽ truyện tranh là một việc rất viên mãn.

“Ôi, hộp quà này trông đẹp quá!” Lý Niệm Niệm đưa một hộp trang sức màu xanh đậm cho Tri Miên.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Tri Miên mở ra, bên trong có một tấm thẻ ghi vài chữ:

[Con đường an toàn, tương lai tươi sáng.]

Chữ ký ở dưới cùng là F.

Tri Miên có ấn tượng về cái người F này. Mỗi khi cô cập nhật truyện tranh, anh đều sẽ xuất hiện trong khu vực bình luận lần đầu tiên. Mỗi lần đến ngày đặc biệt, đối phương đều sẽ gửi một tin nhắn riêng để chúc mừng cô, mặc dù từ chỉ là một số từ đơn giản.

Có một thời gian, cốt truyện cô vẽ trong truyện tranh gây tranh cãi, bình luận chia làm hai phe, comment tứ tung, Tri Miên bị mấy antifan tấn công qua tin nhắn riêng. Đây là lần đầu tiên cô gặp phải chuyện như vậy.

Cô bối rối và mê mang, thậm chí còn mất tự tin vào bản thân.

Cho đến một đêm, F nhắn cho cô một tin nhắn riêng, bên kia nói rằng, anh cũng đã từng bị nghi ngờ như thế này, sau đó, anh đã tỉnh lại, và bây giờ, anh rất vui mừng vì sự kiên trì lúc trước.

[Làm những gì bạn muốn làm, nếu nghi ngờ bản thân, thì hãy nghĩ về ý định ban đầu khi bạn vẽ truyện tranh.]

Chỉ là một vài từ ngắn gọn, nhưng Tri Miên lại cảm thấy được an ủi rất nhiều, sau đó, cô liền từ từ vượt qua áp lực.

Dưới tấm thiệp, là một chiếc lắc tay xinh xắn.

Một bên là viên ngọc trai màu xám xanh, một bên là đá mắt mèo sáng bóng, ở điểm giao nhau giữa hai bên là một mặt dây hình đĩa nhỏ bằng bạc, bên trên có khắc hình lá phong.

“Oa, nhìn đẹp quá!” Lý Niệm Niệm nghiêng người. "Tiểu Cửu, để chị giúp em đeo vào xem nào.”

Tri Miên có nước da trắng trẻo, cổ tay mảnh mai, khi đeo nó trông rất đẹp.

"Chiếc vòng này quá hợp với em. Đây là ngọc trai màu xanh. Chị nhớ ngọc trai xanh có ý nghĩa là khơi dậy cảm hứng sáng tạo. Còn cả đá mắt mèo này nữa..."

Lý Niệm Niệm lấy điện thoại di động ra kiểm tra. "Trên mạng nói rằng hạt đá mắt mèo rất linh, có thể mang lại may mắn cho người đeo, đồng thời, còn có thể tăng cường dũng khí và can đảm của con người, giúp người đeo tự tin hơn gấp trăm lần, khi gặp sự cố thì luôn thuận buồm xuôi gió vượt qua, thôi em cứ đeo như vậy luôn đi.”

Tri Miên chưa bao giờ là người mê tín.

Nhưng nó có một ngụ ý tốt, nên cũng ok.

Tri Miên thấy cổ tay trái của mình cũng thật sự trống rỗng, nếu đẹp, thì cô cứ đeo vậy cũng được.

Vào buổi chiều, Tri Miên về nhà, đăng Weibo, nói về buổi ký kết hôm nay, cũng cảm ơn mọi người về những món quà.

Một người nào đó ở khu vực bình luận bên dưới đã đăng những bức ảnh về Tri Miên tại lễ ký kết, ngay lập tức, khu vực bình luận liền biến thành một nhóm gà hét chói tai.

[Aisss chít tịt!! Trời má ơi, Tri Tri đẹp quá à!! OMG, nhan sắc này có thể debut được đấy!]

[Đây là ảnh chụp lén sao! Sao mà đẹp như đã qua chỉnh sửa thế hả!]

[Hóa ra Tri Tri là một cô gái siêu cấp xinh đẹp, tại sao trước đây bảo chị up ảnh selfie thì chị không muốn! Đẹp thế này mà còn xấu hổ gì chứ, ghét ghê!]

[Fan nam đến đóng chiếm đây!]

[Fan nam đến đóng chiếm đây +1]

[Tôi là fan nữ! Hôm nay tôi bắt đầu số kiếp làm fan nhan sắc đây!]

[Người đẹp mà vẽ tranh cũng đẹp, hu hu hu, mê chữ ê kéo dài luôn!]

Tri Miên nhìn đám rắm cầu vồng này, không thể nhịn được cười, cuối cùng, khi thoát khỏi WeChat, cô liếc nhìn lắc tay trên tay mình, không hiểu sao lại nhịn không được mà gửi một tin nhắn riêng cho F: [Thiên thần nhỏ, đã nhận được vòng cổ của bạn rồi nha! Cảm ơn bạn, vòng đẹp lắm luôn [tình yêu] [tình yêu] ]

Vài phút sau, đầu dây bên kia chỉ trả lời: [Thích thì tốt.]

Tri Miên không khỏi buồn cười.

Sao cô lại cảm thấy fan sách nhỏ này vẫn có chút lạnh lùng vậy ta!

—--------

Đảo mắt đã lại đến tháng 2, Tết Âm lịch sắp tới.

Trong kỳ nghỉ đông, Lương Chi Ý và Tuyên Hạ đã từ những nơi khác trở về thành phố Lâm, khi hội bạn ba người cùng nhau đi chơi, Lương Chi Ý liền đề nghị mọi người ra ngoài vui chơi trong dịp Tết Nguyên Đán năm nay.

Tuyên Hạ nói là cậu ấy có thể cùng nhau đi ngâm suối nước nóng vào đêm giao thừa, tình cờ là gia đình cậu ấy kinh doanh về du lịch, có một biệt thự suối nước nóng ở thành phố bên cạnh.

Lương Chi Ý đồng ý, định mang Bùi Thầm đi cùng, Tri Miên nghĩ rằng, dù sao thì cô cũng chỉ có một mình, hơn nữa, gần đây cô vẽ truyện tranh vất vả như vậy, cũng nên ra ngoài thư giãn một chút.

Ngoài ba người họ, còn có một người anh em của Tuyên Hạ.

Sáng hôm đó, kế hoạch ban đầu là Tuyên Hạ đi đón Tri Miên, ai ngờ, cô vừa rời khỏi chung cư thì nhận được tin nhắn của Tuyên Hạ: [Người anh em của tớ tiện đường hơn nên sẽ ghé qua đón cậu nha. Cậu ấy tên là Giản Gia Trí, chút nữa hai người tới nhà tớ hội họp sau nha.]

Tri Miên sững sờ, nhìn quanh, tình cờ nhìn thấy chiếc Porsche 911 màu đen đang đậu bên đường.

Cửa sổ được hạ xuống, người đàn ông ngồi trên ghế lái chống tay lên khung cửa sổ, nhướng mi nhìn cô.

Dưới chiếc mũ lưỡi trai, khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông hiện ra, nét mặt anh tuấn, khí chất kiêu ngạo.

Cả hai nhìn nhau hai giây, cho đến khi người kia nói:

"Tri Miên?"

Giọng anh ấy trầm khàn, giống như một tảng băng, trên mặt không hề có một ý cười nào.

Tri Miên sửng sốt một chút, gật đầu, đối phương lập tức nhìn lại. "Tôi là bạn của Tuyên Hạ, lên xe đi."

Vậy người này có phải là Giản Gia Trí mà Tuyên Hạ nói không?

Tri Miên không còn thời gian để suy nghĩ nữa, liền mở cửa bước vào xe, cảm thấy chậm một chút sẽ làm cạn kiệt chút kiên nhẫn cuối cùng của người này.

"Chúng ta sẽ đến nhà của Tuyên Hạ trước."

Anh ấy lạnh nhạt nói một câu, rồi khởi động xe.

“Ừm.” Cô thắt dây an toàn.

Tiếp theo, cả đường đi đều im lặng.

Tri Miên tính tình hướng nội, rất hiếm khi chủ động bắt chuyện với con trai, nhất là sau khi yêu đương nhiều năm như vậy, ngày thường càng có ít cơ hội chủ động tiếp xúc với con trai.

Lúc đầu, Tri Miên có chút xấu hổ, nhưng may mắn là, người đàn ông bên cạnh cũng không có ý định nói chuyện với cô, cô cúi đầu nghịch điện thoại di động, cũng coi như giết được thời gian.

Hai mươi phút sau, chiếc Porsche dừng lại trước nhà Tuyên Hạ, hai người xuống xe, đúng lúc Tuyên Hạ, Lương Chi Ý và Bùi Thầm đi ra khỏi biệt thự.

Lương Chi Ý bước tới chỗ Tri Miên, nhìn về phía Giản Gia Trí đang dựa vào chiếc Porsche bên cạnh, nhìn xuống điện thoại, trầm giọng hỏi Tuyên Hạ: "Đây là người anh em siêu giàu của cậu sao?"

"Ừ, hôm nay cậu ấy cũng rảnh nên tớ rủ cậu ấy đi cùng."

Hai mắt Lương Chi Ý sáng lên. "Má ơi, đẹp trai vãi!"

Tuyên Hạ lập tức nhìn Bùi Thầm. "Bùi Thầm, Lương Chi Ý khen người khác đẹp trai kìa."

Cô gái trừng mắt với Tuyên Hạ một cái, sau đó cười nắm lấy cánh tay của Bùi Thầm, dựa vào người anh ấy. "Không có, không có, bạn trai em là người đẹp trai nhất..."

Bùi Thầm cúi đầu nhìn cô gái đang làm nũng trước mặt người khác, trên môi nở nụ cười bất lực, cuối cùng đưa tay lên xoa nhẹ gáy cô ấy. "Đứng hẳn hoi, cẩn thận té ngã giờ."

Tuyên Hạ trợn tròn mắt, cực kỳ chán ghét món thức ăn cho chó phải nhai đi nhai lại bốn năm này.

Cậu ấy ra hiệu: "Chúng ta lên xe thôi, có năm người, tất cả lên xe tớ là được."

Mấy người lên xe, Tuyên Hạ đi đến bên cạnh Giản Gia Trí, ôm vai anh ấy. "Ài, hôm nay bảo cậu đi đón người ta, cảm giác thế nào?"

Người đàn ông ngẩng đầu nhìn cậu ấy. "Cảm thấy gì?"

"Cậu không nói chuyện gì với người ta sao? Một cô gái xinh đẹp độc thân ngồi ở bên cạnh cậu như vậy, mà cậu không có ý nghĩ gì khác sao?"

Giản Gia Trí nghe ra ý tứ trong lời của cậu ấy, đôi mắt lạnh lùng quét qua, đôi môi mỏng khẽ hé mở: "Cậu thử gán ghép một lần nữa xem?"

Tuyên Hạ bất lực. "Cậu nói xem, cậu đã độc thân lâu như vậy rồi, khó khăn lắm tớ mới kiếm được một em gái chất lượng cao để giới thiệu cho cậu. Con người cậu ấy, có phải là ngoại trừ..."

Ngay khi Tuyên Hạ định nói một cái tên, thì liền bắt gặp đôi mắt đen của Giản Gia Trí, cái máy hát liền dừng lại.

Có một người, ở trước mặt Giản Gia Trí, không thể dễ dàng nhắc đến.

Kế hoạch mai mối của Tuyên Hạ thất bại, cuối cùng đành phải đứt gánh giữa đường.

Đoàn người khởi hành đến thành phố kế bên, bởi vì hôm nay là giao thừa, trên đường rất đông xe cộ, kẹt xe một tiếng, khi đến trang viên suối nước nóng cũng đã gần tối.

Vừa đi vào, liền có người đặc biệt tiếp đón, năm người đi xe mệt mỏi, định nghỉ ngơi một lát, ăn cơm chiều, rồi buổi tối mới đến suối nước nóng.

Tri Miên một mình một phòng, ngoài cửa sổ sát đất là khoảng sân nhỏ bên trong rừng trúc, trong sân có một bể nước nóng nhỏ riêng, yên tĩnh vắng lặng, hoàn cảnh lịch sự tao nhã.

Cô đi tham quan xung quanh, cuối cùng nằm trên giường, ngủ nửa tiếng.

Sau khi tỉnh dậy, cô nhận được tin nhắn từ Lương Chi Ý, bảo Tri Miên đến chỗ cô ấy để xem quần áo mà cô ấy mang đến mặc trong lần tới ngâm suối nước nóng này.

Tri Miên thu dọn đồ đạc và ra ngoài.

Căn phòng của hai người tình cờ nằm ​​trên đường chéo. Tri Miên đi qua hành lang, chuẩn bị đi qua con đường lát đá cuội giữa rừng trúc thì bỗng nhiên nhìn thấy một người đàn ông đang đứng trong rừng trúc — Giản Gia Trí.

Người đàn ông quay lưng về phía cô, dường như đang nghe điện thoại.

Âm thanh không lớn không nhỏ vang lên:

"Vậy em có muốn gặp anh không?"

Giọng của Giản Gia Trí khác với vẻ lạnh lùng băng giá thường ngày, dường như có chút gì đó lưu luyến trong giọng nói trầm thấp của anh ấy.

Vừa nghe, liền biết người ở đầu bên kia không phải người bình thường.

Tri Miên sững sờ một lúc, sau đó xoay người, lập tức rẽ sang đường khác.

Quấy rầy người gọi điện thoại là không tốt.

Cô tìm được Lương Chi Ý, cũng hơi muộn, hai người cùng nhau đi ra ngoài, tới nhà hàng.

Đến cửa nhà hàng, điện thoại trong túi Tri Miên đột nhiên rung lên, cô cầm lên xem thử.

Hóa ra là Trang Gia Vinh.

Do dự hai giây, cô nói với Lương Chi Ý. "Cậu vào đi, tớ nghe điện thoại đã."

"Được."

Sau chỉ còn lại một mình cô, Tri Miên mím môi, nhấn nút trả lời, một giọng nam trung niên với ý cười trầm thấp vang lên từ đầu dây bên kia: "Alo, Tiểu Cửu à."

Tri Miên cụp mắt xuống, mím môi nhẹ.

"Cậu —--"

Mặc dù bây giờ còn không liên quan gì đến Đoạn Chước, nhưng Tri Miên không dám vô ơn với Trang Gia Vinh vẫn luôn cưng chiều mình, nên vẫn phải khiêm tốn và lễ phép mà đáp lại.

"Ôi, đã lâu rồi không gọi điện thoại cho cậu. Tết Nguyên Đán cũng không thấy cháu chúc Tết cậu đâu đấy."

Giọng điệu của Trang Gia Vinh vẫn quen thuộc như trước, làm cô tự nhiên hơn rất nhiều, cô nhẹ nhàng, ngoan ngoãn chào Trang Gia Vinh, Trang Gia Vinh nghe xong thì mỉm cười: "Không gặp mặt, nên cậu không thể phát lì xì cho cháu được đó."

Tri Miên mỉm cười. "Cháu đã bắt đầu kiếm tiền rồi, cậu không cần phải phát lì xì cho cháu nữa đâu."

"Cháu nói thế là cậu lại nghĩ là cháu không muốn tới gặp cậu đấy. Có phải bây giờ cháu đang ở một mình không? Có muốn tới ăn cơm tất niên với cậu không?"

"Cảm ơn cậu, nhưng hiện tại cháu không ở thành phố Lâm, cháu đang đi chơi với bạn bè mấy ngày."

Sau đó Trang Gia Vinh hỏi về công việc và việc học gần đây của cô, 5 phút sau, Tuyên Hạ bước đến, vỗ vai Tri Miên: "Ơ kìa, sao lại không vào thế?"

Trang Gia Vinh nghe thấy tiếng nói, cuối cùng nói: "Được rồi, vậy chúc cháu có thời gian nghỉ ngơi vui vẻ, hôm nào trở về thì đi uống trà với cậu nhé."

Tri Miên đồng ý.

Trang Gia Vinh cúp điện thoại.

Trong phòng, Đoạn Chước đang lười biếng dựa vào lưng sofa, hai tay đút túi quần, khi nghe thấy tiếng loa cuối cùng cũng biến mất, con ngươi đen nhánh khẽ rũ xuống, hầu kết dịch chuyển.

Quai hàm góc cạnh được ánh nắng hắt vào từ cửa sổ chiếu sáng rõ ràng.

"Người nào đó đã nghe lén đủ lâu rồi chứ?"

Trang Gia Vinh trêu chọc.

Thật lâu sau, Đoạn Chước mới ngẩng đầu nhìn ông, nhẹ giọng nói: "Đã lâu rồi cậu và cô ấy không nói chuyện phiếm, sao không nói thêm một lát nữa?"

"Ôi chà chà, rốt cuộc là ai nghe chứ?"

Nói như vậy, cứ như thể không có liên quan đến anh vậy.

"Không phải là cậu không muốn nói chuyện phiếm. Cháu không nghe thấy một giọng nam bên kia kêu Tiểu Cửu sao? Cháu nói xem, con bé đi ra ngoài chơi với bạn, không phải là đi với con trai đấy chứ?"

Trang Gia Vinh dùng lời nói sắc như dao mà đâm cháu mình một cách không thương tiếc.

Sắc mặt Đoạn Chước lạnh đi, lấy ra một hộp thuốc lá từ trong túi áo.

"Được rồi, đừng hút nữa. Chẳng lẽ sau khi hút xong người ta sẽ chủ động đi qua tìm cháu sao?"

"..."

Với vẻ mặt u ám, người đàn ông cuối cùng cũng đứng thẳng dậy, bước ra khỏi phòng, đóng sầm cửa lại.

Trang Gia Vinh đang ngồi trên sofa, không nhịn được mà lắc đầu cười, cảm thấy xúc động.

Đã gần một năm.

Xem ra, lần này, thằng nhóc thúi đã bị mài mòn nhuệ khí rồi.

Còn tương lai của Tri Miên và Đoạn Chước thế nào, thì vẫn phải phụ thuộc vào số phận của hai đứa trẻ.

—-------

Trong hai ngày Tết Nguyên Đán này, Tri Miên và những người khác đã có một khoảng thời gian tuyệt vời tại biệt thự suối nước nóng, nhưng Giản Gia Trí đã quay trở lại thành phố Lâm vào đêm giao thừa. Sau khi rời khỏi biệt thự suối nước nóng, bốn người lại đi xung quanh chơi mấy ngày, rồi mới trở lại thành phố Lâm.

Vào sáng ngày mùng tám tháng Giêng, Tri Miên mang một hộp quà đến hsbd để chúc Tết Lâm Linh và những người khác.

Sau khi trò chuyện vài câu, Lâm Linh liền nói với cô về chuyện công việc.

"Hai ngày trước, công ty có chọn hợp tác với một quảng cáo hoạt hình, để em vẽ. Chị cảm thấy không tồi, em nhìn xem có thấy hứng thú không."

Một thương hiệu đồng hồ nổi tiếng, Simiya, gần đây đang phát triển một chiếc đồng hồ thể thao, hiện đã sẵn sàng đưa ra thị trường. Hãng có kế hoạch thiết kế một quảng cáo hoạt hình và đưa nó lên các nền tảng trực tuyến lớn trong tương lai.

Quảng cáo này là sự kết hợp giữa người thật và hình ảnh động. Hiện tại, nhãn hiệu đang cần một họa sĩ vẽ tranh cho người phát ngôn được thương hiệu mời, cuối cùng chuyển nó thành hoạt hình 2D.

Hiện nay, một số doanh nghiệp sáng suốt đã thay đổi phong cách quảng cáo, sử dụng hoạt hình để quảng cáo sản phẩm.

"Mặc dù trước đây em chưa từng vẽ cái này, nhưng có thể thử xem sao, mở rộng phong cách của mình, từ từ nhận thiết kế thương mại. Hơn nữa, làm cái này sẽ giúp tăng mức độ nổi tiếng của em dễ dàng hơn, mà thù lao của Simiya cũng rất cao."

Tri Miên có biết đến thương hiệu Simiya, trước đó, cô cũng có tìm hiểu một chút và rất thích phong cách thiết kế của họ. "Họ có nói là cần phong cách vẽ gì không?"

"Vẫn chưa. Khi qua đó bàn bạc, thì người phát ngôn cũng sẽ có mặt."

Lâm Linh rất ủng hộ điều này, Tri Miên nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy thử thách này rất mới mẻ, cuối cùng liền đồng ý tìm hiểu một chút.

Tri Miên và Simiya cuối cùng đã thống nhất về thời gian đàm phán, được ấn định vào thứ Hai tới.

—-------

Buổi trưa nắng như thiêu đốt.

Trên sân tập trống trải, các tuyển thủ GYB đang tiến hành khóa huấn luyện thích ứng phục hồi.

Đây là lần huấn luyện dã ngoại đầu tiên trong năm, sau khi vượt chướng ngại vật và lên đến đỉnh núi, Đoạn Chước vẫn là người về đích đầu tiên.

Tư Mã Thành bấm đồng hồ bên cạnh, nói: "7 phút 05."

Đoạn Chước thở hổn hển cầm lấy nước khoáng. "Chậm."

"Cậu đúng là yêu cầu rất cao với bản thân nha."

Đoạn Chước nhìn về phía sau. "Ba người chạy trốn kia, chút nữa anh nhớ tóm lấy bọn họ, bắt luyện tập lại một lần nữa."

"Ừm."

Khi mặt trời lặn ở phía tây, hoàng hôn màu đỏ cam treo trên chân trời, như đang kéo dài về phía xa.

Buổi huấn luyện cuối cùng cũng kết thúc sau khi mặt trời lặn, cả nhóm xuống núi và đi về phía căn cứ.

Đoạn Chước là người đầu tiên trở lại phòng thay quần áo, cởi bỏ quần áo, lồng ngực chảy đầy mồ hôi, hơi thở gấp gáp, sau đó đi vào phòng tắm.

Anh nhắm mắt lại, dòng nước mát lạnh từ mái tóc đen lăn xuống, lướt qua những đường cong cơ bắp căng cứng, cuối cùng chảy xuống lòng bàn chân.

Sau khi tắm xong, Đoạn Chước bước ra khỏi phòng thay đồ.

Trình Lập đã đợi sẵn ở cửa, khi hai người đi đến bãi đậu xe, Trình Lập nói đến một chuyện: "Anh Chước, sáng thứ Hai tuần sau, anh cần đi bàn về việc hợp tác làm đại diện cho một hãng đồng hồ."

Trình Lập vừa dứt lời, liền thấy Đoạn Chước nhíu lại như dự kiến. "Gần đây đã nhận bao nhiêu quảng cáo rồi? Cứ ba ngày lại có hai lần đi bàn chuyện quảng cáo, Nhậm Thời tưởng tôi là minh tinh à?"

Điều mà người đàn ông ghét nhất là quảng cáo. Anh không hề thiếu tiền, cũng không thiếu độ nổi tiếng, hơn nữa, lại cực kỳ không thích xuất hiện trên màn ảnh, nhưng vì quy định trong hợp đồng với câu lạc bộ, nên bình thường anh cũng phải nhận chút quảng cáo.

Trình Lập an ủi: "Anh Chước, lần này là dạng quảng cáo hoạt hình là chính. Anh chỉ cần hoàn thành một số tạo hình đơn giản thôi, cũng không phức tạp đâu."

Đoạn Chước liếc anh ấy một cái. "Có thế nào thì tôi cũng không có hứng thú."

"..."

Dụ sếp quay quảng cáo chắc chắn là chuyện khó khăn nhất.

Trình Lập lại nói rất nhiều, anh ấy đã liên lạc với câu lạc bộ, câu lạc bộ hứa rằng đây nhất định sẽ là quảng cáo cuối cùng mà Đoạn Chước phải nhận trong nửa đầu năm nay. Đoạn Chước nghe xong, chỉ ném một câu: "Nếu phiền phức, thì tôi sẽ trực tiếp đẩy đi."

Anh sẽ không bao giờ lãng phí thời gian cho một việc như vậy.

Sáng thứ hai.

Vì mải mê sáng tác đến tận 3 giờ, mà Tri Miên gần như không nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức vào buổi sáng.

Giờ hẹn với Simiya là 10 giờ sáng, Tri Miên xuống giường, tắm rửa và trang điểm, hôm nay, quầng thâm dưới mắt hơi đậm, cô lấy kem che khuyết điểm thoa thêm vài lớp nữa để che bớt đi.

Thay quần áo xong, cô ngắm nghía trước gương, rồi hài lòng đi ra ngoài.

Sau năm phút đi bộ từ ga tàu điện ngầm, cuối cùng thì cô cũng đến được Tòa nhà Công ty Simiya.

Sau khi vào, cô báo danh tính của mình để nhân viên lễ tân dẫn cô vào.

Cùng lúc đó, Đoạn Chước đang ngồi trên sofa trong phòng làm việc của giám đốc bộ phận tiếp thị, nghe nội dung hợp tác từ giám đốc Cao trước mặt, lông mày dần hiện lên vẻ không vui, bực bội.

Còn cần anh phải phối hợp với họa sĩ, tới để thiết kế hình ảnh động có liên quan đến huấn luyện ngày thường của anh?

Một vấn đề rắc rối như vậy mà Trình Lập lại nói là rất đơn giản?

Đoạn Chước muốn rời đi, giám đốc Cao thấy vậy liền tìm mọi cách để thuyết phục anh.

"Anh Đoạn, họa sĩ của chúng tôi sẽ đến sớm thôi. Khi cô ấy đến, ngài có thể trao đổi với cô ấy một phen, ngài thấy có được không?"

Đoạn Chước vừa định từ chối thì có tiếng gõ cửa.

Thư ký đẩy cửa ra và gật đầu. "Giám đốc Cao, cô Nhất Mục Tri Thu đã tới."

Đoạn Chước sững sờ khi nghe thấy mấy chữ “Nhất Mục Tri Thu".

Ngay sau đó, cánh cửa văn phòng được đẩy ra, khuôn mặt của Tri Miên liền hiện ra trong tầm mắt ——

Người phụ nữ mặc chiếc váy dài màu nâu đỏ, cổ lá sen, áo khoác dạ dài, mái tóc xoăn dường như đã được xử lý cẩn thận, mềm mại và óng ả, ngoan ngoãn xõa trên vai.

Khuôn mặt vừa quen vừa lạ, đường nét thanh tú và xinh xắn, nước da trắng nõn mềm mại, khóe môi hơi nhếch lên, bên trên là một lớp son đỏ lá phong mềm mại.

Vậy mà họa sĩ hợp tác lại là cô...

Trong phút chốc, mọi cảm xúc dồn nén trong đáy lòng liền dồn lên não không kiểm soát được.

Quay cuồng, sôi sục, cuối cùng thì đột phá lý trí.

Đôi mắt anh không chịu khống chế mà dán chặt vào cô, trong lúc nhất thời khó có thể dời đi.

Mà khi Tri Miên nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên sofa trong văn phòng, anh đang quay mặt nhìn ra cửa, bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt Tri Miên xẹt qua một tia kinh ngạc.

Đã một năm không gặp.

Tri Miên không hề nghĩ là sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa, nhưng cũng không ngờ là sẽ gặp lại trong hoàn cảnh này.

Người đàn ông đang dựa vào sofa, đôi chân dài tự nhiên rộng mở, anh mặc chiếc áo hoodie màu đen, bên cạnh còn có chiếc áo khoác ngoài tùy tiện khoác trên sofa, rất dễ thấy.

Khuôn mặt, làm cô cảm thấy quen thuộc, nhưng cũng rất xa lạ.

Tri Miên chỉ hơi ngạc nhiên, rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Cô bước vào, giám đốc Cao liền đứng dậy, bắt tay với Tri Miên: "Cô Nhất Mục Tri Thu, tôi họ Cao, là giám đốc bộ phận marketing của Simiya, tôi ngưỡng mộ danh tiếng của cô rất lâu rồi."

"Không dám nhận, xin chào giám đốc cao."

Giám đốc Cao giới thiệu người đàn ông bên cạnh cô: "Đây là người phát ngôn của quảng cáo này, là Fire của đội GYB. Cô cũng có thể gọi là anh Đoạn."

Trong lòng Tri Miên hơi kinh ngạc, không ngờ lại trùng hợp như vậy.

Đoạn Chước cũng đứng lên, Tri Miên mặt với anh, Đoạn Chước hào phóng đưa tay ra, khóe môi nhếch lên tỏ vẻ khách sáo mà xa cách: "Chào cô Nhất Mục Tri Thu."

Đoạn Chước đã mơ đến cảnh tượng gặp lại cô không biết bao nhiêu lần.

Anh nghĩ cô sẽ né tránh ánh mắt của anh, nếu vậy thì chứng tỏ là, trong lòng cô, ít nhất vẫn còn hơi để ý đến anh.

Nhưng mà, trong tầm mắt của Đoạn Chước lúc này, ánh mắt cô gái nhìn anh lại bình lặng như mặt hồ, không hề gợn sóng, giống như chuyện xảy ra trong quá khứ đều đã bị cô xóa sạch khỏi trí nhớ.

Sau một năm, cô trở nên tự tin, trưởng thành và hấp dẫn.

Không còn là cô gái nhỏ thích trốn trong vòng tay anh và làm nũng như một đứa trẻ như trước nữa.

Đoạn Chước cảm thấy cổ họng đau nhói, vươn tay nắm lấy tay cô, giọng điệu vừa khách sáo vừa xa cách: "Đoạn Chước."

Lòng bàn tay to lớn của người đàn ông ấm áp và nóng bỏng, Tri Miên nhanh chóng rút tay ra, như thể không muốn tiếp xúc cơ thể với anh nhiều thêm một giây.

"Xin người cô ngồi."

Giám đốc Cao mời cô ngồi xuống, cô ngồi trên sofa bên cạnh Đoạn Chước.

Khi thư ký bước vào, giám đốc Cao hỏi Tri Miên. "Cô Tri, cô muốn uống cà phê hay trà?"

"Cà phê đi, cảm ơn."

Vừa dứt lời, Đoạn Chước nhẹ giọng nói: "Cà phê rất đắng."

Tri Miên nghe xong thì hơi giật mình, nhếch môi: "Không sao đâu, tôi thích cà phê đắng, đúng lúc có thể làm sảng khoái tinh thần."

Trước kia, Tri Miên ghét cà phê đắng nhất.

Có lần, cô uống cà phê của anh khi ở phòng làm việc của Đoạn Chước, uống được ngụm đầu tiên liền không chịu uống thêm ngụm thứ hai, sau đó, anh liền chuẩn bị sẵn đường và sữa trong văn phòng.

Nhưng bây giờ, vì phải thức khuya làm việc, nên cô bắt đầu uống cà phê đắng, cũng dần quen với nó.

Đoạn Chước không nói gì, chỉ có thể nhìn đi chỗ khác.

Giám đốc Cao không nhận thấy bầu không khí kỳ lạ giữa hai người.

Thư ký bưng cà phê vào rồi rời đi, giám đốc Cao nhìn Đoạn Chước lúc nãy định rời đi vừa, rồi cầu xin: "Anh Đoạn, ngài có phiền cho tôi thêm nửa tiếng nữa không? Tôi hy vọng ngài có thể suy nghĩ về lần hợp tác này, tạm thời đừng từ chối tôi."

Đoạn Chước bưng ly cà phê trên bàn lên, dựa vào sofa:

"Không cần vội, tôi có thời gian, có thể từ từ nói chuyện."

Giám đốc Cao:?

Ông hơi bối rối trước thái độ thay đổi 180 độ của Đoạn Chước.

Đoạn Chước nhìn Tri Miên môi đỏ tóc đen trước mặt, chậm rãi nói: "Tôi và cô Nhất Mục Tri Thu đã biết nhau từ trước, cũng coi như là có chút quan hệ nhỉ?"

Sao có thể tóm gọn mối quan hệ giữa hai người trong mấy chữ "có chút quan hệ" được chứ.

Chỉ là, vào đêm mưa cách đây một năm, cả hai đã chính thức nói lời chia tay, trở thành người xa lạ.

Khi Tri Miên thấy anh nhắc đến chuyện cũ, cô cười nhẹ, không ngại ngùng mà thừa nhận: "Quả thật là có chút quan hệ."

Giám đốc Cao: "Không ngờ là lại trùng hợp đến vậy. Nếu hai người quen nhau, thì cuộc hợp tác này càng dễ bàn bạc hơn rồi."

Ông nói về nội dung cụ thể của quảng cáo, Tri Miên cần hiểu thêm cuộc sống luyện tập của Đoạn Chước vào các ngày trong tuần, dựa theo hình ảnh của Đoạn Chước, mà thiết kế một hình ảnh động về anh, điều quan trọng nhất là phải ghép được quảng cáo đồng hồ vào trong.

"Cô Nhất Mục Tri Thu, cô thấy có ổn không?"

Trong lúc cô đang suy nghĩ, ánh mắt Đoạn Chước liền rơi xuống.

Tri Miên đột nhiên nhận ra rằng, nếu cô đồng ý hợp tác, thì cô và Đoạn Chước có thể phải gặp mặt nhiều lần.

Cô thực sự không muốn dính dáng gì đến anh nữa.

Nhưng tình cảm lúc trước đều đã bị dập tắt, bây giờ cô đang bình đẳng đứng trước mặt anh, cũng không cần thiết phải khó xử vì quan hệ cá nhân.

“Tôi không có vấn đề gì." Cô nói.

"Anh Đoạn thì sao?"

Đoạn Chước cũng bình tĩnh: "Tôi cũng không thành vấn đề."

...

Ba người nói chuyện phiếm tới trưa, sau khi kết thúc, ba bên đã ký hợp đồng thành công.

Giám đốc Cao liếc nhìn đồng hồ đeo tay, cười nói: "Đã đến giờ ăn trưa rồi, tôi mời hai người dùng bữa được không?"

Giám đốc Cao ân cần mời, Đoạn Chước đồng ý, nhưng Tri Miên muốn rời đi nên đã uyển chuyển từ chối: "Không được rồi, tôi phải đi trước."

"Cô đi ăn một bữa cơm với chúng tôi đi, cũng coi như là chúc mừng chúng ta đã hợp tác thành công."

Tri Miên ngước mắt, đột nhiên nhìn về phía Đoạn Chước.

Người đàn ông nhìn cô, khóe môi nhếch lên đầy khiêu khích.

Coi như là hỏi cô, không dám cùng anh đi ăn cơm sao?

Dám.

Cô sợ gì.

Khóe miệng Tri Miên giật giật: "Thình tình không thể chối từ, vậy thì cảm ơn giám đốc Cao."

Cả ba đi thang máy xuống tầng dưới của tòa nhà, vừa bước ra khỏi tòa nhà thì có hai chiếc xe dừng ở cửa, một chiếc là Bentley mà Tri Miên đã quá quen thuộc, chiếc còn lại là Audi của giám đốc Gao.

Đứng bên cạnh chiếc Bentley, Trình Lập mở cửa sau, ngẩng đầu nhìn thấy Tri Miên, liền sửng sốt một lát.

Giám đốc Cao hỏi. "Cô Tri, cô không đi xe phải không?"

Trước khi Tri Miên lên tiếng, thì một giọng nói trầm thấp quen thuộc từ trên đỉnh đầu liền vang lên: "Lên xe của tôi."

Giám đốc Cao chỉ vào xe của mình, nói một cách lịch sự. "Cô cũng có thể ngồi xe của tôi, thế nào cũng được."

Tri Miên đứng gần Bentley hơn.

Cô liếc nhìn Bentley, rồi mỉm cười với giám đốc Cao: "Tôi ngồi xe của giám đốc Cao là được rồi."

Giám đốc Cao gật đầu nhìn Đoạn Chước: "Được rồi, anh Đoạn, hẹn gặp ngài ở nhà hàng."

Ông cùng Tri Miên đi về phía chiếc Audi, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, trầm giọng hỏi cô: "Đúng rồi, không phải cô và anh Đoạn có quen biết nhau sao? Cô ngồi xe của ngài ấy, hai người có thể ôn chút chuyện."

Giày cao gót của Tri Miên giẫm lộc cộc trên mặt đất, bước chân phóng khoáng, cô cười nhạt:

"Không sao cả, thật ra tôi với anh Đoạn cũng không quen thuộc lắm, cho nên không cần ôn chuyện..."

Giọng nói đầy ý cười của cô gái truyền vào tai Đoạn Chước.

Đoạn Chước đang đứng tại, nhìn Tri Miên lên xe người khác, sắc mặt lạnh như Bắc cực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.