"Trần thúc cũng quá để mắt tới ta rồi!"
Tô Vũ cười khổ, hắn hiểu được đây xem như một loại đầu tư, dĩ nhiên, không phải Trần Khánh Hòa đầu tư cho hắn, mà là cho Trần Hạo.
Hi vọng Tô Vũ sống tốt ở Đại Hạ phủ thì có thể chiếu cố cậu ta,
Mấu chốt là, thật sự phải dốc hết vốn liếng.
Trần Khánh Hòa không biết Bạch Phong sớm đã thu hắn làm học sinh, cũng không biết hắn đã là Khai Nguyên thất trọng, chỉ bằng một số việc trước đó liền tặng đi thứ quý giá như thế, chẳng lẽ không sợ đều đổ xuống sông xuống biển hay sao?
"Aiii!"
Tô Vũ hơi hơi cảm khái một tiếng, cũng là vì con cái, cái tên Hạo Tử chắc chắn không biết việc này, nếu biết, cậu ta nhất định sẽ chạy tới đây ăn vạ rồi nằn nì bảo hắn chia đồ.
Đồ vật trả lại thì Trần thúc cũng sẽ không chịu nhận, điều này Tô Vũ rõ ràng.
Hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng quyết định không định gửi trả.
Công pháp nguyên bản, nếu Trần Khánh Hòa đổi cái này thì chính ông cũng không dùng được, hơn nữa nếu ông muốn đưa cho Tô Vũ, chỉ e ông đã sớm nghe ngóng không ít sự tình.
Còn về 3 giọt Nguyên Khí dịch, Tô Vũ suy nghĩ một chút, hắn chưa hẳn cần dùng nhiều như vậy.
Trên thân còn có nửa giọt, lúc khảo hạch sẽ được thưởng thêm 3 giọt, hắn đã sớm nắm chắc nó sẽ thuộc về mình.
Nguyên Khí dịch trợ giúp không nhỏ khi ở Khai Nguyên cảnh, đến Thiên Quân, Vạn Thạch thì cũng có tác dụng, bất quá khi đó hiệu quả sẽ không tốt như bây giờ.
Hiện tại Tô Vũ chỉ là Khai Nguyên, đại khái không cần hao phí nhiều như vậy.
"Đến lúc Hạo Tử cần tu luyện, ta cho cậu ta dùng là được. Sau khi cha rời nhà, không nghĩ tới ta tích lũy càng ngày càng nhiều."
Tô Vũ dở khóc dở cười, lúc cha rời đi đã lưu lại hơn 30 vạn, khi trước Tô Vũ mua tinh huyết còn cảm thấy rất nhanh mình sẽ phá sản.
Hiện tại thì ngược lại, hắn chẳng những không phá sản mà còn thêm giàu có so với trước.
"An Bình tệ cùng kim tệ tổng cộng 300 ngàn, Nguyên Khí dịch có 3 giọt, một bản Thiên Quân nguyên bản hoàn chỉnh, một bản tàn khuyết, một bản《 Khai Nguyên quyết 》, hai giọt tinh huyết, điểm công huân là 13."
Điểm công huân, bao gồm cả một điểm hôm nay kiếm được, còn hai điểm là vài ngày trước hỗ trợ Tập Phong đường bắt giáo chúng Vạn Tộc.
Tính toán một hồi, Tô Vũ phát hiện hiện tại mình cũng tính là người có tiền.
"Có tiền rồi, hôm nay có thể khao tiểu đệ chữ "Máu" một chút!"
Tô Vũ sung sướng cười lớn. Lần trước hắn tịch thu được hai giọt huyết dịch của Thiết Dực điểu, hắn cũng không dùng lung tung mà là để lại cho chữ "Máu" hấp thu.
Mỗi lần thần văn hấp thu mặc dù không nhiều, bất quá chậm rãi hấp thu, không sớm thì muộn cũng sẽ trưởng thành.
"Thời gian kế tiếp, giết một Thiên Quân trung kỳ làm sát hạch tốt nghiệp, bên cạnh đó chính là đột phá Khai Nguyên bát trọng! Ở vấn đề ý chí lực thì ta phải tranh thủ đạt đến 20%!"
Tô Vũ định ra mục tiêu, đây chính là mục tiêu mà hắn đề ra trước khi tham gia sát hạch ở cao cấp học phủ.
Giờ phút này cách lúc sát hạch còn không đến 24 ngày.
Ba mục tiêu, hắn tin tưởng mình đều có thể hoàn thành!
....
Tô Vũ vẫn đang chăm chỉ tu luyện, cố gắng hoàn thành ba mục tiêu của mình.
Cùng thời gian ấy ở Đại Hạ Văn Minh học phủ.
Đây là một tòa học phủ vô cùng rộng lớn, đình đài lầu các lan tràn, khu buôn bán, khu dân cư, khu dạy học, khu bí cảnh, khu trao đổi...
Từng khu vực được phân chia tựa như một thành nhỏ.
Nơi chiêu sinh.
Bạch Phong vừa kết thúc bế quan, hơn một tháng qua anh mới một lần nữa ra khỏi tòa nhà, hít thở không khí mới mẻ.
Chỗ cổng chiêu sinh, Bạch Phong chậm rãi lắc lư vào cửa.
Lúc này còn chưa tới thời điểm chiêu sinh, bất quá nơi đây đã bề bộn nhiều việc, không lâu nữa chính là lúc học viên từ các nơi tới sát hạch.
"Lão Chu, sắp xếp một chút, đó là cháu ta, ta nhận vào rồi tự ta mang! Hắn nắm giữ Vạn Tộc ngữ rất tốt, còn có thiên phú thần văn, ý chí lực cũng không yếu, đến lúc đó hơi chiếu cố một chút là được..."
"Vậy không được!" Trong đám người, một nam tử trung niên gằn giọng quát: "Chính ngươi mang cũng không được! Cửa nền tảng cơ sở qua không được thì cháu ai cũng không cho qua!"
"Lão Chu, ngươi đang muốn làm khó ta sao?"
"Ít dùng chiêu này, Thiên Phong thành có tư liệu dự bị, cháu ngươi ở trung đẳng học phủ năm năm, nắm giữ cơ sở ba môn Vạn Tộc ngữ, ngươi nói với ta rằng nó không tồi? Ngươi lừa gạt ai thế! Không có thiên phú, tới cũng chỉ tổ lãng phí tài nguyên, nếu ngươi không nỡ bỏ, vậy về nhà mà dạy dỗ!"
"Ngươi!"
"Ngươi cái gì mà ngươi, sao hả, ngươi còn muốn đánh ta à?"
"Ta..."
"Ta cái gì mà ta, ngươi chỉ là nghiên cứu viên sơ cấp, muốn khiêu chiến với nghiên cứu viên trung cấp như ta à?"
"..."
Tiềng ồn ào sôi trào, Bạch Phong lắc đầu, toàn bộ Văn Minh học phủ đại khái chỉ có nơi này là náo nhiệt nhất.
Có người tới đi cửa sau, có kẻ nhắc tới thiên tài của các thành trước kỳ thi tuyển.
Nơi đây người bình thường thật đúng là không chen vào nổi.
Bạch Phong không tới chỗ đông bên kia, anh tìm một chỗ ít người, chờ một hồi thì đã đến lượt mình.
"Giúp ta tra một chút về Tô Vũ, Nam Nguyên trung đẳng học phủ, gần đây tư liệu có thay mới gì không?"
Nữ sinh ở cửa sổ này thấy Bạch Phong, nét mặt thoáng ửng hồng, vội vàng nói: "Bạch phụ tá, ta lập tức tra giúp ngài."
Bạch Phong nở nụ cười, nhưng trong lòng thì thầm nghĩ: "Nha đầu này không được, lần sau không thèm tới chỗ nàng ta nữa!"
Gọi Bạch phụ tá gì chứ!
Không thể gọi "nghiên cứu viên Bạch" được à?
"Tô Vũ, học viên Nam Nguyên trung đẳng học phủ dự kiểm tra ban, Vạn Tộc ngữ qua sát hạch 18 môn, Khai Nguyên ngũ trọng, điểm cống hiến tích lũy thu hoạch được 21 điểm, được chấp giáo Liễu Văn Ngạn của Nam Nguyên đề cử, tổng hợp cho điểm: 300 điểm, trung hạ."
"Trung hạ sao?"
Bạch Phong khẽ gật đầu, đây là điểm do nội bộ Đại Hạ Văn Minh học phủ cho, căn cứ các thành đề cử ra mà cho điểm, trung hạ thì không được tốt lắm, dĩ nhiên, cũng không tính là quá kém.
"Năm nay sát hạch khoảng 200 điểm hẳn là có thể rồi chứ?"
Nữ sinh nghe vậy thì khẽ đáp: "Cái này tạm thời còn chưa xác định, bất quá căn cứ những năm qua thì 200 điểm hẳn là sẽ đủ."
Nắm giữ một môn Vạn Tộc ngữ, qua sát hạch thì chính là 10 điểm.
Trước Khai Nguyên tam trọng, cứ mỗi một trọng là 10 điểm.
Sau Khai Nguyên tam trọng, cứ mỗi một trọng là 30 điểm.
Điểm công lao trừ điểm Vạn Tộc ngữ ban thưởng thì điểm công huân thu hoạch được cứ 1 điểm tính 10 điểm.
Tô Vũ tổng hợp cho ra 300 điểm, muốn nhập học cũng không khó.
Đương nhiên, khi khảo hạch sẽ không nói cho học viên biết, nếu học viên bất ngờ có vấn đề thì sẽ cho cơ hội sát hạch lần hai, cái này là ưu thế do các thành giới thiệu người mới, không sợ một lần lại phạm phải sai lầm.
Dưới tình huống bình thường, Khai Nguyên tam trọng, nắm giữ 17 môn Vạn Tộc ngữ nhất định sẽ qua sát hạch.
Có vài người thu hoạch được điểm công huân bất ngờ, yêu cầu sẽ thấp hơn, nắm giữ 15 môn Vạn Tộc ngữ cũng có thể qua sát hạch.
Hoặc là Khai Nguyên tứ trọng, nắm giữ 14 môn Vạn Tộc ngữ là có thể qua sát hạch.
Cho nên lúc ban đầu Tô Vũ nắm giữ 18 môn Vạn Tộc ngữ, Khai Nguyên tam trọng, vậy cơ hồ là ổn, sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Ở Nam Nguyên, khi ấy Tô Vũ cũng vượt qua sát hạch của Văn Minh học phủ, được tính là thiên tài, bất quá khi đó điểm của Tô Vũ được Văn Minh học phủ cho là hạ đẳng, bình xét cấp bậc thấp, mang ý nghĩa sau khi nhập học gần như sẽ không có nghiên cứu viên nào thu hắn làm học sinh.
Hiện tại đã lên trung hạ, được cho là khá ổn.
Vận khí tốt cũng sẽ có trợ lý nghiên cứu viên thu nhận về làm trợ thủ.
Bạch Phong trầm ngâm một lát, mở miệng nói: "Nhận Tô Vũ về dưới danh nghĩa ta, không phải ta còn có vị trí trống cho hai học viên sao? Cho hắn một cái."
"Hả?" Nữ sinh kinh hô một tiếng, hoài nghi mình nghe lầm, vội vàng nhắc anh: "Bạch phụ tá, điểm tổng hợp của hắn chỉ là trung hạ."