Liên tiếp mấy ngày sau, hắn đều dặn mỗi sáng đánh thức y dậy, cùng nhau dùng điểm tâm rồi đi dạo, thăm thú các danh cảnh ở Giang Nam. Y cũng không phản đối, mọi thứ đều để hắn quyết định. Có thể là bởi vì y còn tham luyến một chút ôn nhu này của hắn.
Chớp mắt, ngày mười lăm tháng bảy đã đến, sáng sớm hôm đó, y tự mình thức dậy, dợm bước xuống lầu, cứ tưởng hắn còn đang ngủ thì ngờ đâu hắn đã sớm dậy, đợi sẵn dưới lầu với một bàn đầy thức ăn.
-Ngươi có việc phải đi à?
-Ân.
-Đi đâu?
-Thăm cố nhân.
Cả hai không nói gì, chỉ ngồi vào bàn dùng bữa sáng. Lát sau y đứng dậy, toan bước đi nhưng chợt nhớ ra cái gì liền quay lại nói với hắn.
-Ngươi không cần phải đi theo, ta tự biết lo. Ngươi cũng nên đi gặp người mà ngươi cần gặp đi.
Nằm ngoài tây môn thành Giang Nam có một khu rừng trúc nhỏ, xanh biếc. Cố nhân mà y muốn gặp luôn ở nơi đó. Trên đường đi, y thuận tiện ghé mua một giỏ hoa lưu ly, loại hoa nhỏ nhắn màu xanh tím nhạt thoạt nhìn vui mắt mà người đó rất thích. Xế trưa, lúc đến nơi, y liền bắt đầu công việc dọn dẹp đầu tiên của mình. Những dây leo mọc quanh bị bức quăng qua một bên, hé lộ ra một tấm bia đã cũ kĩ, sờn màu, dường như lâu lắm rồi mới có người tới đây. Trên mộ bia đề hai chữ “Y Lệ”. Tay mân mê tấm bia mộ, y thì thầm điều gì không rõ. Những bông hoa lưu ly nhỏ xíu theo gió bay tung lên cao. Y lặng lẽ đứng trước ngôi mộ, mỉm cười, trên mặt vẫn còn vương nét sầu bi, cứ thế mấy canh giờ nữa trôi qua, y vẫn đứng đó, ánh mắt xa xăm, u uất.
Hoàng hôn đã buông, đỏ rực cả một góc trời, se se lạnh. Y vẫn không có ý định rời đi. Bỗng từ phía sau nổi lên một tiếng thở dài, hắn tay cầm áo khoác, tiến đến quàng vào người y.
-Còn nói là tự biết lo, ngươi xem, trời đã lạnh thế mà không mang theo áo ấm. Một thân đơn bạc như vậy, đổ bệnh thì biết làm sao?
Y quay lại nhìn hắn, đôi mắt trong veo đượm buồn như ngày ấy, lúc hắn thấy y đơn độc ngồi trong thuyền, dáng vẻ tịch mịch cô đơn làm đau lòng người.
-Quay về thôi, trời tối rồi.
Y khẽ gật đầu, cùng hắn quay về. Tối đó, bầu trời quang đãng không chút mây. Y không ngủ được, bèn mang theo mấy bình Nữ Nhi Hồng phi thân lên mái nhà của khách điếm uống rượu, ngắm trăng. Khó có đêm nào trăng tròn và sáng vằn vặc như đêm nay, ánh trăng huyền ảo phủ lên mọi vật một tấm áo bàng bạc, lung linh mờ ảo. Sự tĩnh lặng này khiến y bình tâm lại, tất cả mọi chuyện cứ như mới xảy ra ngày hôm qua, chầm chậm quay ngược lại.
-Rượu ngon mà không có bạn hiền bồi, còn gì là vui.
Chẳng biết tự khi nào hắn xuất hiện sau lưng y, tay cầm theo mấy bình Quế Hoa Tửu nức mùi thơm. Ngồi xuống bên cạnh, hắn đưa y một vò, rồi cùng nhau uống. Đã uống hết số Nữ Nhi Hồng mang theo, giờ lại thêm Quế Hoa Tửu, tửu lượng của y cũng không cao gì, hai gò má dần dần ửng đỏ, dưới ánh trăng càng thêm phiêu nhiên động lòng người. Hắn nhìn y như thế, thở dài, kéo y sát lại mình, đầu tựa vai, cùng ngắm trăng. Không ai nói lời nào, chỉ im lặng mà dựa vào nhau.
-Vì sao lại không nói tiếng nào?
-Vì cảm thấy ngươi cần sự yên tĩnh.
-Ngươi... có vẻ rất hiểu ta.
-Cũng không hẳn lắm.
-Có muốn nghe chuyện xưa hay không?
Không đợi hắn trả lời, y đã nói tiếp, “Ta là Thư Vân, trên giang hồ danh xưng “Lãnh diện Diêm Vương” còn Y Lệ, cố nhân mà ta thăm chiều nay chính là bạn thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên. Ta vốn là cô nhi, được giáo chủ Liệt Hồng giáo nhận về dưỡng dục, truyền nghệ. Từ nhỏ ta đã được huấn luyện làm sát thủ, lãnh huyết vô tình, cái gọi là thất tình lục dục ta không hề có khái niệm. Bảy tuổi luyện xong bộ kiếm pháp “Lạc Xuân Thường”, tám tuổi nhận nhiệm vụ đầu tiên là diệt trừ huynh đệ đồng môn dám phản bội lại giáo chủ. Ta vẫn còn nhớ cảm giác đầu tiên khi cầm kiếm giết người. Máu tươi bắn đầy mặt khiến ta buồn nôn, mỗi lần nhìn thấy cơm canh là cảnh tượng thây người chất đống làm ta không thể nào nuốt nổi thứ gì. Lúc đó Y Lệ xuất hiện, dỗ dành ta, nói chuyện với ta, mới khiến ta trong vô thức quên đi cảnh tượng ấy. Nàng rất giống ngươi, thích nói, suốt ngày cứ nhắng nhít quanh ta đôi lúc làm ta nhức cả đầu, cá tính thẳng thắn, muốn gì nói đó, thích chăm sóc người khác. Lớn lên chút nữa, Y Lệ hằng ngày nấu cơm cho ta ăn, vốn là con gái cưng của giáo chủ, không phải động vào thứ gì mà nay lại ngày ngày xuống bếp, mặt dính đầy lọ đen vẫn vui vẻ làm những món mà ta thích. Ta luôn hỏi vì cái gì nàng lại làm thế thì lúc nào câu trả lời của nàng đều là vì thích ta. Thích là gì, ta hỏi lại, nàng chỉ cười mà không đáp, nói sau này ta sẽ hiểu. Mỗi lần năm mới đến nàng đều may áo mới tặng ta. Đến năm ta mười sáu tuổi, trong lễ Nguyên tiêu, nàng tặng ta chiếc khăn thêu dòng “Nguyện làm chim liền cánh, cây liền cành”, ta đọc câu đó xong, nàng liền đỏ mặt, chạy mất. Ta đem câu đó đi hỏi sư huynh. Các huynh ấy cười ha hả, bảo Y Lệ đã yêu ta, còn hỏi ta có yêu nàng không? Ta bối rối, nàng là người rất quan trọng, giúp đỡ ta rất nhiều khi ta gặp khó khắn. Ta quý trọng nàng, cái đó có phải là yêu hay không, ta không biết. Khi ta còn chưa cho nàng một câu trả lời thỏa đáng thì một tháng sau đó, tổng đà bị bát đại phái bao vây tấn công, ý đồ một người cũng không cho thoát. Rõ ràng có thể dùng địa đạo bí mật mà ra ngoài, thoát khỏi truy đuổi, vì cớ gì nàng lại quay ngược vào trong, thay ta đỡ một kiếm đánh lén. Máu thấm đẫm cả bạch y nhuộm màu đỏ sậm. Ta như điên lên, ôm nàng mở đường máu đánh ra ngoài. Cuối cùng cũng thoát ra được đến khu rừng trúc kia. Ta định ôm nàng đi tìm đại phu nhưng Y Lệ cản lại. Nàng mỉm cười nhìn ta, hồng ti theo khóe miệng trào ra, lòng ta đau như cắt. Nàng nói đây là điều cuối cùng mà nàng có thể làm vì ta, mong ta hảo hảo sống tiếp, còn nữa, nàng biết ta không hề yêu nàng, có chẳng cũng chỉ coi nàng như muội tử mà thôi. Nàng ở bên kia sẽ cầu chúc cho ta có thể tìm được một người ta khiến ta có thể khóc, có thể cười, có thể đau, một người mà ta yêu. Trong huyền cầm thật ra không có cất giữ bất kì bí kíp nào, nó là là vật dụng của Y Lệ, hằng ngày nàng vì ta mà tấu đàn. Ta lúc nào cũng mang theo bên người như là một cách tưởng nhớ.”
Y vừa dứt lời, bàn tay choàng qua người y siết chặt thêm chút nữa, như muốn ôm y vào lòng. Ngẩng đầu lên nhìn hắn, y hỏi:
-Ngươi có thể nói cho ta biết, tình là gì? Yêu là gì?
Hắn nhìn y một lúc, rồi đôi môi hắn chợt hạ xuống môi y, mềm mại, ấm áp. Hắn khẽ mơn trớn, dùng đầu lưỡi khắc họa hình dáng đôi môi của y rồi tiến dần vào trong, khám phá khoang miệng còn vương vị rượu. Một lúc lâu sau, hắn mới buông y ra thở dốc. Cất giọng khàn khàn, hắn nói,
-Ngươi muốn biết tình là gì, yêu là gì phải không? Đêm nay ta sẽ nói cho ngươi biết!
Nói rồi, hắn nhẹ nhàng bế y lên, dùng khinh công quay trở lại phòng mình, đặt y xuống giường, tay khẽ phất nhẹ, màn trướng buông xuống, che đi cảnh xuân tình bên trong.
Đêm dài, chỉ mới bắt đầu...
________________________________
Sáng hôm sau, lúc y tỉnh lại đã là quá ngọ, cả người nhức mỏi, nặng nề, nhất là nơi thắt lưng, có cảm giác như đã gãy đôi ra, đứng không nổi. Hắn ngồi cạnh bên giường, đỡ y dậy, uy y ăn mấy miếng cháo. Đợi đến khi khí tức của y khá hơn rồi thì mới để y nằm xuống lại.
-Ta có việc phải đi, trong vòng bảy ngày sẽ quay về, thời gian này ta đã dặn tiểu nhị ngày ba bữa mang cơm lên phòng, ngươi phải hảo hảo tịnh dưỡng đợi ta về đó, biết không?
Thấy đôi mắt trong veo của y hiện lên một tia lo lắng, bàn tay trong vô thức nắm chặt tay áo của hắn không rời, khiến trong lòng hắn tràn đầy thương yêu. Hắn ôn nhu, nhẹ vuốt gương mặt nhỏ nhắn của y, “Ngươi có mang theo Đoạn Tình hay không?” Thấy y thần sắc nghi hoặc nhìn mình, hắn bật cười “thế gian ai cũng biết “Lãnh diện Diêm Vương” có tài dụng độc, “Đoạn Tình” là tối độc dược mà y sở chế, người trúng độc tuy không có dấu hiệu bất thường nhưng sau bảy ngày nếu không có thuốc giải thì tứ chi sẽ sưng phồng lên, các khớp xương bị độc vật ăn mòn, mục ruỗng, không thể cử động, cả người lở loét hôi thối, độc công phá tâm mạch, vỡ tim mà chết. Để chứng minh rằng ta sẽ quay về, trước mặt ngươi ta liền uống một Đoạn Tình, thuốc giải ngươi giữ, sau bảy ngày ta sẽ quay về lấy thuốc giải. Còn nếu không thì ta là kẻ bội tín, đáng bị trừng phạt, chết cũng còn nhẹ.” Y còn chưa kịp nói gì thì hắn đã từ trong bao hành lý của y lấy ra hai viên thuốc, một trắng một đen. Đưa viên đen cho y, còn hắn nuốt vào viên trắng. “Thuốc giải ngươi cầm lấy đi, ta phải đi bây giờ, chậm trễ thì sẽ hỏng việc. Bảy ngày nữa, hẹn ngươi ở khu rừng trúc.” Nói đoạn, hắn xoay người dùng khinh công phi thân đi, để mặc y ngồi đó, ngơ ngác.
Một ngày, hai ngày, rồi lại ba ngày. Cảm giác nhớ nhung ăn mòn vào tâm trí y. Nhớ nụ cười đầy ôn nhu, nhớ những lúc chiều tà hắn vì y choàng thêm áo, nhớ cái dáng hắn loay hoay trong bếp nấu món măng chúc mà y thích ăn, nhớ cả những lời ôn nhu đêm đó hắn thì thầm vào tai. Nhớ đến nỗi y cơ hồ muốn điên lên. Đây có phải là cái gọi là tương tư không nhỉ. Viên thuốc đen trong tay, y cứ mở rồi lại nắm không biết bao nhiêu lần. Dù rất muốn đi tìm hắn nhưng y lại sợ nếu hắn trở về mà lại không có mình thì sao? Kì thật, thân phận của hắn, từ lần đầu gặp mặt, y đã biết. Y sống xa lánh thế sự nhưng không có nghĩa là y không biết. Trên giang hồ, chỉ có phó cung chủ của Túy Tuyết Cung, Lạc Nhã lúc nào cũng chỉ vận một bộ hắc y. Hơn nữa, trong lúc thi triển khinh công, y đã có ý thăm dò, Phong diệp rất nhỏ, mà hắn lại có thể đoán ra được trọng tâm của lá, điểm lực tán đi, khiến phong diệp tấn công ngược lại mình. Đây là một chiêu trong bộ pháp “Đằng Thủy” trấn danh giang hồ của Túy Tuyết cung. Đồng thời, cuộc nói chuyện đêm đó giữa hắn và hắc y nhân, y cũng nghe được, không sót một chữ. Nhưng y quyết định thử, lấy tính mạng mình cược với sự ôn nhu chân thành của y, dẫu sao y cũng chẳng còn điều gì lưu luyến nhân gian này nữa.
Bảy ngày dài đăng đẳng cuối cùng đã trôi qua. Y trả phòng, mang theo hành trang đến khu rừng trúc ước hẹn. Y đã quyết định, nếu hắn trở lại thì y sẽ cùng hắn đi tới chân trời góc biển, còn nếu không thì y sẽ quy ẩn sơn cốc, mãi mãi ko bước chân vào chốn phong trần này.
Lúc y vừa đến thì đã có người đợi sẵn ở đó, là hắn, y run run, đồ vật trong tay rơi xuống hết, trong đầu chỉ còn lại cảm giác nhớ nhung đến phát cuồng của bảy ngày vừa qua. Hắn mỉm cười, gương mặt có phần hốc hác, hắc y trong gió phiêu bay. Mắt dâng lên một tầng nhiệt, y chạy lại ôm hắn, vùi đầu vào lồng ngực rộng rãi kia. Chợt, y cảm thấy cả người mình ươn ướt, bàn tay cũng đẫm nước. Y buông hắn ra, ánh mắt ngơ ngác nhìn lại lòng bàn tay của mình, màu đỏ thẫm dưới ánh nắng chói chang của mặt trời càng thêm quỷ dị lóa mắt. Ngước lên, tơ máu từ trong khóe miệng trào ra, hắn ngã quỵ trước mặt y. “Không ngờ cung chủ lại hạ thủ bất lưu tình, nhưng từ giờ về sau, trên giang hồ sẽ không một người nào dám đối với Thư Vân có ý đồ xấu nữa.” “Lạc Nhã… ta không cần…” Y cuống cuồng, ôm hắn vào lòng, tay lần mò tìm lấy hoàn đan chữa thương mang theo bên người, mở áo hắn ra thượng dược. Khắp cả người không nơi nào lành lặn, những vết roi, vết chém đã làm độc, sung huyết cả lên, vết thương nặng nhất có lẽ là nơi bụng, một kiếm xuyên qua. Tay y run run rắc thuốc cầm máu. Hắn lắc đầu, cầm tay y đặt một nụ hôn lên đó.
-Ta yêu ngươi!
-Ta… biết!
-Ngươi có yêu ta không?
-.....
Một giọt lệ rơi xuống trên khuôn mặt không còn huyết sắc của hắn. Là y đang khóc đó ư? Lần đâu tiên trong cuộc đời y rơi lệ, trái tim như bị ai dùng dao hung hăn đâm xuống trăm nhát.
Đau …
-Không cần phải nói nữa. Ta đã hiểu. Ta gặp ngươi, nhất kiến chung tình, một ôm định chung thân. Nực cười phải không, nhưng ta rất muốn xóa đi nét buồn vương vấn trên gương mặt ngươi, làm tan đi vẻ tịch mịch cô liêu. Nếu có kiếp sau, ta chỉ xin ông trời cho ta một lần nữa được gặp ngươi, cùng ngươi đi hết con đường hồng trần này, ngươi có nguyện ý hay không?
-Ta… nguyện ý!
Hắn cười, nụ cười chứa đầy hạnh phúc. Khẽ khàng nắm lấy hai tay y nhẹ nhàng hôn lên đó một lần nữa, đây có lẽ là chút ấm áp cuối cùng mà hắn có thể cho y.
-Ta buồn ngủ quá, ngươi có thể tấu lại bản nhạc đầu tiên mà ngươi đàn vào ngày chúng ta gặp nhau để ru ta ngủ hay không? Khúc “Vãn tình” ấy.
Y gật đầu, để đầu hắn gối trên đùi mình, bày ra huyền cầm, bàn tay run rẩy lướt trên cầm huyền, thanh âm thê lương vang lên. Hắn mỉm cười, nhắm mắt lại. Bầu trời đang quang đãng chói chang bỗng dưng có mây đen kéo đến. Một lát sau mưa như trút nước, nước mưa hòa lẫn cùng nước mắt.
Mặn chát...
Tiếng đàn vừa dứt, y liền đặt hắn xuống đất, đem cầm để trước mộ bia của Y Lệ, quỳ xuống bái nàng ba lạy, “Cảm ơn nàng, Y Lệ, cuối cùng ta cũng có thể kiếm một người khiến ta cười, ta khóc, ta đau. Kiếp này ta đã nợ nàng quá nhiều, kiếp sau ta đã hứa cùng hắn đi suốt con đường hồng trần, chỉ đành mang tội phụ bạc nàng. Xin nàng hãy tha thứ cho sự ích kỉ cuối cùng này của ta!”
Nói rồi, y đứng dậy đỡ hắn cùng rời đi trong màn mưa, đến một hang động nhỏ khuất nằm sâu trong núi không ai biết. Nắm lấy tay của Lạc Nhã, Thư Vân từ trong áo lấy ra một viên thuốc màu đen, “Có lẽ, ngay từ đầu gặp ngươi, ta cũng đã nhất kiến chung tình, nhưng ta ngu ngốc không hiểu cảm giác của chính mình. Lạc Nhã, ta yêu ngươi. Ta biết ngươi yêu ta, vì nếu không yêu, ngươi đã không năm lần bảy lượt hộ vệ ta thoát khỏi sự truy đuổi của Túy Tuyết Cung, nếu không yêu ta, mỗi sáng ngươi cũng không cần thức dậy tìm hái rau rừng làm cho ta những món mà ta thích ăn nhất, nếu không yêu ta, ngày ấy ngươi cũng sẽ không lo lắng cho an nguy của ta mà mang áo khoác tìm ta khắp nơi, nếu không yêu ta, ngươi cũng sẽ không cố gắng dắt ta đi dạo, kể cho ta nghe những câu chuyện cười để giúp ta xua tan đi nỗi cô đơn trong lòng. Giờ thì ta đã hiểu, tất cả những đau đớn, hạnh phúc, thương yêu, bảo vệ, mặn ngọt, chua chát… đều ở trong chữ tình. Kiếp sau, ta nguyện cùng ngươi nắm tay đi hết con đường này. Ngươi nhất định phải đợi ta ở cầu Nại Hà. Mạnh Bà Thang, ngươi tuyệt đối không được uống trước.” Y nuốt đi viên thuốc màu đen trong tay mình, “Có lẽ ngươi không biết, thuốc giải của Đoạn Tình chính là Tuyệt Hồn, cả hai thứ đều là tối độc dược trên thế gian.”
Tình đã chết, hồn còn sống được sao?
________________________
Ta bị ám-ảnh….