Văn Thuyết

Chương 94




Edit: Yunchan

Dù gì quăng cũng chẳng chết người nên Ngụy Chước không hề cắn rứt lương tâm tí nào, chỉ hừ lạnh nói: “Không sao rồi thì ra khỏi đây nhanh lên.”

Nhưng Mộ Sơ Lương lại ho khan, chống người ngồi dậy: “Có chuyện rồi.”

“Chuyện gì?” Mặt Ngụy Chước đanh lại, nhận ra tầm quan trọng của vấn đề qua giọng điệu của Mộ Sơ Lương.

Trên cơ thể của Mộ Sơ Lương vẫn còn nhát kiếm chưa lành, tuy đã đứng dậy nhưng vẫn rất yếu, Vân Khâm bèn dè dặt dìu hắn dậy, nói với Ngụy Chước và Hoàn La: “Mục tiêu kế tiếp của Huyền giới là Không Thiền phái.”

Vừa nghe thấy tin này Hoàn La lập tức cau mày.

Ngụy Chước cũng bật thốt lên: “Không Thiền phái?”

Nét mặt Vân Khâm nặng nề, gật đầu xác nhận.

“Vậy phải làm sao đây?” Ngụy Chước trông còn cuống hơn cả Vân Khâm và Mộ Sơ Lương, y nôn nóng hỏi Vân Khâm: “Bây giờ chúng ta cấp tốc trở về còn kịp không?”

Vân Khâm không đáp vội mà chỉ nhìn sang Mộ Sơ Lương bên cạnh với vẻ mặt phức tạp, Mộ Sơ Lương bèn lên tiếng trả lời Ngụy Chước: “Trước đó bọn ta đã bại lộ thân phận ở Huyền giới, còn gặp phải sự truy sát của cao thủ Huyền giới, nhưng dù thế vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của tôn chủ Huyền giới đâu, ta đoán rằng…”

Mộ Sơ Lương ngừng lại giây lát rồi mới tiếp lời: “Ta nghĩ có lẽ Tôn chủ Huyền giới bận chuyện quan trọng khác nên mới không ra mặt.”

Chuyện còn quan trọng hơn cả đoạt lại chí bảo Vụ Châu chỉ có một mà thôi, đó chính là — tấn công Nhân giới.

Có lẽ giờ đây Huyền giới đã hành động rồi.

Sắc mặt Ngụy Chước xấu đi trông thấy, giục: “Chẳng phải Vân Khâm có Vụ Châu sao, chỉ cần gọi bạch long ra thì bây giờ chạy về Không Thiền phái cũng không mất nhiều thời gian kia mà?”

“Không thể.” Mộ Sơ Lương lắc đầu.

Ngụy Chước không hiểu, đang định nói thêm thì Vân Khâm đã buông Mộ Sơ Lương ra bước thẳng tới cửa ra của thạch thất, giơ tay lên chạm nhẹ vào bức bình phong vô hình nọ.

Luồng sức mạnh kỳ dị ấy vẫn chặn bước chân nàng khiến nàng không tài nào dịch thêm nửa bước, mắt nàng tối sầm xuống, ngoái đầu lại nói với giọng bất đắc dĩ: “Không thể, vì trận pháp Mạch Trì để lại vẫn chưa phá, ta vẫn chưa ra được.”

Chuyện bắt đầu trở nên rắc rối hơn, Ngụy Chước hiểu ý của Vân Khâm lại quýnh quáng hỏi: “Vậy Mạch Trì gì đó đâu, hắn đi đâu rồi?”

Mạch Trì đã mất dạng từ lâu và cũng chẳng biết đi về đâu, muốn tìm được e là còn khó hơn lên trời. Vân Khâm không thể rời khỏi đây nên cũng không thể triệu hồi bạch long đưa mọi người cấp tốc trở về Không Thiền phái, chưa kể hiện tại Mộ Sơ Lương đã về lại cơ thể, chẳng những bị thương chưa lành mà Dĩnh thành còn quá xa xôi, quãng đường xa đến thế dù họ có chạy thục mạng về Không Thiên phái thì có lẽ đã trễ rồi.

Mà lúc này chưa ai biết tin Huyền giới sắp hạ thủ với Không Thiền phái, muốn lan tin ra để Thiên Cương Minh tới tương trợ Không Thiền phái thì cũng chẳng còn kịp nữa. Nếu có Túc Thất ở đây thì hay rồi, tiếc là bây giờ Túc Thất đã rời khỏi Thiên Cương Minh, ba vị Đường chủ Thiên Cương Minh lại đang ở tại Dĩnh Thành, dù có muốn dẫn người tới Không Thiền phái viện trợ thì cũng vô vọng thôi.

Ngụy Chước cảm thấy đầu mình như sắp phình to ra, biết chuyện sẽ diễn ra mà không thể ngăn cản quả là khó chịu vô cùng.

Y không khỏi nhớ tới cô gái đang chờ mình ở Không Thiền phái, bèn mím môi hỏi lại: “Các người có cách nào không?”

Tầm mắt Hoàn La dừng lại ở Mộ Sơ Lương và Vân Khâm, Mộ Sơ Lương liếc qua án thư bên cạnh, sau một hồi yên lặng bèn cất giọng nói: “Có thể thử xem sao.”

Mộ Sơ Lương bước tới trước án thư, có lẽ vì Mạch Trì luyện chữ rất thường nên giấy và bút mực đều có đủ, Mộ Sơ Lương tiện tay viết gì đó lên giấy, mọi người đứng ở bên quan sát, thấy hắn cúi đầu viết bốn năm phong thư, sau đó mới gấp thư lại giao cho Hoàn La: “Hoàn La tiền bối, Ngụy Chước tiên sinh, nhờ hai người dùng tốc độ nhanh nhất để chuyển hộ ta mấy phong thư này.”

Hắn nói cho Hoàn La vài địa điểm thật nhanh, Hoàn La nghe xong thì không nán lại một giây, nhận thư rồi gật đầu nói: “Ta biết rồi.”

Ngụy Chước cũng nhận hai phong thư, giở giọng thắc mắc: “Mấy bức thư này giao cho ai?”

“Tới nơi rồi ngài khắc biết.” Mộ Sơ Lương nhẹ giọng đáp một câu, nghiêm mặt lại gật đầu nói: “Kính nhờ.”

Ngụy Chước chần chốc lát rồi cũng đanh mặt lại, gật đầu theo Hoàn La rời khỏi sơn động.

Tới khi cả hai đi rồi Vân Khâm mới hỏi Mộ Sơ Lương: “Sư huynh, còn chúng ta thì sao?”

“Chúng ta.” Mộ Sơ Lương chau mày nhìn quanh gian thạch thất, rồi bất giác nhớ lại món đồ bí mật giấu bên trong tủ sách, hắn sững lại giây lát sau đó gằn từng chữ: “Chúng ta ở lại đây, nghĩ cách ép Mạch Trì mở trận.”

*

Ba ngày sau.

Trên núi Không Thiền vẫn phủ tuyết trắng xóa, bông tuyết li ti tô điểm cho cánh mai đỏ, khi gió thổi lùa qua lại tuôn rơi lả tả.

Hoa Tình ngồi trước cửa sổ, ngắm nghía bộ y phục mình tự may hồi lâu rồi mới hài lòng bỏ nó vào tủ, đoạn ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chuyện xảy ra ở Dĩnh Thành đã lan tới tận Không Thiền phái từ lâu, hiện tại cái vị sư huynh sư tỷ đang thương nghị với chưởng môn trong đại điện, dự định cử người tới Thiên Cương Minh để hỗ trợ, Hoa Tình không thể bàn bạc chính sự với mọi người được vì tu vi của nàng chỉ tầm thường, làm mấy việc như rèn đúc là quá lắm rồi, dầu gì phần lớn binh khí của Trung Nguyên chính đạo những năm lại đây đều do Hoa Tình và Mai Sương Mộng đúc ra cả.

Nhìn tuyết rơi ngày một lớn, Hoa Tình không khỏi xe xe vạt áo, nhớ tới cái người đã hứa sẽ trở về mà đâm ra lo âu: “Chẳng biết bao giờ mới về nữa, có phải là gặp nguy hiểm gì rồi không, lần sau nhất định phải tặng cho huynh ấy một món vũ khí phòng thân mới được.”

Nói rồi nàng dứt mắt khỏi trận mưa tuyết toan quay đi, đúng lúc này nàng lại sực phát hiện ra gì đó, bất chợt dời mắt về hướng hậu sơn theo trực giác.

Hậu sơn Không Thiền phái vốn là một đống phế tích hoang tàn, lúc xưa nơi đó có một sơn động gọi là Tử Yên động, là nơi bế quan của đệ tử Không Thiền phái, song sau trận chiến với Thập Châu vào năm mươi năm trước, vì mở trận pháp mà Tử Yên động đã bị nổ sụp biến thành một đống hoang tàn, từ đó chẳng còn ai lai vãng, chỉ có Tông chủ Lăng Quang Tông Vân Khâm đôi khi lại đứng bần thần trước cửa sơn động hồi lâu, chẳng biết đang hoài niệm điều gì.

Đống phế tích ấy rất lớn, có thể thấy rõ mồn một trên núi tuyết mịt mùng, nó gần như là nơi có thể nhìn thấy rõ nhất trong cả Không Thiền phái này, nhưng lúc này đây Hoa Tình lại phát hiện nơi đó có vẻ khác thường.

Đống đất đá chất chồng trên nền tuyết trắng giờ đây dường như đã phơi ra màu nguyên thủy, lớp tuyết dầy đọng trên đá tảng đang tan ra với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, rồi bắt đầu từ đó núi tuyết phía sau cũng từ từ tan rã, dưới ánh nhìn chăm chú của Hoa Tình, một luồng hơi thở nóng rực bỗng xộc ra từ trong đống đất đá ngổn ngang rồi bắn thẳng lên trời, đâm toạc ra một lổ hổng trên tầng trời giăng kín sương mù.

Rồi bất thình lình, vô số phù văn quái dị bỗng lan ra trên vùng trời hậu sơn, đi đôi với cơn sóng nhiệt là cơn chấn động trong lòng đất Không Thiền phái.

Mảnh đất trống ở hậu sơn như bị ai đó dùng một thứ sức mạnh không tưởng để xé ra một cái miệng khổng lồ, rồi bắt đầu ngoác rộng ra, dần dần phơi bày không gian đen tối bên trong nó.

Hoa Tình chưa từng nhìn thấy cảnh này bao giờ, nhưng nàng đã nghe về chuyện diễn ra ở Dĩnh thành cách đây không lâu, và gần như chẳng cần suy nghĩ nàng tức tốc tông cửa chạy ra, lao thẳng về hướng đại điện Không Thiền phái.

Lúc này mọi người đang tề tựu đông đủ trên đại điện, khi nhác thấy Hoa Tình hớt hải chạy tới, Mai Sương Mộng bèn cất giọng hỏi: “Con cũng nhìn thấy dị trạng ở hậu sơn rồi sao?”

Hoa Tình gật đầu: “Sư phụ, là Huyền giới?”

Mai Sương Mộng sa sầm mặt rồi chậm rãi gật đầu, sau đó hướng mắt về phía Mai Nhiễm Y gần đó.

Những người còn lại trong điện cũng đổ dồn mắt về phía y, Mai Nghiễm Y vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm như nào giờ, chỉ đứng dậy rồi phất tay áo bước ra ngoài, cất giọng lạnh lùng mà trầm tĩnh: “Thông báo với mọi người, chuẩn bị đón địch.”

Các tông chủ còn lại trong điện đồng thanh hô ứng, theo Mai Nhiễm Y ra khỏi đại điện rồi hướng mắt về phía hậu sơn lần nữa, tuyết đọng ở hậu sơn đã tan chảy hết, ngọn núi bị phủ tuyết đã để lộ màu sắc nguyên thủy sau bao năm bị chôn vùi, máu đỏ đồng nhuộm hết cả nửa góc trời, bông tuyết rơi cũng tan thành giọt mưa rơi xuống tí tách, bên trong khe nứt đang ngày một phóng đại đó có trăm ngàn bóng người đang bước ra, hệt như ngàn tia sáng đỏ đồng loạt bắn tới nhắm thẳng về hướng Không Thiền phái.

*

Mà khi đó ở sơn động bên ngoài Dĩnh Thành, ngay lúc Mộ Sơ Lương muốn dỡ luôn cả cái sơn động đi thì rốt cuộc Mạch Trì cũng trở về.

“Mạch Trì công tử.” Thấy Mạch Trì về trễ thế này, Vân Khâm bèn đanh mặt nói mà chẳng hề do dự: “Đa tạ ý tốt của công tử, nhưng Vân Khâm đã quyết lòng rồi, xin hãy để Vân Khâm ra khỏi đây.”

Mạch Trì im lặng nhìn Vân Khâm, rồi tầm mắt vô thức lướt qua thạch thất, dừng lại trước cái hộc tủ đen nhánh nằm im lìm trong góc, lát sau mới dứt mắt khỏi nó, thấp giọng nói: “Bây giờ hai người đi thì cũng không cứu được Không Thiền phái.”

“Dù thế ta cũng phải đi.” Vân Khâm kiên quyết.

Mộ Sơ Lương bước tới bên cạnh Vân Khâm, lắc đầu nói: “E là Mạch Trì công tử còn chưa hiểu rõ Vân Khâm, cũng như không hiểu gì về Không Thiền phái.”

Vân Khâm tiếp lời: “Cho dù chỉ có bảy người, hay thậm chí chỉ hai ba người, thì Không Thiền phái vẫn sẽ tử thủ tới cùng, nhất quyết không để Huyền giới lấn lên một bước.”

Năm mươi năm trước là thế, và năm mươi năm sau cũng thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.