Vãn Thiên Hà

Chương 5




Nhan Xung Vũ cũng cười: “Xem ra nếu ta tử trận, ngươi một đồng chắc cũng không chịu bỏ ra.”

Lý Nhược Phi nói: “Lúc lưu lạc ta từng thấy, sói sẽ ăn thịt thi thể người thân hoặc ái nhân của mình nỗ lực sống sót, bởi vì tử vong chính là sự ruồng bỏ tàn nhẫn nhất.” Hắn chăm chú nhìn Nhan Xung Vũ, kết luận: “Ngươi sẽ không dễ dàng phản bội ta như vậy, ngươi sẽ không chết.”

_____

Mùa xuân Trữ quốc đã gần kề, Tĩnh Phong vẫn phồn hoa náo nhiệt, trong cung lại một mảnh gió lạnh đìu hiu.

Phó Viễn Đạo chết, hai châu Thâm, Lương thất thủ, khiến Phó Đông Bình đang lúc sung mãn, tóc lại sớm bạc, ngay cả dung mạo cũng nhanh chóng già yếu đi vài phần.

Thái tử Phó Sùng Nguyên ngày ngày ở bên Triệu Mạnh Húc, đời này chính là một kẻ đoạn tụ chi phích vô dụng, nhị hoàng tử Phó Hình Giản có tài cai trị thiên hạ lại không thể chinh phạt bốn phương, tam hoàng tử hài cốt còn ở Vân Sóc quan, muốn lấy lại phải giao năm nghìn thạch lương thảo cho Lãng quốc, đây chẳng khác nào dưỡng hổ vi họa, tứ hoàng tử Phó Hoài Xuyên lòng dạ thâm sâu đến chính mình cũng không đoán được, nhìn không thấu, mấy năm gần đây đã không dám để hắn dẫn quân chinh phạt, ngũ hoàng tử Phó Tinh Hạc một lòng kinh thư, cả ngày cùng đám văn nhân trong phủ ngâm phong thưởng nguyệt, nhìn ý tứ của hắn rất muốn đỗ Trạng Nguyên trong khoa thi lần sau, lục công chúa Phó Vãn Vãn, tiểu công chúa yêu thương như trân bảo, ngây thơ xinh đẹp, thất hoàng tử Phó Trác Quần, văn thao võ lược, tài năng hiển lộ, đáng tiếc, chỉ mới mười hai tuổi, nếu không bản thân đã có thể vô ưu.

Có nên để Phó Hoài Xuyên xuất chinh?

Không để hắn xuất binh, liệu ai có thể chống lại đôi danh tướng vừa quật khởi của Lãng quốc?

Để hắn xuất binh, nếu thắng danh tiếng càng lên cao khó lòng ngăn được, chỉ sợ bản thân mở to mắt nhìn hắn đoạt hoàng vị của mình, binh bại, giang sơn ngàn dặm Trung Nguyên há có thể để man di giày xéo?

Đành vậy.

Cho dù ngày sau huynh đệ phụ tử trở mặt thành thù, vẫn còn tốt hơn để dị tộc làm chủ Trung Nguyên.

Truyền chỉ Tứ Dã vương nhập cung, ban quyền lớn nhất trong trận chiến này cho hắn.

Hoa mai trong vương phủ đã nở rộ, Kim Chi phu nhân khoác áo da chồn trắng, thu thập tuyết trên hoa mai, lông chồn mềm mượt trong cổ áo, để lộ đoạn cổ mềm mại tuyết trắng.

Phó Hoài Xuyên lẳng lặng ngồi trong vườn mai thưởng thức một bình Liên hoa bạch.

Hắn là người nắm vững thời cơ nhất, thứ hắn đã muốn, chưa từng để vuột khỏi tay. Lý Nhược Phi cũng vậy, nếu như gặp nhau trên chiến trường, ai sẽ hơn ai một bậc? Phó Hoài Xuyên mỉm cười, không vội, đáp án này cuối cùng sẽ được công bố.

Sau đầu xuân, Nhan Xung Vũ cùng Lý Nhược Phi trở về Khai Yết thụ phong lãnh thưởng.

Vừa vào cổng thành đã nhìn thấy Lý Quan Hải đơn kỵ đứng bên cửa thành đợi bọn họ.

Nhan Xung Vũ nói: “Ta về phủ trước.” Không an tâm quay đầu dặn: “Ông ta dù sao cũng là phụ thân ngươi.”

Lý Nhược Phi cười lạnh, vẻ mặt có chút thê lương.

Lý Quan Hải đứng trước mặt Lý Nhược Phi, thanh âm khẩn trương, nói: “Nhược Phi đã trưởng thành rồi, cùng ta hồi phủ thăm lại Tây viên năm xưa nương ngươi từng sống đi.”

Tây Viên, là nơi ấm áp nhất trong ký ức tuổi thơ của hắn.

Lý Nhược Phi cúi đầu không nói, lẳng lặng đi theo Lý Quan Hải, bước vào Võ Định vương phủ đã rời khỏi mười một năm.

Bước vào Thùy hoa môn (*), phát hiện từng ngọn cây ngọn cỏ từng gian từng phòng trong Tây viên vẫn không hề thay đổi, ngay cả ngựa gỗ, đao gỗ bên cạnh ao cá, binh thư để quên trên bàn đá, đàn của mẫu thân dưới giá dây mây, không khác gì trong trí nhớ. Thốt nhiên quay đầu, đối diện đôi mắt bi thương của Lý Quan Hải.

Lý Quan Hải yêu Minh Tuệ, có lẽ luôn luôn yêu, mẫu thân cũng yêu Lý Quan Hải, Lý Nhược Phi nhớ rất rõ Minh Tuệ vì Lý Quan Hải đàn một khúc Trường tương tư, nhu tình mật ý.

Mọi chuyện về sau xảy ra như thế nào? Lý Nhược Phi đã định sẽ không hỏi lại, nghĩ muốn mở miệng nói chuyện cùng Lý Quan Hải, lại quay đầu bỏ chạy.

Lý Nhược Phi về đến Nam Viện vương phủ, vừa xuống ngựa bỗng nhiên bị một thiếu nữ va vào ngực, hắn có hơi lảo đảo, thiếu nữ kia thì ngã xuống đất, vội đỡ nàng dậy, chính là thứ nữ Lý Thiên Thiên của Lý Đồng, chỉ thấy gương mặt trái xoan trắng tuyết của nàng đầy nước mắt, ánh mắt điên cuồng đau thương.

Lý Đồng dưới gối vô tử (không có con trai), chỉ có hai con gái, trưởng nữ Lý Minh Nguyệt, đã hai mươi lăm, chưa thành thân, một lòng thầm muốn kế thừa hoàng vị, thứ nữ Lý Thiên Thiên vừa mới mười bảy, được Lý Đồng thương yêu, học thơ vẽ tranh, trông chẳng khác khuê tú Trữ quốc.

Lý Thiên Thiên từ nhỏ thích bám theo Nhan Xung Vũ, mấy năm nay Nhan Xung Vũ luôn chinh chiến bên ngoài, mới ít lui đến Nam Viện vương phủ, hôm nay mặt đầy nước mắt chạy ra, không cần hỏi cũng biết là Nhan Xung Vũ đã mạo phạm nàng.

Còn chưa bước qua bức bình phong đã nghe thấy thanh âm ôn nhu hóm hỉnh của Uất Trì Hương: “Ngươi cho dù không thích Thiên Thiên, cũng không cần cự tuyệt nó như vậy, người ta là nữ hài tử, lại trước sau nhu mỳ, ngươi nói vậy cẩn thận bị hoàng thượng chém cái đầu xuẩn ngốc của ngươi!”

Nhan Xung Vũ có vài phần xấu xa: “Chẳng lẽ nương từng thấy hùng ưng bay cùng nhũ yến (chim yến con) sao?”

Uất Trì Hương phì cười, nói: “Như vậy ngươi cũng có thể nói, bất quá ta cũng không thích Thiên Thiên…”

Lý Nhược Phi vừa cười vừa vòng qua bức bình phong, nói: “Nhưng ta nghe thấy rồi! Lát nữa sẽ đi tố cáo với Lý Đồng!”

Uất Trì Hương nhìn thấy Lý Nhược Phi trở về, vui mừng nói: “Bớt nói nhảm với ta đi! Chiếu thư vừa hạ xuống, ngươi bây giờ chính là Bình Nam vương, mau về quý phủ của mình đi!” Vừa cười vừa cao giọng lệnh hạ nhân nhanh chóng chuẩn bị bữa tối.

Lý Nhược Phi cũng cười, thầm nói: “Nếu là Thiên Thiên công chúa, nhất định nói: lệnh đường thật sự khiến người như tắm trong gió xuân!”

Nhan Xung Vũ không nói hai lời, bắt lấy cánh tay hắn, vật ngã qua vai.

Lý Nhược Phi nằm trên mặt đất cũng không chịu bỏ qua cho hắn, trở mình một cái, cong người nhào về phía trước, một tay đem Nhan Xung Vũ đè xuống ngồi lên thắt lưng hắn, bóp cổ hỏi: “Ngươi rốt cuộc đã nói gì với Thiên Thiên? Khiến người ta khóc đến độ gương mặt giống như cái mông khỉ?”

Nhan Xung Vũ ho khan nói: “Ta nói ta đã thích một người, người này giống như bão tuyết trên thảo nguyên, cũng giống như một con sói, hắn nhanh hơn ngựa của ta, ngoan độc hơn đao của ta, có thể giúp ta chinh chiến thiên hạ.”

Lý Nhược Phi thoáng đỏ mặt.

Nhan Xung Vũ bổ sung thêm một câu: “Nàng cho rằng người ta thích là tỷ tỷ của nàng.”

Lý Nhược Phi tức giận, một quyền nện xuống, hai người giằng co lăn lộn trên mặt đất.

Sau buổi lễ phong vương, cả hai lập tức trở về Thâm Châu.

Sứ giả Trữ quốc mang theo ba ngàn thạch lương thực cùng ngàn lạng hoàng kim, chuộc lại hài cốt Phó Viễn Đạo.

Lý Nhược Phi cười nói: “Thì ra hài cốt đáng giá như vậy, ta chỉ biết người sống là quan trọng nhất.”

Nhan Xung Vũ cũng cười: “Xem ra nếu ta tử trận, ngươi một đồng chắc cũng không chịu bỏ ra.”

Lý Nhược Phi nói: “Lúc lưu lạc ta từng thấy, sói sẽ ăn thịt thi thể người thân hoặc ái nhân của mình nỗ lực sống sót, bởi vì tử vong chính là sự ruồng bỏ tàn nhẫn nhất.” Hắn chăm chú nhìn Nhan Xung Vũ, kết luận: “Ngươi sẽ không dễ dàng phản bội ta như vậy, ngươi sẽ không chết.”

Nhan Xung Vũ khẽ ôm hắn.

Gió phương bắc thổi mạnh, Lý Nhược Phi mình khoác áo lông chồn ấm áp, thiết giáp Nhan Xung Vũ lạnh giá, lại có thể cảm nhận nhịp tim trầm thực hữu lực của đối phương. Lắng nghe thanh âm nhịp tim của nhau, tựa như tiếng vó ngựa xa xa, trên chiến trường hoang linh tiêu điều, càng ngày càng gần.

Mùa hè năm đó.

Phó Hoài Xuyên dẫn hai mươi vạn quân, ban đêm đến ngoại thành Thâm Châu.

Đồng thời lệnh đại tướng quân Trữ quốc Tạ Khê dẫn mười vạn quân từ Tây Châu tiến vào thảo nguyên, Giang Mục Thu lãnh mười vạn quân từ Liêu Đông vòng qua tập kích Khai Yết.

Lý Quan Hải tọa trấn Khai Yết, Hoa Lê tướng quân lãnh binh nghênh chiến Tây Châu.

Nhan Xung Vũ cùng Lý Nhược Phi ở Thâm Châu đối phó Phó Hoài Xuyên.

Trữ Lãng hai nước đại chiến quy mô lớn bùng nổ.

Hỏa Lôi kỵ binh của Nhan Xung Vũ cùng Lý Nhược Phi trên sa trường đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Lý Nhược Phi thiện công, dụng binh xảo quyệt, công kích giống như thiểm điện, khiến người trở tay không kịp, Nhan Xung Vũ thiện thủ, dụng binh thận trọng lại cơ biến, quan trọng nhất, trên chiến trường, thay đổi trong chớp mắt, giữa một tia sinh tử tồn vong, hai người có sự ăn ý kinh người, phối hợp đến thiên y vô phùng vô cùng tinh tế, khiến Phó Hoài Xuyên không thể nào ra tay, trong nửa năm không chỉ không thu hồi được Thâm Châu, càng đánh mất Hạ Châu, Sầm Châu cùng Lăng Châu.

Lý Nhược Phi, Nhan Xung Vũ nhất thời dương danh thiên hạ, có thể khiến trẻ con Trữ quốc nửa đêm nín khóc.

Trữ quốc một mảnh ảm đạm thê lương, nhưng Phó Hoài Xuyên ở đầu trận tuyến lại không loạn, sau lưng hắn là vạn mẩu ruộng tốt, dồi dào vật tư của Trung Nguyên, sau lưng Lý Nhược Phi, lại là thảo nguyên đại mạc, ba mặt thụ địch.

Từ xưa đến nay, loan đao Lãng quốc chỉ có thể đánh phá cướp bóc trong nhất thời, sau khi vơ vét đủ lương thực vải vóc lại lui về thảo nguyên, ngày qua ngày năm lại năm cướp bóc cùng khổ cực.

Cho nên Lý Nhược Phi nếu khôn khéo, đã nên lui binh, lúc này thu tay lại, danh lợi đều đủ.

Nhưng hắn không.

Đáng tiếc Lý Đồng lại không cho phép hắn không, ý chỉ hạ xuống:  Lập tức lui binh. Lý Nhược Phi quay về thủ Lương Châu, Nhan Xung Vũ dẫn mười vạn đại quân, trợ chiến Khai Yết.

Lý Nhược Phi đang thương nghị chiến trận Hoán Châu cùng Nhan Xung Vũ, hai đêm chưa hề chợp mắt, nhìn thấy ý chỉ tức giận, nói: “Lý Đồng hồ đồ! Muốn chúng ta lui binh lúc này?” Nghiến răng nghiến lợi nói: “Giang sơn Trung Nguyên trù phú đã gần trong gang tấc! Chỉ một Khai Yết có gì đáng giữ?”

Nhan Xung Vũ cũng tức giận: “Mấy năm nay chẳng phải chúng ta chưa từng có một ngày thái bình thịnh thế sao? Con dân chúng ta cơ hàn thiếu thốn, cố thủ thảo nguyên chiến loạn sẽ mãi không ngừng, Trung Nguyên mới chính là lối thoát của chúng ta! Lý Đồng thì biết gì, hắn sống trong cung đã chẳng có khác gì biệt với đám quý tộc Trữ quốc kia rồi!”

Dứt lời xé nát đạo thánh chỉ Lý Đồng dùng mực tử đàn hương quý giá nhất cùng bút lông sói Huy Châu chính cống mà viết.

Hai người liền đẩy nhanh tốc độ, chưa đến nửa tháng, đã chiếm được Hoán Châu.

Tin thắng trận Hoán Châu chưa truyền đến Khai Yết, đạo thánh chỉ thứ hai của Lý Đồng đã đến trong quân, nội dung không khác gì đạo thánh chỉ thứ nhất, chỉ thêm một câu, nếu Nhan Xung Vũ không quay về Khai Yết, cắt đứt lương thảo.

Nhan Xung Vũ cười khổ.

Lý Nhược Phi lại nghiêm túc nói: “Xung Vũ, ngươi trở về Khai Yết trước, nếu chỉ là mười vạn quân của Giang Mục Thu, Lý Quan Hải sẽ không khó thủ như vậy.”

Nhan Xung Vũ hỏi: “Vậy ngươi rút quân về Lương Châu?”

Lý Nhược Phi cười lạnh: “Không, Phó Hoài Xuyên chưa bị đánh bại, hắn chính là dụ ta tiến sâu vào, ta sẽ không bỏ qua cơ hội này.”

Nhan Xung Vũ vô cùng lo lắng: “Phó Hoài Xuyên dụng binh lão luyện, cho dù đánh mất bốn thành, cục diện vẫn chưa hề rối loạn, ngươi vạn lần cẩn thận. Một khi giải vây cho Khai Yết, ta lập tức quay lại.” Lo lắng, nói: “Hỏa Lôi kỵ binh đều lưu lại cho ngươi, ta chỉ đem một vạn nhân mã trở về.”

Lý Nhược Phi gật đầu, cười nói: “Nếu Lý Đồng chết, ngươi thuận tiện lên làm hoàng đế, chúng ta cùng rời khỏi thảo nguyên, đoạt giang sơn của Phó Đông Bình.”

Lúc này tà dương đang thịnh, sắc vàng rực rỡ, Nhan Xung Vũ nhìn gương mặt gầy gò tái nhợt của hắn, dưới hàng my đen nhánh, đôi mắt tựa như hàn tinh thu thủy trong ngần sạch sẽ, nhịn không được mạnh mẽ hôn môi hắn.

Lý Nhược Phi nói: “Ngươi xem, ta đã cao bằng ngươi rồi.”

Nhan Xung Vũ ôn nhu nói: “Đúng a, ngươi đã mười tám, chúng ta đã ở trên chiến trường ròng rã hai năm.”

Lý Nhược Phi đột nhiên nói: “Ngươi trở về Khai Yết, gặp Lý Quan Hải nói với ông ấy, ta không phải cố ý giết Lý Thành Phi, còn nữa, ta mãi mãi là con của ông ấy.”

Nhan Xung Vũ đáp ứng lãnh binh đi.

Phó Hoài Xuyên nhận được chiến báo từ Khai Yết: Kế sách để quân Tây Châu của Tạ Khê làm nghi binh nhiễu loạn quân địch thành công, bây giờ đã cùng hội hợp cùng Giang Mục Thu tấn công Khai Yết.

Phó Hoài Xuyên hạ lệnh, lập tức tăng thêm hai mươi vạn quân đến Khai Yết.

Phó Hoài Xuyên mỉm cười, nói với Quân An: “Chuyện dụng binh, quý ở hai chữ, một là nhanh, hai là trá, Lý Nhược Phi đã có thể đạt nhanh đến công kỳ vô bị, sử trá đến xuất kỳ bất ý, đạo dụng binh thâm sâu, đứng ở vị trí bất bại, trên chiến trường Bắc tuyến, ta sao có thể chống lại sự dũng mãnh của hắn? Nhưng hắn trực chỉ Trung Nguyên như vậy, Lý Đồng sao có thể không để tâm, hoàng đế Khai Yết chưa hẳn dung được hắn. Trên chiến trường tung hoành vô địch là thiên phú cùng may mắn của hắn, nhưng thế cục lại không phải hắn có thể nắm trong tay.”

Dứt lời, hắn hứng thú hỏi: “Quân An, ngươi có biết điều gì ảnh hưởng đến thế cục không?”

Quân An cúi đầu nói: “Thuộc hạ không biết.” Hắn biết mọi chuyện đều nằm rõ trong lòng bàn tay Tứ Dã vương, giơ tay chỉ điểm giang sơn, nửa câu cũng không dám nhiều lời.

Phó Hoài Xuyên lắc đầu nói: “Thiên, địa, tướng, pháp, toán, thời, kế, lợi. Chỉ cần một điểm lợi này, Lý Nhược Phi nhất định trốn không khỏi.”

Khẳng định của hắn lại giống như tự mình đánh mình, sức chiến đấu dũng mãnh của Lý Nhược Phi cùng chiến thuật xảo quyệt, trong hai tháng sau đó, khiến cho Phó Hoài Xuyên gần như bại trận cơ hồ không còn sức phản kháng, ba tòa thành lại mất trong tay Lý Nhược Phi, Hỏa Lôi thiết kỵ vượt qua Toa Hà, mắt thấy gần đến Tĩnh Phong, quan dân Trữ quốc khiếp sợ, Phó Đông Bình đêm không thể ngủ yên.

Lý Nhược Phi gần đã thành truyền kỳ, trở thành cái tên phong duệ tàn khốc nhất.

Phó Hoài Xuyên quen mỉm cười cũng phát khổ. May mắn lúc này hai mươi vạn tiếp viện đã đến Khai Yết, bao vây Khai Yết, Lý Đồng lâm vào cảnh bối rối như Phó Đông Bình.

Phó Hoài Xuyên đưa ra hiệp ước đã định từ lâu, tựa như thần ban ơn, nhanh chóng được Lý Đồng cùng Phó Đông Bình tán thành.

Thế cục đã định.

Phó Hoài Xuyên mặc dù không thể tọa ủng thiên hạ, cũng có thể ngửa tay làm mây, lật tay làm mưa, nắm đại cục thiên hạ trong tay.

________

(*) Thùy hoa môn: một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.