Vấn Quan

Chương 87




A Âm vốn tưởng Lý Thập Nhất sẽ hốt hoảng một phen, nhưng Lý Thập Nhất lại không như A Âm mong muốn, chỉ bình tĩnh nghe Hoành Công Ngư và A La kể lại chuyện, sau đó cất tẩu thuốc đi, cởi găng tay, nghĩ ngợi giây lát rồi tháo búi tóc lỏng ra, Lý Thập Nhất cúi mắt xuống, năm ngón tay luồn vào giữa kẽ tóc, vén những sợi tóc đang rũ xuống ra sau đầu, lạnh mắt hít thở đôi lần, sau đó mới đứng dậy, xuống núi về nhà như bình thường.

Ánh đèn trong ngõ lúc hoàng hôn kéo dài chiếc bóng của con người, A Hoàng trước cổng nhà hàng xóm đang đánh một giấc ngủ say, nếu không phải chỉ có một chiếc bóng của Lý Thập Nhất, thì có thể gọi là một mùa đông ấm áp tươi đẹp.

Lý Thập Nhất không nói một lời, mở cửa vào nhà, đi thẳng lên trên tầng. A Âm ôm hai cánh tay dựa bên cửa, chống mi mắt nặng trịch, nghe tiếng nước ào ào từ bên trên truyền tới.

... Thế mà Lý Thập Nhất còn tâm trạng tắm rửa. A Âm nhướng mày với A La, trong miệng "xùy" một tiếng khó mà tin được.

A La có chút không tập trung, tâm sự trùng trùng nhìn một cái lên cầu thang, thần thái mệt mỏi cúi đầu.

A Âm nói: "Không ngủ được, đánh bài không?"

A La liếc ấn đường nhíu lại thành rãnh của A Âm một cái, trong lòng biết rõ thực ra A Âm rất lo cho Tống Thập Cửu. Nhưng A Âm lại không dám đề nghị điều gì, sợ Lý Thập Nhất đau lòng, lại sợ A La tự trách.

Vì thế A Âm muốn thức thêm một lúc, Tiểu Thập Cửu không có nơi nào để đi, cũng không có quần áo để thay, có lẽ nửa đêm sẽ về.

Cô rất sẵn lòng coi Tống Thập Cửu là một cô gái bình thường, cũng không hứng thú khi nghĩ thân là thần của Chung Sơn rốt cuộc Cửu đại nhân có phát sầu vì chuyện không tắm rửa thay quần áo nhỏ nhặt này hay không.

A La lại nhìn lên cầu thang tối đen như mực một cái, sau đó cùng A Âm ngồi xuống trước bàn đánh bài.

Người đã ngồi xuống, nhưng không có hứng thú chơi, A Âm chống má duỗi ngang tay, nắm lấy một quân bài xoay đi xoay lại trong tay, ánh mắt lướt qua chiếc đèn dầu, yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc, rồi lại tiếp tục quay lại nhìn ngọn đèn dầu.

Bấc đèn roẹt một tiếng bùng lên, khiến tầm mắt mơ hồ của A Âm tỉnh táo lại, cô nghiêng đầu đứng dậy, nói với A La: "Kéo để đâu rồi? Em xoắn bấc đèn."

Một giọng nam truyền tới từ cầu thang: "Bên dưới bàn trà, trong hộp kim chỉ."

A Âm nhìn về phía Ngũ Tiền: "Anh dậy rồi à?"

Ngũ Tiền gật đầu: "Giờ Dần rồi."

A Âm choáng váng nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, quả thật trời đã tờ mờ sáng, chậu than trong nhà cháy rất vượng, mặt trong cửa sổ kết thành một lớp sương trắng từ hơi nước. A Âm lấy kéo quay người phủi lớp sương trắng, động đậy khóe môi, nhưng vẫn không nghĩ ra nên nói gì.

Cầu thang vang lên tiếng cộp cộp, A Âm ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Lý Thập Nhất.

Lý Thập Nhất đã thay trường bào mặc ở nhà, mái tóc chưa khô hẳn được vắt sang một bên, mặt mày như được phủ lên một lớp sương, lờ mờ toát ra vẻ nhợt nhạt. Lý Thập Nhất vừa chỉnh tay áo, vừa đi về phía bàn đánh bài, nhìn một cái, hỏi: "Đánh bài à?"

Ba người đồng loạt nhìn về phía Lý Thập Nhất, Lý Thập Nhất sụt sịt mũi với biên độ rất nhỏ, âm đuôi dinh dính, như thể đã ngâm nước cả một đêm.

Thân hình cao ráo như tùng trúc của Lý Thập Nhất đứng đó, cúi đầu tùy tiện nghịch bài, nhưng đợi rất lâu không thấy ai trả lời, lại ngẩng mắt nghiêng đầu gạn hỏi bằng một âm mũi.

Ngũ Tiền nhìn về phía A La, A La nhìn về phía A Âm, A Âm nhìn Lý Thập Nhất, cười nhạt đôi tiếng, chân ngoắc lấy ghế "két" một tiếng: "Đánh."

Đánh bài thì đánh bài, Hoàng thượng không vội thái giám vội, trong lòng A Âm nổi lên ngọn lửa không tên, tới nỗi gân xanh trên huyệt thái dương phải chờ đợi tới nửa đêm không ngừng giật lên.

Lý Thập Nhất làm như không thấy, cũng ngoắc ghế bên chân, thẳng lưng ngồi xuống.

Động tác ngoắc ghế vừa hoàn thành, đột nhiên bên tai lại vang lên một giọng nữ toát ra vẻ bệnh tật, chủ nhân của âm thanh ngoan ngoãn nép vào trong tay Lý Thập Nhất, nói, "Khi đó em nghĩ, đợi tới khi em biết nói, nhất định em phải hỏi chị, Lý Thập Nhất, ghế của chị để trưng thôi đúng không?"

"Nhưng tới lúc em thật sự biết nói, lại quên mất."

Lý Thập Nhất sờ dấu vết lồi lõm không bằng phẳng trên quân bài, bắt đầu ngẩn người.

A Âm chờ một lúc không thấy có động tác, đang mất kiên nhẫn muốn lên tiếng giục Lý Thập Nhất, vừa ngẩng mắt lại thấy ngón tay sờ bài của Lý Thập Nhất hiện lên nếp nhăn sâu, là vì ngâm nước quá lâu dẫn tới, cô nhìn cổ tay tái nhợt của Lý Thập Nhất, liền thu lại những lời muốn thoát ra vào miệng.

Cô hắng giọng, nghĩ ngợi giây lát, cuối cùng dịu giọng nói: "Không nỡ, sao không đuổi theo? Ban nãy con cá kia đã nói, tất cả chỉ là hiểu lầm, lại không có lấy chút thâm thù đại hận, lúc này cô còn ngúng nguẩy cái gì?"

Lý Thập Nhất không lên tiếng, chuyên tâm xếp bài.

Phủ quân muốn đánh bài, Ngũ Tiền không thể không đánh, thế là miễn cưỡng đổ xúc xắc, coi như bắt đầu bốc bài, A La không nói không rằng tiếp bước theo sau, rồi tới lượt Lý Thập Nhất, cuối cùng quay về phía A Âm với cặp lông mày lá liễu dựng đứng.

A Âm nghiêng người nhìn Lý Thập Nhất rất lâu, ném quân bài giống như xả tức.

Lộn vòng lăn tới bên tay Lý Thập Nhất.

Lý Thập Nhất như không phát hiện, mím môi nhìn lá bài, lại thêm một con xúc xắc lăn tới mu bàn tay của cô, cô ngừng lại, lúc này mới lên tiếng: "A Âm."

Cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt A Âm, từ tốn lại nghiêm túc nói: "Em ấy trưởng thành cùng chúng ta từ bé."

Ánh mắt cô rất mệt mỏi, nhưng mang theo chút kiên trì cố chấp, chỉ nói nửa sâu, rồi lại xoay quân bài trong tay, chuyển chủ đề: "Bộ bài này, vốn dĩ có rất nhiều cách ù, nhưng tôi thường chỉ bài cho em ấy, khiến phong cách đánh bài của em ấy trở nên giống hệt tôi."

A Âm nhớ tới năm đó đánh bài với Tống Thập Cửu, Lý Thập Nhất từ sau lưng lướt ra, khẽ khàng rút ra một quân ném xuống, sau đó nói bên tai Tống Thập Cửu – bỏ quân này, quân này, cùng quân này, nhớ chưa.

Sự dịu dàng trong mắt Lý Thập Nhất như gió xuân, hiện tại trong mắt Lý Thập Nhất chỉ có sương đông ngưng tụ cả một đêm.

Tiếng thở dài của Lý Thập Nhất rơi vào trong tim A Âm, Lý Thập Nhất hỏi: "Cô hiểu không?"

A Âm nói rất đúng, không có thâm thù đại hận, cũng chính vì không có thâm thù đại hận, Lý Thập Nhất mới có thể thuyết phục bản thân bình tâm lại, cho Tống Thập Cửu thời gian.

Tống Thập Cửu được bản thân vô tình cố ý dạy dỗ ngoan ngoãn đáng yêu, nhưng điều này có phải là chủ ý của cô hay không? Hiện tại thần thức của Tống Thập Cửu đã thức giấc, nên có một cơ hội để tự do quyết định, tự do lựa chọn.

Nếu hiện tại Tống Thập Cửu cầm bài, liệu có bỏ bài như ngày đó nữa hay không?

A La nghe hiểu, chỉ là vẫn có chút mù mờ, Lý Thập Nhất đặt bản thân ở vị trí bị lựa chọn, thậm chí bị A La phát hiện ra tư thế có thể gọi là "tự ti".

Cuối cùng Lý Thập Nhất nhìn bài đánh bài, nhỏ tiếng nói: "Em ấy sẽ quay lại."

A Âm nhíu mày: "Nếu không quay lại thì sao?"

Lý Thập Nhất xếp ngay ngắn bài trong tay, khẽ cười: "Thì đại khái chứng minh, tôi cũng không quan trọng đến thế."

Câu nói này khiến trái tim A Âm nhảy lên, như thể bị lăn qua xương rồng gai, sinh ra cảm giác đau đớn toàn thân, nhưng đau vì nguyên nhân gì lại không nói được, có lẽ A Âm chưa từng nghĩ tới, biểu cảm cô đơn như thế có một ngày lại xuất hiện trên mặt Lý Thập Nhất, lông mi tạo thành chiếc bóng đen dưới mắt của Lý Thập Nhất, giống như tì vết trên gốm Bạc Thai, đột ngột tới nỗi khiến người ta buồn bã.

Qua hai ba ngày nữa, Lý Thập Nhất vẫn ăn ngon ngủ yên, đọc sách viết chữ, tất cả đều như bình thường, buổi chiều mỗi ngày còn ra ngoài đi dạo phố nửa ngày.

Ban đầu A Âm còn đau lòng cho Lý Thập Nhất một đôi lần, nhưng thấy Lý Thập Nhất rất bình thản sống qua ngày, lại hoài nghi những lời trên bàn đánh bài tối đó chỉ là một giấc mơ.

A Âm đưa tay sờ lên búi tóc hình sóng ngay ngắn của bản thân, tay đặt lên mấy chiếc áo khoác mới may, mấy ngày trước cô còn cùng Tống Thập Cửu đi chọn vải may những chiếc áo này, may xong chờ tới mùa xuân sẽ mặc, cô nhìn chiếc mã quái hoa hạnh màu hồng nhạt của Tống Thập Cửu một cái, trái tim lại nghẹn ngào.

Tiếng thở dài còn chưa cất lên, đã bị bác Triệu ở góc phố gọi lại: "Em gái Âm, mua quần áo mới đấy à?"

Cửa gỗ rộng mở, bác Triệu ngồi trên ghế mây bập bênh trong sân, kê một tấm đệm dày sau lưng, trên đầu đội chiếc mũ bông ngừa gió đêm.

"Vâng." A Âm cười cười, đáp lại một câu.

Ngô nùng nhuyễn ngữ, bác Triệu vô cùng yêu thích, lại nói thêm đôi câu: "Hôm nay mấy giờ thì em gái Lý nhà các cô tới đấy? Cô hỏi giúp tôi xem, nếu muộn là tôi ra ngoài rồi đấy, hôm nay nhà bà Trần giết lợn, bày tiệc rượu."

Khẩu âm của bác Triệu rất nặng, luôn nói từ "rồi" thành từ "lão", A Âm mất một lúc phân biệt mới hiểu ra, nhưng lại không hiểu cho lắm, hỏi bác Triệu: "Mấy giờ tới?"

"Tới lúc nào? Làm gì?"

Ấn đường A Âm nhướng lên, cảm thấy xưng hô "em gái Lý" hài hước, có chút buồn cười.

Bác Triệu "à" một tiếng: "Cô không biết à? Hai ngày nay ngày nào cô ấy cũng tới, bê ghế học gói hoành thánh với tôi."

Nói ra cũng lạ, cô gái nhà họ Lý rất thông minh, nhưng chuyện nhỏ này lại học tới hai ba ngày, dường như đã hoàn hảo còn muốn hoàn hảo hơn. Hoành thánh gói xong cũng không mang về, chỉ nói cứ để ở quán nhà họ Triệu.

"Hoành thánh?" A Âm sửng sốt.

Con trai bác Triệu có một quán mì nhỏ ở đầu phố, Tống Thập Cửu rất thích hoành thánh nhà này, nói là vỏ mỏng nhân to, giống như đĩnh vàng tròn ung ủng.

Lúc nói những lời này Tống Thập Cửu còn phồng má, A Âm đưa khăn lụa cho Tống Thập Cửu, cười nhạo Tống Thập Cửu: "Mê tài đúng không? Đĩnh vàng có thể vào bụng em chắc?"

Nhưng Tống Thập Cửu lại rụt hai tay chống mặt, tươi cười phủ nhận: "Em không mê tài, nếu có mê, chỉ mê Thập Nhất thôi."

A Âm hoàn hồn, lúc này cũng không cười nổi, mặt mày cứng đờ vô cùng khó coi. Tay vô thức nắm lấy mã quái của Tống Thập Cửu, lật cổ tay áo lạnh ngắt lại, rồi lại lật về.

Cô không tưởng tượng nổi một người trước giờ không thích giao lưu như Lý Thập Nhất khi muốn học gói hoành thánh, sẽ dùng câu nói nào để mở đầu.

Liệu có phải sẽ cúi đầu, đặt vỏ bánh vào giữa lòng bàn tay, gói lấy chờ đợi và dịu dàng không nói ra miệng vào trong.

Liệu bác Triệu thích hóng chuyện có hỏi Lý Thập Nhất, là người nào thích ăn món này, khiến Lý Thập Nhất cất công muốn học.

Rồi liệu Lý Thập Nhất có nói ra tên của Tống Thập Cửu?

A Âm tạm biệt bác Triệu, chậm chạp về nhà, khi tới trước sân ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lý Thập Nhất đang định ra ngoài đứng trong ánh mặt trời nghiêng nghiêng, ngay cả vẻ ngạc nhiên vì không hẹn mà gặp cũng chẳng xuất hiện trên khuôn mặt cô đơn. Khuôn mặt này vừa quen thuộc vừa xa lạ, ánh mắt từ tốn rũ xuống, nhìn lên chiếc mã quái hoa hạnh hồng nhạt trên cánh tay A Âm.

Chén trà trên tay Lý Thập Nhất đang mở nắp, hơi nóng như có như không quẩn quanh.

Lúc này A Âm mới hiểu ra, thì ra tình yêu của một số người không ồn ào không ầm ĩ, ngay tới khi hồn bay phách lạc, cũng yên lặng giống như chén nước ấm cầm trong tay. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.