Vân Nê

Chương 39: “Chị chính là nguyên tắc của em.”




Edit: An Tĩnh


Sức khỏe của Lý Thanh Đàm vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Hậu di chứng của vụ tai nạn xe không chỉ có hôn mê bất tỉnh hơn nửa năm mà còn có những vấn đề về các phương diện khác. Nhưng may mắn thay tất cả đều không phải là vấn đề gì quá nghiêm trọng. Sau khi kiểm tra toàn diện một lần, viện điều dưỡng đã lập ra một kế hoạch phục hồi chức năng cặn kẽ và chi tiết.

Trong mấy ngày Vân Nê ở lại Bắc Kinh, Lý Thanh Đàm phải vào phòng phục hồi chức năng hai lần. Lần đầu tiên cô đi vào cùng và nán lại bên trong ba giờ. Trong đó có các hộ lý và bác sĩ, cô cũng không giúp được gì nên chỉ đứng một bên chờ.

Ngày xuân trời quang mây tạnh, ánh mặt trời sáng ngời ngoài cửa sổ dần trở nên mờ nhạt. Những cây dương liễu cao đến tầng hai chập chờn, lay động trong gió.

Trong suốt quá trình phục hồi chức năng, Lý Thanh Đàm không hề nói gì nhiều. Chỉ khi nào bác sĩ phục hồi hỏi thì anh mới trả lời mấy chữ. Nhưng từ hàng chân mày nhíu chặt và cơ mặt căng cứng hằn rõ đường nét của anh, Vân Nê vẫn có thể nhìn ra được anh đang rất mệt nhọc.

Giữa quá trình sẽ có mười mấy phút để nghỉ ngơi. Hộ lý đỡ Lý Thanh Đàm ngồi vào xe lăn. Có lẽ vì đây là lần đầu tiên thực hiện phục hồi chức năng nên trông anh rất mệt mỏi, mồ hôi đổ nhễ nhại.

Vân Nê rót ly nước ấm đưa cho anh, hỏi: “Có ổn không?”

Lý Thanh Đàm đáp “Ừm”, một giọt mồ hơi rơi xuống theo động tác chớp mắt của anh. Vân Nê cầm khăn lau lau mặt cho anh rồi nói: “Uống nước tiếp đi, em ra nhiều mồ hôi quá.”

Anh chịu đựng cảm giác đau nhức khó nói nên lời ở đùi, tiếp tục uống hơn nửa ly nước.

Lúc sắp kết thúc thì chuông điện thoại của Vân Nê reo vang. Cô thấp giọng nói với hộ lý: “Con ra ngoài nghe điện thoại, lát nữa mọi người đi về trước nhé.”

“Được.”

Cuộc gọi kia kéo dài nửa giờ. Lúc cô quay lại phòng bệnh thì Lý Thanh Đàm đã tắm rửa và thay một bộ quần áo sạch sẽ, hiện tại đang nằm trên giường ngủ say.

Vân Nê không làm phiền anh. Cô rón rén đóng cửa lại rồi đi đến phòng tắm. Dì giúp việc đang dọn dẹp lại quần áo Lý Thanh Đàm mới thay ra.

Cô hỏi: “Lúc về đây anh ấy có nói gì không dì?”

“Cũng không có gì hết, chỉ bảo tối nay không cần chuẩn bị bữa tối cho cậu ấy thôi.” Dì giúp việc ôm quần áo nói: “Có phải bị bệnh rồi không, dì thấy sắc mặt cậu ấy không được tốt lắm.”

Vân Nê nghĩ đến gì đó, bèn nói: “Không sao đâu dì ạ, có lẽ phục hồi chức năng nên mệt thôi.”

“Thế tối nay có cần chuẩn bị đồ ăn cho cậu ấy không?”

“Không cần đâu, lát nữa nếu anh ấy dậy thì để con làm được rồi. Dì cứ làm việc tiếp đi ạ, con vào xem anh ấy chút.” Vân Nê nói rồi quay trở lại phòng bệnh.

Lý Thanh Đàm vẫn giữ tư thế cũ, chăn đắp đến ngực, một cánh tay đặt phía trên, tay còn lại thì để xuôi bên người.

Cô ngồi bên mép giường một hồi nhưng không thấy anh tỉnh lại nên đứng dậy đi ra ngoài. Dì đã chuẩn bị bữa tối cho một người đặt sẵn trên bàn.

Vân Nê ăn vài miếng qua loa, sau đó dùng nồi cơm điện để hầm cháo. Xong xuôi mọi chuyện, cô về phòng mình tắm rửa và thay đồ ngủ rồi mới quay lại phòng bệnh.

Cô đi đến bên mép giường và nhấc cánh tay đang đặt ngang trên chăn của Lý Thanh Đàm lên. Chăn nhanh chóng bị vén lên một góc rồi có người nằm vào.

Không biết vì quá mệt mỏi hay thế nào mà Lý Thanh Đàm không hề tỉnh lại trong suốt quá trình đó. Hô hấp lên xuống vững vàng, hơi thở nhẹ nhàng. Anh không hề phát hiện ra mặc cho cô táy máy tay chân.

Cô hành động nhẹ nhàng, nằm trong lòng anh rồi điều chỉnh một tư thế thoải mái. Sau đó ngước đầu hôn lên cằm anh một cái và nhẹ giọng nói: “Ngủ ngon nha, Lý Thanh Đàm.”

Hai người ngủ một giấc đến khi mặt trời lên cao ba sào mới tỉnh dậy.

Lý Thanh Đàm thức giấc trước. Anh vừa mới gặp một giấc mơ buồn bã và đau khổ. Hiện tại cả ánh mắt và ý thức đều chưa tỉnh táo hoàn toàn nên anh cho rằng mình vẫn còn ở trong căn biệt thự to lớn nhưng chẳng hề có chút hơi người nào tại Melbourne, mỗi sáng sớm đều bị gió biển đánh thức trong sự cô đơn.

Nhưng khi anh động đậy cánh tay thì lại bị thứ gì đó đang đè nặng hấp dẫn sự chú ý. Anh quay đầu và nhìn thấy khuôn mặt cô.

Lý Thanh Đàm sửng sốt hai giây, tưởng rằng mình vẫn còn trong giấc mơ nên lại nhắm mắt lần nữa. Anh lại kéo người đó vào lòng, muốn tiếp tục giấc mơ đẹp này.

“Ây da.” Người trong lòng đột nhiên lên tiếng nói: “Sắp bị em ôm ngộp chết rồi này.”

Lúc này Lý Thanh Đàm mới tỉnh tào hoàn toàn. Đây không phải là giấc mơ nhưng nó lại khiến người ta muốn chìm đắm vào hơn cả giấc mơ.

Anh cúi đầu, đối diện với ánh mắt bất mãn của Vân Nê. Cổ họng chợt thắt lại, cảm xúc khó kiềm chế chợt xông thẳng lên đầu làm mắt anh dần trở nên ươn ướt và đỏ hoe.

Sự bi thương của anh lây sang Vân Nê, trái tim cô cảm thấy đau nhói. Một buổi sáng vốn rất tốt đẹp lại bị quá khứ tối tăm bao trùm.

Vân Nê không nỡ nhìn tiếp nên xoay người đi. Cô dựa lưng vào lồng ngực anh, vừa nắm ngón tay anh vừa hỏi: “Mấy năm đó, em có từng mơ thấy chị không?”

“Có.” Lý Thanh Đàm ôm lấy cô từ phía sau, cúi đầu vùi mặt vào cần cổ cô. Hơi thở ấm áp của anh phả lên đó, lồng ngực phập phồng chậm rãi: “Rất nhiều lần.

Sự ẩm ướt nơi cần cổ làm trái tim Vân Nê đau xót khôn cùng. Cô cất giọng buồn bực đổi chủ đề, hỏi anh mơ thấy cái gì.

Lúc này Lý Thanh Đàm mới khựng lại, đầu hơi lui ra sau. Ngón tay anh từ từ vuốt ve cổ tay cô, giọng nói nghe hơi ngàn ngạt: “Giống như bây giờ vậy.”

Trong giấc mơ hai người ôm chặt nhau, nhưng khi tỉnh lại thì chỉ có một mình anh. Lặp đi lặp lại, vừa hưởng thụ niềm vui trong mơ, lại phải chịu đựng cảm giác đau như bị rút xương rút gân sau khi thức giấc.

Vân Nê trở người lại, đổi thành tư thế đối mặt với anh. Hai người nằm rất gần, trao nhau hơi ấm da thịt, hơi thở quấn quýt.

Cô ra sức ôm lấy anh, bàn tay vỗ nhẹ sau lưng anh, dường như muốn an ủi: “Em ở đây mà, bây giờ không phải giấc mơ đâu.”

Lý Thanh Đàm dần dần siết chặt cánh tay. Anh nhắm mắt rồi lại mở mắt ra, lặp đi lặp lại như thế mấy lần, nhiệt độ trong lòng vẫn chân thực như ban đầu.

Ngực anh phập phồng, cất giọng trầm trầm đáp “ừm” một tiếng.

Cuối cùng giấc mơ mất rồi lại tìm về được này cũng trở thành sự thật vào ngày xuân nơi đây.



Sau khi điều chỉnh cảm xúc, Vân Nê dậy rửa mặt. Lý Thanh Đàm không để cô làm mấy việc chăm sóc mình nên cô đành phải đi gọi hộ lý vào.

Rửa mặt xong, cô múc cháo rồi để trên bàn. Anh thay quần áo xong mới đi ra khỏi phòng, đuôi mắt vẫn còn hơi đỏ.

Vân Nê hỏi: “Tối hôm qua em chưa ăn tối, có muốn ăn gì khác không?”

“Không cần đâu, cháo là được rồi.” Lý Thanh Đàm không thấy đói lắm, chỉ ăn một chén cháo rồi thôi, không có ý định ăn tiếp. Vân Nê đành luộc hai quả trứng gà cho anh.

Ăn xong bữa sáng thì cũng sắp đến mười giờ. Hai người, một người ngồi, một người đứng trước cửa sổ sát đất phơi nắng. Vân Nê nhìn chằm chằm tóc anh, đột nhiên nói: “Chị cắt tóc giúp em nhé.”

Tóc anh vốn không được chăm sóc nhiều, bây giờ đã dài sắp che cả mắt. Lần trước được cô cắt thì Lý Thanh Đàm vẫn chưa tỉnh lại nên không hề biết tay nghề cùi mía của cô. Nhưng lúc này nhìn thấy cô hứng thú như vậy, anh không từ chối: “Được.”

Vân Nê lấy một cây kéo trong ngăn tủ ra rồi nhờ dì giúp việc tìm một cái áo phủ lên trước ngực anh. Trước khi đi kéo, Lý Thanh Đàm bỗng nhiên cầm cổ tay cô: “Đàn chị.”

“Hửm?”

“Chị từng cắt tóc cho người khác rồi à?”

“Dĩ nhiên rồi.” Vân Nê chột dạ tránh tầm mắt của anh: “Chị từng cắt rồi, em yên tâm đi.”

Lý Thanh Đàm không nói gì nữa mà nhờ dì giúp việc mang gương đến. Cô đi một đường kéo, sắc mặt anh cũng sa sầm đi một tẹo.

Đến khi cắt xong xuôi, anh buông gương xuống rồi cất giọng nói như từ bỏ việc đấu tranh: “Đàn chị.”

Vân Nê ậm ờ đáp: “Hả, sao vậy?”

“Người mà hồi trước chị từng cắt tóc cho ấy, sau đó người đó thật sự không cắt đứt quan hệ với chị sao?” Lý Thanh Đàm không hiểu tại sao mười phút trước mình còn tin tưởng cô có thể làm được nữa.

“Sao có thể chứ.”

Lý Thanh Đàm không tin: “Rốt cuộc là chị cắt tóc cho ai?”

“Em đó.”

“?”

Vân Nê không nhịn được cười: “Lúc trước ở Melbourne, chị từng cắt tóc cho em một lần. Nếu so với lần trước thì —-“ Cô đi đến trước mặt anh rồi quan sát cẩn thận một hồi mới nói: “Lần này trông đẹp hơn chút á.”

“….”

Một buổi sáng vui đùa ầm ĩ kết thúc. Hai giờ chiều nay Lý Thanh Đàm có một buổi phục hồi chức năng. Ăn bữa trưa xong, Vân Nê chuẩn bị ngủ một lúc, thế nên cô dặn dò anh: “Lát nữa em nhớ gọi chị dậy nha.”

Anh đang ngồi trên ghế sofa đọc sách, nghe vậy thì ngẩng đầu lên nói: “Chị cứ ngủ đi, có hộ lý đi theo em rồi.”

Cô dừng bước chân, cũng không cưỡng cầu: “Vậy tối nay em muốn ăn gì. Chiều dậy chị sẽ đi siêu thị với dì.”

“Em không ăn —-“

“Stop, dừng lại ngay.” Vân Nê chợt nhớ lại chuyện trước kia. Cô cầm cái gối tựa cạnh ghế sofa ném qua đó, nói với giọng giận dữ: “Chị không thể để cho em gọi món được.”

Anh cười một tiếng rồi khom người nhặt gối tựa rơi dưới đất lên, trước khi thả lên ghế sofa còn vỗ một cái, “Được rồi, chị mau đi ngủ đi.”

“Ừm.” 

Khi cửa phòng được đóng kín, Lý Thanh Đàm cụp mắt xuống, nụ cười trên mặt nhạt đi. Rồi sau đó là một sự yên tĩnh lâu dài.

Mãi đến lúc có người gõ cửa, anh mới hoàn hồn lại và thở dài thườn thượt, thấp giọng nói: “Mời vào.”

Hộ lý đẩy cửa ra đi vào, lấy chiếc xe lăn để một bên tới. Lý Thanh Đàm vén chăn trên đùi lên, để người khác đỡ mình ngồi lên xe lăn.

Mỗi buổi phục hồi chức năng sẽ kéo dài ba giờ. Đầu tiên phải học đứng cơ bản nhất, giống như lúc trẻ sơ sinh tập đi vậy, tập tễnh từng bước một. Quá trình ấy vừa dài dằng dẵng vừa khổ cực.

Cảm giác kéo căng do thần kinh mang đến và sự yếu ớt tê dại mỗi khi hai chân chạm đất khiến Lý Thanh Đàm cảm thấy khó nhọc. Mỗi một bước đi đều giống như đạp lên dao nhọn.

Lúc kết thúc thì cả người như mới chạy marathon xong vậy. Quần áo trên người như thể mới được vớt dưới nước lên, cơ thể cũng mệt mỏi vô cùng.

Đây đã là lần thứ hai nhưng anh vẫn như buổi đầu tiên, không nói nhiều mà chỉ im lặng luyện tập xong ba giờ. Sau đó được hộ lý đẩy về phòng bệnh.

Tiếng mở cửa hấp dẫn sự chú ý của Vân Nê. Cô vội đi ra khỏi phòng bếp, không hỏi gì, chỉ nói: “Bữa tối sắp xong rồi, em có muốn tắm trước không?”

“Được.” Lý Thanh Đàm trông không có tâm trạng mấy. Anh nhờ dì lấy quần áo giúp mình rồi được hộ lý đẩy vào phòng tắm.

Khi tiếng nước vang lên, Vân Nê mới xoay người đi vào phòng bếp. Dì giúp việc lại lẩm bẩm nói sắc mặt Lý Thanh Đàm có vẻ không tốt, định bụng ngày mai sẽ nấu ít canh gà cho anh bồi bổ.

Buổi tối Lý Minh Nguyệt cũng đến ăn cơm cùng. Ba người ngồi một chỗ, Lý Thanh Đàm lại là người đặt đũa xuống đầu tiên, cô ấy hỏi: “Em chỉ ăn như vậy thôi à?”

Sắc mặt anh trông rất uể oải, nói chuyện nghe cũng không có tí sức lực nào: “Không đói lắm, em thấy mệt.”

“Sao nghe như em bị bệnh vậy?” Lý Minh Nguyệt nói rồi đưa tay ra sờ lên trán anh, “Không nóng mà nhỉ. Có phải gần đây phục hồi chức năng quá mệt không?”

Anh mím môi dưới, nhíu mày nhẹ không để ai phát hiện ra, giọng nói trầm trầm: “Tạm được, em không sao, chỉ mệt thôi.”

Lý Thanh Đàm cứ nói mệt, nói buồn ngủ làm Lý Minh Nguyệt chẳng thể nói gì thêm nữa, đành bảo anh đi nghỉ ngơi trước. Sau đó lại thấp giọng hỏi Vân Nê: “Em ấy sao thế?”

“Không sao ạ, chỉ là mệt mỏi thôi.”

“Em cũng không chịu nói thật với chị à?” Lý Minh Nguyệt kinh ngạc nói: “Hai đứa không cãi nhau đấy chứ?”

Vân Nê cười nói: “Không có ạ. Có thể vì tối qua cậu ấy ngủ không ngon, cộng thêm hai ngày nay mới bắt đầu phục hồi chức năng nên quá mệt thôi.”

“Được rồi được rồi.” Lý Minh Nguyệt lười hỏi tiếp. Cơm nước xong thì nán lại một lúc rồi mới rời đi, trước khi đi còn hỏi: “Khi nào em về Lư Thành?”

“Ngày mốt ạ, trong trường học còn chút việc.”

“Được, đến lúc đó chị đến đưa em đi.” Lý Minh Nguyệt đi ra khỏi phòng bệnh. Nhưng nghĩ ngợi gì đó, thế là cô vòng lại đi đến văn phòng của bác sĩ chủ trị của Lý Thanh Đàm.



Bên trong phòng, Vân Nê rửa mặt và thay đồ ngủ. Khi mở cửa phòng của Lý Thanh Đàm ra thì thấy anh vẫn chưa ngủ, đang ngồi bên mép giường xem điện thoại.

“Không phải nói mệt à, tại sao chưa chịu ngủ.” Cô đi đến và chìa tay về phía anh: “Tịch thu.”

Lý Thanh Đàm vô cùng ngoan ngoãn. Anh thả điện thoại vào trong tay Vân Nê rồi tự động nhích sang chỗ trống bên cạnh: “Chị em về rồi à?”

“Đúng vậy, em chẳng ngồi nói chuyện với chị ấy gì cả.” Vân Nê để điện thoại lên bàn rồi tắt đèn, sau đó lần mò đi đến mép giường.

Lý Thanh Đàm cầm lấy tay cô nói: “Ở đây.”

Cô nằm vào trong chăn, áp lưng vào lồng ngực anh. Đồ dùng ở viện điều dưỡng đều có chung một mùi đó là hương bạc hà mát lạnh. Nhưng hơi thở mỗi người rất khác nhau. Dù dùng hương thơm giống nhau thì khi hòa lẫn cùng hơi thở của mỗi người, nó sẽ biến thành hai hương thơm khác biệt hoàn toàn.

Anh tựa như gió biển ướt át sau cơn mưa mùa hạ, còn cô thì giống đêm trăng yên tĩnh vừa ấm áp vừa mát mẻ.

Hai người yên lặng ôm nhau. Vân Nê chơi đùa với ngón tay của anh, tay cô lặng lẽ chạm vào mạch đập của anh, cảm nhận trái tim đang đập phập phồng của anh.

Bỗng nhiên cô nói: “Lý Thanh Đàm.”

Thật ra thì anh đã hơi buồn ngủ, không chỉ vì sự mỏi nhừ sau quá trình phục hồi chức năng lâu dài mà còn là hậu di chứng khi chức năng cơ thể vẫn chưa được khôi phục như trước.

Nghe thấy tiếng cô, Lý Thanh Đàm lập tức tỉnh táo lại. Anh cọ cằm vào đầu cô, hỏi: “Sao vậy?”

“Chị cắt tóc cho em trông rất xấu sao?”

Lý Thanh Đàm trầm mặc mấy giây, cuối cùng vẫn đưa ra một câu trả lời trái lương tâm: “Không có đâu.”

“Vậy tại sao vừa rồi trước khi đi, chị em còn hỏi là em cắt tóc ở đâu, bảo chị lần sau đừng đưa em đến đó nữa.”

“Chị ấy không có khiếu thẩm mỹ.”

“Trời ạ!” Cô cười nói: “Sao em không có chút nguyên tắc nào cả vậy.”

“Chị chính là nguyên tắc của em.”

Cô đổi tư thế nằm khác, đối mặt với cậu. Lý Thanh Đàm hơi buông lỏng cánh tay cô ra. Anh đặt tay lên bả vai cô, lòng bàn tay ấm áp.

Rèm cửa sổ trong phòng được kéo kín cản hết toàn bộ ánh sáng, ánh trăng chẳng thể rọi vào bên trong này.

Vân Nê tìm đến lòng bàn tay anh. Da anh rất mỏng, trong hai buổi phục hồi chức năng vừa rồi phải giữ cột để đi lại, phần da lòng bàn tay gần gốc các khớp ngón tay anh đã bị thương do ma sát nhiều.

Cô không dám đụng mạnh vào, chỉ bóp nhẹ từ đầu ngón tay cho đến hết ngón. Bóp xong một ngón lại đổi sang ngón khác, “Có phải phục hồi chức năng rất mệt không?”

“Vẫn ổn.” Hơi thở của anh rất ổn định, không có sự thay đổi nào trong cảm xúc.

“Lý Thanh Đàm.”

“Hửm?”

“Có phải em không muốn để chị nhìn thấy dáng vẻ của mình bây giờ không?”

Lần này anh trầm mặc rất lâu. Trong bóng tối, anh nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, giọng nói trầm trầm vang lên: “Hơi hơi.”

Từ bé anh đã rất kiêu ngạo, hiếm khi có thời khắc nào mất thể diện như vậy. Lòng tự ái bị phá hủy, vừa không muốn để cô nhìn thấy, cũng không nỡ để cô đi xa.

Anh cúi đầu vùi mặt vào tóc cô, giọng nói nghe có vẻ bất đắc dĩ: “Lúc phục hồi chức năng rất chật vật nên không muốn chị nhìn thấy.”

“Vậy biết phải làm sao bây giờ, chị đã nhìn thấy dáng vẻ còn bết bát hơn của em rồi.” Vân Nê vừa buồn cười vừa muốn khóc: “Hồi ở Melbourne, lúc em còn chưa tỉnh lại, chị có đến thăm em mấy lần. Khi ấy em chỉ nằm đó, không thể động đậy, cũng không thể nói chuyện. Chị từng cắt tóc, cắt móng tay giúp em. Còn giúp em lau cơ thể —–“

“Lau cái gì?” Anh đột nhiên cắt ngang lời cô.

“….”

“Hửm?” Lý Thanh Đàm nhấn mạnh, tay cũng theo đó nắm chặt tay cô hơn: “Đàn chị.”

Vân Nê “xuy” nhẹ một tiếng, giận vì anh luôn không nắm bắt trọng tâm. Cô rút tay ra, trở mình rồi bực bội nói: “Không biết, ngủ đây.”

Lý Thanh Đàm vẫn kiên quyết không từ bỏ, cúi đầu đến gần, gọi một tiếng dài bên tai cô: “Đàn chị.”

Cô im lặng.

“Thế chẳng phải là chị đã nhìn thấy hết của em từ sớm rồi sao?”

“….”

A!

Help me!

__

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.