Người dịch: dtbpkmte
- --------------------------------------------
Làm đội trưởng đội bóng rổ lớp 10, Cao Viễn cố gắng trấn an tinh thần đồng đội.
"Không có vấn đề gì, tất cả đều đã nằm trong dự liệu của chúng ta. Chúng ta chỉ cần tấn công! Tấn công, không ngừng tấn công!"
"Cố lên!"
Năm người cùng quát lên một tiếng. Cao Viễn dẫn bóng, bốn người còn lại thì chạy theo tiếp ứng. Bọn hắn hoàn toàn không để ý đến phòng thủ mà xông thẳng về phía rổ của lớp 18.
Năm người lớp 10 đều thuộc dạng cao to lực lưỡng, rất nhanh chóng đột phá được phòng tuyến của lớp 18.
Cao Viễn dẫn bóng tới đường ném bóng, thân thể đột nhiên nhảy lên thật cao, quả bóng rời tay, bay thẳng về phía rổ.
Cao Viễn cảm giác rất tốt, hắn dám khẳng định, quả này chắc chắn sẽ vào rổ.
Không chỉ có Cao Viễn, mọi người đang xem trận đấu lúc này cũng cho là quả này chắc chắn sẽ vào rổ
Bởi vì, dựa theo quỹ đạo của quả bóng, nó chắc chắn sẽ bay vào rổ, trừ khi đó là quả bóng bay.
Mấy người Lâm Hổ tựa như đã buông tha, không có chút ý định muốn cản bóng lại.
Nhưng đúng lúc này!
Một bóng người từ trên sân nhảy lên thật cao.
Khối lượng quả bóng 600.24 gam, sức gió 1.41 mét/giây, tốc độ 3.11 mét/giây, phương trình quỹ đạo của quả bóng y=2.54x^ 2+0.21x+ 6.58, xác suất trúng mục tiêu 100%... (1)
Muốn phá bóng cần nhảy lên độ cao 2.04 mét, nhảy về phía tây bắc 11.25 độ, khoảng cách 2.11 mét…
Cao Viễn chỉ cảm thấy một bóng người ở bên cạnh mình nhảy lên thật cao, ánh mặt trời ấm áp bị che hết lại, chỉ còn bóng tối âm u.
Bàn tay Trình Dạ giống như đã biết trước vị trí quả bóng sẽ bay đến, quả bóng vừa vặn chạm vào đầu ngón tay hắn.
Phanh — phanh —
Quỹ đạo quả bóng bị Trình Dạ làm lệch, tự nhiên không thể nào vào rổ được nữa.
Quả bóng như không cam lòng, cố đụng vào khung rổ một cái rồi rơi thẳng xuống đất.
Làm sao có thể?!
Vốn đang tràn đầy lòng tin lại bị dội cho một gáo nước lạnh, có thể tưởng tượng được tâm tình Cao Viễn đang như thế nào. Tâm lý khó chịu như nuốt phải con ruồi vậy.
Là Trình Dạ ngăn bóng của ta lại? Trùng hợp, lần này tuyệt đối là trùng hợp. Kỹ thuật phòng thủ của Trình Dạ, chắc chắn không thể mạnh như vậy.
20 giây sau, Cao Viễn chạy đến một vị trí cách rổ của lớp 18 chưa đầy 2 mét.
Hưu ——
Cao Viễn lần này hoàn toàn tự tin.
Khoảng cách gần như thế này mà ta ném không trúng nữa thì có mà ăn c…
Ầm!
Cao Viễn còn chưa dứt lời, chỉ thấy một bàn tay hiện lên, dùng một loại góc độ quỷ dị đập vào quả bóng đang xoay tròn trên không trung, sau đó quả bóng như xì hơi bay xuống đất.
Mà chủ nhân bàn tay này, chính là Trình Dạ.
Excuse me! Vừa rồi xảy ra cái gì!
Cao Viễn hoàn toàn mộng ép.
Bóng đang bay thật tốt trên không trung, tại sao lại bị đập xuống? Vậy chẳng phải 2 điểm của ta cũng mất...
Tại sao Trình Dạ có thể thoải mái nhẹ nhàng làm bóng dừng lại, thật ra thì rất đơn giản. Quả bóng lúc đang bay với quỹ đạo parabol trên không trung, thật ra cũng đang xoay tròn. Bóng có thể xoáy ít, nhưng mà vẫn là có xoáy. Mà cách của Trình Dạ chính là lấy sống bàn tay tác dụng một lực ngược lại hướng xoáy của quả bóng. Chỉ cần có thể khống chế tốt cái lực này, là có thể triệt tiêu lực xoáy của bóng, bóng tự nhiên sẽ dừng lại.
Tiếng còi của trọng tài vang lên, trận đấu tiếp tục.
Nhìn tỷ số hiện tại, lớp 18 đang dẫn trước lớp 10 6:0. Nhưng khán giả đang xem cũng không cho rằng lớp 10 sẽ thua.
Lớp 18 chẳng qua chỉ có một mình Trình Dạ là mạnh. Còn phía lớp 10, mỗi một thành viên đều có thực lực tự đảm đương một phía. Thực lực cá nhân không bằng Trình Dạ, nhưng thực lực tổng hợp lại cao.
Đang lúc mọi người tưởng tượng trận chung kết này sẽ là một trận long tranh hổ đấu...
"Tốc độ bóng 4.58 mét/giây, phương trình quỹ đạo y= 2.84x^ 2+1.21x+ 6.56, thời gian đến mục tiêu 1.57 giây…"
"Muốn ngăn cản cần nhảy 2.14 mét, hướng đông nam 57.24 độ, dùng sức 10.35 N…"
Một âm thanh làm tan nát cõi lòng các cầu thủ lớp 10 vang lên, Trình Dạ lần nữa ngăn bóng của lớp 10 trên không trung.
Năm người lớp 10, bao gồm Cao Viễn, dùng ánh mắt như nhìn quái vật nhìn Trình Dạ.
Nửa trận đã qua…
Tỷ số nửa trận đầu hiện giờ đã là 54:0!
Đúng, không sai chút nào! Chính là 54: 0! Mà 0 điểm chính là lớp 10.
Trong nửa trận đầu này, lớp 10 bọn hắn ném ra tổng cộng khoảng 30-40 quả. Nhưng mà như thể Trình Dạ là cái rãnh trời vậy, sừng sững chắn trước khung rổ lớp 18. Nếu muốn ném vào, thì nhất định phải vượt qua cái này rãnh trời Trình Dạ.
Cũng không phải nói Trình Dạ ngăn lại toàn bộ pha ném bóng của bọn hắn. Mà là Trình Dạ không cản bóng ném không trúng, nhưng cứ quả nào sắp trúng thì hắn nhảy lên cản!
Cái này cũng thật xấu hổ!
"Cao Viễn đồng học, ngươi có nghe qua cái gì gọi là thua trắng chưa?" Trình Dạ mang theo nụ cười hiền lành, đứng trước mặt Cao Viễn nói.
Xoay người, tiêu sái rời đi.
Cao Viễn ánh mắt trống rỗng nhìn tỷ số nhức mắt 54: 0, dần dần hối hận vì sao mình lại dẫn tới gia hỏa yêu nghiệt Trình Dạ này.
Lúc này hắn cũng có cùng suy nghĩ với đông đảo những đồng học đã giao thủ với Trình Dạ: Ngươi cũng đã có thực lực solo Boss, lại còn ở khu tân thủ chúng ta ngược đãi chúng ta làm gì.
"Oa Mục Lãnh, nhìn thế trận hẳn là chúng ta sẽ thắng đi!"
Hơn nửa trận đã qua, tỷ số vẫn đang ở 54:0. Lớp 18 đang dẫn trước với một ưu thế không thể bị lật kèo. Tô Tiểu Tiểu ngước gương mặt đỏ bừng hưng phấn nói.
"Ừm." Mục Lãnh nhàn nhạt gật đầu một cái, "Nhìn tỷ số như vậy, nếu không có gì ngoài ý muốn, hẳn là chúng ta sẽ thắng."
"Mục Lãnh, vậy chúng ta nhanh đi chuẩn bị một chút đi. "
"Hả? Chuẩn bị cái gì?"
"Đương nhiên là chuẩn bị ngăn Trình Dạ lại lần nữa... Nói không chừng, ngày mai lại có thể được đi ăn lẩu một bữa." Tô Tiểu Tiểu không ngừng nuốt nước miếng.
"Ôi ôi." Mục Lãnh nghiêng đầu, "Nếu vậy ngươi đi đi, ta sẽ không đi."
"Đi đi, phải đi chứ. Chúng ta lần này lại bắt Trình Dạ đoán màu sắc quần lót ngươi, đoán không đúng, hắn phải mời chúng ta ăn cơm!"
"TÔ! TIỂU! TIỂU!"
……………………….
Trên sân bóng.
Năm người Cao Viễn thể xác cùng tinh thần đều mệt mỏi, lần nữa họp lại.
Một người bất đắc dĩ than thở, "Viễn ca, hay chúng ta nhận thua luôn đi."
Một người khác cũng phụ họa, "Đúng đấy, Viễn ca, tiểu tử lớp 18 kia thật sự là quá biến thái. Có hắn ở đó, chúng ta căn bản không có khả năng thắng!"
Người thứ ba vừa định mở miệng nói chuyện, lại bị Cao Viễn hung hăng trừng mắt, hậm hực nuốt trở về.
Cao Viễn cắn răng nghiến lợi, nhấn từng chữ nói, "Ta biết, trận đấu này, chúng ta căn bản là không có hi vọng thắng! Nhưng mà chúng ta ít nhất cũng phải ghi được một điểm chứ! Bây giờ chúng ta còn chưa ném được một quả nào vào! Quanh sân còn có nhiều người đang nhìn như vậy nữa! Nếu chúng ta thua trắng, về sau còn gặp người thế nào?"
Bị thua trắng trong bóng rổ, dù Cao Viễn đã xem qua mấy trăm trận, cũng chưa từng thấy qua.
Theo lý mà nói, coi như thực lực hai bên cách biệt lớn hơn nữa, thậm chí là nếu lớp 10 bọn họ đánh với đội hình All-Star của NBA, cũng không đến mức thua trắng!
Nhưng bây giờ, loại tình huống không tưởng này lại xảy ra với bọn họ.
Đây chính là sỉ nhục cả đời.
"Nhớ, bất kể dùng cách gì, cũng phải ghi được một điểm!"
Tiếng còi tiếp tục trận đấu vang lên, Cao Viễn vẫn một mực kiên trì với tín niệm này.
Nhưng mà kết quả…
*Chú thích:
(1): tôi thấy cái phương trình quỹ đạo này nó sai sai anh em ạ…thế này thì là parabol hướng lên trên (U) ah:v