Vẫn Mơ Về Em

Chương 67: Anh chỉ muốn yêu em




Tôi nhớ ra mấy hôm trước gọi điện về nhà nói chuyện với bố, ông còn hỏi tôi: “Nhã Nhã, con định quay về chưa?”. Nghĩ đến đây tôi mới yên tâm. Bố không phải ngồi tù.

Tôi hỏi: “Nhưng bố tôi làm như vậy có khác gì tự thú đâu? Sao có thể thoát khỏi tù tội đây?”

Chuyện bố tôi làm thâm hụt công quỹ có thể phải đi tù vốn là cái thóp Trình Viễn Thiên sử dụng để uy hiếp tôi. Tôi vẫn luôn sợ một ngày cái kim trong bọc sẽ lòi ra, bố tôi sẽ phải vào nhà lao ăn cơm tù. Nhưng thế nào khi mà mọi chuyện đã vở lỡ ra, bố tôi vẫn bình an vô sự được?

Trình Viễn Thiên nói: “Bởi vì sau đó bố cô đã lập công chuộc tội, tự thú và giao nộp tài liệu, hơn nữa tuy số tiền tham ô của bố cô không nhỏ nhưng anh ta đã kịp thời bù trả đầy đủ, lại xét thấy ý thức làm việc từ trước đến nay hết sức tận tụy, chỉ hồ đồ bị kẻ khác dụ dỗ vi phạm một lần đó, nên chỉ bị tuyên án một năm và còn được hưởng án treo, không phải ngồi tù. Bố cô nói dù sao cũng không phải chịu cảnh tù tội nên những chuyện này không cần nói cho cô biết, nói rồi cô phải bận tâm lo lắng.”

Nghe ông ta nói tôi không khỏi thầm nghĩ, chẳng lẽ chỉ đến lúc bố thực sự vào tù, tôi mới được sáng tỏ mọi chuyện ư?

Tôi lẩm bẩm: “Thảo nào bỗng nhiên bố xin về hưu sớm”. Đột nhiên tôi nghĩ ra một chuyện, ngẩng đầu nhìn Trình Viễn Thiên, hỏi ông ta: “Tại sao bố tôi lại chủ động đi đầu thú và giao nộp tài liêu? Bố tôi quen biết ông ư?”

Trình Viễn Thiên thở dài: “Tất cả những gì bố cô làm đều là vì cô. Ông ấy làm như vậy với mong muốn tôi có thể đồng ý cho cô và Ninh Hiên đến với nhau, cho hai người một lối thoát!”

Ông ta lại thở dài nói tiếp: “Thời gian tôi ở trong đó, Ninh Hiên cũng như cô vậy, không có người yêu bên cạnh, nó rất đau khổ, rất buồn bã. Bây giờ tôi đã được thả, đã đến lúc tôi phải làm gì đó cho con trai mình.”

Nghe ông ta nhắc đến Ninh Hiên, trước mắt tôi lại rưng rưng một màn sương mù. Tôi hoang mang hỏi ông ta: “Ninh Hiên…anh ấy sống tốt chứ?”

Trình Viễn Thiên lắc đầu: “Không tốt, rất không tốt.” Ông ta nói: “Tình hình của nó rất tồi tệ. Tôi đang rất hối hận.”

Tim tôi thắt lại.

Ninh Hiên sống không vui! Chuyện này đối với tôi rõ ràng là nỗi đau đớn giày vò khủng khiếp như đang bị cắt từng khúc ruột.

Tôi thà một mình hứng chịu hết mọi nỗi buồn, chỉ mong Ninh Hiên được hạnh phúc.

Tôi vẫn nhớ lời mình từng nói: Nếu trong hai người, tôi và Ninh Hiên, còn một người vẫn giữ được vui vẻ và hạnh phúc thì tôi hy vọng sẽ người đó là Ninh Hiên.

Bởi khi đã yêu một người bằng cả trái tim, ta sẽ luôn hy vọng người đó luôn vui vẻ hạnh phúc hơn vả bản thân mình.

Trình Viễn Thiên nói với tôi: “Thật ra năm đó thấy Ninh Hiên yêu cô như vậy tôi cũng đã định tác thành cho hai đứa. Nhưng về sau cô ở thành phố B, Ninh Hiên đến đấy tìm cô, rồi cầu hôn cô trước mặt bàn dân thiên hạ, tôi lại nhận được bưu kiện nặc danh từ kẻ nhận là người ái mộ Ninh Hiên. Cô ta đe dọa nếu tôi không tách cô và Ninh Hiên ra, cô ta sẽ tung những bức ảnh đó cho cả thế giới biết. Vì tương lai của con trai tôi nên tôi đành điện cho cô, lại lấy chuyện bố cô ra để uy hiếp. Sau đó chính tôi cũng gặp nạn, ban đầu tôi nghĩ nếu đã như vậy thì thôi, không cần ngăn cấm cô và Ninh Hiên đến với nhau nữa. Tôi đã tới đoạn gần đất xa trời, lại phải chịu cảnh tù tội, hà tất khổ sở đi làm hòn đá cứng đầu cản đường hai đứa?”

Trình Viễn Thiên nói: “Thực ra khi đó tôi đã muốn tác thành chuyện của hai đứa rồi. Nhưng khi tôi vừa xuất viện và bị kết án ba năm tù, thư ký Đường liền cho biết người đó lại gửi đến một bưu kiện nữa. Thư ký Đường là người biết rõ mọi chuyện, người đó lại một lần nữa uy hiếp tôi, nếu tôi không lập tức cắt đứt hoàn toàn quan hệ giữa cô và Ninh Hiên, cô ta sẽ công bố những bức ảnh đó.”

“Khi đó tôi nghĩ, Ninh Hiên có ông bố phạm pháp đi tù đã đủ ô uế danh tiếng lắm rồi, trong lúc đó mà những bức ảnh đó được công bố nữa thì khác nào họa này chưa xong nạn kia đã tới, tình hình đã tồi tệ sẽ lại càng tồi tệ hơn. Vì thế tôi quyết định đành phải tiếp tục nhẫn tâm chia cắt hai đứa! Tôi không thể ngồi nhìn con trai vừa phải bận tâm về ông bố thân bại danh liệt này, vừa chính mình cũng thân bại danh liệt.”

“Trên đời này con người chính là loại thích tát nước theo mưa nhất. Giả sử những bức ảnh đó được công bố khi chưa có chuyện gì xảy ra, hay sau khi người ta đã lãng quên chuyện bê bối của tôi rồi, thì nó mới có cơ hội làm lại từ đầu. Nhưng nếu nhắm đúng lúc bố nó vừa dính vào vòng lao lý mà công bố những bức ảnh đó, tôi nghĩ cả đời này nó đừng hòng đứng dậy được nữa.”

Tôi hoàn toàn tán đồng những điều Trình Viễn Thiên vừa nói. Con người đích thị là giống loài thích vùi dập nhau nhất.

Thì ra trước khi đi tù Trình Viễn Thiên lại nhận được bưu kiện của Trác Hạo một lần nữa.

Lần trước Trác Hạo đã nói anh ta làm một điều có lỗi nữa với tôi, có lẽ điều anh ta muốn nhắc đến chính là chuyện này.

Trình Viễn Thiên cho tôi biết thêm: “Sau khi cô đi, Ninh Hiên không thiết ăn uống gì. Nó điên cuồng lao vào công việc. Mỗi khi thiết kế, việc đầu tiên nó phải làm là lôi ảnh của cô ra ngắm, tiếp theo là tự chuốc mình say mèm mới thôi. Tôi không hiểu gì về lĩnh vực thiết kế đồ trang sức nhưng thư ký Đương cho tôi biết hai năm nay người ta nhận xét các thiết kế của Ninh Hiên như thế này: một vẻ đẹp bi thương, tuyệt vọng khiến cả thế giới phải chấn động, thán phục.”

Nghe tin Ninh Hiên tự đày đọa bản thân, nước mắt tôi cứ thế tuôn trào. Tôi hỏi: “Dạ dày của anh ấy thế nào rồi ạ?” Trước kia dạ dày của hắn đã có vấn đề, hai năm nay lại chìm ngập trong rượu chè thế này không biết đã biến chuyển ra sao rồi.

Trình Viễn Thiên thở dài liên tục: “Nó đã chảy máu dạ dày hai lần rồi. Bác sĩ nói nếu cứ tiếp tục tình trạng này thì e rằng sẽ khó mà giữ được tính mạng.”

Nghe tin Ninh Hiên bị chảy máu dạ dày hai lần, tôi nghẹn ngào không sao nói thành lời. Tại sao người phải chịu những đau đớn này lại không phải là tôi!

Trình Viễn Thiên nói: “Tôi đã sống đến ngần này tuổi rồi, những chuyện thăng trầm lên xuống, mưa tó sóng lớn, tất cả đều đã nếm trải qua. Giờ đây tôi không mong muốn gì hơn ngoài con trai tôi có thể có một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc. Sau khi ra tù, tôi và Ninh Hiên đã ngồi nói chuyện nghiêm túc với nhau một lần. Tôi cho Ninh Hiên xem những bức ảnh đó. Tôi đã hỏi nếu có một ngày những bức ảnh này bị phát tán rộng rãi thì nó có sợ không? Nó nói thực ra hai năm trước đã biết về những bức ảnh này. Nó nói dù có thân bại danh liệt hay không cũng không quan tâm, cả đời này nó chỉ mong được ở bên cô! Tô Nhã, tôi cũng hỏi cô một câu, nếu những bức ảnh đó bị công khai, cô có chịu đựng nổi không? Nếu cô muốn đến với Ninh Hiên thì phải chuẩn bị sẵn tinh thần cho chuyện này. Giả sử có một ngày những bức ảnh đó bị công bố ra ngoài, cô phải có đủ nghị lực để đương đầu và chấp nhận chúng! Tô Nhã, tôi hỏi lại cô một lần nữa, cô có chấp nhận được không?”

Tôi tự tin nhìn thẳng vào Trình Viễn Thiên, dõng dạc nói với ông ta: “Tôi chấp nhận được!”

Ninh Hiên có thể, tôi cũng có thể! Ninh Hiên nói cả đời này chỉ muốn được ở bên tôi, tôi cũng thế!

Tôi không nói cho Trình Viễn Thiên biết ông ta sẽ không còn phải nhận bưu kiện nặc danh nữa, và những bức ảnh đó sẽ không bao giờ được công bố. Tôi không muốn ông ta biết từ đầu đến cuối người gây ra những chuyện này không phải là ai đó ngưỡng mộ Ninh Hiên, mà là Trác Hạo.

Tôi lại nhớ tới câu thoại cũ rích nhưng lại đầy tính Phật, vẫn hay thấy trông phim truyền hình:

Chuyện đã qua thì để nó qua đi.

Nếu ông trời vẫn cho tôi một cơ hội được nắm đôi tay Ninh Hiên một lần nữa, nếu tôi có thể một lần nữa được hưởng thứ hạnh phúc mỹ mãn được ở bên người mình thương yêu, nếu được như vậy thì còn có đều gì là không thể bỏ qua và không thể tha thứ!

Trình Viễn Thiên, có lẽ từ giờ phút này tôi nên gọi là bác Trình, nói với tôi: “Vốn dĩ Ninh Hiên muốn tự mình đến đây đón cháu về nhưng nó lại lên cơn đau dạ dày, bây giờ đang phải nằm viện. Trước khi cấp cứu nó đã ngất lên ngất xuống hai lần nhưng vẫn cứ đòi đi bằng được. Sau đó nếu không nhờ bác sĩ cưỡng chế tiêm cho nó liều thuốc mê để ta nhân cơ hội một mình đến đây thì chắc giờ này vẫn không dứt được nó ra mất!”

Nói đến đây ông bật cười ha hả. Tôi cũng cười theo. Nhưng dù là đang cười, trong khóe mắt cả hai đều đã bắt đầu ngân ngấn nước.

Bác Trình đưa tay lên dụi mắt, nói với tôi: “Cháu quay về thành phố A cùng ta nhé!”

Tôi gật đầu, những giọt nước mắt hạnh phúc cũng tuôn rơi.

Tôi và bố Ninh Hiên cùng quay trở về thành phố A.

Khi tôi đẩy cửa phòng bệnh, Ninh Hiên đang ngồi trước cửa sổ nhìn ra ngoài. Nghe thấy tiếng động, hắn lập tức quay lại.

Tôi đứng trước cửa, hơi lúng túng cười với hắn. Tôi nói: “Hi, Ninh Hiên!”

Hắn nhìn tôi, cũng cười, hai tròng mắt đỏ hoe. Hắn nói: “Hi, Tô Nhã!”

Tôi bước tới chỗ hắn, khẽ nói: “Lâu rồi không gặp!”

Hắn đứng lên chờ tôi lại gần, khẽ đáp: “Lâu rồi không gặp!”

Tôi đến trước hắn, đưa tay chạm lên má hắn, nhìn vào mắt hắn, họng tôi bỗng cứng nghẹn. Tôi nói: “Ninh Hiên, em có một câu muốn nói với anh!”

Hắn cũng đưa tay lên vuốt ve má tôi. Giọng nói tuy không khác thường nhưng yết hầu hắn rõ ràng đang lên xuống rất gấp gáp. Hắn nói: “Tô Nhã, anh cũng có một câu muốn nói với em!”

Tôi cười với hắn, nụ cười làm nước mắt trào ra khỏi khóe mắt: “Em muốn nói trước!”

Hắn lấy tay lau những giọt nước mắt trên mặt tôi, cười rạng rỡ gật đầu.

Tôi nói: “Ninh Hiên, em sẽ không bao giờ rời xa anh nữa đâu!”

Hắn dồn sức ôm tôi thật chặt, thật cẩn trọng và cũng thật dữ dội.

Tôi rúc mặt vào ngực hắn hỏi: “Thế câu của anh là gì?”

Hắn nói: “Tô Nhã, em biết rồi đấy, đời này anh chẳng cầu mong điều gì, anh chỉ được muốn yêu em thôi.”

Ninh Hiên nói: “Tô Nhã em biết không, những ngày không có em, anh chỉ muốn chuốc mình say khướt. Say rồi vừa ngẩng đầu vừa cười hỏi trời: ông Trời ơi, tôi chỉ muốn được yêu cô ấy thôi. Nhưng tại sao? Tại sao ông không tác thành cho chúng tôi?”

Ninh Hiên nói: “Tô Nhã em biết không, anh nhất định phải uống say. Khi say anh sẽ có cảm giác đang được ở cạnh bên em.”

Ninh Hiên nói: “Tô Nhã em biết không, em đã cắm rễ trong trái tim anh lâu lắm rồi, nhổ thế nào cũng không được, càng nhổ lại càng bám sâu hơn, vào tận trong xương thịt!”

Ninh Hiên nói: “Tô nhã, thật đấy, cả đời này anh không cầu mong điều gì cả, anh chỉ muốn được yêu em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.