Vẫn Mơ Về Em

Chương 14: Rung động rồi đau lòng




Nước măt chỉ là thứ một khi đã chảy ra thì không thể thu lại được. Tối hôm qua về đến nhà, trốn trong chăn, tôi đã khóc sướt mướt tới gần nửa đêm. Sáng nay dậy soi gương mà giật mình suýt ngất trước hai con mắt sưng vù như hai trái đào nhỏ bị phun thuốc kích thích tăng trưởng!

Vì thế, để tránh bị mẹ trông thấy lại hỏi này hỏi nọ, tôi phải bỏ bữa sáng, chuồn vội ra khỏi nhà, trên đường đến trường mua tạm mấy cái quẩy để nhét vào dạ dày.

Sau đó tôi bắt đầu nhớ lại chuyện hôm qua.

Sau đó tôi không khỏi thở dài nặng nề: Tô Nhã ơi là Tô Nhã, cuộc đời này thật lắt léo, kịch tính hệt phim truyền hình!

Sao lại có thể trùng hợp đến thế được, bất kể đi đến đâu tôi đều có thể gặp Ninh Hiên.

Nhất định tối qua hắn nghĩ tôi và Trác Hạo đã làm những chuyện động môi động lưỡi trong xe ô tô, nếu không đã chẳng quay lưng bỏ đi tuyệt vọng như thế.

Hôm qua tôi đã làm Trác Hạo ức đến nỗi muốn tự vẫn, từ đầu chí cuối tôi kiên quyết không nói câu nào. Mắt vẫn đẫm nước, tôi xuống xe, lên nhà, đi thẳng vào phòng mình. Bên tai vẫn văng vẳng tiếng chói tai do bánh xe của Trác Hạo cọ xát với mặt đường tạo ra, âm thanh như gào thét thể hiện cơn giận dữ tột độ của anh ta. Nghĩ lại, anh ta đã làm tôi đau lòng, bây giờ tôi làm anh ta nổi giận cũng là rất công bằng thôi, coi như mình được hả giận, không cần phải áy náy gì hết.

May là tối qua bố mẹ đi dự đám cưới, không có ở nhà nên cái trò khóc lóc đáng ghét đó của tôi mới không bị phát giác.

Đứng bên ngoài lớp học, tôi thầm nhủ đi nhủ lại vô số lần: “Tôi không hồi hộp, tôi không quan tâm, tôi không sao hết!” Tiếng chuông vào lớp vừa vang lên, tôi hít một hơi thật sâu, vặn cái nắm cửa mát lạnh như kem, đẩy cửa bước vào.

Sau đó, tôi ngẩn người, sững sờ.

Trong phòng học ngột ngạt rối ren, loạn xị bát nháo, đám tiểu quỷ trò chuyện trò ầm ũ, cười đùa nghiêng ngả!

Chỗ ngồi của Ninh Hiên trống không. Hắn trốn học. Tim tôi khẽ thắt lại.

Tôi đứng trên bục giảng nói: “Cả lớp trật tự, vào học rồi!”

Nhưng, không ai để ý đến lời tôi nói, chúng ngồi bên dưới, muốn gì làm đó, tình hình dường như chẳng có gì khác biệt so với lần đầu tiên tôi lên lớp.

Dạo gần đây đã quen với chuyện đàn tinh tinh này ngoan ngoãn nghe giảng, bây giờ chúng lại nổi loạn ngay trước mắt thế này, thật sự tôi không biết phải xoay sở ra sao, chỉ muốn đập đầu vào tường cho xong.

Tôi cũng mập mờ hiểu ra lý do đám nam sinh trở lại thói cũ, tám chín phần là do chúng cho rằng tôi đang đùa giỡn với tình cảm của đại ca Ninh Hiên của chúng.

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, nhắc nhở thêm lần nữa: “Cả lớp trật tự được không? Chúng ta bắt đầu học thôi!”

Bên dưới, chúng vẫn tiếp tục việc tôi tôi làm, nói chuyện, cười đùa, hát hò rồi thì ngủ gật; ung dung thoải mái như tôi chẳng hề có mặt, khiến tôi tự cảm thấy hình như vừa rồi mình đâu có nói được gì mà chỉ là lén xả hơi thôi.

Tôi biết chúng đang muốn chống đối tôi, cố tình làm tôi bẽ mặt đây mà. Tôi lại hỏi: “Làm thế nào các em mới trật tự được đây?”

Đúng là một câu hỏi ngớ ngẩn. Dù gì tôi cũng là cô giáo, vậy mà lại bị bọn học sinh ép đến được đường phải thương lượng với chúng thế này. Trong trường học, lời nói của giáo viên là mệnh lệnh, học sinh chỉ có phục tùng theo thôi. Ấy vậy mà tôi lại bồng bột thương lượng điều kiện với học sinh. Bây giờ tôi mới nhận ra Ninh Hiên đã từng nói một câu rất đúng: “Số tuổi của chị không biết đi đâu hết cả rồi!”

Một cậu học sinh đáp lại tôi: “Thưa cô, không phải chúng em không muốn trật tự, nhưng bọn em gặp phải một chuyện bất công, bọn em tức lắm, bực mình vô cùng nên không thể im được cô ạ!”

Tôi đoán chắc giờ mặt mình đã tái mét.

Cậu học sinh đó lại tiếp tục: “Cô Tô ơi, cô giúp chúng em phân xử xem, đại ca của chúng em đẹp trai ngời ngời là vậy, tài năng xuất chúng là thế, tìm bạn gái xinh đẹp kiểu gì chẳng có? Thế mà đại ca cứ chết mệt một bà chị, ngày ngày nhớ nhung, cất giấu như của báu. Cuối cùng bà chị này thật chẳng ra gì, lại có người yêu rồi! Ôi, chuyện này làm đại ca bọn em đau lắm! Cô Tô ơi, chị gái này có phải đang đùa giỡn với tình cảm của người ta không, có đáng làm như vậy không?”

Tôi đứng trên bục giảng, toàn thân lạnh cóng, răng va vào nhau lập cập, gượng gạo nói cả lớp tự học rồi quay người chạy ngay ra khỏi lớp. Vừa ra đến hành lang, nước mắt đã vỡ oà. Tôi cảm thấy mình không còn mặt mũi nhìn ai nữa. Bị đám tiểu yêu ngồi bên dưới híp mắt chỉ trích đùa cợt, lại chỉ biết cấm khẩu chống đỡ, lúc ấy tôi chỉ mong mặt đất nứt ra cái khe nào thật rộng rồi nuốt chửng luôn tôi vào cho xong.

Chúng dám trắng trợn chỉ trích tôi như vậy, còn tôi lại thiếu tự tin chạy biến ra khỏi lớp mặc chúng tự học, không biết những học sinh khác trong lớp sẽ nghĩ sao. Nhưng mặc chúng nghĩ gì thì nghĩ, dù sao tôi cũng không lo nổi nữa rồi.

Tôi tự gặm nhấm nỗi khốn khổ trong nhà vệ sinh được một lúc. Đến khi ra soi gương mới phát hiện mắt mình không còn sưng to như hái trái đào nữa, mà đã biến thành hai quả dưa hấu rồi. Không biết tôi trở nên yếu đuối thế này từ bao giờ nữa.

Hay có thể nói, có phải một khi người ta đã rung động rồi thì sẽ rất dễ đau lòng?

Có lẽ những gì mẹ nói về tôi là đúng, tôi lúc nào cũng cho rằng mình kiên cường dũng cảm nhưng kỳ thực lại là điển hình của kẻ miệng hùm gan thỏ, nói rõ hơn thì bên ngoài xơ mướp bên trong lại càng mục nát; gặp kẻ yếu thì hung hăng càn quấy, gặp kẻ mạnh thì co vòi lại ngay. Một câu để tổng kết là cứ tự tỏ ra nguy hiểm.

Ôi trời! Thì ra tôi vốn là một đứa ăn hại như vậy đấy!

Thế là cũng mắt nhắm mắt mở qua được ba ngày. Đám nam sinh vẫn ồn ào như thường, nhưng tôi đã luyện được thần công tê liệt, chúng ồn ào cứ việc ồn, tôi giảng bài cứ việc giảng. Một tiết học nói ngắn chẳng ngắn, nhưng nói dài cũng không phải là dài, mơ mơ màng màng thế nào rồi cũng hết giờ. Đến ngày thứ tư, Ninh Hiên xuất hiện.

Vốn dĩ tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần đâu vào đấy cho sự xuất hiện này, định tiếp tục phát huy thần công tê liệt đến cùng. Nhưng lại có chuyện bất ngờ xảy ra, bên dưới không đứa nào làm loạn nữa.

Hoá ra chỉ cần có Ninh Hiên là thế giới lại yên bình. Có phải chính hắn mới là sự lựa chọn tốt nhất để luyện Như lai thần chưởng bảo vệ hoà bình thế giới?

Trong cả tiết học hắn không nhìn tôi lấy một lần. Lòng tôi lúc thấy thoải mái, lúc lại xót xa, đôi lúc còn có chút mâu thuẫn.

Lại một tiết học nữa trôi qua, tôi thu dọn xong sách vở giáo án ra khỏi lớp học thì bỗng thấy Ninh Hiên đi sượt qua mình.

Vai hắn dường như suýt chạm vào tôi nhưng ánh mắt vẫn chẳng hề dừng lại dù trong khoảnh khắc. Hắn vội vàng rảo bước, cứ thế đi qua tôi.

Đến khi tôi ra ngoài cửa lớp, mới bắt gặp hắn đang đứng bên cạnh Điền Uyển Nhi. Điền Uyển Nhi đang ngẩng đầu nhìn hắn, hai má ửng hồng cười duyên dáng, trông có vẻ hơi thẹn thùng, nhưng ánh mắt thì không sao che giấu được niềm vui sướng.

Tôi không nhìn thấy mặt Ninh Hiên nhưng có thể nghe thấy tiếng hắn cười nhẹ. Trong tiếng cười ấy, lần này đến lượt tôi lướt qua hắn, không thèm liếc nhìn.

Thì ra, đàn ông con trai khổ sở vì tình, đau đớn thật đấy nhưng quên cũng nhanh lắm.

Mấy hôm nay trong trường đang bắt đầu đồn đại chuyện Ninh Hiên và Điền Uyển Nhi yêu nhau.

Đến các thầy cô ngồi trong văn phòng lúc rảnh rồi cũng bàn ra tán vào mấy câu. Đa số đều bảo hai đứa tuổi tác ngang nhau, nói là thanh mai trúc mã cũng hơi gượng nhưng trai tài gái sắc thì không sai chút nào. Nói chung đôi này rất xứng đôi, ít nhất nhìn chúng đứng cạnh nhau cũng thấy thoả mắt.

Tôi thấy thật buồn cười. Vì Ninh Hiên thành tích học tập cao, gia thế tốt, diện mạo lại càng xuất chúng, nên mọi người ai cũng dung túng hắn đủ đường. Những học sinh khác lén lút yêu đương mà bị phát hiện thể nào cũng chịu trừng trị đích đáng, còn hắn phách lối ngông nghênh, các thầy cô không những không phạt, lại còn ngồi đây rạng rỡ bàn bạc với chả tán thưởng.

Nghĩ đến hai chữ “xứng đôi” họ nói, tôi lại suy tư.

Giả dụ, ngộ ngỡ, chỉ là một giả thiết to gan mà thôi, nếu như người hôm nay đứng cùng Ninh Hiên là tôi, tôi nghĩ từ dùng để trang trí ở đây chắc chắn không phải hai chữ “xứng đôi” này.

Khi đó có lẽ sẽ là: “Bà giáo vô lương tâm, vô liêm sỉ, bỉ ổi đi quyến rũ nam sinh trong lớp”

Tôi lắc mạnh đầu, nhất định không được nghĩ đến những chuyện lung tung chẳng liên quan này. Tôi vướng víu vào đây thế là đủ rồi, hà tất phải chuốc thêm phiền nào vào mình.

Lấy điện thoại ra nhắn tin cho Trác Hạo, hẹn anh ta tối nay cùng đi ăn cơm.

Cũng đến lúc chính thức ăn bữa cơm chia tay rồi. Mặc dù lời chia tay do tôi nói ra chưa biết chừng sẽ gây ra những hậu hoạ khôn lường, nhưng thực sự tôi đã không còn tâm trí đâu đế tiếp tục kéo dài chuyện này thêm ngày nào nữa.

Buổi tối, tôi đến nhà hàng đã hẹn, vừa ngồi xuống tôi đi thẳng luôn vào vấn đề, hùng hồn nói rõ ràng với Trác Hạo: “Trác Hạo, chúng ta chia tay thôi!”

Thoạt đầu không hề thấy Trác Hạo tỏ ra chút bất ngờ nào, nhưng nhìn kỹ lại cảm thấy anh ta rất, cực kỳ, vô cùng và đặc biệt không thể chấp nhận lời đề nghị của tôi. Anh ta nhíu mày, bộ mặt u ám nhìn tôi hỏi: “Tại sao?”

Tôi cụp mắt xuống lặng im không nói gì.

Trước phản ứng tiêu cực của tôi, Trác Hạo lại tự mình phân trần: “Nhã Nhã à, anh biết em có nhiều ấm ức trong lòng, chỉ cần em chịu nói ra anh sẽ thu xếp ổn thoả mọi chuyện. Nhưng em biết chuyện rồi mà chẳng chịu nói, cứ giấu mãi trong lòng như vậy, rồi bỗng nhiên nói thẳng tuột là chia tay như thế này. Đàn ông ra ngoài làm ăn có mấy người không phải tiệc tùng tiếp khách đâu! Anh thực lòng không hề đối xử tệ với em, em cũng cảm nhận được mà”

Nghe xong những lời này tôi bỗng ngẩn người, sao lại có cảm giác chính mình đang bị kết án ngược lại thế này? Thì ra anh ra cũng biết tôi đã biết những chuyện trăng hoa của anh ta rồi, vậy mà vẫn thản nhiên bình tĩnh như không, lại còn tự tin ra vẻ lý trí lắm, dựa vào cái gì cơ chứ?

Nói như anh ta hoá ra tôi chỉ là đứa ích kỷ hẹp hòi à, thật nực cười! Thế ra không phải anh ta không biết tại sao tôi giận dỗi làm mình làm mẩy, anh ta chỉ quá tự tin cho rằng tôi không thể từ bỏ anh ta, cho rằng rồi sẽ có ngày tôi không kìm nén nổi nữa mà chủ động đi nói với anh ta. Khi đó anh ta chỉ việc giảng giải đại nghĩa cho tôi rằng: “Đàn ông muốn làm nên nghiệp lớn thì không câu nệ tiểu tiết, phụ nữ muốn có được trái tim của người đàn ông làm nên nghiệp lớn thì phải biết thông cảm và tha thứ.”

Tôi tìm đến anh ta, nhưng anh ta đã có lý lẽ nên chỉ im lìm ngồi đó chờ đợi. Còn nếu anh ta nói ra trước với tôi, thì khác nào tự mặc nhận mình lăng nhăng.

Tôi ngước mắt lên, mỉm cười, nói với anh ta: “Việc em muốn chia tay với anh không có liên quan đến những chuyện khác.” Nhìn thẳng vào mắt anh ta, tôi nói rành rọt từng chữ: “Mà là em đã yêu người khác rồi”

Nói trắng ra điều khó nói vẫn cất giấu nơi sâu nhất đáy lòng, tôi thấy thoải mái nhẹ nhõm bao nhiêu.

Thì ra kìm nén tình cảm thật và giấu giếm bí mật lại mệt mỏi như vậy!

Chẳng trách có nhiều người hễ không chịu được áp lực là lập tức lên diễn đàn treehole.net để dốc bầu tâm sự. Một số chuyện cứ phải giấu mãi trong lòng không thể nói ra, để lâu quá thực sữ sẽ làm người ra chết ngạt mất.

Trác Hạo sững sờ nhìn tôi.

Con người hiếu thắng như anh ta làm sao có thể tưởng tượng nổi cô bạn gái chỉ biết gọi dạ bảo vâng của mình đột nhiên thay lòng đổi dạ như thế này!

Ôi thực tình muốn nói với anh ra, chuyện tình cảm đừng nên chắc chắn như vậy. tôi ngoan ngoan dễ bảo vì tôi cảm thấy anh tốt với tôi, anh đáng được tôi đối xử như vậy, nhưng nếu anh không biết quý trọng điều đó, cứ tưởng đã khoá chặt được trái tim rôi rồi thì có thể không cần để mắt đến tôi nữa mà bắt đầu ra ngoài tuỳ tiện yêu thêm cô này chơi bời thêm cô khác, như thế việc gì tôi phải tiếp tục ngoan ngoãn nghe lời anh?

Đàn ông thường nghĩ tình cảm của phụ nữ là thứ tình cảm quá đơn giản, dễ dãi nên coi thường nó.

Nhưng trên đời này, cứ thật lòng thật dạ với ai đó lại đáng coi thường như vậy sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.