Vẫn Mãi Yêu Người

Chương 4




Về phía nhà họ Kim, từ  khi nghe JaeJoong nói đồng ý, ông bà Kim chỉ im lặng nhìn nhau, chốc chốc lại thở dài. Không khí trong nhà thật ảm đạm, không có vẻ gì là sắp sửa có đám cưới xảy ra. JaeJoong nhốt mình trong phòng, mọi chuyện trong nhà bây giờ đều do HeeChul và YongWoon sắp xếp, lo liệu cả.

“ Thưa phu nhân, đồ cưới của cậu út đã được đưa đến. Có cần kêu cậu xuống……………”

Không đợi quản gia Yoo nói hết câu, bà Kim đã rầu rĩ nói:

“ Không cần đâu! Hãy để thằng bé yên tĩnh, nghỉ ngơi vài ngày nữa, nó mệt lắm đấy. Còn đồ thì ông cứ treo vào phòng nó đi. Nó sẽ thử sau. “

“Vâng thưa phu nhân. “

Quản gia Yoo đi, chỉ còn lại mình bà Kim lọt thỏm trong chiếc ghế bành giữa phòng khách suy nghĩ về những gì mình đã làm. Bà tự nói với bản thân mình:

“ JaeJoong, con yêu của mama, con phải sống cho thật hạnh phúc con nhé. Có lẽ mama và papa đã sai khi không cho con lựa chọn việc hôn nhân của mình, nhưng xin con hãy hiểu cho mama và papa, bọn ta không muốn thế đâu “

Mỗi lời nói của bà là một giọt nước mắt chảy xuống gò má. Bà khẽ lau nó đi nhưng những giọt nước mắt cứ thế lăn dài, lăn mãi, chúng rơi xuống mặt sàn xót xa. Nhắm mắt để quên đi nỗi buồn, nhưng càng muốn quên, bà càng nhớ. Bà đứng dậy đi về phòng mình. Ngang qua phòng JaeJoong, bà nghe tiếng khóc của cậu. Đứng bất động một hồi lâu trước cửa phòng cậu, hít thật sâu để lấy can đảm, rồi bà vặn nhẹ ổ khóa, bước vào trong. Bà thấy cậu đang úp mặt vào gối khóc nấc lên từng cơn, nhìn bờ vai run run của cậu, tim bà quặn thắt lại. Ngồi lại bên giường cậu, ôm cậu vào lòng, bà dỗ dành:

“Joonggie ngoan, đừng khóc nữa. Mama không muốn thấy con khóc đâu. Khóc nhiều quá sẽ đau mắt lắm, sẽ không còn xinh đẹp nữa đâu! “

Nghe tiếng mẹ nói, JaeJoong quay lại, vội lau đi những giọt nước trên đôi mắt mọng đỏ sưng húp vì khóc quá nhiều, khẽ gật đầu. Thấy cậu không khóc nữa, bà thở phào vuốt lại mái tóc rối của cậu, vỗ vỗ vào đầu cậu âu yếm:

“ Joonggie ngoan quá! Nghe mama nói đây, Joonggie của ta đã lớn rồi, sắp lấy chồng rồi! Con không nên khóc nhè như vậy, sẽ xấu lắm đấy. Chồng con sẽ không yêu con đâu!

Nhớ sau này về nhà chồng phải biết lễ phép với cha mẹ chồng nghe chưa? Phải biết vâng lời chồng đấy! Phải nhường nhịn em chồng nữa đấy! Và quan trọng là phải biết giữ sức khỏe đó nha con! Không có mama bên cạnh lo cho con đâu biết chưa? “

JaeJoong gật đầu không nói. Bà Kim khẽ cười bảo cậu:

“Bây giờ Joonggie đi rửa mặt rồi xuống ăn cơm nhé!Mấy ngày nay con đã không ăn gì rồi! “

Cậu đứng dậy, đi vào phòng tắm, không nói một lời.

Đi xuống phòng ăn , cậu thấy mọi người đã tề tựu đông đủ ngay bàn ăn. Kéo ghế ngồi xuống, cậu khẽ nói:

“Con mời mọi người ăn cơm. “

Ông Kim chỉ nhìn cậu rồi thở dài:

“ Joonggie, con ăn sườn đi, món này papa kêu nhà bếp làm cho con đấy! Ăn nhiều vào đi con! “ – Ông gắp cho JaeJoong. – “ Mấy đứa cũng ăn đi. Đừng có ngồi chống đũa như thế! “

Nghe ông nói, cả nhà nhìn nhau rồi cũng cầm đũa lên ăn. Riêng JunSu từ khi bắt đầu ngồi vào bàn, cậu đã muốn ói nhưng cố kìm nén cho qua bữa. Nhưng gần cuối bữa, có lẽ vì nhịn không được nữa, cậu đành lao vào toilet , nôn thốc nôn tháo. Dựa vào tường, Junsu thở dốc  mệt mỏi. Cậu vốc nước rửa mặt rồi làm vẻ tươi tỉnh đi ra ngoài.

Phía ngoài, ông bà Kim hết nhìn cậu con út rồi nhìn cậu con thứ hai mà lo lắng. Thấy cậu bước ra, bà Kim lên tiếng:

“ Con sao vậy JunSu? Con đau ở đâu hả? Mama gọi cho bác sĩ Shim khám cho con nhé! À, con muốn ăn cháo không, mama nói nhà bếp nấu? “ – bà lo lắng.

JunSu mệt mỏi trả lời nhưng trong giọng nói có chút gì đó lo sợ:

“Không cần đâu mama, con không sao. Chỉ là đau dạ dày chút thôi, uống thuốc là được rồi! Con muốn nằm nghỉ một chút ạ, con xin phép! “

Cậu nói xong, nhanh chóng bước về phòng mình, ngã vật xuống giường. Nhắm mắt, cậu hồi tưởng những việc xảy ra lúc chiều.

——-Flash back——-

Đang làm việc, chợt Junsu thấy chóng mặt. Cậu buông cây bút xuống dựa vào ghế nhắm mắt thư giãn. Không biết tại sao dạo này cậu rất hay bị thế, lại còn rất hay nôn khi ngửi thấy mùi thịt hoặc cá nữa. Junsu định chiều nay họp hội đồng xong, cậu sẽ đi khám. Nhưng có lẽ phải đi ngay bây giờ thôi! Nghĩ là làm, Junsu tắt máy tính, khóa cửa phòng và dặn thư kí chiều nay hủy hết những cuộc hẹn. Lái xe đến bệnh viện Seoul, trong lúc chờ gọi tên, YooChun chồng cậu nhắn tin đến:

From : Mặt chuột

Susu,  anh xin lỗi, hôm nay anh có hẹn với khách hàng nên không về nhà cùng em được. Sorry em yêu, anh sẽ đền cho em sau.

Yêu em nhiều!

Junsu mỉm cười rồi tắt điện thoại, vì cậu biết trong lúc tiếp khách, anh sẽ không nhận cuộc gọi. Đúng lúc đó, cô ý tá mời cậu vào phòng khám.

“Cậu Kim JunSu! “

“Vâng, tôi đây! “

“Cậu Kim, mời vào! Bác sĩ Shim đang đợi! “

Junsu đứng dậy theo cô y tá vào phòng khám. Sau khi khám và làm các thủ tục xét nghiệm, cậu ngồi đợi kết quả. Cậu lấy điện thoại nhắn tin cho YooChun nói lát nữa mình sẽ qua chỗ anh, rồi cả hai cùng về.

“ Cậu Kim JunSu! “  – giọng cô y tá vang lên khiến Junsu giật mình đứng bật dậy.

“ Có gì không thưa cô? Kết quả xét nghiệm của tôi đã có chưa vậy? “

“ Cậu Kim, kết quả khám của cậu đã có rồi, xin mời theo tôi. “

Đi theo cô y tá vào phòng, Junsu đối diện với vị bác sĩ già đang cầm trên tay kết quả xét nghiệm của cậu, ông nhìn cậu mỉm cười.

“ Chúc mừng cậu Kim, cậu đã có thai hơn một tháng rồi! “

Quá bất ngờ trước tin này, Junsu không tin vào tai mình nữa, cậu lắp bắp hỏi:

“ Bác sĩ Shim, ông không gạt tôi đấy chứ??? Tôi có thai à ? “  – Junsu dồn dập hỏi. Cậu vui lắm, rất vui khi nghe ông Shim nói thế.

“Vâng, đúng vậy thưa cậu Kim. Tuy nhiên thai vẫn còn bé lắm, cần tránh những hoạt động mạnh, quan hệ vợ chồng cậu cũng nên hạn chế bớt, tránh ảnh hưởng đến thai nhi. Cậu nên nghỉ ngơi nhiều hơn, tôi sẽ kê cho cậu thuốc an thai kết hợp với thuốc bắc. Như vậy thai sẽ khỏe hơn và không hành cậu. “

Nghe bác sĩ khẳng định thế, Junsu vui lắm, cuối cùng kết tinh tình yêu của cậu và YooChun đã sắp chào đời rồi!

“ Xin chúc mừng cậu! Tôi sẽ thông báo tin vui này cho chủ tịch Park và ông bà Kim, cả Park thiếu gia nữa!”

“Cảm ơn ông! Bác sĩ Shim, ông cứ thông báo cho ông nội tôi và cha mẹ tôi, còn chồng tôi thì… à, ừm… tôi muốn tự mình nói cho anh ấy biết. Cảm ơn ông!”

Cúi chào bác sĩ Shim, Junsu lên xe chạy đến khách sạn Shine, khách sạn bậc nhất của Seoul thuộc quyền sở hữu củaPark gia. Ngồi trong xe, chốc chốc cậu lại lấy tay xoa bụng, khẽ mỉm cười rồi nói:

“ Con yêu, chào mừng con đến với thế giới này. Umma và appa sẽ chăm sóc con thật tốt, con yêu! Umma yêu con lắm!”

Khách sạn Shine

Bước nhanh về phía phòng giám đốc, Junsu khẽ gật đầu chào những nhân viên đang làm việc. Tất cả đều cúi đầu chào vị thiếu phu nhân của họ. Cậu muốn chào ông nội trước rồi sang phòng anh nhưng ông cậu đã rời khỏi nên cậu đành quay xuống phòng Yoochun. Cậu bấm nút thang máy để xuống tầng dưới, bỗng cửa thang máy mở ra, và trong thang máy là một cặp tình nhân đang ôm hôn nhau không chú ý đến xung quanh. Cậu nhìn thấy, nhưng không muốn tin vào mắt mình, người đang ôm cô gái tóc nhuộm vàng lại chính là chồng cậu, người đầu ấp tay gối với cậu! Đánh rơi chiếc thoại xuống sàn, vô tình Junsu gây ra tiếng động làm đôi tình nhân kia buông nhau ra nhìn về phía cậu. Yoochun ngỡ ngàng nhìn cậu, còn cô ả kia đừng nép vào hắn, đưa mắt ngó cậu khó chịu. Ả lên tiếng:

“ Anh kia, sao không biết lịch sự vậy?”

Tiếng quát của ả làm Junsu giật mình, cậu đưa mắt ngó sang ả, chậm rãi nói từng tiếng nặng nề:

“Tôi xin lỗi… “

Junsu nói xong, quay sang nhìn anh với ánh mắt trách móc rồi quay lưng đi như chạy. Thấy cậu chạy đi, Yoochun định chạy theo giải thích nhưng cô ả kia đã nắm tay gã lại:

“ YooChun, chúng ta tiếp tục đi ! “ – Cô ả trơ trẽn nhìn gã nhưng gã đã kéo tay cô ả ra lạnh lùng nói.

“ Về đi Jess, anh mệt rồi! “

Nói xong, gã bỏ mặc cô ả đứng như phỗng trong thang máy còn mình thì chạy vội theo Junsu.

Về phần Junsu, sau khi nhìn thấy chồng mình đang ôm hôn một cô gái khác, cậu rất giận, và giờ cậu đang khóc rất nhiều. Đau quá… Nỗi đau ở con tim… Nỗi đau chẳng thể nào xoa dịu…

Ngồi trong xe, Junsu khóc như chưa bao giờ được khóc.không phải là lần đầu cậu biết anh ngoại tình bên ngoài nhưng tại sao lần này cậu lại đau đến thế? Bụng cậu có cảm giác quặn lên từng hồi, cậu đau lắm! Không chạy xe nổi nữa rồi!

Xoa lên bụng mình, cậu khẽ nói:  “ Con yêu, đừng làm umma đau, con yêu ngoan đi con, umma thương con lắm! “

——-End flash back——-

Nằm xuống chiếc giường, Junsu nhắm mắt, nhưng nước mắt cứ rơi mãi, rơi mãi. Junsu không thèm lau, cậu cứ để nó rơi ướt đẫm cà chiếc gối mình nằm. Chợt tiếng chuông điện thoai reo lên, Junsu với tay cầm lấy nó. Nhìn vào màn hình điện thoại, JunSu không muốn bắt máy. Cậu đặt máy về lại chỗ cũ, nằm lại xuống giường và tiếp tục chìm đắm trong những suy nghĩ hỗn loạn.

“ Mình có sai lầm không khi lấy anh ta???

Mình biết anh ta là một con người đào hoa, lại hay lăng nhăng, nhưng mình đã tin anh ta. Khi anh ta lấy mình, mình tin anh ta sẽ bỏ hết những mối quan hệ bên ngoài. Mình phải làm sao đây??? Mình mệt mỏi lắm rồi!!! Thật sự!!!

Mình phải bỏ cuộc thôi. Mình phải ly hôn với anh ta thôi. Mình không muốn trái tim mình phải đau hơn nữa, nó đã chịu đủ những tổn thương do anh ta gây ra rồi.

Nhưng ………còn ………….bé con của mình thì sao ………….??? Không lẽ nó sinh ra mà không có cha sao ……………khi nó lớn lên……….nó sẽ mặc cảm về thân thế của nó mất………..

Nhưng mình không thể sống với anh ta được nữa!!! Mình phải làm sao đây, mình rối trí quá!!!

Con yêu! Umma phải làm sao đây, làm sao đây hả con?

Umma yêu con lắm, nhưng umma hận appa con lắm! Con chỉ cho umma đi con yêu! Umma đau lắm con à! “

Junsu khóc như mưa, cậu ngồi bó gối trên giường ngắm mưa ngoài cửa sổ đang rơi như trút nước. Có phải ông trời khóc thương cho cậu không?

Tiếng điện thoại bàn reo buộc cậu phải rời khỏi những suy nghĩ mà bắt máy:

“ Yoboseyo! “

“ ……………………”

“Cháu xin lỗi ông, cháu đang ở nhà mẹ cháu ạ. Cháu sẽ về ngay ạ!”

“……………………..”

“Không cần đâu ông , cháu tự về được rồi ạ “

“………………………”

“ Dạ cháu sẽ về ngay, thưa ông ! “

“……………”

“Cháu biết rồi ạ! Cháu chào ông!”

Gác máy, Junsu thở dài bước vào phòng tắm rửa mặt và chải lại tóc rồi đi xuống nhà.

Phòng khách lúc này rất vắng vẻ, chỉ có người làm đang dọn dẹp. Quản gia Yoo từ trong bếp đi ra, thấy cậu ông nói:

“ Cậu hai , chủ tịchPark có gọi qua nói cậu về bên ấy gấp! Khoảng 10 phút nữa xe nhà bên ấy qua đón cậu, họ nói cậu ngồi chờ.”

“ Được rồi, bác yên tâm, tôi ngồi đợi ở đây được rồi! “ – Cậu ngồi xuống ghế chờ đợi.

Đúng 10 phút sau, một người làm vào báo là xe đến. Junsu khoác áo vào rồi đi về nhà chồng.

Lúc này, tại nhà họ Park, ông Park Jung Min đang cực kì giận dữ khi nghe người trợ lí của mình báo cáo lại là YooChun đi với Jessica, làm JunSu giận bỏ về nhà mẹ. Lại thêm chuyện bác sĩ Shim vừa gọi điện đến chúc mừng việc ông sắp có cháu cố nên ông phải kêu người đón JunSu về đây hỏi cho ra lẽ. Mặt khác, ông cho người đi tìm YooChun, bắt gã về trị tội.

Bước vào nhà, Junsu đã thấy ông Park gọi trên ghế trưởng tộc, lại có trợ lí Eunhyuk đứng kế bên nên cậu cũng hơi sợ. Cậu khép nép đi lại, cúi đầu chào ông.

“ Thưa ông cháu mới về! Cháu xin lỗi ông vì về nhà mẹ mà không báo trước ạ.“

Thấy cháu dâu về đến nhà an toàn, ôngPark thở phào nhẹ nhõm.

“ Được rồi! Nhớ mẹ thì về nhà thăm mẹ là điều hợp lí, ông không trách đâu! Nhưng mà mai mốt đi đâu nhớ phải báo với ông một tiếng để ông yên tâm nhé!“

“Vâng, cháu biết rồi ạ! “

“ À, JunSu này, cháu có thai rồi đúng không? Sao không nói cho ta biết, cháu như vậy là không được đâu đấy! Cha mẹ cháu biết chưa? “

“Dạ chưa thưa ông. Thai chỉ mới được hơn một tháng nên cháu đợi thai lớn hơn một chút sẽ nói cho ông và mọi người biết. Cháu xin lỗi đã làm ông lo lắng ạ. “ – Junsu cúi đầu xin lỗi.

“ Aishhhhhhhh ! Có thai là chuyện tốt, cháu việc gì phải xin lỗi! Từ bây giờ, cháu phải ăn uống và nghỉ ngơi nhiều vào, nghỉ vài bữa cho khỏe đã rồi hãy đi làm. Phải bồi bổ cho nhiều vào thì cả mẹ và con mới khỏe. Ta phải gọi điện cho bà cháu mới được, bà cháu mà biết tin này chắc sẽ mừng lắm đây! Bây giờ cháu lên phòng nghỉ đi!”

Nhận thấy ông rất vui vẻ, Junsu không dám nói với ông rằng cậu định sẽ li hôn với YooChun. Cậu lễ phép nói:

“ Vâng, cháu xin phép ông!  Chào ! Eunhyuk – ssi  tôi lên phòng! “

Một ánh nhìn luyến tiếc của anh nhìn về cậu không đành lòng …

“ Được rồi! Được rồi! Lên nghỉ đi! “ – ÔngPark xua tay ra hiệu không cần thi lễ.

JunSu đi lên phòng mình – phòng của hai vợ chồng cậu. Đứng nhìn bức hình treo ngay đầu giường, cậu ứa nước mắt, tấm hình chụp anh và cậu đang hôn nhau mà sao giờ nhìn vào cậu thấy chát đắng thế không biết. Lê chân đến tủ quần áo, Junsu lấy cho mình một bộ đồ rồi đi vào nhà tắm. Ngâm người trong nước nóng có thêm tinh dầu giúp cậu sảng khoái được phần nào. Nhìn xuống bụng mình, cậu mỉm cười vu vơ, xoa nhẹ bụng cậu nói khẽ:

“ Con yêu, con là tất cả của umma đấy! Umma yêu con nhiều lắm! “

Thấy mình tắm cũng đã lâu, Junsu đứng dậy mặc áo bông tắm ra ngoài thay đồ. Ra khỏi phòng tắm, cậu đã thấy YooChun ngồi trên ghế sofa nhìn cậu. Gã đi tới gần Junsu, cậu vội né đi chỗ khác, nói mà không nhìn gã lấy một lần:

“Anh đi tắm đi. Nước em đã pha cho anh rồi đó. “

Yoochun nhìn cậu nhưng không nói gì, chỉ lặng lẽ cầm quần áo cậu để sẵn trên giường đi vào phòng tắm. Junsu mệt mỏi đến bên giường nằm xuống, nhắm mắt cố dỗ giấc ngủ. Cậu tắt bớt đèn, kéo chiếc chăn lên che người mình. Mệt mỏi quá… Có lẽ Junsu cần chợp mắt một chút.

Bỗng cậu cảm nhận một vòng tay ôm lấy mình âu yếm. Mở mắt, cậu thấy gã đã tắm xong và đang ôm mình.

Mọi hôm, nếu được như thế này, Junsu sẽ hạnh phúc lắm. Nhưng hôm nay cậu bỗng thấy ghê tởm quá, cậu ghê tởm vòng tay ấy, vòng tay đã ôm người khác. Cậu khó chịu khéo tay hắn ra khỏi mình và nói:

“ Hôm nay em mệt lắm, ngủ đi!”

Cậu quay lưng ngược lại với hắn, không muốn nhìn thấy gương mặt ấy. Nhưng hắn vẫn thì thầm:

“  Anh xin lỗi ! Susu! Anh hứa từ nay anh sẽ không làm em buồn nữa…” – Gã vừa thì thầm vừa hôn lên chiếc gáy trắng ngần của cậu. Nếu như mọi hôm, cậu sẽ vui lắm. Nhưng hôm nay cậu ghê sợ cái hôn ấy, cái hôn đã dành cho người khác.

Gã tiếp tục kéo nụ hôn mình xuống bờ vai mịn của cậu, gã nút lên từng khoảng da thịt cậu, để lại trên ấy vô số dấu đỏ sở hữu. Để mặc gã muốn làm gì thì làm, cậu nhắm mắt không muốn thấy cảnh đó. Điều đó làm cho gã khó chịu. Gã hỏi:

“ Em làm sao vậy? Xin lỗi thì cũng xin lỗi rồi, em còn muốn anh phải làm gì nữa đây? “

Junsu im lặng không trả lời, và thái độ đó của cậu làm gã điên tiết. Quay người cậu lại, gã  nắm lấy cằm của cậu bắt cậu phải nhìn gã.

“ Anh hỏi em, bây giờ em muốn anh làm gì nữa đây? Sao em không trả lời anh? Em khinh anh đến vậy sao? Em ghê tởm anh đến mức đó sao? Trả lời anh đi JunSu, trả lời đi!!! “ – Gã hét lên. Junsu sợ lắm, cậu cố ngăn tiếng khóc.

“ Em mệt lắm, em không có gì để nói với anh hết! “ – cậu trả lời.

“ Em không có muốn nói với anh gì hết sao? Anh biết anh có lỗi khi đi với cô ta, anh cũng đã xin lỗi em rồi! Bây giờ em còn muốn anh phải làm sao để em vừa lòng hả? Em nói cho anh biết đi! NÓI ĐI!!!  – Yoochun nắm lấy vai cậu đau điếng. Quá lắm rồi! Sức chịu đựng của cậu đã đến giới hạn, cậu nhìn thẳng vào mắt gã mà hét lên:

“ĐƯỢC! ANH MUỐN BIẾT CHỨ GÌ??? TÔI NÓI CHO ANH BIẾT, TÔI MUỐN LI HÔN ĐÓ! LI HÔN ĐI!!!

ANH LÀM TÔI MẤT LÒNG TIN VÀO ANH MẤT RỒI!!!

TÔI CỨ NGỠ KHI ANH LẤY TÔI, ANH SẼ BỎ HẾT NHỮNG CÔ GÁI BÊN NGOÀI MÀ LO CHO TÔI!!!

NHƯNG TÔI ĐÃ LẦM!!!  TÔI NHÌN LẦM ANH! VÀ TÔI NGHĨ TÔI SAI RỒI, TÔI SAI KHI LẤY ANH! NĂM XƯA NẾU TÔI SUY NGHĨ KĨ CÀNG HƠN, TÔI ĐÃ KHÔNG LẤY ANH!  HYUKJAE CÒN TỐT HƠN ANH NHIỀU, THẾ MÀ TÔI LẠI ĐI CHẤP NHẬN ANH!!! TÔI HẬN ANH, PARK YOOCHUN!!! “ – Junsu nói xong những uất ức dồn nén trong lòng, liền đẩy gã qua một bên. Cậu bước nhanh về phía tủ áo, nhưng gã đã nhanh hơn cậu. Gã nắm lấy cổ tay của cậu khéo mạnh, đẩy cậu xuống giường, nhìn cậu giận dữ. Gã gầm lên:

“ EM MUỐN LI HÔN VỚI TÔI CHỨ GÌ??? EM MUỐN TRỞ LẠI VỚI THẰNG HYUKJAE ĐÓ SAO??? ĐƯỢC, TÔI CHO EM TOẠI NGUYỆN, NHƯNG MỘT NGÀY CÒN LÀ VỢ TÔI, TÔI CẤM EM, TÔI CẤM EM KHÔNG ĐƯỢC NHẮC TÊN HẮN TRƯỚC MẶT TÔI!!! HÔM NAY TÔI SẼ CHO EM BIẾT EM NHÌN LẦM TÔI TỚI MỨC NÀO!!! TÔI SẼ CHO EM BIẾT LÀM VỢ THÌ NÊN NHƯ THẾ NÀO VỚI CHỒNG MÌNH!!!”

Dứt lời, Yoochun xé toạc cái áo ngủ của Junsu. Cậu hoảng sợ đẩy hắn ra, khóc nức nở:

“ Tôi không muốn, tôi không muốn, tôi mệt lắm! Làm ơn cho tôi yên!!! Anh làm khổ tôi còn chưa đủ hay sao? Anh còn muốn tôi khổ tới mức nào nữa… Park Yoochun, tôi yêu anh… Nhưng còn anh… anh…”

Nhìn Junsu khóc, Yoochun thật sự muốn dừng lại ôm cậu vào lòng an ủi, âu yếm. Nhưng cơn giận đang chiếm lấy gã, gã tát cậu một cái rồi gào lên:

“ CÂM ĐI KIM JUNSU!!! EM KHÔNG MUỐN NHƯNG EM PHẢI PHỤC VỤ TÔI, ĐÓ LÀ NHIỆM VỤ CỦA MỘT NGƯỜI VỢ KHI CHỒNG MÌNH ĐÒI HỎI!!! “

Nói xong, Yoochun cúi xuống ngấu nghiến lấy đôi môi của cậu, mút mát khắp cái cổ trắng ngần của cậu. Đau đớn, nhục nhã khi phải chịu đựng những sự thô bạo do chính người chồng của mình mang lại, Junsu nhắm mắt, thả lỏng người cho gã muốn làm gì thì làm. Nước mắt cậu rơi xuống ướt đẫm gối, cậu gần như ngất lịm đi.

Sau khi mút mát cổ cậu để lại đầy dấu đỏ, gã một lần nữa ngấu nghiến đôi môi của cậu đến sưng phồng lên. Cho đến lúc gã nhận ra hơi thở cậu đang yếu dần, gã mới tha cho đôi môi cậu. Gã muốn cậu cùng gã ân ái suốt đêm nay, vì thế gã biết không nên làm cậu ngất đi. Trượt lưỡi một đường dài từ môi cậu xuống đến ngực, lưỡi gã tìm đến hai đầu nhũ màu hồng của cậu mà liếm láp nó.

Một tay gã mân mê đầu nhũ bên trái, miệng gã chăm sóc đầu nhũ bên phải. Bất giác Junsu rùng mình vì gã cắn vào nó đau điếng.

“ Không …………ahhhhhhhhhh…….. Đừng…….mà ……….đau lắm…… “ – Junsu bật khóc.

“ Em khóc gì chứ? Tôi muốn em rên tên tôi, nghe không hả? “ – Yoochun quát.

Chăm sóc cho hai đầu nhũ đến khi nó căng cứng, gã tìm xuống phần nhức nhối của cậu. Bằng một phát xé điệu nghệ của gã, cái quần của cậu trong thoáng chốc nằm trên sàn nhà. Gã nắm lấy cậu nhỏ của cậu vuốt ve xoa nắn. Cậu uốn cong người, vùng vẫy cố thoát khỏi gã, tay đấm thùm thụp vào lưng gã.

“ Ahhhhhh………buông ………….ra ………đi ………………ahhhhhhhhh………..làm ………ơn….đi…….tha…….cho………tôi đi……….. tôi……….. ah……………” – Junsu van xin.

Thái độ chống đối của cậu làm Yoochun điên tiết, gã cho cậu nhỏ của cậu vào miệng cắn ngay đỉnh làm cơn khoái cảm dâng lên trong cậu. Junsu ghét bản thân mình sao quá nhạy cảm với gã, cậu cố vùng vẫy để thoát khỏi gã nhưng không được. Bất lực, cậu nằm xuống nhắm mắt, mong sao cho đêm nay qua thật mau, mặc kệ gã muốn làm gì thì làm trên cơ thể cậu.

Yoochun mút “nó” ngày càng nhanh và mạnh, điên tiết, hắn cắn vào “nó”. Điều đó làm Junsu phải uốn cong người phóng ra từng đợt trong miệng gã. Mệt mỏi sau đợt giải phóng vừa rồi, cậu rất mất sức. Lại thêm cái thai hành cậu khiến cậu như muốn ngất lịm đi.

Nhưng gã đâu để yên cho cậu ngủ như thế. Nâng chân cậu cao hơn một chút, gã đã nhìn thấy cái lỗ hồng hồng bé tí đang phập phồng, “nó” làm gã căng cứng, và gã cần “nó”, gã cần sự ấm áp bên trong “nó”. Mỗi lần vợ chồng ân ái gã đều chuẩn bị cho cậu, nhưng hôm nay gã ghen với mối tình đầu của cậu, gã tức vì cậu đòi li hôn, con quỷ trong lòng gã đã nổi điên. Gã vào trong cậu chỉ với một nhịp đẩy mà không thèm báo trước. Cậu hét lên , nước mắt lại ứa ra vì đau, đau cả thể xác lẫn tâm hồn.

“AHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH”

“Nó” quá chật, “nó” làm gã đau, nhưng gã cần “nó”. Gã biết cậu sẽ rất đau khi gã làm thế, nhưng gã mặc kệ, gã cần được xả những hờn ghen. Và gã trút những điều đó lên cơ thể cậu. Ngưng một chút cho cái lỗ của cậu thích nghi với cái của gã, sau đó gã đẩy từng nhịp mạnh từ chậm đến nhanh dần mặc kệ cậu có la hét bảo hắn dừng lại nhiều đến đâu chăng nữa.

“Ahhhhh………dừng ……lại………..tôi……….van………ahhhhhh…….van………anh…… dừng ……lại ……..ahhhhhh!!!!!!”

“ ahhh ……em …………chật ………quá…….Susu…….. Anh muốn……………nhiều hơn……….rên tên………ahhhhhhhh…….. anh đi Susu …….. “

“ hự…….hự…hự……..”

“ dừng ……lại ………tôi…………ahhhhhh……..đau ………ahhhhhhhhhhh”

Mặc kệ cậu có bảo gã dừng lại, gã vẫn tiếp tục thúc từng đợt thô bạo vào bên trong cậu. Cậu cảm nhận được một dòng chảy ấm đang chảy ra từ bên trong, và đó cũng là lúc gã ra ngay bên trong cậu.  Đổ gục xuống người cậu, gã chìm vào giấc ngủ sau khi đã thỏa mãn những gì mình đã làm.

Đẩy Yoochun xuống nệm, cậu kéo chăn đắp cho cả hai. Dù giận gã nhưng cậu cũng không quên được bổn phận của một người vợ. Khắp người cậu đều là dấu răng dấu hôn của gã để lại, nó làm cậu ê ẩm cả người. Cố dỗ giấc ngủ, bất giác khóe mắt Junsu lại chảy  ra từng dòng nước mặn đắng. Cậu tự hỏi:  “ông trời, ông có lầm không khi để con đồng ý lấy anh ta??? “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.