Về phía cha con ông Jung, sau cuộc nói chuyện với vợ chồng ông Kim, khi ngồi vào chiếc Limousine, Yunho mới hỏi appa mình:
“ Appa à, có cần thiết phải làm vậy không? Con đâu ế tới mức phải nhờ appa
mình đi hỏi vợ vậy chứ?” – hắn nhăn nhó.
“ Vậy theo ý mày tao phải làm sao hả? Thằng con trời đánh kia!!! Mày xem có đứa con gái nhà lành nào chịu lấy mày không hay chỉ toàn là bọn đàn bà lăng loàn trắc nết? Mày không thấy xấu mặt nhưng còn appa mày thì sao hả? Danh dự của tổ tiên nhà họ Jung đang bị mày đem ra bôi tro trét chấu vào mặt kìa! “ – Ông Jung tức giận mặt mày đỏ ké nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Còn hắn, sau khi nghe appa nói, tuy rất khó chịu về việc vừa rồi như hắn cũng không dám hó hé. Đối với appa hắn, nếu muốn yên thân, tốt nhất là đừng phản đối.
Nhưng Jung Yunho này là ai chứ?
Ừ thì hắn sẽ đồng ý, nhưng cũng phải phản đối vài câu chứ không thì… Đúng rồi, hắn là ai chứ? Là Jung Yunho đấy!!! Hắn có yêu cái thằng nhỏ họ Kim kia đâu cơ chứ, vì cái quái gì hắn phải lấy cậu ta nhỉ? Hắn cũng có người yêu, đáng ra hắn phải được lấy cô ấy mới phải!
Nghĩ đến đây, máu nóng trong người Yunho dồn lên đỏ cả mặt. Hắn mạnh mồm phản kháng:
“ Chứ appa muốn con làm sao đây, đàn ông thì phải ăn chơi chứ! Không phải là con luôn hoàn thành tốt công việc appa giao cho con à? Chỉ cần con hạn chế đến bar là được chứ gì?” – hắn bướng bỉnh trả lời.
“ Tao không nói mày về việc mày muốn đi đâu thì đi nhưng tao nói trước tao muốn mày chấm dứt hết tất cả các mối quan hệ bên ngoài, nhất là với Tiffany Hwang, con ả call girl mày bao đấy! Mày liệu làm sao thì làm, tao không muốn có một Scandal tình ái nào của mày nữa. Umma mày chắc cũng chịu không nổi đâu đấy! “ – Ông đe dọa.
“ Appa! tại sao appa cứ bắt con phải chia tay với cô ấy chứ? Con yêu cô ấy và cô ấy cũng yêu con. Con chỉ muốn lấy người con yêu thôi . Con sẽ không lấy Kim JaeJoong gì đó con của bạn appa đâu . Con chỉ muốn lấy người con yêu và yêu con thôi mà! Chưa chắc gì cậu ta đã yêu con! Cậu ta yêu chỉ yêu tiền nhà mình thôi! “ – hắn giận dữ nói với ông Jung điều đó làm ông Jung cực kì tức giận, không kìm được mà đánh một cái vào mặt hắn, rồi gầm lên:
“ Câm miệng mày lại và nghe cho kĩ đây! Một là chia tay với cô ta và lấy con trai nhà họ Kim, hai là mày ra khỏi nhà và tự kiếm sống đi, đến lúc đó xem cô ta còn yêu mày nữa hay không? Và tao nói cho mày biết, nhà họ Kim không phải dễ đụng đến đâu! Được làm rể nhà họ Kim là phước 8 đời tổ tông nhà mày đấy!!! “ – dứt lời ông mở cửa xe bước vào nhà.
Hắn cũng vội bước ra nhưng không đi theo ông Jung mà rẽ vào phòng umma hắn. Đứng trước cửa một hồi lâu nhưng hắn không đủ can đảm đối diện với umma mình vì hắn không muốn umma phải buồn vì hắn, và hơn nữa bà lại đang bệnh. Hắn định quay lưng đi thì umma hắn lên tiếng mặc dù có tấm chắn ở giữa.
“ Đã đến rồi thì vào đi, sao lại đứng ở ngoài kia vậy con? Không muốn nhìn thấy ta hả? Khụ…khụ……..khụ… “
Hắn nghe tiếng umma hắn ho thì vội vàng kéo tấm cửa đi vào ngồi xuống bên bà, vuốt ngực bà cho dịu lại. Umma hắn, người đàn bà đang nằm dưới tấm nệm kia đang ho từng đợt. Thấy vậy hắn vội hét lên sai đàn em kêu bác sĩ đến khám cho bà.
“ Chúng mày đâu, mau kêu bác sĩ đến nhanh lên! Chậm trễ một phút là chúng mày biết tay ta!!!”
……………………………………………..
Đợi bác sĩ khám xong cho umma, hắn kêu người đi theo bác sĩ lấy thuốc. Hắn ngồi xuống bên cạnh umma hắn, nhìn bà đang thiêm thiếp ngủ sau những cơn ho mệt mỏi khéo dài. Bất chợt, hắn nghĩ đến những lời appa hắn vừa nói: “ hãy nghĩ đến umma của mày đấy!” Hắn thở dài nắm lấy tay bà. Gục mặt vào tay bà, hắn nói thầm:
“ Umma à! Yunnie phải làm sao đây? Yunnie không muốn lấy người Yunnie không yêu nhưng Yunnie không muốn umma phải buồn. Yunnie phải làm sao đây umma, hãy chỉ cho Yunnie đi umma!!! “
Từng giọt nước mắt hắn rơi xuống bàn tay gầy của bà. Bà tuy ngất nhưng khi được bác sĩ khám bà cũng tỉnh lại được mấy phần, nhắm mắt nhưng bà vẫn nghe rõ từng lời của hắn nói. Cố gắng đưa bàn tay lên xoa nhẹ đầu hắn như đứa trẻ, bà gượng cười nhìn hắn:
“ Sao con lại khóc vậy Yunnie? Nói ta nghe xem nào! Yunnie của ta gặp rắc rối gì à? “ – bà Jung khó nhọc lên tiếng, tay vẫn xoa đầu hắn, mắt nhìn hắn âu yếm.
“ Dạ ! Không có việc gì đâu chỉ là hạt bụi bay vào mắt con thôi. Không có gì đâu umma hãy nghỉ đi.” – hắn vội trấn an bà nhưng bà vẫn tiếp tục nhìn hắn nói:
“ Đến ta còn giấu nữa sao? Từ bao giờ con đã không nói với ta mọi chuyện vậy? Ta tuy bệnh nằm một chỗ nhưng những việc trong nhà ta đều biết hết. Con không muốn nói ta không ép, nhưng con nên nhớ, cha mẹ nào cũng muốn con mình hạnh phúc cả.
Đã là bậc làm cha làm mẹ thì ai cũng hi sinh tất cả vì con mình, khi con mình đau cha mẹ cũng đau từng khúc ruột vậy. Ai cũng muốn con mình đi vào con đường của ánh sáng, chẳng có bậc làm cha làm mẹ nào lại muốn con mình đi vào con đường của bóng tối cả. Con nên nhớ những lời ta nói. Hi vọng con hiểu những lời ta vừa nói.
Bây giờ ta muốn nằm nghỉ, con đi ra ngoài đi và gọi ChangMin vào cho ta. “
Nói rồi, bà nằm xuống quay mặt lại với hắn. Bất lực, hắn thở dài rồi nhẹ nhàng khép cửa lại cho bà yên tĩnh mà nghỉ ngơi.
Gọi một tên đàn em vào kêu nó canh chừng cho bà, hắn bước về phòng mình. Ngang qua khu vườn, hắn chợt nhớ lại khoảng thời gian hắn còn nhỏ. Khi đó, hắn rất thích được appa hắn dạy cho hắn các môn thể thao.
Có lần, hắn chạy chơi bị té chảy máu rất đau, appa hắn đã bồng hắn chạy vào nhà mà la hét người làm gọi bác sĩ. Tai nạn đó để cho hắn một vết sẹo ngay trán nhưng rất mờ, không thấy rõ lắm. Lúc đó appa hắn gần như phát điên khi thấy hắn như vậy. Chợt hắn nhớ lại những lời nói của umma hắn “cha mẹ nào cũng muốn con mình hạnh phúc cả đã là bậc làm cha làm mẹ thì ai cũng hi sinh tất cả vì con mình, khi con mình đau cha mẹ cũng đau từng khúc ruột “. Hắn lắc đầu bước đi. Được mươi bước, hắn nghe ChangMinh kêu thì quay lại nhìn thằng em mình đang đi tới.
“ Hyung, umma sao rồi ? Em nghe KiBum báo nên vội về ngay. Umma có sao không? Còn appa đâu? Appa có biết không? “ – thằng nhóc hỏi liên tục làm hắn không kịp trả lời.
“ Em hỏi từ từ thôi. Umma không sao, bác sĩ đã khám rồi. Appa thì lo việc của bang rồi. Chắc giờ appa đang ở phòng của umma đấy. À! Umma kêu em qua phòng umma đấy, umma có việc muốn gặp em. Em mau đi đi, đừng để umma chờ! “ – hắn chưa nói hết thì thằng nhóc đã chạy như tên bắn đến phòng umma của nó. Hắn lắc đầu đi về phòng mình nằm nghỉ.
Lại nói về ông Kim, sau khi đã nói chuyện với vợ mình, ông càng rối rắm. Ông rất thương con. Đặc biệt là JaeJoong, ông thương cậu hơn cả các anh của cậu, bởi lẽ từ khi sinh ra cậu yếu ớt hơn các anh của cậu. Hơn nữa, cậu lại là bản sao của bà Kim, vì lẽ vậy mà ông không muốn cậu khổ.
Ông coi cậu như là báu vật của mình, ông không muốn ai đụng đến cậu. Thế mà bây giờ nhà họ Jung lại xin cưới cậu cho con trai trưởng của họ – Jung YunHo, một kẻ ăn chơi trác táng. Ông cảm thấy như mình sắp mất đi một báu vật quý giá vậy.
Ông nửa muốn đồng ý, nửa lại không. Nếu ông không đồng ý, ơn nghĩa nhà họ Jung năm xưa đã cứu sống ông cũng như dòng họ Kim qua cơn khủng hoảng kinh tế ông biết làm sao trả nổi? Còn đồng ý thì ………chậc……….con ông sẽ ra sao đây, nó có hạnh phúc không , có vui vẻ không, người ta có cưng chiều nó không hay là lại bị người ta hành hạ?
Ông thở dài đứng dậy, bước về phòng mình. Ngang qua phòng JaeJoong, ông khẽ đẩy cửa bước vào, đi đến bên giường cậu và ngồi xuống. JaeJoong của ông đang ngủ ngon lành, khuôn mặt bình yên thánh thiện như một thiên thần vậy. Vuốt nhẹ mái tóc đang xòa xuống trán cậu như che đi khuôn mặt thanh tú, ông nói thầm:
“ Con à! Papa phải làm sao đây? Ơn nghĩa của nhà họ Jung papa không thể không đền đáp. Nhưng còn con thì sao đây? Papa đành có lỗi với con vậy Joonggie à. Con hãy tha lỗi cho papa, con yêu!”
Cúi xuống hôn nhẹ lên trán cậu, ông kéo lại chiếc chăn cho cậu rồi bước về phòng mình thật nhanh như đang trốn chạy.
Không biết có phải do ngồi máy bay suốt mười mấy tiếng nên mệt hay không mà JaeJoong ngủ rất ngon. Thức dậy khi có tiếng thì thầm bên tai, cậu ngồi dậy nhìn quanh quất nhưng không có ai cả. Cậu lại nằm xuống, định bụng ngủ thêm một chút. Nhưng không được, đôi mắt cậu cứ mở . JaeJoong ngóc đầu lên nhìn đồng hồ, giờ đã là gần 10h sáng rồi. Cậu đành ngồi dậy đi tắm. Ngồi trong chiếc bồn tắm cực kì sang trọng thư giãn, cậu khẽ nhắm mắt tận hưởng hương thơm loài hoa mà cậu thích. Được một lúc lâu, bỗng có tiếng nói ở ngoài cửa làm cậu giật mình mở mắt:
“ JaeJoong à! Con có trong đó không vậy? Đừng tắm lâu quá đấy. “ – Giọng bà Kim vang vọng.
“ Dạ con biết rồi thưa mama. Con ra liền. “
Vừa trả lời bà, cậu vừa đứng dậy bước ra khỏi chiếc bồn tắm đầy bọt kia, xả lại nước rồi khoác chiếc khăn tắm vào và đi ra ngoài. Bước ra khỏi phòng tắm, JaeJoong đã thấy bà đang ngồi ở chiếc ghế sofa đặt gần chiếc dương cầm mà đọc sách. Đi lại ôm vai bà, cậu nũng nịu:
“ Mama ! Mama vào từ bao giờ vậy?“
“ Uhm ! Mama đây con! Mama vào từ nãy. Sao con tắm lâu thế, dễ bị cảm lắm đấy! Mau đi thay đồ đi rồi đi shopping với mama. “
“Mama, con muốn đến thăm bà nội! Hôm khác đi shopping đi mama, hôm nay mẹ con mình đi thăm nội nhé, con nhớ nội lắm!”
“Được rồi! Con muốn đi đâu cũng được, nhưng trước hết phải thay đồ đi đã. “ – Tae Hee đẩy cậu lại phòng thay đồ. Còn bà thì về phòng chuẩn bị.
Lát sau, khi hai mẹ con đã yên vị trong xe, bà Kim mở lời thăm dò cậu về vấn đề hôn nhân:
“Joonggie à , năm nay con đã 20 tuổi rồi đúng không? Hồi ở tuổi con mama đã lấy papa con rồi đấy! “
“Mama à, vậy lúc đó papa con bao nhiêu tuổi ? “ – JaeJoong tò mò hỏi.
“ Uhm lúc đó papa con cũng 25 rồi . Mama còn nhớ lần đầu gặp papa con, mama mắc cỡ gần chết. Nhưng ông ấy là người tinh tế nên mama cũng đỡ hơn.” – Tae Hee hồi tưởng lại tuổi trẻ của mình.
“ Thế mama và papa lấy nhau qua mai mối ạ? “ – cậu lại hỏi.
“ Không, là do đính ước của hai gia đình. Ông ngoại con khi xưa là bạn bè thân quen của ông nội nên hai người đã có lời hứa khi nào con của gia đình hai bên lớn sẽ cho chúng lấy nhau. Vì ông ngoại chỉ có mình mama là gái nên lúc đầu ông ngoại cũng không chịu lắm. Nhưng nhờ có bà ngoại thuyết phục nên ông ngoại mới đồng ý đấy!” – bà vừa kể vừa nhìn về nơi xa xăm nào đó.
“ Nếu vậy mama và papa không có yêu nhau mà đã cưới sao? Con không thích thế, sau này con chỉ muốn lấy người con yêu, con chỉ muốn yêu nhau rồi mới cưới thôi! Như vậy hôn nhân mới bền vững!“ – JaeJoong trả lời chắc nịch. Nghe những lời cậu vừa nói, Tae Hee đau lòng lắm nhưng không biểu hiện ra ngoài. Bà chỉ mỉm cười hiền nhìn cậu âu yếm:
“ Mama đồng ý với con, nhưng chẳng phải mama và papa cũng cưới xong rồi mới có tình yêu sao ? Nhưng con muốn thế thì mama cũng chịu vậy. “
Tuy miệng cười nhưng trong lòng Tae Hee đang quặn đau từng cơn, bà không ngừng xin lỗi cậu, mong cậu tha lỗi cho bậc làm cha làm mẹ như vợ chồng bà.
——-Tae Hee’s Pov——-
Joonggie à, Mama xin lỗi con. Những điều con muốn mama và papa không thể làm được cho con rồi. Mama thấy thật có lỗi khi nghe con nói những điều như thế!
Mama và papa cũng đã hết cách từ chối họ rồi. Xin con sau này hãy hiểu cho mama và papa . Không phải mama tham giàu mà bán con nhưng ơn nghĩa nhà họ Jung đã giúp, mama và papa không thể từ chối
.
Xin con ……..xin con ………..hãy hiểu cho bọn ta ………..JaeJoong à……………..
——-End Tae Hee’s pov——-
Dứt khỏi những suy nghĩ của mình bởi tiếng kêu của JaeJoong, Tae Hee khẽ hỏi:
“ Có chuyện gì vậy con? “
“Mama suy nghĩ gì thế, đến nơi rồi kìa! Mama mệt hả? Để con kêu người đỡ mama vào nhà nhé! “ – giọng cậu cực kì lo lắng.
“Không cần đâu, mama khỏe mà! Chỉ là đường xa mama hơi mệt thôi. Con vào nhà chào bà và mấy cô đi. “ – Tae Hee vội vã lấp liếm, bà cùng cậu bước ra khỏi xe đi vào nhà.
Lúc đó là vào khoảng đầu giờ chiều. JaeJoong có vẻ rất thích thú, cậu hăm hở chạy trước mẹ một quãng xa. Đi qua sân, JaeJoong đã thấy người bà thân yêu của cậu đang ngồi uống trà ngay đó, bên cạnh còn có cô Hyun Min đang châm trà cho bà. Cậu chạy lại ôm chầm lấy bà từng phía sau mà kêu lên:
Bà Yuri mừng khi thấy thằng cháu cưng của mình đã về, liền vội đặt tách trà xuống mà ôm chầm lấy cậu trách móc”
“ Mày đi du học không thèm về thăm bà già này nữa rồi! Mày còn nhớ bà già này nữa à? Sao mày không đi luôn đi về làm gì? Hic……….hic……….hic ………………”
Tuy miệng nói những lời như thế, tay bà vẩn cứ ôm chặt cậu, làm cậu thấy khó thở tí xíu . Thấy vẻ mặt cậu cô Hyun Min vội giải vây cho cậu:
“ JaeJoong à! Umma cháu đâu rồi? Lâu rồi ta không gặp chị ấy. Còn cháu nữa, học hành thế nào mà đi mấy năm không thèm về nhìn mặt bà và các cô một lần? Mà appa cháu vẫn khỏe chứ? Cả HeeChul, JunSu và YongWoon nữa, tất cả mọi người đều khỏe cả chứ hả?”
“ Vâng ạ! Mama cháu đang đi vào đấy ạ! Papa và các hyung đều khỏe cả. Cháu cảm ơn cô, cháu đã tốt nghiệp bên ấy rồi. Cháu nhớ bà và mọi người nên xin về sớm. “ – JaeJoong lễ phép trả lời.
Lúc này bà Kim mới đi vào đến nơi, bà quì xuống cúi đầu chào umma chồng và chị chồng đang ngồi bên bàn:
“Con chào umma! Em chào chị! “
Yuri kêu bà Kim thôi hành lễ mà đến bên bà ngồi nói chuyện với mọi người. Đoạn Hyun Min kêu một cô hầu gái vào dặn việc:
“ Kêu SooYoung chuẩn bị phòng cho bà Kim và cậu út đây. Dặn nhà bếp làm thêm mấy món cậu út thích. Nhớ chưa? “
“Cô ơi! SooYoung là ai thế ạ? Nhà mình có người làm mới ạ? Bà Lee đâu rồi cháu không thấy?” – JaeJoong nghe cô mình nói vậy tròn mắt hỏi.
“ Ah, SooYoung là cháu gái bà Lee. Bà Lee bệnh, phải nghỉ nên cô ta làm thế thôi. Mà SooYoung được việc lắm. Ta rất thích con bé, nhưng chỉ là ……………………” – đang nói, Hyun Min bỗng nhiên im bặt vì bắt gặp ánh mắt của umma mình. Không để Hyun Min nói hết câu, Yuri đã lên tiếng gắt:
“ Ta không ưa con bé đó! Không biết thân biết phận gì cả, làm hầu gái mà còn bày đặt trèo cao! Thật tội nghiệp cho bà Lee khi có đứa cháu như thế! Còn con, Hyun Min àh, con phải cứng rắn một chút chứ, không khéo thằng DongWook lại rơi vào bẫy của nó đấy! “
Yuri đứng dậy gọi bà Kim đỡ bà về phòng. Phòng khách chỉ còn lại JaeJoong và Hyun Min. Bất lực nhìn theo dáng umma mình, Hyun Min khẽ thở dài. JaeJoong thấy vậy bèn ngồi sát lại an ủi:
“Cô đừng buồn nữa, bà nội chỉ nói vậy thôi chứ chắc không có ý gì đâu!” – vừa nói cậu vỗ nhè nhẹ vào cánh tay của Hyun Min. Bà nhìn cậu buồn bã:
“Cô không sao, cô không buồn những lời bà nói đâu. Chỉ là cô suy nghĩ tới Wookie thôi, không biết nó có nghe lời bà nói không? Thằng bé nó bướng bỉnh, tuy có hiếu nhưng chưa chắc nó nghe lời bà đâu! Cô không cấm nhưng cũng không đồng ý. Cô cho nó tự chọn con đường của mình, nếu nó hạnh phúc thì sướng cái thân nó, nhược bằng ngược lại thì tự thân nó chịu. “
Nghe cô nói vậy, bất giác JaeJoong suy nghĩ về những lời bà Kim nói khi còn ở trên xe.
——-JaeJoong’s pov——-
Sao mama lại hỏi mình về hôn nhân nhỉ?
Mà vẻ mặt của mama khi nãy mình thấy có vẻ gì đó rất buồn. Không lẽ công ty gặp chuyện gì sao? Hay papa có người khác??? Nhưng mà chuyện đó làm sao được chứ, papa mình không có như thế đâu! Nhưng nếu thế thì là chuyện gì mới được??? Sao mình thấy tò mò quá! Hỏi mama chưa chắc mama đã nói! Làm sao bây giờ?
Không lẽ mama bắt mình lấy chồng sao??? Không! Không được đâu! Mình không chịu đâu!!! Mình còn nhỏ lắm mà! Không được đâu ……………… Chắc mama không làm thế với mình đâu? Oa… Lo quá, phải dò hỏi mới được!
——-End JaeJoong’s pov——-
JaeJoong cố gắng quên đi những suy nghĩ vừa rồi và dạo bước quanh nhà. Ở đây rất đẹp khiến tâm trạng cậu thoải mái lên rất nhiều. Nhà nội cậu nằm trong một bức tường thành cũ. Phía xa xa là những cánh đồng trồng lúa, bông, tiêu, v…v…. Cánh đồng nào cũng đẹp, những thảm cây trải dài xa tít tắp và ngút ngàn màu xanh. Nếu nói đến những lâu đài cổ của Đại Hàn thì nhà nội cậu có thể xem như là một lâu đài.
Nhà được chia thành từng gian nhỏ. Nhà thờ tổ là gian lớn nhất. Kế đến là nhà chính nay dùng để bàn những việc có tính chất quan trọng đại sự. Tiếp theo là phòng khách – nơi tiếp những vị khách quan trọng của gia tộc . Kế đến là thư phòng, nơi chứa hàng ngàn cuốn sách của ông nội cậu. Cuối cùng là dãy phòng dành cho từng thành viên trong gia đình. Người làm ở nhà sau, sát với gian nhà bếp. Nhà nội cậu khi xưa là một quý tộc nên vẫn giữ được nét truyền thống của Hàn Quốc.
Không khí ở đây thật mát mẻ, trong lành, không ồn ào như ở Seoul, không bị những tầng khói bụi làm ô nhiễm. Mặc dù biệt thự nhà cậu nằm trong khu yên tĩnh như cũng không thể bằng được với sự yên tĩnh và êm đềm nơi đây.
Lần đầu tiên cậu về lại nơi đây sau bao năm xa cách, cậu muốn tận hưởng không khí ở vùng quê này nhiều hơn nhưng sợ bà Kim không cho. Mà, thái độ của bà Kim từ lúc cậu về lạ lắm, lâu lâu lại nhìn lén cậu. JaeJoong bất giác thở dài. Cả ông Kim mấy ngày nay cũng vậy nữa, thật là không thể hiểu nổi! JaeJoong rất muốn biết chuyện gì đang xảy ra với pama mình, nhưng hỏi HeeChul thì cũng như không, còn JunSu thì tối ngày lo ghen tuông chắc cũng chẳng biết gì.
Thôi thì hỏi YongWoon hyung vậy. Nhà có 4 anh em nhưng cậu sợ nhất là YongWoon, không biết có phải vì gương mặt lúc nào cũng trầm ngâm khiến cho cậu hơi sợ hay không. Kể từ khi còn nhỏ cậu đã sợ anh ấy nhất rồi. Không phải là anh ấy không thương cậu mà do cách anh ấy nhìn như muốn soi thấu tâm can của người đối diện khiến cậu sợ nhất, nhưng đồng thời cũng kính trọng nhất.
Nghĩ là làm, JaeJoong lấy điện thoại ra định gọi cho YongWoon hyung. Bỗng một cô hầu gái đi đến:
“ Thưa, bà Lớn mời cậu vào dùng cơm rồi còn về thành phố ạ. “ – giọng cô hầu gái nhỏ nhẹ vang lên.
“Được rồi! Tôi vào ngay! Cảm ơn cô! “ – JaeJoong mỉm cười lễ độ. Đút chiếc điện thoại vào túi, cậu khẽ thở dài và bước vào nhà chính theo cô hầu gái. Chuyện pama, có lẽ phải đợi khi khác…
Vừa bước vào, JaeJoong đã thấy mọi người ngồi vào bàn ăn chỉnh tề cả, chỉ còn chờ mình cậu. Cậu vội vàng cúi đầu xin lỗi, nhưng bà nội cậu đã hiền từ cười, bảo cậu ngồi xuống ăn vì cả nhà cũng mới chỉ sắp bắt đầu dùng bữa thôi. Bàn ăn chỉ có bốn người nên cũng ít có tiếng trò chuyện.
“JaeJoong à! Ăn xong con chuẩn bị đồ nhé! Papa con muốn con về gấp, ông có chuyện muốn nói với con đấy! “
Nghe bà Kim nói thế, JaeJoong ngừng ăn ngước lên nhìn bà. Có lẽ nào chuyện papa sắp nói với cậu là lý do cho những hành động của pama? Nhưng JaeJoong vừa sang nội chơi được chưa đầy buổi trời, giờ lại bắt cậu về luôn làm sao mà được? Cậu chưa chơi với nội và các cô được nhiều mà!
“ Nhưng con mới về chơi với bà hồi chiều thôi mà mama! Sao lại về sớm thế ạ? Con không muốn đâu! Mama cho con ở đây nha, ngày mai con sẽ về mà! “
Bà Kim cương quyết không chịu cho JaeJoong ở lại. Bất lực, cậu nhìn sang bà nội và cô với ánh mắt như muốn họ thuyết phục năn nỉ bà Kim. Nhưng có vẻ bà và các cô cũng đứng về phía mama cậu.
“ Cháu yêu, cháu còn nhiều dịp để thăm ta mà! Cháu không nên cãi lời mama của cháu. JaeJae ngoan, nghe lời ta đi nhé! Bà cháu ta còn nhiều dịp khác chơi với nhau, còn chuyện papa muốn nói có khi chỉ có bây giờ thôi đấy!” – bà Yuri lên tiếng. JaeJoong thở dài. Thôi thì cậu đành đồng ý theo mama về Seoul vậy.
Sau khi ăn uống xong, bà Kim và JaeJoong từ biệt mọi người để về Seoul. JaeJoong bịn rịn không muốn đi chút nào, nhưng rồi cậu cũng phải ngoan ngoãn ngồi ra xe sau một hồi lâu nán lại quyến luyến với bà nội và các cô của cậu. Đợi cho xe lăn bánh, bà Kim bảo cậu:
“ Con ngủ chút đi cho đỡ mệt, đường con xa lắm. Nhanh lắm thì cũng phải đến tối muộn mới về tới Seoul, cứ ngủ đi cho khỏe người! “
“Vâng ạ!”– JaeJoong ngoan ngoãn đáp lại. Cậu nhắm mắt lại, định bụng đánh một giấc trước khi về nhà. Nhưng chẳng hiểu sao cậu lại không thể ngủ được, mặc dù xe chạy êm ru và gió mát ***g lộng thổi qua cửa sổ. Nằm im trên chiếc ghế êm ái, đầu óc JaeJoong rối rắm lên vì những suy nghĩ về hành động và thái độ của pama cậu từ khi cậu về. Ngắm đứa con yêu của mình bà Kim nén bi thương nhìn ra ngoài tấm kính xe , phong cảnh chạy qua vùn vụt làm bà hồi tưởng lại cuộc nói chuyện khi nãy với mẹ chồng mình .
——————– FlashBack ——————-
Khép cánh cửa giấy lại , chắc chắn không còn ai qua lại bên ngoài hành lang bà Kim ngồi quì trước mặt mẹ chồng mình , tâm trạng của bà trong giây phút này mà bộc lộ ra tất cả
“ Con về đây chắc là chuyện của JaeJoong nhà ta đúng không ? – bà Yuri mở lời
“ Vâng ! thưa mẹ ! “ – không cần phải suy nghĩ gì nhiều bà Kim gật đầu
“ Ta biết nếu đồng ý thì thật bất công cho cháu ta nhưng vì ơn nghĩa của dòng họ Jung ta không thể làm khác huống chi lão gia đã gọi điện về nói với ta dù có việc gì cũng không được từ chối … ta xin lỗi TaeHee … “ – gục mặt vào tay bà Yuri nén tiến thở dài nhìn con dâu rồi nghĩ đến đứa cháu út ít của mình … nó còn quá ngây thơ trước những mưu toan của người lớn