Vấn Kiếm

Chương 19




"Có bốn con đường tu hành là phù, thuật, kiếm, niệm, mặc dù sau này tu hành khác nhau một trời một vực, nhưng bản chất đều tương ứng với thiên địa linh khí.

Tu hành đại khái có thể chia làm năm cảnh giới.

Cảm Khí, Thân Tàng, Thính Vũ, Tuần Vân, Chúc Tiêu.

Cảm Khí chính là cảm thụ linh mạch của bản thân, thông qua linh mạch, dẫn thiên địa linh khí vào khí hải của bản thân, quá trình này còn được gọi là "Sơ đạo". Hoàn thành sơ đạo coi như đã bước vào Cảm Khí Cảnh.

Thân Tàng, chính là khi khí hải dần dần tăng lên, linh khí dần dần loại bỏ tạp chất trong người bù thân thể được linh khí của thiên địa gột rửa dẫn đến thay da đổi thịt, cứ như vậy tuần hoàn với thiên địa."

Trình Cư Tụ kiên nhẫn giải thích: "Cảm Khí Cảnh vẫn chỉ là người bình thường.

Đến Thân Tàng Cảnh, mới chính thức được gọi là người tu hành.

Có thể dùng linh khí phóng ra ngoài, đẩy được hòn đá và thỏi sắt ra được năm bước, hoặc là đẩy được một cánh buồm ra ngoài mười bước.

Tu hành phù đạo, có thể tự mình viết phí thủy phù, khinh thân phù, tảo trần phù, vi diễm phù.

Tu hành thuật đạo, có thể thi triển thanh phong thuật, hồng thanh thuật, phi thỉ thuật.

So sánh với các đạo khác, kiếm đạo tu luyện sẽ chậm hơn một chút so với các đạo khác, nhanh nhất cũng chỉ có thể làm cho kiếm từ từ bay lên, bay còn không nhanh bằng người đi bộ.

Đây cũng có thể coi là điểm đắc sắc của mỗi con đường trong tu hành."

"Tới Thính Vũ Cảnh lại có điểm khác biệt."

Bồ Lưu Hiên chậm rãi nói: "Linh khí thiên địa tuần hoàn trong khí hải của bản thân vô cùng lưu loát, đứng ở trong mưa, có thể đếm được bao nhiêu giọt nước mưa rơi vào người.

Nói là cả người người thoát thai hoán cốt cũng không sai.

Tuần Vân Cảnh, tên như ý nghĩa, có thể bay lên trời ẩn trong mây mù.

Người tu hành đến cảnh giới này, rất ít bị bệnh, tuổi thọ cũng dài hơn một ít so với người bình thường, chưa chắc có thể sống lâu trăm tuổi, nhưng chắc chắn có thể sống đến bảy tám mươi tuổi.

Nhưng mà, nếu muốn tiến thêm một bước nữa đạt đến Chúc Tiêu Cảnh có thể nói khó hơn lên trời."

"Đạt đến Chúc Tiêu Cảnh, đứng trên mặt đất vận chuyển linh khí, ánh sáng tạo ra đều có thể chiếu đến tận trời xanh."

Trình Cư Tụ cảm khái nói: "Chúc Tiêu Cảnh trên đời này, bao gồm cả võ đạo tông sư tương đương Chúc Tiêu Cảnh.

Cũng chỉ lác đác mấy chục người, mỗi một người đều có thể nhấc lên sóng gió to lớn với thiên địa.

Nếu xuất hiện ở trên chiến trường, thậm chí còn có thể trực tiếp lấy mạng của thủ lĩnh quân địch, làm quân địch tự động tan vỡ."

Lý Ngang do dự hỏi: "Vậy sư huynh cùng lão sư….."

Bồ Lưu Hiên trừng mắt lên nói: "Mười năm trước, ta là Tuần Vân Cảnh trung giai."

"Nếu không phải bởi vì người kia, người tự nguyện phong ấn linh mạch của bản thân, rời khỏi học cung, sợ rằng bây giờ chỉ còn kém một bước nhỏ nữa là bước chân vào Chúc Tiêu Cảnh…."

Trình Cư Tụ phẫn hận thở dài, rồi lập tức ý thức được lời nói của mình, khoát tay nói: "Chuyện này không nói đến nữa.

Còn huynh, hắc hắc, nói ra thật là xấu hổ, tu luyện nhiều năm như vậy, cũng mới đến Tuần Vân Cảnh sơ giai thôi."

Bồ Lưu Hiên mỉm cười gật đầu, vui mừng nói: "Có thể ở cái tuổi này đạt đến Tuần Vân Cảnh đã có thể coi là rất hiếm thấy rồi.

Hơn nữa còn là thuật, kiếm song tu."

"Thuật, kiếm song tu..."

Lý Ngang nheo mắt, lại nghĩ tới ngày hôm qua Trình Cư Tụ rút kiếm nhanh đến mức không nhìn thấy gì.

"A, đệ có muốn nhìn thử một chút hay không?"

Trình Cư Tụ thân thiện cười một tiếng, tay vung lên một cái, trường kiếm treo bên hông của huynh ấy bỗng nhiên ra khỏi vỏ, bay đến trước đỉnh đầu.

Đát.

Ngón tay nhẹ nhàng bắn ra một cái, trường kiếm dùng tốc độ nhanh như chớp, lượn quanh hậu viện bay thành một vòng tròn, kiếm khí ở lướt qua hồ nước, thậm chí làm cho nước trong hồ chia làm hai nửa, dọa cả cá bên trong hồ giật mình.

"Phù, thuật, niệm giống nhau.

Kiếm thuật của giáo tập trong Học Cung, cũng chia ra làm hai loại. Một loại là trường kiếm.

Còn loại thứ hai chính là phi kiếm này."

Trình Cư Tụ điểm một ngón tay lên mặt bàn đá, phi kiếm liền nhẹ nhàng bay trở lại trên đỉnh đầu của của huynh ấy.

"Hình dạng của phi kiếm, tùy vào sở thích, thói quen của tu sĩ, phi kiếm của mỗi người đều không giống nhau. Có kiếm hình cầu, cũng có kiếm hình thoi, tiểu kiếm, hay là trực kiếm. Ta có một vị sư huynh quan hệ với huynh ấy rất tốt, huynh ấy cảm thấy kiếm càng lớn, uy lực càng mạnh, dứt khoát chỉ dùng mỗi cự kiếm.

Mặc dù cự kiếm không dễ dàng di chuyển như những thanh kiếm khác, nhưng cũng không cần di chuyển nhiều.

Bất kể là yêu ma dị loại gì, một kiếm bổ xuống, tất cả đều tan thành mây khói hết."

Trình Cư Tụ cười nói: "Thanh kiếm này của huynh chuôi kiếm cũng chỉ dùng để trang trí thôi, dù sao bình thường cũng không hay cầm đến."

"Vậy... sư huynh có thể ngự kiếm phi hành không?"

Lý Ngang nhìn phi kiếm trên đỉnh đầu của Trình Cư Tụ, trong con ngươi lóe lên hào quang, hận không thể lấy thanh kiếm xuống để chơi đùa một chút.

"Có, có thể bay... là có thể bay. Nhưng mà tư thế nhìn hơi khó coi một chút, còn không bằng huynh dùng linh khí tự bay lượn trên không trung."

Trình Cư Tụ có chút lúng túng búng ngón tay một cái, phi kiếm bay trở lại vỏ kiếm, không phát ra tiếng ồn nào: "Trừ kiếm đạo ra, huynh còn tu hành thuật đạo."

Trình Cư Tụ một lần nữa mở ra hộp sắt, đầu tiên cất la bàn cùng cây nến màu xám vào trong hộp sắt, từ bên trong lấy ra một khối đồng đĩnh, đóng lại hộp sắt, đặt khối đồng đĩnh ở trên nóc hộp sắt, làm cho nó treo lơ lửng bên trên.

"Hộp sắt này cũng là do Học Cung sản xuất, trừ đao thương bất nhập, nước lửa bất xâm ra, còn có những chức năng khác. Ví dụ như, hỗ trợ đúc."

Trình Cư Tụ vừa nói, bàn tay đặt lên quả cầu trên đỉnh hộp sắt, nhẹ nhàng chuyển động.

Oanh!

Chỉ thấy bốn góc của hộp sắt, bỗng nhiên nổi lên một đoàn lửa nóng rực, tập chung vây quanh khối đồng đĩnh kia.

Lý Ngang theo bản năng thân thể lùi về phía sau, để tránh ngọn lửa với luồng nhiệt cực cao kia.

Ngọn lửa cháy mạnh, dưới sự thiêu đốt của nó đồng đĩnh chậm rãi hòa tan, nhưng khi hòa tan những giọt đồng đĩnh lại không có rơi xuống, mà là tiếp tục trôi lơ lửng giữa không trung, dưới sự khống chế của Trình Cư Tụ, dần dần biến hóa thành hình dạng của một quả cầu.

Chỉ sau trăm hơi thở, quả cầu bằng đồng dần dần hiện ra hình dáng, đó là một quả cầu đồng rỗng bên ngoài chạm chổ đầy những họa tiết, nhìn tỉ mỉ tinh xảo, tựa như một thợ mộc ưu tú điêu khắc thành.

"Đây chính là Tuần Vân Cảnh dong thiết thuật cùng gang liễu thuật."

Trình Cư Tụ dập tắt ngọn lửa, đến khi hơi ấm bên ngoài quả cầu đồng dần dần mất đi, mới làm cho nó rơi xuống, đưa tay là có thể đón đỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.