Vạn Độc Quỹ Môn

Chương 19: Đại đao khương bạch hổ






Một làn gió mát rượi làm Vương Hán Sơn mở mắt.



Chàng nhận ra mình trong tư thế ngồi xếp bằng, dưới một gốc cây xum xuê tàu lá. Sau lưng chàng có hơi thở của một người nào đó và một bàn tay đang đập vào da thịt mình. Thì ra chàng đang cởi trần, mồ hôi bịn rịn khắp châu thân.



Vương Hán Sơn quay lại.



Nhà sư ngồi sau lưng chàng, cái đầu trọc láng bóng cũng mướt mồ hôi, gương mặt phì nộn với nụ cười toét miệng y như pho tượng Phật Di Lặc.



Rời bàn tay khỏi lưng chàng trai, nhà sư lên tiếng :



- Mô Phật, tiểu tử đã phục hồi nguyên khí.



Đầu óc Vương Hán Sơn chợt sáng ra, chàng nhớ lại tất cả sự kiện trên bãi cỏ trước Chiêu Anh các.




Lật đật vòng tay khom mình xuống, chàng nói nhanh :



- Đa tạ hòa thượng đã ra tay tế độ.



Nhà sư khoát tay, miệng vẫn cười tươi :



- Không có chi, không có chi. Đây là công việc thường ngày của bần tăng thôi mà.



Chàng trai quơ chiếc áo mặt vào nghiêm chỉnh, rồi cung kính nói :



- Bạch hòa thượng, con bị bọn ma đầu vây hãm tấn công ác liệt đến nỗi hồn sắp lìa khỏi xác. Nếu không có ngài cứu vớt và truyền tiếp nội lực thì đã mạng vong, con xin ghi nhớ ơn từ bi cứu nạn của ngài.



Nhà sư cười hềnh hệch :



- Ôi, đừng gọi ta bằng ngài, cứ kêu là Tế Điên tăng được rồi.



Vương Hán Sơn vòng tay :



- Thì ra đại sư là Tế Điên hòa thượng, người thường ra tay tế độ cứu khốn phò nguy khắp nẻo giang hồ?



Tế Điên hòa thượng gật gù cái đầu láng bóng :



- Không dám, không dám, bần tăng chỉ làm được những việc nhỏ thôi. Tiểu tử đã khỏe lại rồi, ngươi nên tiếp tục lên đường tìm lại người yêu.



Mở lớn mắt vì kinh ngạc, Vương Hán Sơn hỏi nhanh :



- Bạch Thánh tăng, người đã biết có điều thầm kín trong lòng con?




Nhà sư lại xua tay lia lịa :



- Ấy, ậy... chớ gọi ta là Thánh tăng mà mọi người cười cho đấy, vì ai cũng gọi ta là hòa thượng điên. Nhưng ta nhờ Đức Thế Tôn ban cho huệ nhãn, nhìn thấu tim người. Ta biết ngươi đang đi tìm cô gái ấy và cô nàng cũng đang vọng tưởng về ngươi.



Câu nói của nhà sư làm Vương Hán Sơn hồi hộp, chàng run giọng :



- Ôi, Linh Phụng. Bạch hòa thượng người đã thấy nàng?



Lim dim đôi mắt, nhà sư bảo :



- Ta có gặp một cô gái đi với Kim Điêu Tam Kiệt Thượng Quan Kỳ Tâm.



Chàng trai lật đật hỏi dồn :



- Dạ phải, dạ phải, đó là thúc phụ nàng. Họ đã đi tới nơi đâu?



Nhà sư đáp lừng khừng :



- Kim Điêu Tam Kiệt đã đi... xuống suối vàng, bởi trúng nhằm Ma trâm của Tứ đại pháp vương Vạn Độc Quỷ môn, còn người con gái ấy đi đâu ta chẳng rõ.



Vương Hán Sơn vội cúi đầu :



- Bạch hòa thượng, xin người phóng tâm huệ nhãn, hướng dẫn cho con tìm kiếm được nàng.



Tế Điên hòa thượng bật cười :



- Ngươi muốn tìm được người yêu thì phải có tim, có óc, dũng cảm và võ công. Người cứu một người sẽ được trăm người giúp. Không đi thì không thể đến, không tìm làm sao gặp. Hãy nhớ lấy lời ta và dũng cảm lên đường. Ta đi đây...




Nhà sư vừa dứt lời, Vương Hán Sơn chỉ nghe vụt một cái như làn gió ông ta đã phóng đi biệt dạng.



Chàng trai lắc đầu, vái theo mấy cái lẩm bẩm :



- Thiên hạ nói không sai. Tế Điên hòa thượng luôn làm điều thiện, cứu khốn phò nguy. Nhưng ngôn ngữ tàng tàng, hành tung kỳ ảo.



Chàng ngồi xuống gốc cây ôm đầu suy nghĩ :



- Qua lời nói của nhà sư, ta cũng được biết Kim Điêu Tam Kiệt đã qua đời vì độc trâm của bọn ma đầu, còn Linh Phụng đang trên đường phiêu bạt. Ta phải dũng cảm tìm cho được nàng như lời dạy của Tế Điên tăng. Không đi thì không thể đến, không tìm làm sao gặp?



Giang hồ muôn nẻo nhưng ta cứ đi mãi cũng sẽ gặp được nàng.



Sửa lại thế ngồi, chàng vận khí phát công vùn vụt, toàn thân cảm thấy khinh thoái nhẹ nhàng, khí lực dồi dào hơn trước.



Vương Hán Sơn lại thầm nghĩ trong đầu :



- Ta phải mang ơn Tế Điên hòa thượng... ông đã cứu ta thoát khỏi tay bọn ma đầu, đã truyền thêm dương công, nội lực cho ta. Nhưng muốn thắng bọn hung ác, tìm thấy người yêu, ta còn phải tìm học võ công, chỉ với một chiêu Song Chỉ Xuyên Tâm... thì ta khó lòng tồn tại. Song trước mắt ta cũng phải tạm giấu ngón đòn này, vì hở ra là bọn ma đầu rõ nguồn gốc của ta để xúm nhau truy bức, dù diện mạo ta đã thay đổi bằng lớp mặt nạ kỳ quái.



Chàng trai vươn vai đứng dậy, miệng lại lẩm bẩm :



- Nào, không đi không thể đến. Không tìm làm sao gặp. Ta phải tiếp tục lên đường thôi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.