Vân Cuồng

Chương 10: Thời còn trẻ hết sức lông bông – Hộ* ngươi cả đời




Edit: Thủy Lưu Ly

(*hộ trong bảo vệ, che chở)

Cùng ngồi trên xe ngựa nói chuyện vui vẻ, tuấn nhan của Sở Thiếu Thu lộ ra tươi cười ấm áp. Tay hắn duỗi ra, dễ dàng ôm nàng vào lòng, ngón tay thon dài vuốt ve cánh tay nhỏ bé mảnh khảnh. Xoa xoa, chỗ bị thương như được một khối băng nhẹ nhàng nhu nhu, ấn ấn, thoải mái vô cùng.

“Còn đau không?” Nhiệt khí thổi thổi bên tai, ngứa, lại mang theo mùi hương thản nhiên thanh nhã, dường như có thể khiến người khác bị hòa tan trong đó.

Bị một mỹ thiếu niên ôm vào trong ngực như vậy, bên tai lại nghe lời nói an ủi nhỏ nhẹ, ôn nhu, cảm giác của nàng lúc này tốt vô cùng, nhưng phản ứng đầu tiên của Vân Cuồng không phải là lâng lâng mà đáy lòng lại nổi lên từng trận kinh ngạc.

“Thiếu Thu ca ca, huynh không cảm thấy tính tình ta không tốt sao?” Nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn hắn, Vân Cuồng tò mò hỏi.

Ẩu đả với hoàng tử, khiêu khích phu tử, những chuyện đại nghịch bất đạo nàng vừa gây nên, mỗi tội đều đủ khiến nàng bị thế nhân khinh bỉ hơn ngàn vạn lần. Hơn nữa chắc chắn bộ dáng kia cũng không thể khiến người khác yêu thích, nếu như chưa nói là chán ghét? Nhưng khi biết được vị Thiếu Thu biểu ca này đều một lòng hướng về phía mình, không nói, không trách cứ, nàng... Chuyện này thật sự rất bất công đấy Thái tử ca ca!

Sở Thiếu Thu chớp chớp đôi mắt đen trong suốt, bình tĩnh chăm chú nhìn đôi mắt linh động của Vân Cuồng. Mày hắn nhíu lại một chỗ, một hồi lâu sau mới giãn ra, ôn hòa dễ thân (thân thiện) cười. Ngón tay thon dài chỉ chỉ cái trán của nàng, dặn dò.

“Lần sau không được phép đem mình biến thành như vậy.”

Vân Cuồng ngẩn ra, trong chốt lác liền hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn. Trong mắt nhất thời nổi lên một tầng sương mù nhợt nhạt, ánh mắt nhìn về phía Thiếu Thu có vài phần không giống như trước.

Thật ra ở trình độ nào đó, Liễu Vân Cuồng nàng căn bản là kẻ điên không nghe người khác thuyết phục.

Tổn hại thế tục, khinh thị lễ giáo, là chính cũng là tà, ngay cả mạng người trong mắt nàng cũng không hơn gì. Trừ bỏ những người nàng bảo hộ, còn lại, đối với nàng bọn họ so với phù du cũng không khác mấy.

Một đời kia, dưới sự hãm hại của những người trong gia tộc đã khiến tâm nàng lạnh như thiết. Thấy rõ mặt hắc ám của nhân tính, cũng đã trải qua nhiều thống khổ như vậy, nàng gần như là đứng lên trong sự hãm hại của người thân, tâm cũng bị thương đến đầm đìa máu tươi. Nếu muốn nàng một lần nữa tin tưởng trên đời này có tồn tại những việc tốt đẹp, kỳ thật là một chuyện rất gian nan.

Ở sâu trong nội tâm của nàng, suy nghĩ cực đoan tuy không khiến nàng đoạn tuyệt hy vọng đối với thế giới này, nhưng nàng vẫn hiểu được, trên đời này, những người có thể toàn tâm toàn ý đối tốt với mình, không quản nguyên nhân gì đều tin tưởng chính mình, bảo vệ chính mình, những người đó sẽ đi qua được bức tường phong bế trong lòng nàng, cũng đáng giá nàng thật tình đối đãi.

Giống như mẫu thân hiện giờ của Vân Cuồng, Hướng Uyển Nhi, bà đã dùng tình thương ấm áp vĩ đại của một người mẹ cảm động nàng.

Đối với những người xa lạ, nàng tàn nhẫn, ích kỷ mà lãnh huyết, nhưng một khi chân chính được nội tâm nàng nhận thức, dù có phải trả giá tất cả nàng cũng sẽ tận lực đi bảo hộ, giúp đỡ bọn hắn, vì bọn hắn mà lo lắng, tính toán, đem những thứ gì tốt nhất cho bọn hắn, bất cứ lúc nào cũng vĩnh viễn không buông bỏ, vĩnh viễn không vứt bỏ.

Bề ngoài Sở Thiếu Thu tuấn mỹ như thế nào, khí khái có xuất chúng như thế nào, nhân phẩm lại xuất sắc như thế nào, ở một khắc trước, đều không có quan hệ gì với nàng cả, dù cho hắn có chết bất đắc kỳ tử, cũng không làm cho Vân Cuồng nháy mắt một cái.

Bộ dạng xinh đẹp thì như thế nào? Đối với người đã nhìn qua trăm người như nàng mà nói, thiên hạ đệ nhất mỹ nam cũng đồng dạng như con kiến hôi mà thôi! Một con kiến, cho dù có đẹp thế nào, nàng cũng tuyệt đối không cho nó một chút tình cảm nào. Về phần quan hệ họ hàng càng không cần phải nói, kiếp trước nàng chính là bị những người được gọi là họ hàng đó mưu hại!

Nhưng giờ khắc này, Vân Cuồng thật sự bị sự quan tâm từ sâu trong mắt hắn làm cảm động. Mặc kệ hắn vì lý do gì lại quan tâm nàng như thế, cũng mặc kệ Sở Thiếu Thu có đoán được điều gì… Nhưng ý sủng nịch không hề giữ lại của hắn, trong nháy mắt đã xông vào lòng của nàng.

Muốn cảm động nàng, nói khó cũng khó mà nói dễ cũng dễ, giống như chỉ cần một ánh mắt như vậy đã có thể chiếm được sự khẳng định của nàng.

Vân Cuồng mị mị mắt, tâm tình thư sướng (vui vẻ thoải mái) đem cái đầu nhỏ của nàng cọ cọ vào lồng ngực mang mùi hương thanh nhã của Sở Thiếu Thu. Nàng vui vẻ khoái hoạt nằm, chiếm lấy cả ôm ấp của mỹ thiếu niên, như một tên trộm cười nói:

“Thiếu Thu ca ca, nếu về sau ta không đánh nhau nữa, huynh sẽ bảo vệ ta chứ?

Sở Thiếu Thu thật sự nghiêm túc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, phấn điêu ngọc mài của Vân Cuồng, chỉ cảm thấy lúc này Vân Cuồng như sinh động hẳn lên, thái độ đối với chính mình cũng có chút thay đổi. Đôi mắt vốn trong suốt, sáng ngời khiến người khác yêu thích kia nay so với lúc trước càng động lòng người, nhưng hắn có thể khẳng định, loại thay đổi này làm hắn sinh ra cảm giác vui sướng.

Lập tức cảm thấy tâm mềm mại một chút, gật gật đầu, thanh âm dị thường kiên định: “Được! Ta bảo vệ đệ!”

“Thật sự?” Vân Cuồng thấy hắn nhanh chóng đáp lại mà không hề có một tia do dự, nhịn không được hỏi lại hắn. Trong mắt hiện rõ hàm ý không quá tin tưởng, mắt to đen láy chớp chớp.

“Trả lời nhanh như vậy, có phải đang đùa giỡn ta không? Huynh có thể bảo vệ ta bao lâu? Một ngày, hai ngày?”

“Chỉ cần đệ nguyện ý, ta…” Ngừng một chút, Sở Thiếu Thu thanh nhã cười, ngón tay thon dài lạnh lẽo nhéo nhéo cái mũi nhỏ của nàng, đôi mắt trong suốt không có nửa điểm vui đùa.

“Ta bảo vệ đệ cả đời!”

Cho dù ngươi không muốn, ta cũng sẽ bảo vệ ngươi cả đời, nói xong câu kia, trong lòng Sở Thiếu Thu lại âm thầm bổ sung thêm một câu. Hôm nay, từ lúc nhìn thấy Vân Cuồng, hắn đã có quyết định như vậy.

Toàn thân chấn động, một câu nói thanh thúy dễ nghe cũng không quá vang dội nhưng lại ôn hòa đến cực điểm của thiếu niên làm lòng Vân Cuồng như chảy qua một dòng nước ấm, dù có đứng giữa trời đông giá rét cũng không bao giờ lại cảm thấy lạnh lẽo nữa.

Nheo lại đôi mắt sáng ngời, quay mặt đánh giá thiếu niên tuyệt mỹ này. Trên người hắn phản phất có một cỗ khí chất tiên nhân, ở bên cạnh hắn nàng liền cảm thấy rất an tâm cùng khoan khoái. Năm nay hắn chỉ mới mười bốn nhưng đã phong thần tuấn lãng, ôn nhuận như ngọc vậy. Thật không biết đến khi hắn trưởng thành sẽ khiến bao nhiêu nữ tử ngây thơ ở Sở kinh tương tư khó nhịn đây.

Một người như vậy nói sẽ bảo hộ nàng cả đời, làm sao nàng không vui vẻ cho được, thế nào sẽ không có cảm giác thành tựu?

“Thiếu thu ca ca, nói chuyện phải giữ lời nha, gạt người là con chó nhỏ, chúng ta ngoắc ngoắc tay.” Nàng nghịch ngợm, tươi cười ngọt ngào nói, chìa một ngón út non nớt, cười giống như hồ ly lừa bắt tiểu hài tử.

“Được! Kiếp này, chỉ cần ta còn sống sẽ toàn lực bảo hộ Vân Cuồng đệ đệ, khiến cho hắn rời ra tranh đấu, rời xa ân oán, tuyệt không chịu nửa điểm thương tổn, oan khuất, vĩnh viễn là một người khoái hoạt.” Sủng nịnh xoa cái đầu nhỏ của Vân Cuồng, Sở Thiếu Thu vươn tay, móc ngoéo vào ngón út của nàng. Đôi mắt luôn chăm chú nhìn Vân Cuồng nay lại hiện lên dày đặc các loại sắc thái. Từng lời từng lời nói ra như lời tuyên thệ, phát ra từ nội tâm, hoàn toàn không có nửa điểm tạp chất, khiến Vân Cuồng nghe được tiếp tục cười như hoa nở.

Sở Thiếu Thu không biết, chỉ bằng những lời nói lúc này của hắn, ở trong lòng Vân Cuồng cũng đã âm thầm làm một quyết định.

Thiếu Thu ca ca, từ nay về sau, ngươi chính là người thứ hai trên đời này Vân Cuồng coi trọng. (cha con Liễu Thanh chắc khóc ròng rồi =)))

Vân Cuồng trở tay ôm cổ Sở Thiếu Thu, thừa dịp mỹ thiếu niên không kịp phản ứng, “Ba!” ở trên mạt hắn hôn một cái, cười híp mắt nói.

“Vân Cuồng cũng muốn bảo hộ Thiếu Thu ca ca! Nói được thì làm được!”

Bị cái miệng nhỏ nhắn còn mang theo mùi sữa của nàng hôn lên mặt, Sở Thiếu Thu sửng sốt, sau đó lại đột nhiên nhớ đến nụ hôn môi ngoài ý muốn kia, trên mặt “Bá” một chút đỏ rực một mảnh, tim đập như muốn bay ra khỏi lồng ngực. Trong lòng hắn lại ảo não, trách cứ chính mình suy nghĩ miên man, một chút cũng không chú ý đến tươi cười đầy thâm ý sâu trong mắt Vân Cuồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.