Văn Của Nhà Văn, Nhà Của Nhà Văn [Khải Nguyên]

Chương 9




Vương Tuấn Khải chẳng phải hạng cao quý lãnh diễm thích trưng ra bộ mặt bài poker khiến người ta phẫn hận ghét bỏ, cũng chẳng phải loại người nghiện tỏ vẻ mạnh mẽ cứng rắn che giấu nội tâm mỏng như cánh ve. Hắn không thèm che giấu cảm xúc, yêu ghét giận hờn đều lộ ra trên mặt, thực sự sợ hãi cái cảnh ém nhẹm buồn bực trong lòng rồi sinh ra táo bón lúc nào không hay. Cho nên sau khi ba người kia bị Vương Nguyên thẳng thừng đuổi đi, trong lòng tuy có vui vẻ nhưng vẫn còn uất ức, bèn vùi đầu vào người bảo mẫu dụi dụi cầu an ủi.

Vương Nguyên: "..."

"Ngoan nào, ngoan nào~" Bảo mẫu đồng chí không còn cách nào khác là vỗ vỗ sau lưng ông chủ, cảm giác mình đang dỗ một con chó lông xù cỡ bự, động tác trên tay vô cùng mềm mại. Vương Tuấn Khải chôn đầu trong lồng ngực cậu chớp mắt, hít hít vài cái, thầm cảm khái người bảo mẫu thật có mùi thơm thơm rất dễ chịu, giương móng vuốt yếu ớt bắt lấy tà váy, thở dài nói:

"Bọn họ ăn hiếp tôi."

"..."

"Mắng tôi, lườm tôi."

"..."

"Còn khi dễ tôi không có mẹ nữa."

Cứ như đang mách tội với người lớn vậy.

Khóe môi Vương Nguyên giật giật hai cái, cảm thấy tên này lúc nói chuyện chẳng hiểu là cố ý hay vô tình cứ thổi khí vào trong quần áo cậu, khiến bảo mẫu nhồn nhột muốn cười vô tình, lại phải cố làm mặt nghiêm trang túc mục u buồn như đang tham dự lễ viếng anh hùng liệt sĩ, chẳng nỡ đẩy cục hái ra tiền của mình ra, mặt méo mó vặn vẹo khổ sở vô cùng. Diễn sâu, cũng là một loại kỹ năng vi diệu hảo phí sức nhẫn nại của con người.

Vương Tuấn Khải được dịp phát tiết nguyên căn, dứt khoát ôm chặt bảo mẫu, vừa kể lể tố tội đặt điều vu khống vừa thừa cơ sờ sờ xem dây buộc váy ở chỗ mô, làm một đứa bé mắc phải hậu di chứng tổn thương vô cùng khốc liệt. Nhà văn đại nhân không chỉ là fan cuồng sùng bái chủ nghĩa "đâm lao thì phải theo lao" mà còn là thiên tài có sự phân phối sức chú ý cao, trong tích tắc đã một công đôi việc mở được tạp dề của bảo mẫu.

"Ông chủ, ông chủ, đừng mà..." Thanh niên mặc quần áo hầu gái xộc xệch ngã xuống sofa, áo kéo lệch phân nửa, váy tốc lên tận đùi, hai chân thon dài miên man sợ hãi co rụt, chống đỡ yếu ớt. Mắt thấy mảnh vải cuối cùng trên người cũng sắp bị lột đi, thanh niên liền giãy dụa phản kháng, nước mắt ngân ngấn nức nở cầu xin: "Đừng, ông chủ, đừng làm như vậy..."

Vương Tuấn Khải ngơ ngác ngắm nhìn...

"Nè ông chủ, làm một người đàn ông phải biết vươn lên từ tầng đáy của xã hội, đối mặt trước nguy nan bè lũ tuyệt không được nản lòng thoái chí, hơn hết, người làm việc lớn phải nuôi chí lớn, tâm vững như bàn thạch, sức mạnh sánh ngang Bàn Cổ (*), khí phách hiên ngang oai phong lẫm liệt, không nên chỉ vì những lời nói phiến diện từ phía bên ngoài mà sụp đổ mộng tưởng, từ bỏ ước mơ. Con người chúng ta khi sinh ra trên đời chắc chắn sẽ gặp phải thiệt hơn, chướng ngại rồi đến chướng ngại, giống như con sâu xấu xí muốn hóa thành bướm thì phải trải qua một thời kỳ làm nhộng vô cùng mệt mỏi, phá kén chui ra...Ế? Dây buộc tạp dề của tôi sao lại lỏng mất rồi..."

Vương Nguyên đẩy Vương Tuấn Khải ra, túm dây buộc đứng dậy: "Vậy đấy, bọn họ và anh nước sông không phạm nước gϊếŧ, họ đi đường họ anh đi cầu độc mộc của anh, nếu họ vẫn cố tình thọc gậy bánh xe kéo giá trị thù hậnn giúp anh thì cứ trở mặt trắng đen phân định. Vật cực tất phản, chắc anh cũng hiểu mà đúng không...Được rồi, tôi phải đi thay đồ cái đã..."

Vương Tuấn Khải nhìn bóng "hầu gái" bảo mẫu chạy bình bịch lên lầu, ngẩn người đẩy mắt kính, chầm chậm quay đầu ngồi về tư thế ngay ngắn chuẩn mực, đưa tay sờ sờ mũi, chẳng thể nhớ ra rằng Vương Nguyên vội thay quần áo trước thời gian hợp đồng chấm dứt.

Hắn đờ người ra rất lâu, ánh mắt rõ ràng thanh minh điềm tĩnh, cũng không có hành động gì quá đáng có thể khiến người ta hiểu lầm, nhưng tơ vò trong lòng như thiên ti vạn lũ, ánh lên mắt kính vẻ mờ mịt, hoang mang ngớ ngẩn.

Sao hắn lại có ý nghĩ đó với bảo mẫu nhà mình nhỉ...?

...

Đinh Trình Hâm tỉnh dậy, vò loạn mái tóc rối bời, mắt nhắm mắt mở lò dò đi đến nhà vệ sinh, tổng cảm thấy có gì đó thay đổi nhưng CPU còn bận phủ mù sương nên đồng chí Đinh cứ cắm đầu mà đi, loẹt quẹt đá văng cửa phòng tắm.

"..."

"..."

"Anh..."

Hoàng Vũ Hàng liếc qua một cái, tắt nước.

Đinh Trình Hâm: "Tôi kháoo_____!! Sao anh lại ở đây! Sao anh tắm?! Sao anh không mặc - quần - áo!?!"

Dưới âm thanh decibel cao như phim kinh dị và hai con mắt ốc trợn trừng đầy khiếp sợ của kẻ nào đó, Hoàng Vũ Hoàng - không hổ là biên tập đại nhân đã từng giằng co với không ít tác giả văn học hiện đại, mặt không đỏ khí không suy suyễn - chụp lấy cái khăn quấn quanh hông mình, bình tĩnh nói: "Đây là nhà tôi."

"Cái..."

"Tôi có thói quen mỗi buổi sáng đều tắm."

"...quỷ..."

Anh cực kỳ nghiêm túc nhìn sâu vào bạn nhỏ Đinh - trái tim yếu đuối đã hoàn toàn tan vỡ thành từng mảnh, hỏi một câu mang tính cá nhân cao: "Khi tắm cậu có mặc quần áo sao?"

Đinh Trình Hâm cũng thấy là mình hỏi toàn những câu dở ông dở thằng lại chẳng chút muối rồi.

"Nhưng, nhưng, nhưng tốt xấu gì cũng phải đóng cửa chứ..." Y cường ngạnh phản bác, cảm thấy y nhanh trí lắm, tại thời điểm gay cấn bùi ngùi phản kích ngay được cơ mà, còn vô cùng logic tâm lý ấy chứ...

Hoàng Vũ Hàng nhìn vào bản lề cửa đã bị đá gãy chông chênh bơ vơ giữa dòng đời, quyết đoán im lặng.

Đinh Trình Hâm câm như hến.

Đợi đến khi Đinh Trình Hâm hết ngượng ngùng xấu hổ chịu ngồi ngoan ngoãn vào bàn ăn, đã là chuyện của một tiếng sau.

Nhìn Hoàng Vũ Hàng thuần thục làm sanwich xà lách bữa sáng cho hai người, y đờ đẫn há miệng đần thối thộn ra, ngắc ngứa như cá mắc cạn mà lắc lư tới lui, hết xoắn xuýt tay rồi chà chà bàn chân, thẹn thùng e lệ mãi mới lẽn bẽn thốt ra một câu: "Hồi nãy nhìn thấy cơ bụng cũng đẹp lắm."

Tay Hoàng Vũ Hàng run lên, miếng trứng chiên lật ụp xuống chảo: "..."

"Thật ra thì...ờm, thì là..."

"Cậu ăn đi." Hoàng biên tập áp dụng phương châm đánh nhanh thắng nhanh rút gọn, đem sanwich nóng hổi đặt trước mặt Đinh Trình Hâm: "Theo tôi được biết thì hình như hôm nay trường đại học tổ chức buổi sinh hoạt đầu năm."

Y ngước lên nhìn anh, tò mò mở to mắt: "Sao anh biết tôi còn đang đi học?"

"..." Anh không biết gì mà lại cho y ngủ lại một đêm sao? Hoàng biên tập bình tĩnh nhìn cậu, không biết xấu hổ xài chiêu vô thanh thắng hữu thanh.

Đinh Trình Hâm nhớ đến khi y vừa tỉnh dậy, dù ngủ trên sofa nhưng khi tỉnh dậy vẫn không thấy ê ẩm, ngược lại trên người còn đắp một tấm chăn, hơi mất tự nhiên dời mắt đi. Tầm mắt vừa vặn chạm phải quyển "Hầu gái" đêm qua đặt trên bàn, tìm chủ đề: "Anh nói mình là biên tập, thật sự là biên tập của Tiểu Bình Quả đại đại sao? Như vậy anh thường xuyên đến nhà đại đại lấy bản thảo đúng không?"

Hoàng Vũ Hàng gật đầu: "Cậu cũng đã đến qua."

"Ý anh nói là...ngôi nhà hôm đó anh bị thủng xe? Ôi ôi sao tôi không có may mắn gặp đại đại chứ! Nhắc mới nhớ, người kia là ai thế nhỉ, ở trong nhà đại đại lại còn mặc tạp dề...Chậc, không phải là người tình trong truyền thuyết chứ..."

Thấy người nằm trong cốp xe mình, hành vi mờ ám mang tính cấu kết cao, hơn nữa còn đặt nghi vấn cạnh tranh bóc lột giá trị thặng dư, Hoàng biên tập đã sớm nghĩ ra đối phương chính là kẻ đã làm lốp xe anh thủng rồi. Lúc này mắt thấy tai nghe chân chính, nhịn không được cứng người một chút, thầm nghĩ rốt cuộc cấu tạo não Đinh học đệ phức tạp đến mức nào mới có thể nghĩ ra trò đùa vô bổ, sau đó chui vào cốp xe theo anh về tận nhà, không phải "lạy ông tôi ở bụi này" hay sao? Chẳng lẽ nhóc con này không sợ anh thẹn quá hóa giận dùng tư hình xxx rồi lại xxx cậu ta ư?

Tính cảnh giác của học đệ này cũng đáng quan ngại đó.

"Nói tóm lại, tác phẩm của Tiểu Bình Quả đại đại rất có giá trị suy ngẫm nha, cho nên...khụ, anh tên là gì..." Giọng Đinh đồng học càng nói càng nhỏ, chột dạ cúi đầu, rõ là đi một vòng hết nhà người ta rồi, còn bắt chẹt oan uổng chuyện người ta bán dụng cụ tình thú nữa mà vẫn chẳng biết đối phương tên họ là chi. Y lần đầu cảm thấy tư duy của mình có chút trục trặc, hồi nào giờ làm gì có chuyện như vầy xảy ra, không bằng cuối tuần này đi xem thử vận mệnh trong tháng? Cứ cảm giác sắp gặp phải chuyện gì đó không an tâm, hơn nữa chuyện này còn có liên quan đến nửa sau, à, nửa đời sau của y.

"Khụ, Hoàng tiên sinh, tôi là sinh viên chuyên khoa công nghệ mỹ thuật truyền thông, đối với việc trang trí design bìa sách có chút am hiểu." Y quan sát sắc mặt đối phương, nhỏ giọng đề nghị: "Là một fan cuồng của Tiểu Bình Quả đại đại, tôi hy vọng mình có thể góp một chân trong việc design bìa sách cho "Hầu gái"..."

Hoàng Vũ Hàng hơi bất ngờ nhìn y, dường như không nghĩ được y sẽ đưa ra chủ ý này. Thấy sắc mặt hắn thản nhiên không có chút biểu lộ cảm xúc nào, Đinh Trình Hâm thất vọng sụp bả vai, nụ cười trên mặt cũng sượng trân, gượng nói: "Hoàng tiên sinh, tôi biết yêu cầu này hơi quá đáng, anh có thể không đồng ý cũng không sao, dù sao thì tôi cũng chưa có bằng cấp chứng chỉ hành nghề, anh không cần để tâm..."

Hoàng Vũ Hàng vẫn không nói gì, chuyên tâm ăn sáng. Anh là biên tập bản thảo, đối với chuyện trang trí bìa sách không mấy uyên bác, trong tòa soạn cũng có người đảm nhiệm phần công việc này nhưng quan hệ cùng anh không sâu, nói một câu chạm mặt xã giao không thành vấn đề, nhưng nhờ vả thì chưa từng xuất hiện. Tuy rằng với thân phận của anh đối với chuyện này chẳng khác nào lông gà vỏ tỏi, tùy tiện phất tay một cái thì được rồi...

Hoàng Vũ Hàng ngẩng lên chăm chú nhìn đỉnh đầu cắm cúi nuốt miếng trứng trong sanwich, sờ sờ cằm...

Sau khi thân sĩ đưa Đinh Trình Hâm đến ký túc xá trong trường, nhìn y ỉu xìu vác theo túi đồ lết đi như tận thế đến nơi, anh không hiểu được cảm giác của một fan hâm mộ với tác giả mình yêu thích cuồng nhiệt bá đạo say sưa chẳng dứt đến mức nào, nhưng nhìn nhóc này thất vọng vì không được thỏa mãn đam mê, liền có hơi không đành.

Hoàng Vũ Hàng lần đầu biết, hóa ra cũng có ngày anh biết mềm lòng.

Hết Chương 9

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.