Văn Của Nhà Văn, Nhà Của Nhà Văn [Khải Nguyên]

Chương 15




Thường thì người ta có xu hướng suy nghĩ về những người thiên về não trái – hay còn gọi là ban chuyên đề khoa học tự nhiên – khô khan phai bạc đến mức mốc meo, nhưng lại quên rằng điều kiện cần để mốc meo là phải có hơi ẩm. Dĩ nhiên ẩm đến mức nào còn tùy vào nhiệt độ lượng mưa, hay nói cách khác chính là khả năng tiếp thu sự ‘ướŧ áŧ’ vào thế giới quan duy tâm của mỗi đối tượng.

Vương Tuấn Khải dù mang trong mình dòng máu của hệ thực vật phủ xanh toàn cầu – ngoan hiền đúng chuẩn zai 3G (đẹp giai – nhà giàu – học giỏi), chưa từng nảy sinh bất cứ ý định nào có dính dáng đến chữ ‘thịt’, bình thường tu tâm dưỡng tánh sống khắc khổ như thiền sư không ăn khói lửa nhân gian cho đến mức nào thì cũng là phàm nhân lục căn bất tịnh, ngũ uẩn giai có, làm sao tránh khỏi bẫy rập thế gian? Mặc dù sau khi sa đọa vào lưới tình của Vương Nguyên xong bản thân hắn cũng không thấy có gì khác thường, chuẩn bị không có quân sư tác chiến thì tự thân vận động đi lật đổ Vương Nguyên, nhưng nhìn ánh mắt thâm thúy chói lóa hào quang trí tuệ phát ra từ Đinh Trình Hâm, hắn cảm thấy sứ mệnh chinh phục mỹ nhân của mình phải được nâng tầm ngang ngửa với phòng chống nạn thặng dư toàn cầu.

“Cậu có cao kiến gì?” Vương Tuấn Khải nghiêm túc đẩy kính, đối diện với vẻ cương nghị quyết liệt và sâu sắc của Đinh Trình Hâm, sờ cằm: “Chiến dịch này rất quan trọng với cuộc đời tôi, có thể nói nếu chúng ta đi sai dù chỉ nửa bước cũng có thể khiến nửa đời sau của tôi chìm trong u ám.”

Đinh quân sư gật đầu nghiêm nghị, vô cùng cơ trí nói: “Với tài nguyên sẵn của anh, muốn công kích người anh thích thực ra không khó, cái chúng ta cần chính là sự tỉ mỉ, cẩn thận, tinh tế và đặc biệt là phải nhanh, gọn, lẹ! Đúng, chính là như thế!!!”

Đinh Trình Hâm hứng khởi dâng trào nhiệt huyết đánh rầm xuống bàn, hùng hồn phát biểu: “Đây là một chiến lược tác chiến cực kỳ hiểm hóc, đã từng được áp dụng trong nhiều, cho nhiều người, và cho ra kết quả khả quan thành tựu nhất! Với vị thế và thân phận của anh hiện giờ mà nói...”

Hoàng Vũ Hàng sau khi kết thúc công việc ở nhà xuất bản liền vội vàng chạy về bệnh viện, bởi vì anh vừa giới thiệu Tiểu Đinh Đinh cho bạn thân xong liền có chút thấp thỏm. Không phải anh sợ bạn thân di tình biệt luyến hay Đinh Trình Hâm sùng bái quá hóa cuồng mà bắt đầu đeo bám Vương Tuấn Khải, Hoàng Vũ Hàng chỉ đột nhiên ‘nhớ’ ra rằng, sợ rằng Đinh Trình Hâm cũng chỉ là tay mơ không chút kiến thức, bằng không với sự thể hiện mấy ngày nay của anh, y chắc chắn đã phát hiện ra cảm giác anh dành cho y. Hoàng Vũ Hàng lần đầu thấm thía cái gọi là thêm cánh cho hổ, ba chân bốn cẳng vắt giò trở về chiến trường nỗ lực giằng co kéo lại mood đã chạy băng băng trên thảo nguyên bao la, sững sờ nhìn cảnh bạn thân và người thầm mến như tri kỉ bắt tay nhau khí thế, bộ dáng như kiểu hận không thể gặp nhau sớm hơn.

Anh đã bỏ sót cái gì vậy...

Đinh Trình Hâm khóe mắt liếc thấy Hoàng Vũ Hàng, không kìm được hưng phấn chạy tới ôm anh hôn liên tục mấy cái lên hai bên má biên tập, suиɠ sướиɠ cười dài: “Cuộc đời mới đẹp làm sao! Hạnh phúc dễ tìm làm sao! Hãy nhìn tương lai tươi sáng của tất cả mọi người ở phía trước!!”

Hoàng biên tập rõ ràng bị dọa hoảng, bắn ánh mắt chết lặng về phía bạn thân, kết quả trông thấy tên kia ôm trái tim nội thương lẳng lặng chui vào góc trống nấm.

...

Tháng Tám.

Sáng thứ hai của tuần đầu tiên là ngày đại học Thanh Hoa chuẩn bị đón tân sinh viên và học viên tại trường trở về học tập sau hai tuần nghỉ hè. Phó hiệu trưởng đứng bên hàng cây treo băng rôn khẩu hiệu phấp phới tung bay, vuốt cái đầu lấm tấm mồ hôi, mỉm cười nhìn từng học viên mang theo hoài bão bùng cháy và ước mơ sục sôi như nham thạch tháng ba phấn khởi reo hò, ánh mắt vô tình va phải bóng người gầy gầy âm u liền không tự chủ ngó lâu một chút.

Phó hiệu trưởng nhìn chằm chằm cậu trai đang lầm lũi tránh xa đám người bon chen xô đẩy, nhíu nhíu mi khó hiểu --- Sao nhìn quen mắt vậy cà?

Vương Nguyên một thân áo vải vác cái túi cũ mèm hung hăng quẹt thẻ sinh viên lên cổng, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống giải quyết bữa sáng. Những ngày tháng sau khi rời khỏi công việc bảo mẫu quả thật có chỗ khó khăn, hầu như đến chỗ nào cậu cũng chỉ có thể làm việc được vài ngày đã phải từ bỏ. Vương Nguyên hừ hừ cắn phập vào cái bánh mì sắp hết hạn, nheo mắt nhớ lại mấy lần bị đuổi việc không rõ lý do, tổng thể cảm thấy dường như có kẻ ở phía sau châm chích mình.

Cậu sống gần hai mươi năm, tự nhận bản thân chưa từng gây thù chuốc oán bất phân địch ta, trường hợp bị đuổi việc đầu tiên xảy ra cậu còn tưởng tại mình không đủ năng lực, lần thứ hai cùng lắm là do có người cạnh tranh ghen ghét, lần thứ ba gặp phải một ông chủ không quyết đoán để nhân viên hỗn loạn mất trật tự, còn lần thứ tư, thứ năm thì sao? Trong vòng một tháng mà bị đuổi việc đến cả đầu ngón tay cũng đếm không đủ, Vương Nguyên thực sự ăn phải ngòi nổ, oán khí tích tụ đã đủ cho một lần bạo phát tán công.

Nghĩ tới tiền lương mười ngàn một tháng giã từ li biệt mãi cũng không trở lại, Vương Nguyên vẫn có chút tiếc nuối công việc bảo mẫu ngày nào. Nhưng nhớ đến kẻ nào đó vẫn đang tồn tại một cách bàng quan, cậu lại hung tàn cắn phập vào bánh mì, hậm hực nuốt xuống, trong lòng trỗi lên tư vị không rõ ràng.

Vương Tuấn Khải...hắn giờ đang làm gì?

Có lẽ là ôm chăn ngủ chảy nước miếng đi, ha ha, bằng hắn mà không có người bên cạnh hô hào kêu gọi, phỏng chừng có thể ngủ đến chết. Lần đầu tiên đến nhà hắn Vương Nguyên không hề biết việc này, cho nên khi thấy ông chủ nhà mình đã sắp ngủ đủ 24 tiếng cậu mới tá hỏa chạy lên xem, còn tưởng hắn mắc bệnh nan y tự nhốt mình trong giấc mộng luôn rồi chứ.

Miếng ăn trong tay nhạt thếch, Vương Nguyên nhai nhai vài cái rồi buồn bực ném nửa cái bánh mì vào thùng rác, định đứng lên tiến vào hội trường thì nhìn thấy tấm poster cực lớn cực bắt mắt treo chình ình trước cửa hội trường.

[Bàn về khả năng liên kết sóng điện não của con người với đồng loại.]

Có mấy học viên chưa từng tham dự buổi nghị luận nào tỏ vẻ háo hức bu lại xung quanh poster, rồi lại vì chủ đề không thú vị mà lục tục kéo nhau bỏ đi. Vương Nguyên nhoáng cái phi đến gần, chăm chú để ý kỹ mấy dòng cuối cùng, bước chân sắp rẽ vào hội trường vội vàng chuyển hướng tới phòng hội nghị.

“Hội nghị bàn về khả năng liên kết sóng điện não?”

“Đúng vậy, nghe nói là học giả này ở nước ngoài mới về bản địa, kiến thức thâm sâu uyên bác khó lường, hơn nữa bối cảnh còn lớn, người phía sau chống đỡ không phải hạng xoàng.”

“Nhưng lớn đến mức nào mà ngay cả tên mình cũng không dám đề lên mục danh tính thì bảo người ta làm sao tin được.”

“Cứ vào trong hẵng nói, dù sao tôi cũng sợ cái bài thuyết giảng kéo dài mấy tiếng của Hiệu trưởng trường mình lắm, chẳng thà vào hội nghị còn được ngủ một giấc.”

Mấy nam sinh đi cùng nhau khẽ nhún vai đồng ý với bạn mình, thầy là thầy nắm thóp cái lũ năm hai năm ba bọn họ hết ấy mà, thầy dại gì đi khai thông trí tuệ với những kẻ từ chối quyền hưởng thụ thanh âm ngây ngất lòng người của thầy, cho nên hội trường năm nào cũng đầy những em gái em trai tân sinh viên non nớt chưa hiểu chuyện mà thôi.

“Nghe đâu còn có trò chơi rút thăm trúng thưởng nữa, nếu phần quà là đi du lịch cùng mỹ nữ một tháng thì thật là tuyệt!”

“...Ảo tưởng là bệnh.”

“Phải a, hội nghị có tên gọi như vậy có khi lại tặng cho người may mắn một phương pháp liên kết sóng điện não.” Có người sờ cằm: “Hoặc là máy tính thông minh kết nối neuron gì đó...”

Vương Nguyên đi phía sau đám người này khẽ siết chặt nắm tay, không sai, đây mới chính là lý do cậu quyết định say bye bye hiệu trưởng để tới đây! Suốt thời gian qua vận đen cứ mãi đeo bám, phải đi cầu cơ cọ may mắn!

Đám nam sinh câm nín với trình độ ngốc manh của cậu bạn, đồng loạt ho khan. Giữa lúc bọn họ nhàm chán từ từ tản bộ đến phòng hội nghị, tiếng gió vù vù xẹt qua, bóng trắng nhoáng lên như tia chớp vụt lóe khiến họ sững sờ trong giây lát, theo bản năng đứng khựng lại trong tích tắc.

Mà bóng trắng vừa nhoáng qua kia đã bắt đầu tông cửa phòng hội nghị xông vào, như tia chớp càn quét tứ phương, cuối cùng mất hút sau cánh cửa to đùng.

Nhóm nam sinh: “...”

“Này, mấy cậu có nghe thấy tiếng gì không?”

Một người thành thật đáp: “...Như là thiên nhiên réo gọi.”

Thoáng chốc, âm thanh vĩ đại kia càng lúc càng gần, mỗi bận một lớn, như để chứng minh cho câu trả lời hoa mỹ của nam sinh nọ mà đất đá dưới chân cũng rung chuyển, thậm chí mơ hồ có thể cảm nhận được không khí dần đổi mùi.

“FML ai đó nói với tôi chuyện gì đang xảy ra đi...” Cậu nam sinh vừa rồi còn mơ mộng được du lịch cùng mỹ nữ lúc này chầm chậm quay đầu lại, tái mét nhìn một đống nữ sinh tranh nhau chạy đến phòng hội nghị, cảm thấy ác ý của thế giới theo lỗ chân lông tràn vào tim cậu ta.

Nhóm các cô gái xen lẫn các anh trai hùng hổ dấn bước, bất chấp trang phục mà ồn ào rầm rập phi qua con đường đầy sỏi đá, để lại phía sau một rừng bụi mù tung bay tới tấp. Loáng thoáng có thể thấy được những thiên tài được coi là huyền thoại của cả trường cũng vun vút lao đi, bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được chạy như bay về phía này, ánh mắt lấp lánh lóe tinh quang, đôi chân thoăn thoắt băng băng phi nước đại, bất kể nam nữ đều chung một dạng hưng phấn không đo được, thể hiện rõ sự công bằng bình đẳng giới và sức bật phi thường vượt qua mọi đối thủ.

Nhóm nam sinh: “...”

“A này...” Hình tượng yêu kiều thục nữ của các nữ thần lớp trên đâu cả rồi?

Chỉ là một hội nghị về não thôi mà, có cần khoa trương vậy không?

Đợi đến khi bọn họ nỗ lực tìm được chỗ ngồi đã là nửa tiếng sau, phòng hội nghị hơn năm trăm chỗ ngồi đã hoàn toàn chật kín, nhác thấy bóng người đu bám ngoài cửa sổ cùng tầng lớp nhân dân chồng lên nhau chen lấn vào, bên kia có kẻ can đảm bám trụ ngay tại cửa ngăn chặn một số lượng học viên sắp tràn vào đây, hùng hồn uy phong không kém gì Định hải thần châm trấn phong thủy một thời.

Phải là ai mới có thể làm cho mọi người phấn khích như vậy?

“Tiểu Văn, kia có phải là người vừa nãy vượt qua mặt tụi mình không?”

Thư Văn hé mắt nhìn Vương Nguyên chễm chệ yên vị tại hàng đầu tiên của ghế ngồi, mí mắt giật giật, thuận tay chặn lại người bên cạnh sắp ngồi xuống ghế trống bên cạnh cậu ta.

“Xin lỗi bạn học, chỗ này đã có người ngồi rồi.”

Nữ sinh ướŧ áŧ chớp mắt, mím môi: “Không thể nhường cho mình sao...?”

“Không thể.” Từ trong cửa lách vào một người cao gầy trắng như tuyết, hung hăng nện mông xuống ghế, ngẩng cao đầu khiêu khích nữ sinh. Đối phương nhếch miệng không vui, mặt mày sa sầm, ánh mắt dựng thẳng tựa hồ chuẩn bị gây chiến, sau đó...xoay người sà vào lòng một nữ sinh khác khóc hu hu: “Bọn họ bắt nạt mình kìa~!”

Nữ sinh kia lạnh lẽo trừng qau phía này khiến các đồng chí ớn hết cả người, vuốt vuốt tóc bạn hiền, cười như không cười.

Đinh Trình Hâm xì một tiếng, cào cào mái tóc bị đám đông chen hư, thở phì phì như chạy lũ than thở: “May là có cậu giữ chỗ giùm tớ, dù biết tiếng tăm của đại thần vang rất xa nhưng ai lại nghĩ fan anh ấy lại đông như thế, hô, nghẹt thở chết tôi!”

Thư Văn nhíu mày: “Làm sao mấy cậu biết ai là người diễn thuyết hôm nay?”

“He he, tôi là ai chứ hả? Quảng đại vô bờ, quan hệ vô hạn~ Hơn nữa trên forum trường đã đồn ầm lên rồi, dù là tin đồn thì cũng phải có giật dây chứ đúng không nào~”

Thư Văn lười chơi trò dò mìn cùng y, đăng nhập forum trường, bài viết nằm ở mục chói mắt nhất, dưới topic đã và đang có không biết bao nhiêu người phấn khích comment. Thư Van sign in một lúc sao, đột nhiên toàn hiện trường im lặng phăng phắc, cậu ta khẽ ngước đầu lên, mắt mở to nhìn người chậm rãi bước từ bên ngoài vào.

Người nọ cao lớn sạch sẽ, mi mục tuấn nhã phi thường bắt mắt, cặp kính trong suốt đặt hờ trên sống mũi, khóe môi nhàn nhạt khẽ nở nụ cười như có như không. Từ lúc đối phương bước vào, âm thanh chí chóe náo nhiệt như cô đọng lại, có vài người ôm ngực nín thở, ngưỡng mộ sùng bái nóng bỏng lia tia nhìn nhiệt đới đến chỗ người kia.

Vương Tuấn Khải dán nhãn ‘tinh anh’ chầm chậm bước đi như thiên thần giáng thế, cúi người bốn mươi lăm độ làm cái chào xã giao, sau đó đẹp trai mỉm cười đồ sát thiên hạ:

“Xin chào các bạn, tôi là nhà văn Tiểu Bình Quả.”

Hết Chương 15

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.