Văn Công Võ Lược Chi Nhị – Nhân Duyên Thứ

Chương 17




Buổi sáng hôm sau, sau một đêm mưa gió, bầu trời trong trẻo xanh thẳm.

Bùi Thiên Huyễn bị con chim tước đậu trên cành cây làm giật mình tỉnh giấc, mở mắt ra, mơ mơ màng màng thấy nóc nhà cũ nát, trên xà nhà nơi nơi đều là nhện!

Nhanh chóng ngồi dậy, Minh Mị bên cạnh cũng tỉnh theo, mở mắt.

“Ân?” Bùi Thiên Huyễn nghiêng đầu, lúc này mới chú ý tới chính mình toàn thân đều nằm trong vòng tay đối phương, mà Minh Mị thân trên, buông lỏng ra để Bùi Thiên Huyễn chậm rãi trèo trên người hắn, một bên xoa hai mắt.

Chuyện gì xảy ra? Bùi Thiên Huyễn có chút choáng váng, hồi ức tối hôm qua liền quay lại, Minh Mị cuối cùng hình như có nói câu, “Ta thích ngươi, ngươi cũng thích ta…”

Sau đó liền chặn môi y lại, không bao lâu, y liền mất tri giác!

Lúc đó đã xảy ra cái gì? Bùi Thiên Huyễn khẩn trương ôm ngực, thế nhưng trên người y phục rõ ràng là vẫn còn, tựa hồ cũng không có dấu hiệu bị xé rách hay nhàu nát, chẳng lẽ Minh Mị tuyệt không có đối với y làm ra chuyện gì quá phận?

“Ta nói rồi, chỉ cần ngươi không muốn ta sẽ không miễn cưỡng ngươi…” Minh Mị vừa nhìn thấy dáng dấp khẩn trương của tiểu tử này đã muốn cười.

Tối hôm qua đúng là có chút kiềm lòng không được, nghe Bùi Thiên Huyễn nói những lời tâm tình trong lòng, kích động đến nỗi thiếu chút nữa đem Bùi Thiên Huyễn ăn tươi nuốt sống, thế nhưng không ngờ Bùi Thiên Huyễn bởi vì quá mức khiếp sợ mà hôn mê bất tỉnh.

Nhìn khuôn mặt tiểu tử hồng nhuận khả ái đang ngủ, Minh Mị cũng chỉ có thể kiềm chế dục hỏa của mình, chỉ là đem y ôm chặt vào trong lòng như che chở mà đi vào giấc ngủ.

Thế mà hiện tại Bùi Thiên Huyễn vẫn như trước đỏ mặt hoài nghi hắn, Minh Mị chỉ có thể cười khổ, ở trong lòng y hình tượng hắn của xấu như thế sao? Thật là chỉ nghĩ đến chuyện hái hoa tặc thôi sao?

“Nga…” Bùi Thiên Huyễn biết mình trách lầm đối phương, chỉ có thể xấu hổ cúi đầu, tim đập điên cuồng, không biết vì sao, y vẫn không dám ngẩng đầu nhìn Minh Mị, vừa nhìn thấy hắn tim sẽ đập nhanh.

Lẽ nào tên này có tiên thuật gì đó, bất quá chỉ một câu nói mà thôi, nhưng lại giống như đã đem tâm y ràng buộc lại rồi, thế nhưng Bùi Thiên Huyễn y là Vương gia của 1 nước, nếu như để mẫu hậu biết nhất định sẽ không đồng ý chuyện bọn họ, đến lúc đó, chính mình còn có thể bỏ xuống hay không?

Thích nam tử có phải thực sự rất không tốt hay không? Vậy vì sao hoàng huynh lại dùng một đạo thánh chỉ đem Lạc tể tướng cùng Cung nguyên soái mà buộc cùng một chỗ a? Hoàng huynh có phải cũng có thể cấp cho y một đạo thánh chỉ không? Nếu có thánh chỉ của hoàng huynh, bọn họ cũng không cần lo lắng mọi người chỉ trích làm khó dễ nữa, cái gì cũng đều có thể giao cho hoàng huynh.

“Chúng ta quay về kinh đô có được không?” Nghĩ tới đây, Bùi Thiên Huyễn lập tức nắm lấy ống tay áo Minh Mị, quyết định chủ ý, bắt Bùi Thánh Ngữ để cho y làm chủ, đem Minh Mị gả cho y cũng có thể đi.(=.=!)

“Không được!” Minh Mị lạnh lùng từ chối, làm Bùi Thiên Huyễn ngẩn ra, cũng buông bàn tay nhỏ bé của y ra, mở rộng cái miệng nhỏ nhắn.

Y không ngờ Minh Mị lại phủ quyết nhanh như vậy, thấy dáng dấp người nọ quả quyết như vậy, tựa hồ là đã hạ quyết tâm không muốn cùng mình trở lại kinh đô, vậy bọn họ sau này sẽ đi nơi nào?

“Thế nhưng ta muốn về nhà…” Bùi Thiên Huyễn hé môi, vẻ mặt ủy khuất, càng nghĩ càng buồn bực, “Ta muốn về nhà!”

Minh Mị bất đắc dĩ thở dài, thì ra đối với Bùi Thiên Huyễn mà nói, vô luận hắn có bao nhiêu bảo vệ y, y cũng chỉ nhớ thương vương phủ của mình.

Y thà rằng làm tiểu vương gia áo cơm không lo, giống như chim hoàng yến được nuôi trong cái ***g hoa lệ, cũng không muốn cùng hắn bay lượn trên bầu trời, như một đôi chim liền cánh.

Quay về kinh đô cũng có nghĩa hắn phải lần thứ hai đối mặt với Bùi Thánh Ngữ, hắn nên lần nữa ám sát cho hoàn thành nhiệm vụ để bảo vệ danh dự, hay là đem Bùi Thiên Huyễn trả về tay Bùi Thánh Ngữ, hắn từ nay về sau sẽ lưu lạc thiên nhai(1), không hề cùng Bùi gia bọn họ có bất kỳ liên hệ gì nữa?

Bất an của Minh Mị, Bùi Thiên Huyễn không hề biết, lúc Minh Mị rốt cục cũng đáp ứng cùng y hồi cố hương, Bùi Thiên Huyễn hài lòng ôm cổ Minh Mị, vẻ mặt là dáng tươi cười xán lạn.

Minh Mị tùy ý để cho Bùi Thiên Huyễn ôm, trong lòng vui mừng, chí ít Bùi Thiên Huyễn cũng có thể chủ động tới gần hắn, đối với Minh Mị mà nói, như vậy đã là rất đáng quý, bởi vì hôm qua tiểu tử này còn nói y không thích nam tử, luôn luôn đề phòng hắn.

Suy nghĩ đến nhiều ngày ở cùng 1 chỗ với y, làm hắn vô cùng tiếc nuối.

Minh Mị vuốt tóc Bùi Thiên Huyễn, trong lòng bỗng nhiên nghĩ ra một cách, liền thử thăm dò hỏi 1 câu, “Ta đã đáp ứng đưa ngươi trở lại, thế nhưng trước khi đi, ta muốn ngươi theo ta một lần ngao du giang hồ, có được không?”

“Giang hồ?” Bùi Thiên Huyễn suy tư kỹ lưỡng, giang hồ là nơi nào? Đông Ly quốc đất rộng của nhiều, núi sông vô số, chỉ là y chưa bao giờ nghe nói có cái hồ nào gọi là giang hồ, “Giang hồ là nơi nào, có xa lắm không? Có hảo ngoạn không?”

Nghe tên, thì đúng là một địa phương, Bùi Thiên Huyễn tạm thời quên đi gia đình, đối với cái giang hồ mà y không biết sinh ra hứng thú vô cùng.

“Giang hồ, nói xa không xa, nói gần không gần, xa tận chân trời, mà cũng gần ngay trước mắt, người trong giang hồ, thân bất do kỷ, chuyện nhà chuyện người trong giang hồ, đều có các loại y kiến khác nhau lưu truyền tới nay…” Minh Mị tập hợp những lý do trong đầu ra để nói, chính là đang nói dối giang hồ tốt đẹp thế nào.

Người chưa bao giờ biết đến giang hồ như Huyễn thân vương đây mà nghe, lòng hiếu kỳ lại càng tăng, thậm chí quên vừa rồi bản thân đã nhớ nhà thế nào, vội vàng gật đầu giống như gà con mổ thóc, “Hảo, chúng ta nhanh đi giang hồ! Ta cùng ngươi cùng đi! Bản vương cũng muốn đi giang hồ!”(=.=!)

Nhìn khuôn mặt tươi cười của người trước mặt đơn thuần như vậy, Minh Mị hơi lo lắng, chỉ mong trong chuyến đi, mình có thể buông tha được y, mà không phải là gắt gao đem y khóa lại bên người, nếu như để Bùi Thiên Huyễn bị thương tổn, hắn thà rằng hiện tại để cho y đi.

Mấy ngày sau, Đông Ly, kinh thành.

Trước mặt Đông Ly vương, nguyên soái Cung Mặc Dao cùng sư huynh hắn Mộng Ngưng Yên thần sắc ngưng trọng, trên mặt đất là 1 một gã quan viên đang quỳ, liên tục lau mồ hôi lạnh trên đầu.

“Phế vật! Một đám phế vật!” Bùi Thánh Ngữ phẫn nộ phất ống tay áo, mạnh mẽ vỗ bàn, Lưu công công bên cạnh bước lên phía trước khuyên giải: “Bệ hạ thỉnh bớt giận! Chí ít hiện tại cũng không có tin tức bất lợi gì, Huyễn thân vương điện hạ cát nhân tự có thiên tướng, liệt tổ liệt tông các vị tiên hoàng trên trời có linh thiêng, nhất định phù hộ Vương gia bình yên vô sự, bình an trở về!”

“Bệ hạ, Lưu công công nói đúng!” Một bên các quan cũng cùng nhau phụ họa, Bùi Thánh Ngữ sắc mặt lúc này mới chuyển biến hơi tốt 1 chút, hướng quan viên trên mặt đất, lạnh lùng hỏi: “Tây Khuyết bên kia nói như thế nào?”

“Bẩm báo… Bẩm báo bệ hạ, thần phái người ra roi thúc ngựa tới Tây Khuyết, đã đưa xong tin tức, Tây Khuyết đối việc này không chút nào cảm kích, lại còn phái đại tướng quân Cửu Viên tới Đông Ly hiệp trợ…” Quan viên run run đem sự tình mình biết toàn bộ nói ra, trong lòng đã đem đồng liêu Liễu Thu Vũ ra mà mắng, nếu là bình thường những … chuyện vụn vặt này đều là do Liễu Thu Vũ tiếp nhận, tiểu tử này làm trái lại chức vị, bản thân hắn thế nào lại ở chỗ này làm con dê chết thay a?

“Còn có, còn có, bệ hạ, vi thần sáng nay nghe Lý đại nhân nói, tựa hồ có người ở cửa thành thấy 1 người có thân hình tướng mạo giống với Thái sử đại nhân, bệ hạ, không bằng chúng ta…” Nửa lấy lòng, nửa trả thù, quan viên khẩn cấp đem Liễu Thu Vũ có trốn xuống đất cũng phải đào ra, chỉ hy vọng Đông Ly vương có thể dùng vẻ mặt ôn hoà nhìn về phía mình, đừng … đem tính mệnh này của hắn ra mà giỡn a.

“Nga?” Bùi Thánh Ngữ lông mày rốt cục cũng giãn ra không ít, nhiều ngày thế này, hắn tính toán cũng nên tới lúc rồi, khả năng nhẫn nại Liễu Thu Vũ cũng có cực hạn, chỉ là lúc này nếu như hắn hành động thiếu suy nghĩ trái lại sẽ đả thảo kinh xà làm tiểu tử đó bị dọa sợ, không bằng cứ như thế này mà theo đuổi a.

“Hảo, chuyện này các ngươi làm tốt lắm! Để trẫm trông chừng hắn, hắn nếu là ở trong thành, các ngươi không cần phải làm phiền hắn, nếu hắn ra khỏi thành, nhất định phải lập tức thông tri cho trẫm!” Bùi Thánh Ngữ mỉm cười, liên tiếp mấy ngày phiền não buồn khổ, cho tới hôm nay mới nghe được một tin tức tốt, làm hắn có chút thư thái.

“Vâng!” Quan viên trên mặt đất cuối đầu cực thấp, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi lạnh.

“Ngưng Yên…” Bùi Thánh Ngữ nghiêng đầu nhìn về phía Mộng Ngưng Yên bên cạnh, Mộng Ngưng Yên lập tức ra khỏi hàng lĩnh mệnh, tuy rằng Đông Ly vương cũng không phải là chủ tử của hắn, nhưng nếu sư phụ đã nói hắn phải hiệp trợ, hắn tự nhiên không dám chậm trễ.

“Ta muốn thỉnh cầu Ngưng Yên lén dò hỏi tung tích của Huyễn nhi…” Bùi Thánh Ngữ đối Mộng Ngưng Yên cũng tăng thêm lễ độ, đưa hắn trở thành như bằng hữu, vẫn không cho rằng hắn là thần tử.

Mộng Ngưng Yên xuất thân giang hồ, còn nhiều hơn là vào triều như sư đệ Cung Mặc Dao, hắn đối tin tức lại càng thông thạo, thấp giọng đáp ứng với Bùi Thánh Ngữ, Mộng Ngưng Yên liền lập tức nhích người, ly khai triều đình Đông Ly.

Bùi Thánh Ngữ bớt sầu muộn một chút, lúc này mới hỏi Cung Mặc Dao: “Phong Dương gần đây thế nào?”

“Bẩm báo bệ hạ, vết thương còn chưa khép lại, thần đã thỉnh ngự y đại nhân mỗi ngày ở trong phủ thường xuyên kiểm tra, tin rằng không bao lâu hắn sẽ có thể hồi phục…” Cung Mặc Dao thành thật trả lời, mỗi lần thấy vết thương do kiếm trên người của người nọ, hắn tâm sẽ đau đớn, hận không thể đem thích khách đâm bị thương y ra phanh thây!

“Hảo hảo chiếu cố hắn…” Bùi Thánh Ngữ gật đầu, cũng là Lạc Phong Dương may mắn, đa tạ trời xanh có mắt, không chỉ giúp thần tử tối trọng yếu của hắn bảo vệ tính mệnh, cũng giúp Lạc Phong Dương giải khai nhiều khúc mắc.

Chú giải:

(1)Lưu lạc thiên nhai: có nghĩ là đi phiêu bạt nơi chân trời góc bể a

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.