Vài Ba Chuyện Thường Ngày Của Tôi và Sếp

Chương 14-3




Say rượu ( Phần 2)

Góc nhìn của Sếp Bách.

Phố lên đèn, ánh đèn từ những cửa hàng kết hợp với đèn đường, hắt sáng lên dòng xe cộ đang chạy trên đường tạo ra một dải ánh sáng không ngừng chuyển động.

Bách Vũ lái xe rất chậm, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Hề Dương đang ngồi bên cạnh.

Hề Dương vẫn luôn an tĩnh tựa đầu vào cửa kính, nhìn dòng xe cộ đang chuyển động bên ngoài, trên người toát ra khí tức "Tôi đây đang rất không vui."

Bách Vũ nhíu mày có chút đau đầu, từ lúc Hề Dương nói nóng muốn mở cửa kính xe nhưng anh không chịu mở khiến cho cậu bắt đầu sinh hờn dỗi, cho dù sau đó có hạ cửa kính xuống một lát cũng không làm cho cậu hết hờn dỗi được.

Đi qua ngã tư đường chờ đèn đỏ, Bách Vũ quay người đưa tay sờ đầu Hề Dương, nhẹ giọng nói: "Uống rượu không được để gió thổi vào người nếu không thì ngày mai em sẽ bị đau đầu, nghe lời anh được không?"

Sau khi dụi trán vào kính cửa xe, Hề Dương nói, "ừm ừm" hai lần.

Nhìn thấy cục cưng say bí tỉ đang hờn dỗi ngồi bên cạnh rốt cuộc cũng chịu nói, Bách Vũ thầm thở phào nhẹ nhõm, lòng bàn tay trên đầu Hề Dương trượt xuống sau gáy, nhẹ nhàng xoay người về phía mình, trầm giọng nói: "Em cố nhịn một chút nữa thôi gần đến nhà rồi."

Hề Dương miễn cưỡng gật đầu, cậu đưa tay ra sau định đẩy tay người kia đang đặt ở sau gáy xuống, nhưng vừa chạm tới thì Bách Vũ nhân cơ hội nắm chặt lấy tay cậu khiến cậu vô cùng kinh ngạc, liếc mắt nhìn nhưng làm thế nào cũng không rút tay ra được, cậu chớp mắt ngả người ra sau ghế, tựa đầu vào kính xe nhìn ra bên ngoài.

Bách Vũ hơi nhướng mày, nét cười hiện ra trong đáy mắt, được voi đòi tiên tách tay cậu ra đan xen năm ngón tay vào nhau sau đó nắm thật chặt.

Đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, Bách Vũ một tay cầm vô lăng khởi động xe, tay còn lại nắm lấy tay Hề Dương, trong lòng anh đang thầm nhủ sẽ không bao giờ để Hề Dương ở trước mặt mình uống một giọt rượu nào nữa.

Xoay vô lăng rẽ phải, chạy vào làn đường khác, bàn tay đang nắm chặt tay Hề Dương của Bách Vũ đột nhiên bị kéo mạnh, nghe thấy người kia kích động nói: "Em muốn lái mô tô!"

Bách Vũ nghiêng đầu liếc nhìn, bên ngoài có một chiếc mô tô đang chạy tới, người trên xe đội mũ bảo hiểm, mặc bộ đồ kết hợp với xe mô tô trông rất ngầu.

Thấy người bên cạnh giống như hận không thể lao ra khỏi ô tô, Bách Vũ hơi cau mày có chút không vui, bình tĩnh đạp chân ga vượt qua chiếc mô tô phía trước, nhàn nhạt nói: "Em thích đi mô tô sao?"

Cho đến khi không còn thấy bóng dáng của chiếc mô tô, Hề Dương lại dựa vào lưng ghế, cử động bàn tay đang được nắm của mình, khẽ nói: "Em thích."

Hai từ khẽ nói ra này dĩ nhiên không có trọng lượng, nhưng trong lòng Bách Vũ lại hiện lên một tia gợn sóng, anh hơi nheo mắt lại, sau đó nhẹ nhàng lên tiếng: "Ừm, anh sẽ mua cho em."

Nhà của Bách Vũ ở trung tâm thành phố, cũng khá gần với nhà hàng nơi họ ăn tối, vốn chỉ mất 20 để đi tới nhưng anh phải mất gần một tiếng mới về tới nhà.

Lúc lái xe vào bãi đậu xe phía dưới, Hề Dương vẫn yên tĩnh nép người trên ghế, nhìn cậu giống như một con mèo nhỏ đang buồn ngủ vậy.

Sau khi đậu xe ô tô, Bách Vũ tháo dây an toàn xong thì quay sang nhìn Hề Dương một lát. Sau đó anh mở cửa xe bước xuống, đi vòng qua chỗ ghế phó lái.

Khi mở xe cửa ra, Hai tay của Hề Dương đột nhiên nắm chặt dây an toàn không muốn xuống xe, đảo mắt một vòng, chậm rãi nói: "Đây là đâu?"

Bách Vũ chỉ nhìn cậu, không nói gì, chỉ dùng một tay nắm dây an toàn, tay kia mở nút khóa, sau đó một tiếng tách rõ ràng vang lên, dây ăn toàn bị Hề Dương nắm chặt cũng được nới lỏng. Anh vội nói, giọng điệu không giấu được niềm vui: "Em hối hận sao? Muộn mất rồi?"

"Không có." Hề Dương thốt lên mà không thèm nghĩ tới.

Bách Vũ khẽ "ừm" một tiếng, đứng trước cửa xe từ trên cao nhìn Hề Dương đang ngồi trong xe, tầm nhìn trong xe khá mơ hồ nên không thể thấy rõ được vẻ mặt của Hề Dương, chỉ là đôi mắt đen láy hiện lên những tia sáng vô cùng bắt mắt.

Bách Vũ chậm rãi thở ra một hơi, cúi người gần sát vào cậu hơn một chút, trầm giọng nói: "Em có thể tự đi được không?"

"Được chứ, được chứ" Hề Dương gật đầu, định bước xuống xe. Nhưng Bách Vũ không cho cậu cơ hội xuống xe, chậm rãi vòng tay ra sau ôm eo cậu, giọng nói trầm thấp mơ hồ: "Em muốn được ôm sao?"

Hề Dương vốn đã mềm nhũn vô lực, đầu óc cũng không còn được tỉnh táo, nghe vậy lập tức ngoan ngoãn vươn hai tay ra ôm lấy cổ anh, nép sát vào lồng ngực anh.

Không nghĩ đến Hề Dương sau khi say rượu lại trở nên ngoan ngoãn như vậy, Bách Vũ hơi cứng người lại, sau đó đưa tay giữ chặt eo cậu, tay còn lại để phía sau đùi trực tiếp bế người lên.

Nhìn người trong lòng như một chú kangaru nhỏ dính chặt trên người mình, anh nghiêng người hôn nhẹ lên tai cậu, như dự liệu Hề Dương khẽ run lên, anh khẽ cười, giọng điệu nhẹ nhàng vui vẻ nói: "Ôm chặt anh."

Hề Dương ngây người một lát mới hiểu được ý của anh. Cậu ngoan ngoãn ôm chặt lấy anh, hai má của cậu cọ nhẹ trên cổ Bách Vũ, mơ màng nhắm mắt lại khẽ nói "vâng" một tiếng.

Hơi thở mang theo mem rượu phả lên cổ anh, đôi môi của cậu vô tình sượt qua sượt lại trên cổ làm cho anh cảm thấy ngứa ran khắp người, cảm giác đó còn lan đến tim khiến nó bồi hồi vô cùng. Mọi thứ trên thân thể đều mang đến cảm giác tê dại không kiểm soát được.

Bách Vũ hô hấp đột nhiên cứng lại, dục vọng dâng trào trong lòng càng lúc càng mạnh mẽ, cố gắng đè nén cảm xúc, ôm người vào lòng chặt hơn, vững vàng bước về phía thang máy.

Cửa thang máy thuận tiện đi lên tầng 28 thì mở ra. Bách Vũ ở trước cửa đổi giày xong cũng không có ý định buông Hề Dương ra, ôm chặt cậu đi thẳng đến phòng khách, sau đó cẩn thận để cậu nằm trên ghế sô pha..

||||| Truyện đề cử: Boss Là Nữ Phụ |||||

Hề Dương lúc này không mở mắt nổi, bị Bách Vũ đặt xuống thì giống như không xương, trực tiếp nằm xuống sô pha.

Bách Vũ rót một ly nước ấm từ trong phòng bếp đi ra thì nhìn thấy cậu cuộn người trên sô pha, nửa người buông thõng phía ngoài ghế.

Anh khẽ thở dài, lập tức đi tới nhẹ nhàng nâng người dậy, để cậu có thể nằm trong lồng ngực anh. Để ly nước đang cầm trên tay vào miệng cậu. Cậu nhắm mắt ngoan ngoãn há miệng uống từng ngụm nước nhỏ.

"Em có muốn tắm trước khi đi ngủ không?" Chờ Hề Dương uống nước xong, lại ngồi tựa vào lồng ngực mình, anh đặt cốc nước xuống nhẹ giọng nói.

Đợi một lúc không nghe thấy tiếng trả lời, anh mới cúi đầu nhìn, Hề Dương khẽ hé môi, hơi thở đều đều ngoan ngoãn ngủ thiếp đi trong lồng ngực anh.

Sau khi đơn giản lau người và mặc quần áo cho Hề Dương, anh bế cậu vào phòng ngủ, cẩn thận đặt cậu lên giường, đắp chăn lên.

Đèn đầu giường không quá sáng, nhưng ánh đèn chiếu trên mặt Hề Dương mang một tia ấm áp, lúc này cậu đang yên tĩnh nhắm mắt ngủ, càng làm cho khuôn mặt đẹp như ngọc sáng, lông mày trông rất thanh tú.

Bách Vũ yên lặng nhìn cậu một lát, anh lấy điện thoại di động trong túi ra, mở máy gọi điện cho ai đó.

Đầu dây bên kia một lúc sau vang lên một giọng nam: "Thật ngạc nhiên là cậu chủ động gọi đến cho tôi đấy?"

Bách Vũ đưa tay lên sờ trán Hề Dương, ngón tay di chuyển khắp mặt, sau đó lại mò đến dái thì bốp nhẹ một cái, nhàn nhạt nói: "Muốn cậu giúp tôi một việc."

Đầu dây bên kia đơ người trong vài giây mới sửng sốt nói: "?! Giết người đốt nhà thì tôi không thể làm được."

Thấy Hề Dương theo bản năng đang cố né khỏi bàn tay đang sờ loạn trên mặt mình, khóe mắt Bách Vũ nhẹ nhàng hiện lên ý cười, thản nhiên nói: "Cậu không phải thích chơi xe sao, có am hiểu về xe mô tô không, giúp tôi tìm mua một chiếc. Ngừng một chút, anh tiếp tục: "Xe phải thật tốt, tiền không thành vấn đề."

"Cậu muốn chơi mô tô? Cậu mua cho bạn trai sao?" Đối phương suy tư trong chốc lát, hỏi.

Người ở đầu dây bên kia là bạn thân của Bạch Vũ suốt 20 năm, cậu bạn ấy cũng biết anh thích đàn ông nên anh cũng không định giấu giếm: "Vẫn chưa." Bách Vũ sờ sờ mũi Hề Dương, sau đó tiếp tục nói: "Nhưng sắp rồi."

"Tôi hiểu rồi, chuyện này cứ giao cho tôi, có thời gian thì cho tôi gặp thử người kia đó, khiến cho cậu rung động... Thật sự là không dễ dàng gì....."

Bách Vũ không để người kia nói tiếp, sau khi nói khi nào có thời gian sẽ mời đối phương ăn cơm thì lập tức cúp máy.

Nhìn Hề Dương trong chốc lát, sắc đỏ trên khuôn mặt đã với đi ít nhiều, biến thành sắc hồng mờ mờ trên gương mặt đẹp như ngọc, càng nhìn càng cảm thấy "ngon miệng", nhưng đáng tiếc chỉ được nhìn mà không được ăn.......

Bách Vũ dời tầm mắt, cụp mắt nhìn xuống thân dưới, khẽ cau mày, vươn tay bóp nhẹ khuôn mặt thanh tú mềm mại của cậu, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Sớm muộn gì em cũng sẽ thuộc về anh."

Thở dài một hơi, anh đứng dậy tắt đèn đầu giường, sau đó xoay người rời khỏi phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.