Và Mai Lại Sáng - Đàn Thất Bì

Chương 31




Đến Tết dương lịch, ngay cả thành phố lớn lạnh lẽo cũng tràn ngập bầu không khí đoàn viên ấm áp.

Phong Dịch thích huyên náo, với cậu mà nói thì chuyện chen chúc trong siêu thị vào đêm cuối năm rất thú vị, thế nên cậu cứ quấn lấy Kiều Ly đòi đến đấy. Vừa nghĩ tới cảnh người đông nghìn nghịt ở đó, Kiều Ly đã thấy ê hết cả đầu, nhưng cô không nỡ mở miệng chối từ khi Phong Dịch nhìn cô bằng cặp mắt cún con nên đành miễn cưỡng đồng ý.

Cô lấy một bộ đồ thoải mái trong tủ ra thay, những mong giảm bớt sự khó chịu khi chen chúc trong đám đông.

Phong Dịch nhoài ra ngoài cửa sổ ngắm mặt trời lặn, giục giã liên hồi: "Mặt trời sắp lặn rồi! Giờ mình ra ngoài ngay sẽ kịp ngắm hoàng hôn đấy!"

Kiều Ly ngồi trước bàn trang điểm, đang kẻ dở lông mày: "Rồi rồi rồi, tôi xong ngay đây."

Phong Dịch háo hức ngắm vầng dương đỏ từ từ khuất núi rồi hối cô tiếp: "Em thấy mặt trời lại lặn thêm một chút rồi!"

Kiều Ly kẻ lông mày xong, thấy Phong Dịch cứ réo ầm ĩ bên cửa sổ hệt như một con chó lớn sủa gâu gâu mãi hòng bắt chủ dẫn nó ra ngoài đi dạo.

Phong Dịch không chịu ngồi yên, cậu chạy tới trước mặt cô, ngắm cô trang điểm: "Chị đang làm gì thế? Sao lại lấy quả bóng nhỏ đập vào mặt mình vậy?"

Kiều Ly cạn lời: "Đây là mút trang điểm."

Cậu nhìn cái gì cũng thấy lạ: "Cái màu hồng phấn kia là phấn phủ mặt ạ?"

"... Đó là phấn má hồng."

Cậu gật gù lĩnh hội kiến thức, rồi khom người nghiêm túc nhìn Kiều Ly đánh má hồng. Khi cô đánh xong, cả gương mặt trông hồng hào tươi tắn hẳn lên, Phong Dịch lập tức la oai oái, mắt sáng như sao: "Á! Kì diệu ghê! Nếu em mà không thấy chị ngồi đánh phấn thì em cứ tưởng mặt chị lúc nào cũng hồng hào thế đó."

Huyệt Thái Dương của Kiều Ly nổi gân xanh, cô đẩy cái đầu đang ngắm nghía khuôn mặt mình từng li từng tí ra.

Cậu ồn ào: "Để em đánh cho để em đánh cho!"

Kiều Ly từ chối thẳng thừng: "Tôi đánh má hồng xong rồi."

Phong Dịch thất vọng chùng vai xuống. Khi cậu tia thấy hộp son trên bàn trang điểm, lại bắt đầu ngứa ngáy: "Vậy em tô son cho chị nhé, cái này em biết làm mà."

Kiều Ly: "... Cậu có để tôi trang điểm không thì bảo?"

Phong Dịch không cam lòng nài nỉ: "Chị cứ trang điểm đi, nhưng nhớ chừa môi lại cho em."

Kiều Ly uy hiếp: "Cậu mà lằng nhằng nữa thì hoàng hôn chẳng còn đâu."

Phong Dịch trúng một đòn ngay tim, đành ngoan ngoãn kéo ghế tới ngồi xem cô trang điểm.

Yên lặng được nửa phút, cậu lại không kiềm được mà thắc mắc: "Sao chị phải trang điểm thế? Trông phiền chết đi được."

"Vì trang điểm vào trông sẽ đẹp hơn."

"Nhưng chị không trang điểm cũng đẹp lắm mà."

"Không bằng lúc trang điểm."

"Làm gì có, lúc chị không trang điểm đẹp kiểu khác, ừm... như đóa phù dung tinh khiết ấy, đẹp kiểu tinh khôi." Cậu chống cằm, cảm thán: "Chậc, sao bất kể chị thế nào đều đẹp hết vậy? Em thấy lo quá."

Cậu đúng là hận không thể khen cô ba trăm lần mỗi ngày.

"Chị đẹp lắm luôn, em ngắm kiểu gì cũng không đủ." Rồi cậu bắt đầu hát, "You're beautiful~You're beautiful~You're beautiful it's true... Á á á! Trông đau thế! Chị đang làm gì mắt mình vậy?"

Kiều Ly đang kẹp mi:...

Cô đã từ bỏ chuyện trang điểm.

Thấy cô xong xuôi, Phong Dịch náo nức xoa xoa tay: "Có cần tô son không?"

Kiều Ly thấy vẻ bồn chồn muốn thử của cậu, bèn chọn một thỏi son dưỡng đưa cho cậu: "Tô đi."

Phong Dịch hưng phấn mở nắp cây son ra, vặn cao lên, chợt cảm thấy cô không tin tưởng tay nghề của mình: "Sao chẳng có màu gì hết vậy, em thích màu hồng!"

Kiều Ly nào dám đưa son đậm màu cho cậu, cô biết thể nào cậu cũng tô cố mạng cho mà xem.

Cô dỗ dành: "Đây là son gió, tô một lúc mới đỏ."

"Ôi." Phong Dịch bị lừa ngay, "Hay ghê!"

Cậu cong mông ngồi xổm trước mặt Kiều Ly, cầm thỏi son y như cách thầy chủ nhiệm hồi cấp Ba cầm phấn viết bảng: "Để em tô son cho chị, chị chu môi lên."

Kiều Ly chu môi.

"Không được không được, như vậy khó tô quá, chị nói "A" đi!"

Kiều Ly há miệng: "A!"

Phong Dịch tỉ mỉ tô xong môi trên và môi dưới của cô: "Hoàn hảo."

Kiều Ly: ?

"Chẳng lên màu gì hết, không nhìn thấy kiệt tác của em đâu cả, hay là đổi sang son đỏ đi." Tay cậu với tới hộp son.

Kiều Ly vội vàng bắt lấy tay cậu: "Thôi thôi, đi luôn đi, còn phải ngắm hoàng hôn mà."


Phong Dịch tiếc rẻ nhìn hộp son: "Được rồi, để lần sau em lại tô son cho chị." Cậu bắt đầu ảo tưởng sức mạnh, "Nhưng em thấy em còn có thể kẻ lông mày cho chị nữa đấy, mà lúc nãy nhìn chị đánh phấn cũng rất đơn giản, lần sau em cũng đánh hộ chị luôn."

Kiều Ly: Mơ cũng đừng mơ.

Nhờ phúc của Phong Dịch, lần đầu tiên Kiều Ly sửa soạn xong trong thời gian ngắn như vậy.

Hai người nắm tay nhau, dạo bước trong ráng chiều.

Phong Dịch đột nhiên thấy xúc động: "Khi nào chúng mình già, nhất định ngày nào cũng phải vừa chống gậy vừa nắm tay nhau đi dạo công viên mới được."

Kiều Ly không buồn đáp lời cậu, mấy lời bóng bẩy hòng tán tỉnh cô có lẽ lúc sáng cậu đã dùng cạn.

Tới siêu thị, toàn thân Phong Dịch bỗng hăng hái hẳn, mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám phương.

"Á, tủ lạnh hai cửa này trông được ghê, sau này chúng ta kết hôn nhất định phải mua tủ lạnh to một chút." Cậu lấy tay mân mê tủ lạnh, nhìn giá tiền, sau đó nhanh chóng tính nhẩm, "Ừm, em phải cố gắng mới được, để sau này mua cho chị chiếc tủ lạnh xịn nhất."

Kiều Ly chẳng hiểu cậu thấy vui nỗi gì mà nhìn đâu cũng thấy mới lạ. Cậu lượn lờ ở khu đồ dùng bếp một chốc, rồi vui sướng mua một cặp dĩa và ly tình nhân.

"Sau này chúng ta ăn cơm phải dùng cái này." Cậu bỏ chúng vào xe đẩy, rồi lại chắp tay sau lưng đi chọn nồi.

Kiều Ly nhìn cậu đứng lẫn trong đám mấy bà nội trợ, thật không biết phải nói gì.

Cuối cùng cậu cũng lựa xong, đẩy xe hàng linh hoạt như rắn bò, tránh phải né trái tìm khe hở trong đám đông: "Nhanh nhanh nhanh, tới khu đồ dùng vệ sinh cá nhân."

Vào đến khu bán đồ dùng vệ sinh cá nhân, thấy một đôi ông bà già, người cậu bỗng nhũn ra, chẳng biết nghĩ gì mà chợt nhìn Kiều Ly với ánh mắt dịu dàng như nước.

Kiều Ly không chịu nổi, đẩy mặt cậu quay sang chỗ khác.

Vừa bị cô đẩy đi, Phong Dịch đã nhìn thấy một cặp tình nhân trẻ tuổi, cô gái đang ngồi trong xe hàng còn chàng trai thì đẩy xe, cậu chỉ cho Kiều Ly xem: "Nhìn họ kìa!"

Kiều Ly: "...Đừng hòng."

"Hầy." Phong Dịch gật đầu, "Dạ."

Vừa ngoảnh sang, cậu lại nhìn thấy một anh chàng đang đẩy xe hàng, còn cô bạn gái thì vòng tay ôm lấy eo anh ta, cậu tủi thân quá chừng mà nhìn Kiều Ly, lúc bị Kiều Ly ngó lơ thì quay sang nhìn cặp đôi nọ mà nói với giọng chua lòm: "Sao không chịu đi đứng cho đàng hoàng chứ, hừ."

Siêu thị rất đông đúc, hàng người đứng đợi tính tiền dài dằng dặc. Phong Dịch và Kiều Ly đang đứng đợi thì cậu sực nhớ ra: "Quên mua ức gà rồi, chị đi lấy đi, em đứng đây đợi."

Kiều Ly không muốn đi: "Mua ức gà làm gì, cậu muốn ăn à?"

"Để chị ăn đó, không phải chị ăn kiêng sao, gần đây em xem trên mạng bày cách nướng ức gà ngon lắm, để em làm cho chị ăn, xem như cơm tất niên."

Đầu Kiều Ly đầy dấu chấm hỏi, bữa cơm tất niên sắp xếp hồi nào vậy?

Năng lực chấp nhận của Kiều Ly ngày càng cao, cô nghĩ một chút rồi mặc kệ Phong Dịch. Dịp lễ lớn thế này cứ kệ cậu thích làm gì thì cứ làm.

Sau khi thoát khỏi đám đông dày đặc, cuối cùng Kiều Ly cũng tìm được ức gà, nhưng cô không biết phải mua loại nào, bèn đứng trước quầy đông lạnh so sánh chúng với nhau.

Vừa chọn xong đã nghe có người gọi cô: "Kiều Ly."

Cô kinh ngạc quay đầu lại, chợt thấy Chu Triết đứng ngay sau lưng mình.

Người ta hay nói cứ hễ khi nào không gội đầu trang điểm là chắc chắn sẽ đụng phải bạn trai cũ, trước kia Kiều Ly nghe chuyện này luôn nghĩ nó không đời nào xảy ra với mình, nhưng từ khi quen Phong Dịch, mọi chuyện bắt đầu thay đổi.

Cô cẩn thận nhớ lại lớp trang điểm hôm nay của mình, cuối cùng nhận ra mình đã mất đi sự nhạy bén khi phân tích vẻ bề ngoài. Vì suốt ngày được Phong Dịch tâng bốc nên cô đã không còn xác định được như thế nào mới gọi là trang điểm lỗi.

Nghĩ tới Phong Dịch, thần kinh cô không còn căng thẳng nữa, thản nhiên chào hỏi Chu Triết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.