Uyển Vân

Chương 31: Thị thiếp




Trải qua hơn một tháng hành trình, rốt cuộc đoàn người của Uyển Vân cũng về tới kinh thành, sau khi thu xếp cho Trương Đức cùng Chu Hồng, Uyển Vân cùng Hiên Viên Vũ ngay lập tức quay về hoàng cung.

Hiên Viên Vũ thì đi tìm Hiên Viên Trạch báo cáo lại mọi chuyện tại ngũ châu, còn Uyển Vân thì trở lại Thiên Điệp cung, để tìm hiểu tình hình của Tiểu Điệp, lúc này nàng mới biết thì ra trong mấy tháng nàng rời khỏi, trong cung đã phát sinh đại sự không ngờ.

“ Rốt cuộc là có chuyện gì???” Uyển Vân nhíu mày nhìn Tiểu Điệp đang nằm hôn mê trên giường hỏi.

“ Bẩm Quận chúa, Quý phi nương nương mang thai, nhưng mà mấy ngày trước lại ăn phải vật có tính hàn, nên động thai khí mới như thế, thái y đã nói, chỉ cần nghĩ ngơi sẽ không sao.” cung nữ bên cạnh lên tiếng bẩm báo.

“ Ngươi lui ra đi.” Uyển Vân sau khi nghe xong, mím môi không nói lời nào, sau đó cho tất cả mọi người rời khỏi.

“ Lúc ta đi vắng đã có chuyện gì xảy ra ???” lúc này bên trong phòng chỉ còn lại Uyển Vân cùng Tiểu Điệp đang hôn mê, thì Uyển Vân lại nhìn vào một góc phòng lên tiếng hỏi.

“ Bẩm chủ nhân, là Nhã phi ra tay hạ dược vào thức ăn của Điệp phi, cũng may bọn thuộc hạ phát hiện kịp thời, cho nên mới bảo toàn được mẫu tử Điệp phi.” trong bóng đen, một giọng nam trầm thấp vang lên.

“ Nhã phi, giỏi lắm, cái gì mà không màng thế sự, cái gì mà bệnh tật triền miên, Nhã phi cùng Tường phi, hai nữ nhân này đúng là lợi hại, lựa chọn ẩn tàng để Lan quý phi cùng Mai phi, Ngọc phi tự giết lẫn nhau, để rồi mình làm ‘ngư ông đắc lợi’, nhưng mà nào ngờ lại xuất hiện thêm một Điệp phi làm hỏng kế hoạch của các ngươi, nên các ngươi muốn ra tay diệt trừ đây mà, đã muốn đấu như vậy, thì ta cùng các ngươi đấu.” Uyển Vân giọng nói tràn ngập sát ý, lạnh lùng lên tiếng.

“ Dạ chủ nhân.” trong bóng tối nam tử nhận mệnh rời đi, nhưng hắn biết rõ, lần này xem ra Nhã phi cùng Tường phi gặp rắc rối rồi, họ đã chạm vào giới hạn của chủ nhân, đã vậy họ nên chuẩn bị tinh thần mà trả giá đại giới.

Tứ vương phủ.

“ Vương gia, Quận chúa bên ngoài cầu kiến.” lúc này Hiên Viên Vũ đang ngồi tại thư phòng nghiên cứu kinh thư, thì Ảnh Nhất tiến vào bẩm báo.

Hiên Viên Vũ vừa nghe xong, lập tức buông kinh thư trên tay xuống, bay ra ngoài, vừa tiến đến đại sảnh, y đã nhìn thấy Uyển Vân vẻ mặt tức giận ngồi đó, bên cạnh còn có quản gia vương phủ cùng mấy nha hoàn.

“ Có chuyện gì sao ??? Là ai chọc nàng sinh khí ??? Mau nói cho ta, ta sẽ giúp nàng trừng tri hắn.” Hiên Viên Vũ vừa nhìn thấy Vân nhi của y như thế, không khỏi nhíu mày, nhẹ giọng hỏi.

“ Vào thư phòng rồi nói.” Uyển Vân cũng không nhiều lời, ngay lập tức đứng lên theo hướng thư phòng của Hiên Viên Vũ mà đi đến, phía sau Hiên Viên Vũ bất đắc dĩ lắc đầu theo sau.

Đợi khi hai người đi khuất, mọi người trong đại sảnh mới dám thở ra, ‘ Vương gia nhà họ đã đủ khiến người khác phải sợ hãi rồi, vậy mà vị Quận chúa này cũng không kém, hơn nữa gần đây chuyện của vương gia cùng Quận chúa, khắp kinh thành không ai không biết, nếu vương gia thật sự lấy Quận chúa làm vương phi, thì xem ra những ngày tháng sau này họ cần phải cẩn thận hầu hạ hơn mới được’.

“ Có chuyện gì vậy??? Nói cho ta nghe đi nào.” vừa vào đến thư phòng, Hiên Viên Vũ đã đóng cửa lại, sau đó từ phía sau ôm lấy Uyển Vân vào lòng, dịu giọng hỏi.

“ Ta muốn hảo hảo mà ‘dạy dỗ’ Tường phi cùng Nhã phi, và những kẻ có liên quan trong chuyện hạ độc Tiểu Điệp lần này.” Uyển Vân giọng nói lạnh băng, không hề có một tia tình cảm.

“ Được thôi, ta giúp nàng” Hiên Viên Vũ không cần suy nghĩ, ngay lập tức đồng ý.

Thật ra khi vừa về đây, y đã biết chuyện này, và cũng đã phái người điều tra, y biết sớm hay muộn Vân nhi của y cũng sẽ xử lý hai nữ nhân kia, bất quá trong chuyện này, Vân nhi lại đến tìm y hỗ trợ, khiến y cao hứng không thôi.

Nếu xét về bản lĩnh, Vân nhi tuyệt không hề thua y, hơn nữa y tin chắc trong cung cũng có người của Vân nhi, nhưng Vân nhi lại đến tìm y mượn người, điều này chứng tỏ, nàng đã xem y như người nhà, không còn cố kỵ như trước, điều này với y cũng xem như là một bước tiến mới đi.

Uyển Vân nghe xong lời y không khỏi càm động, ‘ thật là cái tên ngốc này, sao chuyện gì cũng đều duy trì nàng thế này a ??? ’.

“ Nghe nói trong phủ của huynh có một đầu bếp nấu món Giang Nam rất ngon, ta muốn ăn” chuyện chính bàn xong, Uyển Vân lại đột nhiên cảm thấy đói bụng, nàng từ lúc về đây, toàn vì chuyện của Tiểu Điệp, nên mãi vẫn chưa ăn gì, thảo nào bao tử của nàng lại ‘ khiếu nại’ như thế.

“ Hảo, ta lập tức kêu người chuẩn bị, bất quá sau này cần ăn đúng giờ, nếu không sẽ có hại cho sức khỏe, biết không ???” Hiên Viên Vũ ôn nhu dặn dò, sau đó xoay người ra ngoài.

Uyển Vân đứng phía sau mỉm cười ngọt ngào, nàng biết hắn đây là quan tâm nàng a, một mình đứng ở thư phòng, Uyển Vân cảm thấy nhàm chán, nên quyết định đi dạo xung quanh xem xét quang cảnh vương phủ, nhưng khi nàng vừa đặt chân vào hoa viên, thì đã bị một giọng nữ chanh chua ngăn lại.

“ Nô tỳ kia, đứng lại đó cho bản phu nhân”.

Uyển Vân quay đầu, đập vào mắt nàng là hai nữ tử ăn mặc sang trọng, một người yêu mỵ, quyến rũ, chẳng thua gì hồ ly tinh trong truyền thuyết, một người thì thanh tao, nho nhã, xem ra con nhà thư hương môn đệ.

Bất quá hai người họ vừa gọi nô tỳ, Uyển Vân chăm chú nhìn xung quanh chỉ thấy một mình nàng, sau đó lại nhìn lại mình, nàng hôm nay một thân lam y đơn giản, trên đầu cũng không có trang sức gì nhiều, chỉ có duy nhất một chiếc trâm cài giúp cố định mái tóc trên đầu, nếu nhìn vào ai nói nàng là Quận chúa mới lạ, hoàn toàn giống một nha hoàn không sai vào đâu được.

“ Có chuyện gì???” Uyển Vân nhíu mày nghi vấn nhìn hai nữ nhân trước mặt hỏi, nếu nàng không lầm, thì hai người này chính là thị thiếp mà Tiên đế trước kia đã ban cho Hiên Viên Vũ.

“ Nô tài to gan, dám ăn nói với bổn phu nhân như vậy, Thúy Hồng, vả miệng cho ta ” hồ ly phu nhân tức giận, liếc xéo nhìn tỳ nữ phía sau ra lệnh.

“ Dạ phu nhân” tỳ nữ cười khinh miệt nhìn Uyển Vân. Sau đó tiến đến gần, chuẩn bị đưa tay đánh Uyển Vân, nhưng tay nàng chưa kịp chạm đến Uyển Vân, thì đã bị Uyển Vân bắt được, Uyển Vân dùng tay còn lại của mình không nương tình, quăng một cái tát lên mặt tỳ nữ.

“ Ba” một tiếng thanh thúy vang lên, trên mặt tỳ nữ ngay lập tức xuất hiện dấu bàn tay đỏ ửng.

“ Phu nhân” tỳ nữ bị đánh, không khỏi ủy khuất nhìn hồ ly phu nhân khẽ gọi.

“ Phản rồi, phản rồi, người tới, đem tiện nhân này ra đánh chết cho ta” hồ ly phu nhân lạnh giọng lên tiếng.

“ Tỷ tỷ, tốt nhất nên đưa đi xa một chút, nếu không sẽ làm bẩn hoa viên của vương gia” thanh nhã phu nhân cười khẽ lên tiếng nhắc nhở.

Uyển Vân khinh thường nhìn thanh nhã phu nhân, trong lòng cười lạnh , ‘ thật không ngờ nữ tử này nhìn như thế, nhưng lại độc hơn rắn rết, đúng là độc nhất phụ nhân tâm mà ’.

Đám gia đinh nhận lệnh chuẩn bị thi hành, đang lúc một tên gia đinh chuẩn bị chạm vào người Uyển Vân, thì một luồng chưởng phong lướt qua người Uyển Vân, sau đó chạm vào tên gia đinh kia, khiến hắn văng ra va vào cột đình trong hoa viên, miệng hắn lúc này không ngừng nôn ra máu, còn Uyển Vân thì lại rơi vào một vòng tay ấm áp quen thuộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.