Uy, Tiềm Trứ Ba

Chương 20: Bạn trai cũ xuất hiện




Mãi đến khi đặt chân vào quán lẩu, tâm tình buồn bực của Lê Khải mới vơi bớt phần nào. So với trong tưởng tượng không quá giống, bên trong không để nhiều bàn lắm, chỉ là một quán lẩu thuận tiện mở cạnh khu dân cư.

Vừa rồi, Mục Dương mang hắn rẽ năm quẹo bảy ngóc ngách mới đến được nơi này, vị trí xem chừng có phần lẩn khuất, trước cửa quán chỉ dựng một tấm biển nhỏ, bên trên viết ‘Lẩu uyên ương’.

Trong quan bày trí khá ấm áp, vô cùng sạch sẽ, điểm này khiến Lê Khải khá vừa lòng. Khách đến ăn ngồi đầy trong quán, bà chủ bộn rộn ghi lại thực đơn khách yêu cầu. Vừa nhìn thấy hai người bước vào, bà nhiệt tình hướng phía Mục Dương chào hỏi: “Nhóc con này, chào cưng, lâu rồi mới tới nha, nhanh qua bên này ngồi.”

“Đúng là lâu thật lâu ha, dì ơi, vẫn một nồi như bình thường, hai phần rau phù dong.”

“Được rồi! Chờ nha!”

Ngồi xuống bàn, Mục Dương đem thực đơn đưa cho Lê Khải, “Muốn ăn gì tự mình gọi nhé. Những thứ này đều ăn được, sạch sẽ vệ sinh, yên tâm ăn thoải mái đi nha.”

Hai người gọi tốt đồ ăn, vừa chờ vừa nói chuyện phiếm. Mục Dương mang đầy một bụng nghi hoặc, muốn hỏi Lê Khải thật nhiều thứ.

“Anh vì cái gì lại ở trong tiểu khu của chúng tôi? Những ông chủ lớn khác không phải đều ở nhà lớn hoặc biệt thự sao?”

Lê Khải nuốt xuống một ngụm nước trà, “Ngôi nhà chúng ta đang ở, thời điểm nó vừa được xây thì tôi đã dọn vào, tính đến hiện tại cũng đến 20 năm đi, một căn hộ có tuổi như vậy mà vẫn còn khá tốt. Năm đó tôi mới 12 tuổi, cha mẹ tôi đều là công nhân viên chức trong xí nghiệp, tiền lương một tháng của hai người chỉ khoảng vài trăm đồng. Có lẽ, vì không cam lòng cả đời như vậy, bọn họ dứt khoát thôi công việc đang làm chuyển sang buôn bán, qua vài năm cố gắng, sau cũng phất lên… Mà trong thời gian đó, tôi vẫn luôn một mình sống trong căn nhà kia, bọn họ đôi khi sẽ ngẫu nhiên trở lại xem tôi. Đến khi cơ nghiệp của họ càng lúc càng lớn, cả hai liền quyết định đưa tôi ra nước ngoài học. Trước khi đi, tôi thực luyến tiếc, nói bọn họ đừng bán căn nhà kia đi, cứ để lại làm kỷ niệm vậy, có lẽ, một ngày nào đó trở về còn nơi để dừng chân. Bọn họ dư dả tiền bạc, cứ như vậy chiều theo ý tôi. Ra nước ngoài, mọi thứ đều chuẩn bị tốt chờ tôi, có nhà lớn để ở, xe hơi để đi, nhưng ngẫu nhiên tôi sẽ nhớ đến căn nhà nơi cố hương. Sau khi cha tôi già đi, không còn đủ sức quản chuyện công ty, ông liền kêu tôi về nước giúp mình coi sóc sản nghiệp. Thời điểm vừa bắt đầu tiếp nhận nghiệp vụ công ty thật sự bận rộn vô sung, mỗi ngày cơ hồ đều chạy khắp nơi. Có đôi khi mệt mỏi, tôi sẽ ngủ ngay trong công ty. Mãi đến khi nắm được chắc chắn quyền hành trong công ty, lấy được tín nhiệm của mọi người, cũng đã là ba năm sau. Hiện tại, công ty vận hành khá tốt, không có bề bộn rối tinh rối mù như lúc trước, tôi mới có thời giờ dọn về nhà cũ.”

“Nói như vậy, anh đối với căn nhà kia tình cảm thật sâu sắc, cho nên không muốn ở trong biệt thự lớn, mà tình nguyện sống trong căn nhà cũ kỹ đó?” Người đàn ông này vì cái gì lạnh lùng như vậy, Mục Dương xem chừng có thể lý giải được. Một thân một mình sống trong căn nhà kia, tự nấu cơm ăn, dọn dẹp nhà cửa, tuổi thơ hắn hẳn rất cô độc. Tính cách một người luôn có trăm ngàn quan hệ với hoàn cảnh trưởng thành của họ. Cho nên, chính những điều đó tại nên tính tình của hắn ngày hôm nay, độc lập quái gỡ, tình nguyện ôm lấy tịch mịch cùng thống khổ cũng không cùng chia sẻ với người khác. Kỳ thật, đối phương yêu cầu cũng không cao, chính là một người đối tốt với mình, một gia đình ấm áp.

Ai, hắn chính là một người thiếu tình thương a! Mục Dương thở dài, tuổi thơ không được hưởng thụ không khí gia đình ấm áp, lớn lên lại bị lão bà bỏ rơi, người này thế nào lại xui xẻo đến thế?!

Lê Khải nhìn nồi lẩu sôi sùng sục trước mắt. Hành băm, gừng thái láy, tiêu hạt, các loại hương liệu quay cuồng trong nồi lẩu, khói nóng lượn lờ, mùi hương tỏa bốn phía, đáy lòng nổi lên một tia ấm áp.

“Hẳn là vậy đi.” Hắn nhàn nhạt trả lời.

Lúc này, nồi lẩu được đặt xuống, Mục Dương từ trong hộp đựng đũa bằng đồng rút ra một đôi đưa cho Lê Khải, rồi đem tất cả đồ trên bàn trút vào trong nồi lẩu, “Đợi chút nữa là ăn được rồi.” Giúp cả hai chuẩn bị đồ chấm tốt, Mục Dương chợt nở nụ cười, “Thì ra, anh ở nước ngoài sống trong nhà lớn, có xe hơi chạy, về nước rồi cũng tự mình lái xe, chẳng trách chưa từng đi tàu điện ngầm. Ai! Hoàn cảnh sống của kẻ có tiền có thể coi là hoàn hảo, nhưng thật sự đã bỏ lỡ rất nhiều thứ tốt đẹp bình thường khác. Tỷ như quán lẩu này đi, tôi không mang anh tới đây, anh khẳng định không biết có người trong tiểu khu mình mở quán đi? Chủ của quán lẩu này là một đôi vợ chồng hạnh phúc, cả hai là người Tứ Xuyên, vài năm trước tới đây làm công. Ông chồng làm việc ở công trường xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, ông chủ công trường bồi thường không được bao nhiêu tiền. Không có biện pháp, ai kêu bọn họ là người làm công. Không tiền, không quyền thế, người cũng già rồi, ông ấy được đền chút tiền rồi bị đuổi đi. Sau khi bình phục, ông ấy đi đứng cũng không tiện, căn bản không thể làm việc nặng nữa. Ở nơi này, sinh hoạt phí đắt đỏ, chỉ dựa vào thu nhập của người vợ thật sự khó sống nổi. Hơn nữa, bọn họ còn phải thuê nhà ở, cho nên mới tạm bợ dựng nên quán lẩu này. Ông chồng ở trong bếp nấu đồ ăn, bà vợ ở ngoài mời chào khách. Lẩu này của họ là vị chính tông, cả hai đối với khách cũng rất nhiệt tình, nhờ vậy khiến cho khách hàng hài lòng, lại vệ sinh, cho nên lôi kéo được nhiều khách quen thường hay ghé lại. Trải qua những ngày khó khăn bám trụ đến tận bây giờ, hiện tại nơi này coi như cũng có chút tiếng tăm, nhưng thái độ phục vụ của bọn họ trước nay đều không thay đổi, vẫn luôn nhiệt tình như vậy. Tôi rất thích chỗ này, có vị tình người xưa cũ, không bận rộn gì có thể cùng mọi người tâm tình đủ thứ chuyện, ở nơi này vừa thưởng thức đồ ăn, vừa lắng nghe lòng người, ăn đến vui sướng, không phải so với mấy loại quán ăn hoành tráng kia còn tốt hơn nhiều sao?”

Lê Khải hơi gật đầu, gắp lên một miếng thịt bò bỏ vào miệng nhau nuốt. Thịt bò tươi ngon thật mềm, vô cùng ngon miệng, đúng thật là hương vị chính tông Tứ Xuyên.

Ngắm nhìn tên nhóc đối diện đang cầm chén ăn đến ngon lành, trên mặt còn lộ vẻ tươi cười thỏa mãn, hắn có chút hâm mộ. Đối phương luôn vui vẻ như vậy, chính là loại cuộc sống giản đơn, không đòi hỏi. Loại cuộc sống như thế, không biết bao nhiêu người mong muốn có được? Tại cái xã hội rối rắm khó phân phải trái, được mấy người chân chính sống mà không đòi hỏi thứ này thứ nọ?

Lúc này, Lê Khải chợt nhớ đến người bạn trai cũ của mình. Hắn cảm thấy lúc này không phải dịp thích hợp để nhớ lại những chuyện cũ thương tâm, nhưng lại nhịn không được đem hai người ra so sánh, càng so lại càng thấy Mục Dương tốt hơn rất nhiều. Bởi vì, hắn cùng Mục Dương thuộc cùng loại người, cả hải đều thích cuộc sống đơn giản, thanh bình. Trong khi đó, bạn trai cũ của hắn là kiểu người không cam lòng, mỗi ngày đều phải có thứ gì đó mới mẻ kích tình, mỗi ngày phải trải qua khác với người thường. Lê Khải có thể chu cấp cho đối phương hết thảy các loại vật chất hưởng thụ, nhưng mỗi ngày đều ở bên ngoài phóng túng khiến hắn nuốt không trôi. Hắn cần chính là cảm giác ổn định. Thế là, hai người nổ ra tranh cãi, lại chẳng ai nhường ai, người nào cũng muốn tỏ ra mình là kẻ mạnh hơn. Mà Mục Dương không giống như vậy, cậu đơn thuần thẳng thắn, trong tâm giấu giếm không được cả những thứ nhỏ nhặt, vừa rồi cãi vặt xong, một hồi đã quên, lại đối với người ta hi hi ha ha, giống như không đem chuyện lúc trước giữ trong lòng.

Một lần nữa sắp xếp lại tâm tình của bản thân, Lê Khải gắp cho Mục Dương một viên cá. Hắn biết, tên nhóc kia thích ăn thứ này nhất.

“Đúng rồi, sáng nay lúc xuống lầu, tôi thuận tiện về nhà nhìn thử, phòng ốc đã sửa sang tốt rồi, đợi hai ngày nữa là có thể dọn về, sau này sẽ không ở nhà anh ăn chực nữa.” Nghĩ đến việc có thể về nhà, Mục Dương lại không vui vẻ chút nào. Những ngày ở cùng Lê Khải, cậu bất tri bất giác nảy sinh tâm lý ỷ lại.

Đây cũng không phải dấu hiệu tốt, Mục Dương tự nhắc nhở bản thân. Người khác không có nghĩa vụ chăm sóc cậu, hơn nữa đối phương còn có cuộc sống của riêng hắn, tương lại còn phải kết hôn sinh con.

Nghĩ đến đây, Mục Dương lại thở dài. Không có bữa tiệc nào là không tàn, bạn bè cho dù quan hệ thân thiết cỡ nào đi nữa, bất quá rồi cũng có vợ, có lẽ sau này sẽ không còn cơ hội ngồi chung ăn lẩu như thế.

“Này, nghĩ gì đó, ăn nhanh đi.” Lê Khải lại gắp thêm một viên cá nữa bỏ vào chén Mục Dương, bất ngờ nói: “Kỳ thật cậu không muốn dọn về cũng được.”

“Hở?!” Mục Dương cảm thấy kỳ quái, trong lòng nói, vừa rồi biểu tình của tôi thật sự luyến tiếc sao? Này nọ đều bị hắn nhìn ra sạch sẽ rồi?

“Như vậy sao được, làm phiền anh hoài cũng ngại lắm!”

“Không phiền.” Ngữ khí Lê Khải thực thản nhiên.

Mục Dương ngắm gương mặt người đàn ông đối diện, biểu tình chẳng chút thay đổi, không nhìn ra cảm xúc gì. Cậu không thể xác định lời nói của đối phương có phải do khách sáo không, đành thiệt tình trả lời, “Nói sau đi, tôi còn ở nhà anh vài ngày nữa mà.”

Hai người ăn xong nồi lẩu, Lê Khải giành phần thành toán. Mục Dương cười ngu, cũng không giành với hắn.

Thời điểm bọn họ rời khỏi cửa, người đàn ông vẫn luôn bận rộn trong nhà bếp cũng bước ra. Chân có chút khập khiễng. Bà chũ vừa thấy liền chạy đến đỡ, dìu ông ta ngồi xuống ghế, giúp ông lau đi mồ hồi trên trán.

Hai người thân mật dựa vào nhau. Bà chủ cúi thấp đầu nói vào tai người đàn ông cái gì đó. Ông chồng liền nở nụ cười, cười đến vô cùng vui vẻ.

Lê Khải cũng cười, bất ngờ cười như vậy khiến Mục Dương kỳ quái nhìn, hỏi hắn đang cười cái gì. Hắn không đáo, chỉ kéo tay tên nhóc ra khỏi quán lẩu.

Rời khỏi quán lẩu, Lê Khải còn muốn về công ty làm chút việc. Hắn bảo Mục Dương cùng về công ty chơi, đợi chút nữa lại cùng nhau về nhà. Mục Dương ngẫm nghĩ, ở công ty cũng chơi game, về nhà cũng chơi game, cho nên cậu liền theo về công ty.

Về lại công ty, Mục Dương cũng không định chơi game nữa, sau khi nói một câu với Lê Khải, cậu bắt đầu đi thăm quan khắp nơi trong đó. Nguyên một tòa nhà lớn đều bị săm soi qua một lượt, cuối cùng, mục tiêu của cậu tập trung tại lầu 11, cùng đám thành phần tri thức tỷ tỷ làm việc trong không gian phân thành các ô vuông nói chuyện, vui đùa.

Trong công ty bất ngờ xuất hiện một cậu trai đáng yêu, khiến các thành phần tri thức tỷ tỷ vui đến quên trời quên đất. Nghe nói cậu là người Lê tổng mang vào, mọi người ai nấy đều hứng thú, hỏi thăm quan hệ giữa bọn họ.

Mục Dương trước mặt một đám nữ nhân có vẻ đặc biệt ngoan hiền, hỏi gì trả lời nấy, trừ bỏ chuyện trong game, nên hay không nên đều khai hết, ngay cả việc Lê Khải ôm hắn lên giường ngủ cũng huỵch toẹt cả.

Mấy vị tỷ tỷ im lặng thật lâu, thật sự nhịn không được mới thốt lên mấy tiếng sói tru, khiến Mục Dương mạc danh kỳ diệu. Gặng hỏi nhóm các nàng tên gọi là gì, nhưng chẳng ai trả lời, chỉ hắc hắc cười gian, có bao nhiêu đáng khinh liền được bấy nhiêu.

Mục Dương một phen lau mò hôi lạnh, đột nhiên cảm thấy đám nữ nhân này thật sự đáng sợ!

Lê Khải giải quyết xong công việc, tìm thật lâu mới gặp được Mục Dương, lại thấy cậu đang chơi đùa vui vẻ cùng một đám nữ nhân, trong lòng liền không cao hứng nổi, mang theo biểu tình lạnh lùng bước tới.

Một vị tỷ tỷ vừa phát hiện ra Lê Khải, toàn thân lập tức cứng đờ, sợ đến mức hô lên: “A! Lê tổng – ”

Những người khác nghe thấy tiếng hô, toàn bộ đều đứng lên, nhìn Lê Khải, tất cả cùng cung kính chào: “Lê tổng khỏe!”

Mục Dương trong lòng khinh bỉ: Nhìn đi, người này thực nhân duyên thực kém, một đám người đều bị hắn dọa thành cái dạng gì đi…

Lê Khải trừng mắt nhìn đám nữ nhân, đang mở miệng định nói chuyện, Mục Dương lập tức nhớ tới người bảo vệ cùng vị thư ký tiểu thư, nhanh miệng nhảy vào: “Đừng sa thải người bừa bãi, công ty anh có còn muốn hoạt động không đó?”

Mấy vị thành phần tri thức tỷ tỷ đều há to miệng kinh ngạc, còn chưa từng có người dám dùng loại thái độ này đối đáp với Lê tổng nha!

Các nàng thương xót nhìn sang Mục Dương, sợ rằng Lê tổng sẽ mắng cậu.

Lê Khải quả nhiên tức giận, một tay vươn ra liền túm lấy tên nhóc, đi nhanh về phía cửa lớn.

Về đến nhà, Lê Khải còn đang giận dỗi, một mình ở trong nhà bếp, mặt xám xịt, chẳng nói chẳng rành vùi đầu nấu cơm. Mà Mục Dương lại ngồi điều hòa, xem ti vi, uống nước trái cây, bộ dạng vô cùng thoải mái vui vẻ.

Lê Khải đứng tại cửa bếp lén nhìn tình hình bên ngoài, thiếu chút nữa ngất luôn: Tên nhóc kia rốt cuộc ngu ngốc thật hay đang giở vờ vậy? Mình sinh khí cậu ta cũng không nhìn ra? Quả thực vô tâm vô phế!

Sau, Lê Khải tiếp tục không để ý đến Mục Dương. Tên nhóc lại chạy đi lôi kéo hắn nói chuyện, đối phương làm như không nghe thấy, một mình bận rộn tới lui. Biết hắn tức giận, cậu liền bám gót hắn trêu chọc, hắn đi chỗ nào cậu liền lẽo đẽo theo sau, tự lầm bầm lầu bầu, kể chuyện xưa cho hắn nghe. Đến khi hắn onl, tên nhóc này cũng bưng theo một mâm nho ngồi bên cạnh, vừa ăn vừa nhìn hắn chơi.

Lê Khải vờ như đang chuyên tâm chơi game, kỳ thật cơn tức trong lòng đã sớm tiêu tán. Đang suy nghĩ chính mình có nên mở lời trước với cậu không, trong trò chơi bất ngờ xuất hiện một người khiến cả hai phải chú ý.

[Xà ma] Khải, là em.

Khải?! Không cần kêu tên thân thiết như vậy chứ??

Mục Dương bĩu môi, cậu dám khẳng định đây chắn chắn không phải là Xà ma chính chủ, như vậy, hẳn là lão bà trước đây của Lê Khải.

Mục Dương cẩn thận quan sát biểu tình trên mặt Lê Khải, nghĩ xem người kia hiện tại đang cao hứng hay vẫn bi thương đây?

Lê Khải hơi nhếch môi, vẻ mặt thảnh nhiên, hệt như hoàn toàn không chút kinh ngạc.

[Xà ma] Nói chuyện với em đi, em biết anh đang ở đó.

Mục Dương trút hết một chum nho vào miệng, trong lòng thầm thì, có việc gì thì nói đại đi, dài dòng như vậy làm chi.

[Xà ma] Anh vì sao lại giết hắn? Không phải vì em đi? Ân oán hai ta lúc đó không liên quan đến hắn. Đã lâu như thế rồi, anh cũng nên sớm buông tay đi. Chẳng lẽ anh còn không nghĩ đến chuyện buông tay sao?

[LK] Không liên quan đến em, tôi không phải làm việc này vì em.

[Xà ma] Anh đừng nói dối, anh nghĩ em sẽ tin lời anh nói sao. Nếu không cam lòng, lúc trước vì sao không giữ em lại? Vì cái gì để em ra đi dễ dàng chứ? Hiện tại lại làm em khó xử như vậy.

Khó xử gì chứ? Chẳng lẽ cô muốn quay lại hử?

Mục Dương cảm thấy vị tỷ tỷ kia không khỏi tự tin thái quá đi. Người ta đều đã nói hắn không vì cô mà giết Xà ma. Cô không tin thì thôi, còn cố bóp méo sự thật. Đúng là lòng dạ đàn bà a, thật sự khó hiểu!

Mục Dương nhìn về phía Lê Khải, trong lòng có chút lo lắng, không biết hắn sẽ trả lời cô ta thế nào.

Lê Khải im lặng nhìn màn hình máy tính, không chút động đậy, tựa hồ đang lâm vào trầm tư.

Qua một hồi lâu, ăn hết cả một chum nho nữa, Mục Dương mới thấy Lê Khải đang chậm rãi đánh chữ.

[LK] Không có gì khó xử, em cùng hắn cứ sống tốt đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.