Uy Lực Chiến Thần

Chương 33: 33: Anh Nói Láo!





Quan trọng nhất là cả căn biệt thự đều được lắp đặt hệ thống quản gia thông minh hiện đại nhất thế giới.

Cho dù có bất cứ yêu cầu gì, chỉ cần nói ra, quản gia sẽ giúp bạn hoàn thành.

Cô nhân viên kinh doanh làm tròn bổn phận giới thiệu mọi
ưu điểm của căn biệt thự, nhưng trong lòng cô ta cũng biết rõ đây chỉ là diễn kịch, nếu không phải vì số tiền tip kia thì cô ta còn lâu mới chịu tốn nước bọt với mấy người này.

“Nhìn thấy chưa, đây mới là thế giới của người có tiền, hai kẻ nghèo hèn các anh còn nói muốn mua căn biệt thự này, thật sự cho rằng tiền từ trên trời rơi xuống sao?”
“Cho dù tiền từ trên trời rơi xuống thì hai anh có còng lưng nhặt suốt đời cũng không mua nổi căn biệt thự này đâu!”
Cô gái che miệng cười, chỉ
vào Lâm Hữu Triết và Long Diệu châm chọc.

Ánh mắt Lâm Hữu Triết không biến đổi, nhìn cô nhân viên kinh doanh: “Có thể dẫn tôi vào bên trong xem không?”
Anh vừa dứt lời, cô nhân viên kinh doanh và đôi nam nữ lập tức biến sắc.

Cô nhân viên kinh doanh chưa kịp lên tiếng, cô gái đã nhăn mặt, lớn tiếng chửi mắng.


“Hai kẻ nông dân thấp hèn như hai anh, có tư cách gì mà vào bên trong xem chứ, làm bấn tấm thảm trải sàn ở đây, có bán
các anh đi cũng không đền nổi đâu!”
“Tôi có lòng tốt dẫn các anh lên đây tham quan, mở rộng tầm mắt, không ngờ hai anh còn không biết xấu hổ như vậy, lại còn dám được voi đòi tiên!”
“Khó trách cả đời chỉ có thể làm dân nghèo, cút về quê của hai anh đi!”
Đối diện với những lời độc địa như vậy, Lâm Hữu Triết không tức giận, anh không muốn so đo với một con chó sủa loạn.

Long Diệu đứng bên cạnh
cũng cười khẩy nói: “Không phải cô nói muốn cho chúng tôi trải sự đời sao, bây giờ xem cảnh vật bên ngoài rồi, sao lại không để chúng tôi vào bên trong?”
“Hay là, thật ra cô cũng không mua nổi căn biệt thự này, chỉ muốn ra vẻ ta đây nên mới đi tham quan?”
“Anh nói láo!”
Cô gái như con mèo bị giẫm phải đuôi, hét lớn lên: “Bà đây mua được hay không thì liên quan gì tới thằng nông dân nghèo như anh, anh nói thêm câu nữa, tôi sẽ gọi bảo vệ đuổi anh ra khỏi núi Long Đằng!”
“Từ bao giờ núi Long Đằng lại trở thành địa bàn của riêng cô rồi, cô có tư cách gì mà đuổi người?”
“Tôi…”
Cô gái nhất thời nghẹn lời, sau đó giậm chân, ôm lấy cánh tay người đàn ông bên cạnh nũng nịu.

“Chồng ơi, anh nhìn đi, bọn họ ức hiếp em, em không biết, anh phải giúp em xả giận!”
Người đàn ông vô cùng khó xử, nhưng đế dỗ dành người phụ nữ của mình, hắn lập tức trừng mắt với cô nhân viên kinh

doanh.

Cô nhân viên kinh doanh đương nhiên hiểu hàm ý của ánh mắt này, cô ta lập tức đi tới trước mặt Lâm Hữu Triết, lạnh lùng nói: “Hai người các anh muốn tự mình cút xuống hay là muốn tôi gọi bảo vệ đuổi hai anh”.

“Cô chắc chắn muốn đuổi chúng tôi đi chứ?”
Lâm Hữu Triết mở lời, sau đó nô nụ cười nhạt.

“Là anh không có lỗ tai hay là giả câm giả điếc, tôi bảo hai người mau cút xuống núi!”
Giọng điệu của cô nhân viên kinh doanh khá khó chịu, lấy bộ đàm ra gọi bảo vệ của núi Long Đằng lên dẫn người đi.

Kết quả đúng vào lúc này, Lâm Hữu Triết nháy mắt với Long Diệu.

Long Diệu lập tức hiểu ý, lấy từ trong túi ra một chiếc thẻ thông minh, áp vào máy nhận diện trên cửa căn biệt thự.

Chỉ thấy trong nháy mắt, đèn của cả căn biệt thự đều bật sáng, một điệu nhạc dịu dàng dễ nghe truyền ra.

Ngay sau đó, một giọng nữ
vui tai vang lên: “Chào mừng anh Lâm quay về nhà, tôi là quản gia thông minh của biệt thự, tên là Tiểu Du, vô cùng vinh dự được phục vụ anh”.

Lúc này, cô nhân viên kinh doanh và đôi nam nữ đều ngơ ngác tại chỗ, sắc mặt vô cùng đặc sắc.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.