Mùa hè ở Trùng Khánh nóng như lò lửa, trên lối đi bộ có thể nhìn thấy hơi nóng bốc lên. Lâm Hủy tan làm, tay xách túi lớn túi nhỏ, đầu đầy mồ hôi đi từ trong siêu thị đi ra.
Lúc đi tới trước đèn xanh đèn đỏ, cô để mấy cái túi ở trong tay xuống, tay vừa lau mồ hôi, miệng vừa lẩm bẩm mắng chửi một câu thời tiết chết tiệt.
Đột nhiên trước mặt cô có một chiếc xe dừng lại, cửa sổ xe hạ xuống, một gương mặt quen thuộc lộ ra.
"Người đẹp, có muốn đi quá giang không?"
Lâm Hủy lặng lẽ nhìn chằm chằm vào người đang đeo kính mát đó ba giây, sau đó rời mắt đi chỗ khác, "Không cần, tôi không có thói quen ngồi xe của người lạ."
"Người đẹp có định nghĩa về người lạ rất khác người nhỉ, đã......" Người đàn ông trêu ghẹo nói, "Từng có "quan hệ mật thiết" với nhau rồi mà còn là người xa lạ sao?"
Lâm Hủy tỉnh táo lại, "Phương Dịch, anh rảnh rỗi không có việc gì làm phải không, từ Thượng Hải tới đây chỉ để nói với tôi những lời này?"
Bỗng nhiên Phương Dịch bật cười, tháo kính mát xuống, mở cửa xe ra, giúp cô bỏ những túi lớn túi nhỏ vào ghế sau, "Lại mua mấy thứ đồ ăn không tốt cho sức khỏe, sẽ mập ra, em có biết không?"
Lâm Hủy ngồi vào ghế lái phụ, làm mặt quỷ về phía anh, "Có dùng tiền của anh sao?" Nói xong cô liền đóng cửa xe lại.
Phương Dịch nhún vai một cái, "Hôm nay sao nóng tính như vậy, tính khí cũng sắp bốc hỏa rồi, anh vội vàng tới đây để cho em có nơi trút giận à?"
Lâm Hủy tức giận nói, "Anh có thể không tới mà."
Xe lái đi ra ngoài, vẻ mặt Phương Dịch nhẹ nhõm "Vậy thì không được, anh sợ một tuần mà anh không tới thì em sẽ nhớ anh tới mức không ngủ được."
Lâm Hủy lặng lẽ giơ ngón tay giữa lên.
Cũng đã hơn mấy tháng nay rồi, mỗi tuần Phương Dịch đều bay từ Thượng Hải tới đây một lần, mặt dày mày dạn ngủ ở nhà của cô, Lâm Hủy đuổi đi cũng không được, hơn nữa anh còn...... Nấu cơm...... Vô cùng...... Ngon, cho nên Lâm Hủy liền ỡm ờ cho anh ngủ ở nhà mình mỗi tuần một đêm. Dĩ nhiên, là ngủ ở phòng khách 【 mỉm cười 】
Đều tại cái miệng ham ăn gây họa _(:3ゝ∠)_
Trong xe máy lạnh rất mát, sự buồn bực trong lòng của Lâm Huỷ cũng dịu đi đôi chút, đang suy nghĩ về mối quan hệ giữa cô và Phương Dịch, thì nghe thấy Phương Dịch càm ràm ở bên cạnh, "Em xem em đó, lúc anh không ở nhà em, thì em chỉ biết đi siêu thị mua đồ ăn liền và khoai tây chiên, nồi cơm điện trong nhà em dùng để làm đồ trang trí à?"
Lâm Hủy chống cằm, không chút để ý trả lời anh, "Phương Dịch, mỗi tuần anh đều bay tới đây, không cảm thấy phiền à?"
Phương Dịch trầm mặc một chút, "Em cảm thấy phiền?"
"Không phải là vấn đề này." Lâm Hủy nhìn bộ móng tay mới được sơn, "Tôi chỉ cảm thấy anh không cần thiết phải cảm thấy áy náy về chuyện đó, tôi cũng không để bụng đâu, chúng ta đều là người trưởng thành rồi, ngủ thì ngủ thôi, còn để trong lòng làm gì nữa? Qua mấy tháng rồi, tôi cũng không còn quan tâm nữa, hơn nữa tôi cũng không kể ra chuyện anh làm một lần kéo dài bao lâu đâu, anh cứ yên tâm."
Vẻ mặt của Phương Dịch có chút là lạ, giống như là có chút bất đắc dĩ lại có chút buồn cười, "Lâm Hủy, không phải là anh nói em, nhưng mà có đôi khi đầu óc em rỗng tuếch không có gì hết."
Lâm Hủy trừng mắt lên, "Anh có ý gì?"
"Ý trên mặt chữ." Phương Dịch cười khẽ một tiếng, "Tạm thời không nói đến chuyện lúc trước, không phải chúng ta đã sớm thống nhất rồi sao, để cho anh tạm đi lại nửa năm, nếu biểu hiện tốt thì sẽ được chuyển thành chính thức?"
"......"
Hình như đúng là đã từng nói như vậy...... Ban đầu bọn họ say rượu loạn tính xong, Phương Dịch suốt mấy ngày trời tới tận nhà chặn cô lại, khiến cho Lâm Hủy phiền phức không chịu được, đành phải đồng ý qua loa là tạm qua lại nửa năm. Lúc đó cô cũng không tin là Phương Dịch lại thật lòng, dù sao thì anh cũng là người vừa có tiền lại vừa có tướng mạo tốt, cuộc sống này cũng không phải là một bộ phim thần tượng, làm gì có một tình yêu như vậy? Cô cảm thấy anh chỉ cảm thấy áy náy vì mối quan hệ từ trước tới giờ của bọn họ, không bao lâu nữa thì sự nhiệt tình này sẽ biến mất. Nhưng không ngờ đã mấy tháng rồi mà anh vẫn duy trì được, mỗi tuần vẫn đến Trùng Khánh một lần để gặp cô, nói thật, trong lòng Lâm Hủy đã có chút rối loạn.
Cô thích Phương Dịch, nhưng nếu như Phương Dịch chỉ mang tâm lý "Tôi không cẩn thận đã ngủ với người phụ nữ này nên phải chịu trách nhiệm" đối với cô, thì cô thà không cần, cứ mỗi người một phương như vậy còn hơn.
Mà bây giờ Phương Dịch lại dùng đủ mọi hành động thể hiện cho cô thấy là anh thật lòng, anh vô cùng nghiêm túc, thì cô cũng không cảm yên tâm, tất cả những cảm xúc phức tạp đều tập trung lại, mà hôm nay thời tiết lại vô cùng nóng bức khiến cho lòng cô như có lửa đang đốt, hơn nữa càng lúc càng cháy bùng lên.
"Khi đó tôi chỉ nói qua loa với anh cho xong chuyện thôi, anh không nhìn ra sao?" Lâm Hủy nhíu chặt chân mày lại, "Tôi nói thật, Phương Dịch, anh không cần phải dùng cách thức này để bồi thường cho tôi, anh nói xem anh không ở biệt thự rộng lớn thoải mái, mà lại mỗi tuần chạy tới nhà tôi để nấu cơm, dọn dẹp phòng ốc cho tôi, anh có mưu đồ gì à?"
Đột nhiên chiếc xe dừng lại, lúc này lại đúng giờ cao điểm, những chiếc xe ở phía sau tít còi inh ỏi, nhưng Phương Dịch vẫn không nhúc nhích, cứ dừng xe ở giữa đường. Lâm Hủy quay đầu nhìn lại, vội la lên, "Anh dừng xe ở đây làm gì, anh chặn hết những người đi phía sau lại rồi kìa!"
Phương Dịch đưa tay ra cố định cổ của cô lại, sau đó trườn người tới, cẩn thận hôn lên môi của Lâm Hủy. Con ngươi của Lâm Hủy giống như sắp lồi ra ngoài, cô chưa kịp đẩy anh ra, thì anh đã chủ động buông tay, còn chưa đã ghiền nên liếm liếm môi dưới, "Đây chính là mưu đồ của anh."
Không biết Lâm Hủy thẹn hay là tức giận, mà gương mặt của cô đỏ bừng lên, "Anh... Anh......"
Một lúc lâu cô cũng không nói được tiếng nào, Phương Dịch khẽ xiết chặt cằm của cô, bắt buộc cô nhìn thẳng vào anh. Ánh mắt vô cùng nghiêm túc, "Lâm Hủy, em khờ thật hay giả vờ không biết, anh không tin là em không hiểu được suy nghĩ của anh, nếu như em thật sự không hiểu, vậy bây giờ anh nói rõ ràng cho em biết, anh thích em, anh muốn theo đuổi em, anh muốn ăn em... Em đã nghe thấy rõ chưa? Nếu vẫn chưa nghe rõ, anh có thể lặp lại, bao nhiêu lần cũng được, đến khi em nghe rõ thì thôi."
Lâm Hủy: "......"
"Nào, nói cho anh biết em đã nghe thấy rõ chưa, nếu không nói gì thì anh sẽ không lái xe đi"
"......"
"Em cho rằng anh sẽ tốn nhiều thời gian và kiên nhẫn như thế này cho một người mà anh không thích sao? Lâm Hủy, em là tiên nữ hạ phàm hay sao mà anh lại cố sống cố chết mặt dày mày dạn đi tiếp cận em như vậy? Không phải là vì anh nhìn trúng em, con mẹ nó, anh đã nhìn trúng em từ tám trăm năm trước rồi, cho nên đêm hôm đó ở Bắc Kinh chỉ là đẩy nhanh tốc độ mà thôi, kết quả vẫn không thay đổi, coi như chúng ta không gặp mặt ở Bắc Kinh, thì sau đó anh cũng sẽ tạo ra cơ hội để gặp mặt. Còn nữa, anh nấu cơm dọn phòng cho vợ anh thì như thế nào? Lâm Hủy, em nói tôi làm như vậy để bồi thường em?" Phương Dịch cười haha, "Anh không cho là ngủ với vợ một giấc mà còn phải bồi thường."
Lâm Hủy: "......"
Bây giờ cô hoàn toàn không biết nói cái gì, Phương Dịch nói một tràng như vậy, căn bản cô không chen chân vào nói được câu nào.
Phương Dịch cố ý bắt buộc cô mở miệng thể hiện thái độ, "Vẫn không chịu nói? Những người phía sau bắt đầu mắng rồi."
Thiếu chút nữa thì Lâm Hủy cắn nát răng, bộ dạng bình chân như vại của anh như vậy, hoàn toàn không xem những lời oán thán của chủ xe đằng sau ra gì, làm như anh không hề nghe thấy những tiếng còi xe chói tai ở đằng sau vậy.
"Vẫn còn không nói?"
Đầu óc của Lâm Hủy trống rỗng, bây giờ vẫn không rõ ràng lắm, chỉ có thể khẽ nói "Anh lái xe đi trước đi!"
"Em thể hiện thái độ của em trước đi đã."
Những tiếng còi xe ở phía sau dội thẳng vào lỗ tai, khiến cho màng nhĩ của Lâm Hủy cũng sắp bị thủng, cô không thể làm gì khác hơn là ứng phó trước, "...... Xem biểu hiện trong một tháng nữa."
Khóe miệng Phương Dịch khẽ cong lên, "Biểu hiện tốt thì chuyển sang chính thức?""
".... ừ"
"Được", Phương Dịch nhanh chóng nhấn chân ga, "Nếu em còn đổi ý nữa, anh sẽ cho người đến dở nhà em, sau đó trực tiếp cướp dâu."
"....."
Buổi tối hôm đó, Phương Dịch vì muốn chiếm được thiện cảm của cấp trên, xắn tay áo lên, thể hiện năng lực thật tốt.... À, xin đừng hiểu nhầm, tôi chỉ nói là thể hiện năng lực trong phòng bếp thôi 【 mỉm cười 】
Lâm Hủy nhìn đồ ăn đặt trên bàn, 6 món mặn, 1 món canh, khóe miệng khẽ giật giật.
Hai người...... Làm sao ăn được nhiều như vậy chứ...... Đối diện với ánh mắt đầy mong chờ của Phương Dịch, Lâm Hủy nhắm mắt ăn hết hai chén cơm, cái bụng cũng no căng tròn vo luôn.
Phương Dịch chủ động chịu trách nhiệm rửa bát, mặt tạp dề rồi chiến đấu với những chén đĩa bẩn, còn Lâm Hủy thì nằm trên ghế salon vừa chơi điện tử vừa khẽ ngâm nga, bên cạnh còn có dĩa trái cây Phương Dịch vừa mới rửa xong. Nếu cảnh tượng này mà bị người khác nhìn thấy, sẽ bị người ta cảm thán một câu địa vị nam giới trong gia đình bị giảm xuống, nữ giới trở thành chủ của gia đình.
Thật ra cuộc sông như thế này Lâm Hủy đã trải qua được mấy tháng, mỗi lần Phương Dịch tới nhà cô, cô chỉ cần chịu trách nhiệm ngồi chơi là được rồi. _(:3ゝ∠)_
Lâm Hủy đã từng nghi ngờ có phải Phương Dịch là tuýp người thích bị ngược đãi không, nhất định phải bị ngược mới chịu được.
Tối đi ngủ thì Phương Dịch lấy cớ là phòng khách không có máy điều hòa để đi vào phòng, Lâm Hủy vừa nghĩ tới mùa hè nóng như vậy mà không có điều hòa thì quả thật rất khó chịu, nên không đuổi anh đi. Sau đó người nào đó nằm dưới đất, với một tư thế mê người, rồi vẫy vẫy tay với cô, và đá lông nheo, "Tới đây, tới đây."
Lâm Hủy: "......" Lúc này nhanh chóng tắt đèn đi ngủ.
Ngủ say cho tới nửa đêm, Lâm Hủy cảm thấy có người lén lút leo lên giường, sau trận tranh cãi kịch liệt lúc chiều xong, cô quyết định giả vờ ngủ.
Sau mấy tiếng đồng hồ cô cũng đã hiểu rõ, cô đã suy nghĩ rõ ràng về mối quan hệ của hai người, cô sống hai mươi mấy năm, khó khăn lắm mới thích một người, nếu như vì sợ này sợ kia mà bỏ lỡ thì không phải sẽ hối hận không thôi hay sao? Không bằng nhân lúc này người ta vẫn còn có thiện cảm với mình, thì toại nguyện cho bản thân mình một lần.
Lần đầu tiên trong mấy tháng này Phương Dịch được gần Lâm hủy như vậy, trước kia chỉ cần gặp mặt là anh đã vui vẻ lắm rồi, bây giờ có thể sờ lên bàn tay bé nhỏ này, lại còn có thể ôm cô vào lòng, anh vui tới mức không muốn ngủ nữa.
Nhìn thấy Lâm Hủy giống như đã ngủ thiếp đi, liền bắt đầu có suy nghĩ được đằng chân lân đằng đầu, bắt đầu hôn từng cái hôn nhỏ nhặt lên trên mặt của cô. Cuối cùng hôn đôi môi thì lông mi Lâm Hủy run run, anh phát hiện ra, chỉ dừng lại một giây, sau đó anh hiểu ra điều gì đó, trong nháy mắt cảm giác vui sướng dâng lên trong lòng.
Nụ hôn này bắt đầu sâu hơn, không có kháng cự, không có tránh né, Phương Dịch hôn một lúc thì bắt đầu không thỏa mãn, người ở trong lòng đã mặc anh định đoạt, thì có mấy người đàn ông có thể nhẫn nhịn được?
Anh không nhẫn nhịn được bắt đầu cởi cúc áo của cô ra......
--------------- Xã hội thái bình -----------------
Phương Dịch dùng hành động thực tế để chứng minh cái kia của mình không có vấn đề gì, thậm chí so với mấy người đàn ông bình thường còn "Khỏe mạnh" hơn nhiều, tự mình trải nghiệm khiến cho Lâm Hủy hiểu ra được những người bạn trên mạng đã nói đúng.
A Đại đã thử qua, hết sức hối hận..... Cô đã thực sự đã hối hận vì ngày đó ỡm ờ để cho Phương Dịch được toại nguyện, sau này mỗi ngày, ho vọng duy nhất của cô là Phương Dịch hãy mau chóng quay về Thượng Hải giải quyết núi công việc của anh đi, đừng làm khổ cô nữa.
Một tháng sau, Phương Dịch và Lâm Hủy nhận được thiệp mời đám cưới của Hà Phỉ Phỉ và Cố An Thành.
Hôn lễ của bọn họ được cử hành ở hòn đảo Laucala mà bọn họ từng đi du lịch, buổi hôn lễ cũng không quá long trọng, và cũng không mời nhiều khách, chỉ có người thân hai bên gia đình và bạn bè thân thiết. Và giáo đường nho nhỏ trên hòn đảo xinh đẹp này cũng chỉ đủ chỗ cho những người này mà thôi.
Lâm Hủy nhìn Hà Phỉ Phỉ mặc áo cưới, đi từng bước về phía Cô An Thành, không khỏi ngưỡng mộ ở trong lòng. Nói chung mỗi cô gái đều có một ước mơ như vậy, mặc chiếc váy cưới xinh đẹp nhất, sau đó nắm tay người đàn ông mà họ yêu thương nhất.
Lúc này, Phương Dịch ngồi ở bên đột nhiên nắm chặt lấy tay của cô, Lâm Hủy quay đầu sang nhìn, thì anh lại làm ra vẻ như không có chuyện gì, gương mặt mỉm cười nhìn cô dâu chú rể.
Bọn họ ầm ĩ tới khuya, cuối cùng Cố An Thành không chịu được nữa đứng lên đuổi bọn họ ra ngoài hết, bọn họ vừa ra ngoài vừa cười Cố An Thành vội vàng muốn cùng vợ sinh khỉ con rồi.
Đêm khuya, Lâm Hủy và Phương Dịch đi dạo bên bờ biển không một bóng người, nước biển lành lạnh tràn vào mắt cá chân, vô cùng dễ chịu.
Phương Dịch ôm lấy Lâm Hủy từ phía sau, hai người lặng lẽ nhìn bóng đêm qua một lúc lâu, đột nhiên Phương Dịch hỏi, "Có phải anh đã được chuyển sang chính thức rồi không?"
Lâm Hủy ồ một tiếng, "Bởi vì đồng chí Phương Dịch đã biểu hiện rất tốt, cho nên cấp trên đã bỏ phiếu kín quyết định giữ lại đồng chí Phương Dịch."
Phương Dịch cười khẽ một tiếng, giơ bàn tay cô lên, nghịch nghịch từng ngón tay một, "Hôm nay trong giáo đường em đã nghĩ gì thế?"
"Hâm mộ chứ sao."
Cô thờ ơ nói xong, lại cảm giác được đột nhiên ngón tay mình lành lạnh, cúi đầu nhìn xuống, một chiếc nhẫn đã được Phương Dịch đeo vào ngón tay.
Mười ngón tay của Phương Dịch và cô đan xen vào nhau, "Như vậy có còn hâm mộ nữa không?"
Lâm Hủy bối rối một lúc lâu, sau đó nghiêm mặt lại, "Vừa mới chuyển sang chính thức đã muốn nhảy lên đầu cấp trên rồi à, đồng chí Phương Dịch, lá gan cũng không nhỏ nhỉ?"
Phương Dịch cười khẽ nói, "Cám ơn cấp trên đã bồi dưỡng, nửa đời sau tôi nhất định sẽ lo lắng cho người thật tốt, không phải lo lắng điều gì."
Lâm Hủy không nhịn được phì cười một tiếng, cô cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trong tay, trong lòng thỏa mãn, "Này, anh chỉ cầu hôn đơn giản vậy thôi à? Không có tế bào lãng mạn chút nào sao?"
Phương Dịch cười, "Từ trước đến giờ anh vẫn không có căn bệnh hình thức kia, anh thuộc phái hành động." Nói xong anh khom lưng, ôm ngang Lâm Hủy đang không có chút phòng bị nào, "Vào động phòng luôn ~"
"Anh đúng là đã đạt tới cảnh giới không biết xấu hổ cao nhất rồi!"
"Không biết xấu hổ cũng không sao, em thích là được."
"Nếu như không phải anh có gương mặt này, em mới không thèm nhìn anh."
"Mẹ nó, ông đây có nhiều tiền như vầy mà em còn không vừa lòng? Cái người phụ nữ này sao lại khó chiều như vậy....."
Gió đêm thổi những tiếng cười đi, chỉ lưu lại tiếng sóng biển khe khẽ vỗ vào bờ cát, dịu dàng giống như những ánh sao.
Ánh sao và biển rộng đẹp như vậy, rất thích hợp để nắm tay nhau, cùng đi trên một con đường.