Ung Dung Ném Bút

Chương 18: Tiền án (1)




Edit: Nhật Dương

Trở lại sau một ngày đi chơi, Lâm Dung mệt mỏi nằm trên giường nghỉ ngơi, nghĩ tới chuyện đã xảy ra lúc xem phim, mặt cô lại đỏ lên nhưng trong lòng lại oán giận mắng Lăng Tị Hiên, suy nghĩ một chút, cô đột nhiên nhớ tới, mặc dù bộ phim cực kỳ hấp dẫn người xem nhưng dường như Lăng Tị Hiên không quá ngạc nhiên, ngược lại, anh giống như đã biết trước những tình tiết sắp xảy ra. Lúc anh an ủi cô hình như đã nói ra nội dung phần sau, hừ, nhất định là anh đã xem rồi. Lâm Dung vừa nghĩ tới đây thì lập tức lấy di động ra gọi điện thoại cho Lăng Tị Hiên.

"Này, là em."

"Dung Dung, làm sao vậy?" Lăng Tị Hiên nghe thấy giọng điệu của Lâm Dung không đúng nên vội hỏi cô.

"Hừ, trứng thối, bộ phim hôm nay chúng mình xem anh đã xem qua rồi phải không?" Lâm Dung tức giận chất vấn anh.

Lăng Tị Hiên vừa nghe thì không nhịn được cười, anh tìm tư thế thoải mái nằm trên ghế sô pha: "Đúng vậy, sao em phát hiện?"

"Anh cho là em ngốc như vậy sao? Vậy anh còn lôi kéo em đi xem làm gì? Có dụng ý xấu!"

"Dung Dung, anh không có dụng ý xấu, không phải chuyên gia tình yêu đã từng nói bản thân nên xem bộ phim hay trước một lần, sau đó đi xem cùng với người phụ nữ mình thích một lần, như vậy mới thú vị." Lăng Tị Hiên cười xấu xa giải thích với Lâm Dung, thật sự có một chuyên gia tình yêu đã nói một câu như vậy, nhưng anh chọn bộ phim này là cũng có dụng ý xấu. /ddlqđ////

"Anh đừng gạt em, anh nhất định có dụng ý xấu, muốn nhân cơ hội này khi dễ em, bại hoại, anh là quả trứng xấu xa nhất trên đời!"

Phương pháp mắng người của Lâm Dung khiến Lăng Tị Hiên cười khổ không thôi: "Dung Dung, cho dù anh có dụng ý xấu thì em cũng không cần mắng anh như vậy?" Thật đúng là không có người nào dám mắng anh như vậy, Lâm Dung là người đầu tiên.

"Anh xem, chính anh cũng thừa nhận rồi? Anh nghĩ khi dễ em phải không?"

"Anh muốn kéo gần quan hệ với em hơn, đây không thể tính là khi dễ đi?" Lăng Tị Hiên cố ý đùa Lâm Dung.

"Ai nói không tính? Anh khi dễ em, trước kia chưa từng có ai khi dễ em đâu." Lâm Dung có chút uất ức, đây chính là nụ hôn đầu của cô đó, cứ như vậy bị Lăng Tị Hiên đoạt đi.

"Được rồi được rồi, Dung Dung, là anh khi dễ em, được chưa?" Lăng Tị Hiên vừa nghe, nhịn không được nhớ lại cảm giác lúc sáng anh hôn Lâm Dung, lại kích động một lúc, nghĩ thầm đó là dĩ nhiên, người khác nếu dám khi dễ cô như vậy, anh sẽ tìm người đó liều mạng, anh cười hỏi Lâm Dung: "Bảo bối, hôm nay là lần đầu tiên của em, phải không?"

Lâm Dung không ngờ hai chữ "bảo bối" này lại được Lăng Tị Hiên nói ra tự nhiên như vậy, lần đầu tiên bị người khác gọi như vậy, cô cảm nhận được sự che chở và quý trọng, cho nên cũng không có bài xích: "Ừ, đúng vậy"

Lăng Tị Hiên vừa nghe trong lòng vừa vui mừng lại vừa hối hận, vui mừng là do Lâm Dung trao nụ hôn đầu quý giá nhất cho anh, hối hận là do anh không cách nào làm được như vậy với Lâm Dung, thời đại học ở phương diện này anh cực kỳ tuỳ tiện, bây giờ để anh đếm xem thời đại học anh ở chung chỗ với bao nhiêu cô gài thì thật sự Lăng Tị Hiên đếm không được, không phải nhiều đến đếm không hết mà là anh không thèm để ý. Nghĩ tới những thứ này, Lăng Tị Hiên hận anh không thể sống ít đi hai năm, anh khẽ gọi Lâm Dung: "Dung Dung......" /♥♣dđlqd/

"Ừ, thế nào?"

"Anh biết rõ, anh vĩnh viễn không có biện pháp làm y như em, để lần đầu tiên lại cho em nhưng anh cam đoan với em, một trăm năm sau nó chỉ thuộc về em, có được không?" Lăng Tị Hiên nói rất nghiêm túc, cực kỳ nghiêm túc.

"Ừ, em biết rõ, em không trách anh." Lâm Dung cười nói, mặc dù có một chút mất mác nhưng cô biết, dù sao thì Lăng Tị Hiên sống trong hoàn cảnh như vậy, hơn nữa anh cũng đã qua bốn năm đại học, làm sao sẽ còn trong sạch giống như một trang giấy, không có bất kỳ quá khứ nào. Huống chi bây giờ Lăng Tị Hiên đã là "lãng tử hồi đầu", Lâm Dung nhìn ra được, lần này cùng cô, anh là nghiêm túc, thật sự muốn tốt với cô cả đời, nghĩ tới những thứ này, cô cũng thoải mái.

"Cám ơn em, Dung Dung." Lăng Tị Hiên cảm động không biết nên nói gì cho phải, "Còn nữa, bảo bối, quá khứ của anh, anh sẽ nói hết toàn bộ cho em biết, mặc kệ em có muốn biết hay không, mặc kệ hành động của anh là đúng hay sai, anh đều để cho em biết rõ, để cho em xử lý." Anh cảm thấy hình như anh đã biết gần hết về Lâm Dung, nếu như Lâm Dung không biết chuyện về anh thì không công bằng.

"Được, chẳng qua là em sẽ không để anh nói cho em biết, ngộ nhỡ anh lừa em thì sao? Em muốn đi hỏi dì, sau đó em sẽ mở cho anh một phiên xét xử để định tội anh." Lâm Dung nghịch ngợm nói.

Lăng Tị Hiên cũng không nhịn được cười: "Một phiên xét xử sao? Được, anh bảo đảm, anh kiên quyết phục tùng phán quyết, quyết không chống án."

"Vậy nếu em xử tử hình anh thì sao?" Lâm Dung cố ý hỏi anh.

"Chỉ cần em không xử tử hình tình yêu của hai chúng ta là được rồi, về phần anh thì không sao." Lăng Tị Hiên cố ý nói ngọt, đương nhiên nếu Lâm Dung không xử tử hình tình yêu của bọn họ thì sẽ không có biện pháp phán anh tử hình.

"Đây chính là anh nói đó, vậy bây giờ em muốn nói sự phán quyết đầu tiên cho anh biết."

"Ừ, nói đi, chỉ cần anh có thể làm được, anh nhất định sẽ đáp ứng."

"Ừ...... Lúc em muốn ăn đồ ăn, anh phải bảo đảm làm cho em ăn." Lâm Dung nghĩ tới điều thứ nhất đó là ăn, ở trong mắt cô, chỗ hấp dẫn nhất của Lăng Tị Hiên không phải là vẻ đẹp trai anh tuấn của anh, cũng không phải là tiền và quyền anh mà là những món ngon do anh làm. ◘♠66dđlqđ/////

"Ha ha, được, chỉ cần em không đuổi anh đi, cả đời này anh đều làm đầu bếp cho em, được rồi chứ?" Lăng Tị Hiên cười đồng ý với cô, nghĩ thầm lúc đầu ông nội nói thật sự có lý, bây giờ anh cảm thấy đặc biệt may mắn vì lúc ấy đã tốn hai kỳ nghỉ hè để học nấu ăn với ông.

"Ừ, tốt."

Cúp máy, Lăng Tị Hiên lập tức gọi điện thoại cho mẹ anh.

"Mẹ, mẹ có thời gian thì gọi Dung Dung đến nhà chúng ta, lúc con không có ở nhà, con muốn để cô ấy biết được mấy chuyện trước kia của con, nhưng con không biết nói sao với cô ấy, con muốn nhờ mẹ nói với cô ấy, con cảm thấy mẹ biết cũng không xê xích gì nhiều." Lúc lên đại học, mẹ Lăng cũng cài không ít nằm vùng bên cạnh Lăng Tị Hiên nên dù Lăng Tị Hiên không nói gì nhưng cái gì mẹ Lăng cũng biết.

Mẹ Lăng vừa nghe thì sợ hết hồn: "Tị Hiên, con không sợ Lâm Dung sẽ tức giận à?"

"Dung Dung sẽ không, hơn nữa, dù cô ấy giận thật thì đó cũng là do con đáng đời, dù sao con không nỡ gạt cô ấy, con muốn sống với cô cả đời, con không muốn gạt cô ấy bất cứ chuyện gì, đúng rồi, tốt nhất là mẹ nhanh lên một chút, con muốn để cô ấy biết sớm một chút."

Mẹ Lăng thở dài: "Được rồi, con trai, mẹ sẽ nói thật."

"Ừ, mẹ nhất định phải khách quan, không cần nói tốt cho con, mà con thật sự không có thích những người đó, mẹ nhớ nha?" Chuyện Lăng Tị Hiên sợ nhất là Lâm Dung nghi ngờ anh thích người khác.

"Mẹ biết rồi, lúc đó con ngoại trừ chơi thì còn nghĩ được cái gì?" Nói đến chuyện này thì mẹ Lăng lại tức giận, nửa năm đó Lăng Tị Hiên luôn cà lơ phất phơ.

"Tốt lắm, mẹ, con biết con sai rồi, nếu con sớm biết con sẽ gặp Lâm Dung thì đánh chết con cũng sẽ không như vậy, bây giờ con tình nguyện con thiếu đi khoái cảm cũng không muốn Dung Dung vì vậy mà đau lòng."

"Tốt lắm tốt lắm, biết là tốt, Dung Dung sẽ không trách con, con cũng đừng hối hận, về sau thay đổi là được rồi?"

"Vâng, con biết rồi mẹ."

"Vậy ngày mai con với ba con đi Thanh Đảo đi, ngày mai mẹ sẽ gọi cho Lâm Dung, ngày mai vừa đúng là chủ nhật, con bé cũng không có việc gì, hai chúng ta có thể chơi một ngày." Mẹ Lăng nhìn lịch nói.

"Vâng, được, vậy một chút nữa mẹ nói với ba một tiếng."

Lại gọi điện thoại nói chuyện với Lâm Dung một lúc, thấy cũng đã muộn rồi, anh cúp máy, sau đó gửi một tin nhắn cho Lâm Dung: Dung Dung, sáng ngày mốt anh và ba anh sẽ đi Thanh Đảo, sáng ngày thứ ba sẽ trở lại, nên không thể cùng em, nhớ uống thuốc và uống sữa tươi đúng lúc, anh sẽ mang quà về cho em. Lăng Tị Hiên không dám nhắn Lâm Dung đi tiễn anh, bây giờ một phút anh cũng không bỏ được Lâm Dung, nếu Lâm Dung thật sự ra sân bay tiễn anh thì anh sợ anh sẽ đổi ý không đi.

Rạng sáng ngày thứ hai, Lâm Dung nhận được điện thoại của mẹ Lăng Tị Hiên, vì vậy cô đứng đợi ở cổng trường, chờ xe hơi của mẹ Lăng đến, mẹ Lăng đưa Lâm Dung đi siêu thị mua chút đồ nấu buổi trưa sau đó hai người đi về nhà.

Mẹ Lăng nhìn đồng hồ đeo tay vẫn chưa tới chín giờ, nghĩ mười một giờ làm cơm cũng không muộn, vì vậy lôi kéo Lâm Dung tới phòng của Lăng Tị Hiên, muốn nói chuyện phiếm với Lâm Dung ở đó. Lâm Dung biết mẹ Lăng muốn nói một số chuyện của Lăng Tị Hiên cho cô biết, nên cũng không nói gì, ngoan ngoãn đi theo bà vào phòng ngủ.

"Dung Dung, có một số chuyện Tị Hiên không biết làm sao nói với con, nhưng lại không muốn gạt con, nên muốn dì nói cho con biết, hôm nay dì nói cho con nghe, được không?"

Lâm Dung gật đầu: "Dạ vâng, được ạ."

"Vậy thì tốt, ngồi xuống trước." Mẹ Lăng lôi kéo Lâm Dung ngồi trên ghế sô pha nhỏ cạnh giường, "Chúng ta xem album hình của Lăng Tị Hiên trước, nó nói muốn dì nói tất cả mọi chuyện của nó từ khi ra đời cho đến bây giờ cho con biết."

Lâm Dung cười không ngừng: "Được ạ, con rất hứng thú với chuyện tình cảm và chuyện khi còn bé của anh ấy."

Có lẽ do điều kiện gia đình tốt nên mặc dù thời điểm Lăng Tị Hiên ra đời chuyện chụp hình vẫn còn là chuyện tương đối xa xỉ nhưng Lăng Tị Hiên lại có rất nhiều hình, mẹ Lăng vừa lật album hình vừa nói với Lâm Dung.

"Tấm này là lúc nó hai tuổi mặc quần áo con gái chụp, khi đó nó rất ngốc, chị nó đưa quần áo khi còn bé cho nó mặc nó cũng không từ chối, chúng ta nhìn mắc cười nên chụp cho nó mấy tấm, ha ha."

Lâm Dung vừa nghe thì cười đến mức đau cả bụng: "Ha ha, lúc đó anh ấy thật sự rất giống một bé gái, trắng nõn." Nếu mẹ Lăng không nói thì Lâm Dung cũng cho đây là chị gái của Lăng Tị Hiên hoặc là một bé gái xinh đẹp, dù sao cũng sẽ không nghĩ đây là Lăng Tị Hiên.

"Đúng vậy, sau đó Lăng Tị Hiên vừa nhìn thấy những tấm hình này thì lập tức tức giận, dì bỏ vào trong album hình của nó thì nó lập tức xé hết, may mắn phim còn ở chỗ của dì, dì còn có thể lại mang đi rửa." Mẹ Lăng cười nói: "Dung Dung, dì đưa phim cho con, con muốn thì mang ra ngoài rửa là được rồi."

"Dạ được, con nhất định sẽ mang đi rửa." Lâm Dung nghĩ đến vẻ mặt bối rối của Lăng Tị Hiên khi nhìn thấy những tấm hình này thì vui đến mức thiếu chút nữa bật cười.

"Dung Dung, còn có tấm này, đây lúc nó học năm tư chụp, lúc thắt dây giày, con không biết Lăng Tị Hiên ngốc đến mức nào, đến năm tư vẫn không thắt được dây giày, học thế nào cũng không học được, vẫn do dì và chị nó thắt giúp nó, đây lúc nó mới vừa học được." Mẹ Lăng nói đến những chuyện này thì cũng không nhịn được vui vẻ.

"Cho nên chụp lại để làm kỷ niệm phải không ạ?" Lâm Dung hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.