Ủng Bão (Cái Ôm)

Chương 8-1




Edit: Ly bt

——————————————————————————–

Thâu mắt nhìn người bên cạnh, Quý Ngữ Phàm lại dúi đầu vào chăn bông.

Trời ạ! Hắn thật sự làm, vẫn là chính mình chủ động yêu cầu đích. Nghĩ vậy, hắn quả thực vừa muốn đem chính mình chôn ở chăn bông vĩnh viễn không cần đi ra.

“Em muốn làm mình buồn chết sao? Ngữ Phàm.”Diêm Cung Thiên buồn cười nhìn tình nhân đang muốn làm đà điểu.

buổi sáng vừa tỉnh đến, cậu kêu một tiếng rồi sợ hãi chui vào trong chăn, như thế nào cũng không chịu xuất đầu, hiển nhiên nghĩ đến nhất thiết ngày hôm qua.

Nghe thấy tiếng người lười biếng từ ngoài chăn vọng vào, thân hình Quý Ngữ Phàm cứng đờ, lại càng không dám ngẩng đầu. Hơn nữa nghĩ đến mình ở dưới thân hắn rên rỉ, nghĩ đến hắn ra vào trong cơ thể mình… Cậu còn chủ động ôm lấy hắn phát ra tiếng kêu dâm mị, cậu liền càng thêm xấu hổ đến tột đỉnh.

Thấy cậu như thế nào cũng không chịu đi ra, Diêm Cung Thiên không thể nề hà bắt đầu lạp xả chăn bông, muốn đem cậu lôi ra đến; không nghĩ tới Quý Ngữ Phàmlại lại liều mạng kéo nhanh chăn bông, cuộn mình lại.

sau khi lạp xả, cuối cùng Quý Ngữ Phàm cảm thấy hắn buông tha cho mình, lúc này mới bởi vì không cần đi ra ngoài đối mặt hắn mà nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục oa trứ. Đột nhiên, hơi thở của hắn phả đến, Quý Ngữ Phàmmới giựt mình hắn thế nhưng chui vào ổ chăn lý.

“Quơ được ngươi.”Diêm Cung Thiên lộ ra một  nụ cười tà tà.

“Ngươi…”Quý Ngữ Phàm xấu hổ buồn bực đang muốn mở miệng bảo hắn đi ra ngoài, Diêm Cung Thiên liên hôn mạnh lên môi cậu, cho cậu một cái hôn nóng bỏng, hôn đến mức Quý Ngữ Phàm mặt đỏ tim đập.

” Anh  lại muốn em.” thanh âm Diêm Cung Thiên khàn khàn, ôm sát thắt lưng cậu ghé vào lỗ tai cậu  ái muội thổi nhẹ.

thân hình trần trụi kề sát, Quý Ngữ Phàm rõ ràng cảm thấy dục vọng hắn.

“Tôi không… Ân…”Trên mặt lại là một mảnh đỏ ửng, cậu hoàn toàn không kịp nói chuyện, lại bị Diêm Cung Thiên khiêu khích, đem sở hữu lời nói chuyển thành thở gấp rên rỉ, phóng thích thiêu đốt trong lòng ngực hắn.

***

Vặn nước ấm, lần thứ hai Quý Ngữ Phàm đem chính mình ngâm ở trong đó. Bất đồng chính là, trên người cậu còn có dấu vết lửa nóng tình nhân lưu lại, một chút cũng không thấy lạnh.

Trên người cậu có mùi của Diêm Cung Thiên, còn có dấu vết hắn lưu lại: chưa từng nghĩ tới, trong dĩ vãng chính mình lại sợ hãi hành vi này như thế, trong ngực của hắn nhưng lại dễ dàng tiếp nhận như th, có lẽ tình cảm chính mình đối với hắn so sánh ra còn sâu hơn mình tưởng tượng!

Ghi tạc… Tôi là của người đàn ông đầu tiên của em, người yêu duy nhất của em.

Quý Ngữ Phàm nhớ tới những lời Diêm Cung Thiên nói, hai gò má không khỏi đỏ bừng lên, nhiệt ấm trong lòng. Ngón tay của hắn, hôn môi, xúc phủ, một chút một chút tẩy đi trí nhớ không thoải mái lúc xưa,  toàn bộ chân tay, thị hơi thở của hắn cùng âu yếm tràn ngập ôn nhu, tràn đầy cảm giác chiếm đoạt.

Ngươi như thế nào sẽ cùng một người nam nhân… Như vậy là không đúng nha… Trong đầu nhớ tới lời mẫu thân nói, cậu cuống quít dùng nước vỗ vỗ mặt mình. ·

Không! Cậu không có không đúng. Cậu yêu Thiên, Thiên cũng yêu cậu, hai người yêu nhau có gì không đúng? Vì sao tình yêu thánh khiết một khi không có năng lực sinh sản hậu đại, sẽ biến thành tội ác?

Cậu muốn hạnh phúc có gì sai sao? Muốn cùng người yêu một chỗ có gì sai sao? Vì  sao muốn trách cứ cậu?

“Ngữ Phàm, ngươi nên đi ra, đều nhanh một giờ.”Diêm Cung Thiên gõ cửa.

Quý Ngữ Phàm mới phát giác thì  ra mình xuất thần đến mức không quản thời gian.

Cậu nở nụ cười. Giống như mỗi một lần, Thiên đều có thể tại khi cảm xúc cậu  đình trệ kéo  cậu một phen.Lau sạch thân mình mặc quần áo vào, cậu lại nhớ đến câu nói của một vị văn nhân nào đó:

“Tuy rằng chúng ta yêu nhau sẽ bị người khiển trách, nhưng xin người không cần bởi vậy mà phiền lòng. Tình yêu, là  thứ không thể oán trách.”

Đúng vậy a! Tình yêu, là thứ không thể oán trách. Nói vậy Thiên cũng sẽ nói như vậy, cậu cần gì phải ở chỗ này lo sợ không đâu đâu?

Mở cửa, cậu thấy Diêm Cung Thiên dán ở cửa nhìn mình, trong mắt có ôn nhu cùng một tia lo lắng khó hiểu.

“Làm sao vậy?” Cậu khó hiểu hỏi.

Diêm Cung Thiên không nói gì cầm lấy khăn mặt mềm nhẹlau tóc cậu, cử chỉ này làm cậu thấy rất ấm áp.

“Đại ca ngươi đến đây.”Hắn nhẹ giọng nói.

Quý Ngữ Phàm ngơ ngẩn, cứng ngắc quay đầu đi, tại chỗ tầm mắt có thể nhìn thấy, nhìn đến đại ca  cậu nhiều năm không thấy chính hướng bên này nhìn ra.

***

“Tôi không đi!”Cách ván cửa, Quý Ngữ Phàm lại quật cường cố chấp nói.

Diêm Cung Thiên quả thực lấy hắn không có biện pháp, nói hết lời nửa giờ, cậu nhất định không chịu bước ra cửa phòng một bước.

“Ngữ Phàm.”Hắn thở sâu lần thứ hai gõ cửa, trong giọng nói mang trứ uy hiếp nói: ” nếu em không mở cửa, tôi phải đi lấy cái chìa khóa.”

Ai! Cậu như thế nào liền quên hắn là chủ cho thuê nhà? Quý Ngữ Phàm cắn cắn môi dưới, tâm không cam tình bất nguyện mở cửa, đã bị Diêm Cung Thiên đợi ở ngoài cửa một đường kéo dài tới phòng khách ngồi xuống.

“Đại ca, đã lâu không gặp.”Thấp đầu, Quý Ngữ Phàm đông cứng lại không cam lòng nguyện chào hỏi.

“Ngươi thoạt nhìn không sai.”

Không biết là nghe lầm hay không, Quý Ngữ Phàm cảm thấy được trong miệng đại ca nghe thấy một tia trêu chọc ý vị.

“Xem ra có người đem ngươi chiếu cố rất khá.”

“Này đương nhiên.” Người tiếp lời là Diêm Cung Thiên bên người Quý Ngữ Phàm, không còn người  thứ hai.

“Thiên!”Quý Ngữ Phàm phút chốc ngẩng đầu hổn hển quát, bỗng dưng xấu hổ đỏ mặt.

“Nhìn ngươi như vậy, ta an tâm.”Quý Ngữ Bình thả lỏng thân thể tựa lưng vào ghế ngồi nhìn đệ đệ đã lâu không gặp, lại càng thêm tú lệ.”Ngày hôm qua mụ mụ gọi điện thoại cho tôi, nàng khóc thật sự thương tâm.”

Quý Ngữ Phàm nháy mắt cứng còng.

Diêm Cung Thiên thấy thế, cầm tay cậu, không nói gì duy trì dùm cậu.

“Tôi sẽ không giải thích.”Quý Ngữ Phàmlạnh lùng nói. Cậu không có sai, cũng tuyệt đối không nhận lỗi!

“Tôi không ý tứ này, nàng cũng không nói ngươi sai, nàng chính là…”Quý Ngữ Bình đã có thói quen nhìn đệ đệ như con nhím, thở dài, “Nàng chính là rất đau xót nói, nguyên lai nàng sống hơn nửa đời người, vẫn không làm được người mẹ tốt.”

Quý Ngữ Phàm ngây ngẩn cả người, một cỗ chua xót không thôi thẳng hướng chóp mũi, cậu thở sâu,  nắm chặt tay Diêm Cung Thiên.

“Còn có đâu?”

“Nàng nói, nàng chưa từng nghĩ tới muốn làm ngươi bi thương ngươi, lại luôn trong lúc vô tình nói lời tổn thương ngươi, nàng thật sự… có lỗi với ngươi.”Quý Ngữ Bình khuynh thân nhìn thẳng đệ đệ, mười ngón giao nhau cổ tay đặt ở đầu gối thượng, “Ngữ Phàm, mụ mụ đã năm mươi mấy tuổi, ngươi nhẫn tâm làm cho nàng như vậy?”

“Tôi…” tâm Quý Ngữ Phàm có một trận chua xót, ủy khuất tám năm, lời cha mẹ nói thương tổn cậu,cậu  như thế nào có khả năng bởi vì một câu giải thích nói quên đi liền quên đi, nói tha thứ liền tha thứ?

“Ta không bức ngươi lập tức quyết định, hôm nay ta tới, có chuyện muốn cho ngươi biết.”

Quý Ngữ Phàmtrầm mặc gật đầu.

” hai tháng nữa ta hậu kết hôn.”Quý Ngữ Bình đưa ra thiệp mời màu đỏ, “Ta hi vọng các ngươi có thể tới.”

Đại ca muốn kết hôn? Quý Ngữ Phàm ngốc sửng sốt, càng làm cậu nghi hoặc chính là ——

“Chúng tôi?” cậu nghe gặp thanh âm của mình có chút run rẩy.

“Mụ mụ cũng nói, hi vọng các ngươi cùng đi.”

Trong lồng ngực một trận kích động, cậu gục vào ngực Diêm Cung Thiên nước mắt chảy xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.