Ức Vạn Hào Môn: Boss Lạnh Lùng Hung Hăng Yêu

Chương 61: Hy vọng ba ngày sau gặp lại em ở nhà trọ




Edit:Thảo My

Không không không, cái này không phù hợp tình tiết vở kịch phát triển!

Quá nhanh!

Cô không thể tiếp nhận!

"Không được!"

Không chút do dự cự tuyệt, Long Thiếu Tôn dường như đoán được phản ứng của cô, khuôn mặt tràn đầy ý cười như cũ, không có biểu hiện ra thất vọng quá lớn.

"Trai gái nói yêu thương, quan hệ tốt không nên ở cùng một chỗ sao?"

Anh đường đường chính chính nói, tiểu trái tim Đường Dĩ Phi tất cả đều quấn quýt cùng nhau!

"Thế nhưng, thế nhưng..."

Đường Dĩ Phi mặt đỏ không được, ngón tay ngọc nhỏ dài cũng đều vắt cùng một chỗ, thế nhưng nửa ngày cũng không nói ra một lý do cụ thể.

"Em yên tâm đi, anh không biết đối với em như thế nào, anh cũng không phải đại hôi lang."

Hắn bỗng nhiên quay mặt lại, cười tỏa sáng, nụ cười chói mắt như vậy làm cho đại não Đường Dĩ Phi không còn cách nào suy nghĩ bình thường, chỉ ngây ngốc nhìn hắn một lúc lâu vẫn chưa phục hồi tinh thần lại.

Chờ đến chín giờ tối, Đường Dĩ Phi làm xong bài tập, liền muốn rời khỏi, Long Thiếu Tôn tự nhiên là muốn hộ tống, chỉ là trên dọc đường đi rất trầm mặc.

Đến cửa trường học, Đường Dĩ Phi vội vã nhảy xuống xe: "Học Trưởng, em đi vào trước!"

Cô cúi đầu, cũng không dám nhìn thẳng ánh mắt của anh, sợ nhiệt độ nóng bỏng sẽ dao động lập trường của mình!

Vấn đề nguyên tắc vẫn phải kiên trì, tỷ như ở cùng nhau, hiện tại cô thực sự làm không được!

"Học muội. " Long Thiếu Tôn vòng qua thân xe, chân thon dài vượt đến trước gót chân nàng, bàn tay to ấm áp khoát lên trên vai cô:"Anh hy vọng ba ngày sau có thể gặp lại em ở nhà trọ."

Anh ung dung nói, không cho phép cô né tránh, lạnh như băng lộ ra một tia thờ ơ cứ như vậy vội vàng không kịp chuẩn bị rơi vào hai mảnh cánh môi ửng đỏ, như chuồn chuồn lướt nước.

"Ngoan, vào đi thôi!"

Đường Dĩ Phi giật mình một giây, bỗng nhiên nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cười ngọt ngào:"Bái bai"

"Bái bai."

Nhìn mỗi bước đi cẩn thận của cô, khóe miệng Long Thiếu Tôn bất đắt dĩ cười, ánh sáng đèn đường nhẹ nhàng kéo bóng dáng của anh thon dài.

Anh cứ đứng như vậy, ánh mắt nhìn chăm chú vào phía trước, một màn duy mỹ kia cố tình làm người ta hít thở không thông!

Một lúc lâu, hắn chậm rãi trở lại trong xe, lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn mấy cuộc gọi nhỡ không vui nhíu mày, nhưng vẫn là đè xuống gọi lại.

"Gia gia, mới vừa mới có chút việc."

Gió đêm thổi đi âm thanh khàn khàn, lại không thổi tan mi tâm nồng nặc vẻ u sầu.

Sau khi trở lại phòng ngủ Đường Dĩ Phi trằn trọc, trong đầu đều là khuôn mặt ôn nhuận như ngọc của Học Trưởng, cùng đáy mắt sâu đậm chờ mong.

Vì sao Học Trưởng hy vọng cô dời qua như thế?

Kỳ thực nội quy trường học cũng không có quy định nam nữ học sinh yêu đương không ở cùng nhau, trường học thậm chí còn có Lầu Uyên Ương!

Chỉ là, nội tâm và đạo đức nhận thức thúc giục Đường Dĩ Phi không dám bước ra khỏi khoảng cách đó.

Nhìn chằm chằm trần nhà, suy nghĩ sâu xa câu nói kia, Học Trưởng: "Anh hy vọng ba ngày sau có thể gặp lại em ở nhà trọ."

Điều này sao có thể?

Quá buồn cười!

Đường Dĩ Phi lắc đầu liên tục, kiên định nguyên tắc của mình cứ như vậy mơ mơ màng màng ngủ mất.

Ngày thứ hai, lần đầu tiên, Mạc Duẫn Sâm đột nhiên lại đi học!

Đường Dĩ Phi vừa vào phòng học liền phát hiện rất nhiều nữ sinh vây quanh.

"Bạn học Mạc, nhiều ngày như vậy cậu không tới lớp thân thể không sao chứ?"

"Đúng nha bạn học Mạc, mình nhớ cậu muốn chết!"

"Bạn học Mạc, một tuần cậu không ở đây trường học phát sinh nhiều chuyện lớn nha!"

"Đúng đúng đúng, bạn học Mạc cậu cũng không biết nha, hiện tại ở đó một Đường Dĩ Phi cùng Học Trưởng chúng ta yêu nhau nha!"

"..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.