U Lan Lộ

Chương 46




Hơn nửa ngày, đợi cho thanh âm khóc thét của Lưu thái hậu dần dần biến thành tiếng nức nở. Triệu Dự mới chậm rãi nói: “Mẫu hậu là muốn hỏi vì sao Trẫm lại không giống như hoàng huynh phải không? Cũng không có nguyên nhân gì khác, Trẫm bất quá là muốn sống lâu thêm vài năm mà thôi. Không muốn như hoàng huynh buồn bực sầu não mà chết thôi!”

Lưu thái hậu nghe vậy ngạc nhiên, ngừng khóc nháo, hỏi: “Có ý tứ gì?”

Triệu Dự không mang theo cảm tình nhìn nàng, nói rằng: “Chính là ý này, lẽ nào mẫu hậu nghe không hiểu? Cả đời này hoàng huynh đối với người hiếu thuận như thế, người muốn huynh làm cái gì cũng không dám có chút vi phạm. Người muốn huynh lấy Lưu Uyển Dung, làm cho nữ tử yêu quý của mình lên ngôi phi bị, huynh làm; bảo huynh đem toàn bộ một bang lão tặc Lưu gia dành cho địa vị cao, huynh cũng làm; bảo huynh không nên truy cứu lại nguyên nhân cái chết của hoàng tử, huynh ấy cũng làm. Huynh ngoan ngoãn phục tùng như vậy kết cục đổi lấy được cái gì? Không sai, trẫm không giống hoàng huynh, tính tình của trẫm không mềm yếu như huynh. Trẫm tuyệt sẽ không ta cho người khác dám khi dễ thê nhi của mình mà không hề làm gì. Cuối cùng bản thân sau này phải hối hận không kịp, đến nỗi tích tụ vu tâm, cuối cùng tráng niên tảo thệ (năm tháng mạnh khỏe qua đi). Ngươi đã hại chết một nhi tử, chẳng lẽ còn hi vọng có thể hại chết thêm một người nữa sao? ”

Lưu thái hậu giương mắt đờ đẫn nghe hắn nói, đợi nghe được câu cuối cùng nhịn không được hô lên: “Câm miệng, ngươi đây là ngậm máu phun người!! Cái gì mà bảo ai gia hại chết Cảnh nhi, ngươi thật ra nên nói rõ mọi chuyện cho ta.”

Triệu Dự không chút nào thoái nhượng, khẩu khí cường ngạnh mà oán giận, thậm chí còn có chút kích động nâng cao âm lượng, giống như nhẫn nại nhiều ngày tích tụ cuối cùng một khắc mà bắt đầu bạo phát:

“Chẳng lẽ không đúng sao? Một bang lão tặc Lưu gia đều là mấy loại đông tây gì ngươi đều rõ ràng nhất. Rốt cuộc ngươi không ngờ còn uy hiếp dồn ép hoàng huynh cho bọn họ địa vị cao. Kết quả là bọn họ hồi báo thế nào? Kết bè kết cánh, bài trừ, dị kỷ(đối lập), nói xấu trung lương, bại hoại triều cương. Các triều thần vài lần bị kết tội, hao tổn, không phải đều là do ngươi nghiêm mệnh hoàng huynh áp đặt cưỡng chế sao? Ngươi rõ ràng biết rõ hoàng huynh căn bản không thương cái Lưu Uyển Dung kai, trong lòng hắn chỉ có Lâm tiểu thư. Còn bức ép hắn làm việc trái lương tâm lập Lưu Uyển Dung làm hậu, khiễn cho Lâm tiểu thư chỉ có thể dừng lại ở phi vị. Bỏ mặc Lưu Uyển Dung ở nơi chốn đó làm khó dễ dằn vặt Lâm quý phi. Lâm quý phi mang thai tám tháng cư nhiên còn bị ngươi xử phạt tại Từ đường phạt quỳ. Làm hại Lâm quý phi khó sinh, sinh hạ được một hài tử, rõ ràng là chưa đầy tháng mẫu tử hai người liền mất tích trước sau không rõ. Khiến hoàng huynh thương tâm quá độ đổ bệnh không dậy nổi. Mà ngươi làm cái gì? Ngươi đến lúc này còn nghĩ thầm Lưu gia các ngươi, lại có thể đối xử với hoàng huynh còn đang bệnh nặng dùng Hổ lang dược, hi vọng hắn có thể lâm hạnh Lưu Uyển Dung, sinh hạ một hoàng tử, để bảo đảm cho địa vị Lưu gia các ngươi không bị sụp ngã. Cũng may Lão thiên có mắt, nghiệt chủng kia cuối cùng không thể sinh con. Đó là con của ngươi, là cháu trai của ngươi, người cự tuyệt không biết yêu thương. Mẫu hậu, tâm của người hung ác, nhẫn tâm như vậy. Bây giờ ngươi còn nói nhi tử tâm hung ác, vậy cũng là học theo ngươi mà thôi. Là ngươi sở tác sở vi nói cho trẫm, muốn ở trong thâm cung này mà sống sót thật tốt, thì nhất nhất định phải thủ đoạn độc ác, đối với địch nhân của mình tuyệt đối không được phép nhân từ nương tay, khiến người ta bất luận cái gì cũng không thể thừa dịp lấy mất.”

Lưu thái hậu ngơ ngác nghe Triệu Dự từng việc từng việc tỉ mĩ kỹ càng nói tới nói lui, môi không thể ức chế mà đang run run, trong mắt nỗi buồn phức tạp tự dâng lên. Là áy náy? Là hoang mang? Là khiếp sợ? Triệu Dự chẳng muốn phân biệt, hắn nhịn lâu như thế, chung quy là muốn trong ngày hôm nay một lần được bạo phát:

“Cả đời này của hoàng huynh là một sai lầm lớn nhất, lúc bắt đầu hắn vĩnh viễn chính là mang lòng dạ đàn bà. Dù sao vẫn niệm tình thân tình huyết thống nực cười, nói cái gì mà hiếu đạo. Cho rằng NHÂN NHƯỢNG CHO KHỎI PHIỀN thì có thể sống yên ổn với nhau vô sự sao, lại không biết nuông chiều dưỡng gian. Huynh đối với các người dày rộng nhân từ, cự tuyệt thì bị các ngươi biến thành kẻ ngu si mà đùa giỡn. Cuối cùng rõ ràng là bị các người làm cho tức chết rồi. Trẫm sẽ không như vậy, trẫm so với hắn rõ ràng hơn, chính là Hoàng đế, chính là người thống trị Đại Tống vạn lý giang sơn xã tắc. Mà người, là mẫu hậu của Trẫm, là con dâu của Triệu gia ta. Người đúng lý nên tận trung với Triệu gia chúng ta, kết quả ngươi lại cự tuyệt không làm được. Mẫu hậu, đừng trách nhi tử. Ngươi từ lâu đã bất trung với Triệu gia ta, nếu Trẫm đối với ngươi trong miệng tận sức hiếu đạo. Thì Trẫm ở trước mặt liệt gia liệt tổ Triệu gia chúng ta, chính là chân chính bất trung bất hiếu với người. Sau này Trẫm tới cửu tuyền rồi, nên làm thế nào đối mặt với liệt tổ liệt tông Triệu gia chúng ta? Ngày hôm nay trẫm tại đây nói cho ngươi, đừng vọng tưởng có thể khống chế được Trẫm. Cừu hận của hoàng huynh, nợ của hoàng hậu, Trẫm nhất định sẽ từng việc từng việc hướng Lưu gia các ngươi đòi lại từng thứ một, một người cũng sẽ không bỏ sót. ”

Hắn phẫn nộ nhìn về phía Lưu thái hậu, toàn thân đều bao phủ dưới ánh mắt như thế. Lưu thái hậu thân thể già yếu run lên, hơn cả buổi mới gian nan mở miệng: “Không có…Ai gia…Không phải như ngươi nghĩ như vậy…Ai gia trước kia không có muốn như vậy…Lâm phi…Còn có Cảnh nhi nữa…” Còn chưa nói xong đã bị Triệu Dự lạnh lùng cắt đoạn:

“Chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn có cái gì không dám? Lẽ nào người Lưu gia làm mấy việc này sau lưng ngươi, toàn bộ ngươi đều không phát hiện ra sao? Lẽ nào ngươi một chút cũng không biết Lâm quý phi cùng hoàng trưởng tử chết thì chất nữ bảo bối của ngươi cùng ngươi có liên quan sao? Còn nữa ngươi giật dây Lưu Uyển Dung cho hoàng huynh ăn loại dược này, lẽ nào ngươi thật không biết hoàng huynh vốn đã mau đến lúc đăng tẫn du khô (đèn cạn dầu), trăm triệu lần không chịu nổi những thứ đông tây này, ngươi cho hắn ăn mấy loại này, chính là khiến hắn đi nhanh hơn một chút. Hổ dữ còn không ăn thịt con, mẫu hậu, ngươi thật sự là tâm gan tàn độc hung ác còn trội hơn cả hổ a!!!”

Lưu thái hậu hoảng loạn dao động lắc đầu, vội vàng dốc sức túm lấy tay áo của hắn, hô: “Không, việc đó ta thực sự không biết. Uyển Dung nói cho ta biết cái dược kia đối với thân thể người không có hại, ta thực sự không biết a, hoàng nhi ngươi phải tin tưởng ta… Ta làm sao có thể hại chính hài tử của mình a? Ta …Ta là mẫu thân của các ngươi a~! Ngươi phải tin tưởng ta a, thực sự ta không biết ~!”

Lại bị Triệu Dự lạnh lùng đẩy ra, từ trong tay mẫu hậu rút tay áo bản thân ra. Triệu Dự băng lãnh nhìn nàng, lắc đầu nói: “Không! Mẫu hậu, ngươi không đúng! Ngươi đã từng là nữ nhi của Lưu gia, từng là hoàng hậu của Đại tống, hiện nay lại là Thái hậu, là mẫu hậu của Trẫm cùng hoàng huynh. Nhưng chính ngươi, chưa từng có một khắc là mẫu thân của chúng ta, cho tới bây giờ cũng chưa từng có, cho tới bây giờ…”

……………………….

……………………….

Triệu Dự phẩy tay áo bỏ đi, trời dần dần tối sầm lại, các cung nữ đi vào cầm đèn. Bên trong hôn ám dần dần bắt đầu sáng sủa, Lưu thái hậu đang ngồi ngơ ngác, vẫn không nhúc nhích. Không biết qua bao lâu, Lưu Uyển Dung bưng một chiếc dược tiến vào trong. Nàng liên bộ (bước sen) nhẹ nhàng đi tới bên người Lưu thái hậu, đem dược khẽ buông xuống, người cũng ngồi xuống bên người Lưu thái hậu, rồi mới vươn tay nhẹ khẽ đẩy Luu thái hậu, kêu: “Mẫu hậu… Mẫu hậu?”

Lưu thái hậu bị giật mình tỉnh giấc, quay đầu nhìn nàng, nhìn thấy dưới giá đèn khuôn mặt tuổi còn trẻ mỹ lệ vẫn đang bày ra, nhìn thật lâu. Khiến cho Lưu Uyển Dung có chút xấu hổ, thẹn thùng, nghiêng nhẹ đầu cười nói: “Mẫu hậu vì sao lại nhìn Dung nhi như vậy? Khiến Dung nhi cũng xấu hổ rồi.”

Nói xong vươn tay đem chén dược bưng tới, xoay người hướng Lưu thái hậu cười nói: “Dưỡng thần thang tiên được rồi, để Dung nhi uy Người.”

Lưu thái hậu lẳng lặng nói: “Dung nhi, ta có lời muốn hỏi ngươi.”

Lưu Uyển Dung vẫn như trước mỉm cười nói: “Mẫu hậu muốn hỏi gì thì hỏi đi, chỉ là được này để lạnh uống sẽ không tốt. Để Dung nhi uy người trước, được không?” Lưu thái hậu gật đầu, thế là Lưu Uyển Dung liền lấy một ngân thìa, từng muôi một múc chén thuốc đang cầm trong tay uy vào trong miệng thái hậu.

Đợi đến lúc chét đã thấy đáy, Lưu Uyển Dung đứng dậy gọi người tiến vào dọn dẹp. Mọi người vội vàng hoàn thành, liền bị thái hậu vẫy cho lui, chỉ còn Lưu Uyển Dung ngồi bên cùng nàng. Lưu thái hậu xoay người kéo tay nàng nói: “Dung nhi, hiện tại chỉ có chúng ta, ngươi đối với ai gia nói thật đi.”

Lưu Uyển Dung có chút gật đầu ưng thuận, nói: “Mẫu hậu muốn hỏi Dung nhi chuyện gì?”

Lưu thái hậu chăm chú vào đôi mắt nàng, hỏi: “Trước kia, ngươi bảo ai gia cho Cảnh nhi ăn, rốt cuộc là dược gì?”

Lưu Uyển Dung nhãn thần khẽ động, nhưng không ngờ một mảnh dửng dưng hỏi: “Mẫu hậu đang nói tới cái gì? Có thể nói rõ thêm một chút được không?”

Lưu thái hậu nói từng chữ từng câu: “Chính là ngày ấy ngươi để cho ai gia cho hoàng thượng dùng, dược hảo thúc đẩy chuyện sinh hoạt vợ chồng của các ngươi. Nguồn gốc của dược đó là gì??” Nói xong nàng nhìn chòng chọc vào Lưu Uyển Dung, không buông tha, theo dõi thay đổi biểu cảm. của Uyển Dung.

Song chỉ có điều, nét mặt Lưu Uyển Dung cũng không có biến sắc, chỉ là hơi giương cao lông mi, cười nói: “Mẫu hậu hỏi Dung nhi như vậy thật kỳ quái. Ngài thân thể ở cung đình hơn mười năm, lẽ nào ngay cả dược này là gì cũng không biết sao?” Lưu thái hậu nghe vậy, thất thanh hô:”Lẽ nào…Lẽ nào thật là…”

Lưu Uyển Dung rất tùy ý nói ra: “Không phải là xuân dược.”

Lưu thái hậu biết được chân tướng từ trong miệng nàng ta, vừa sợ vừa giận, giơ tay lên cho Lưu Uyển Dung một cái bạt tại, chỉ vào nàng nổi giận nói: “Ngươi thế nào có thể làm ra cái việc bỉ ổi như vậy? Lẽ nào ngươi không biết thân thể của Cảnh nhi đã suy sụp căn bản chịu đựng không nổi dày vò này?”

Lưu Uyển Dung bị đánh nghiêng đầu, hồi lâu mới xoay lại. Lại bình tĩnh trả lời nói: “Vừa rồi là thế nào? Ngoại trừ việc này, chúng ta còn có đường khác có thể đi sao? Chu toàn đại sự tất sở thất (mất mát), việc này không phải đều do gia gia giao cho chúng ta sao?”

Lưu thái hậu vô cùng đau đớn nói: “Đó là trượng phụ của ngươi a Dung nhi. Ngươi thế nào có thể nhẫn tâm như thế?”

Lưu Uyển Dung lại nở nụ cười nói: “Hắn chính là thân sinh cốt nhục của người? Người lợi dụng hắn vùng lên, lúc đó chẳng phải rất thuận lợi sao?”

Lưu thái hậu hô: “Ai gia không có lợi dụng hắn.” Nhưng dưới cái cười hơi châm biếm mỉa mai của Uyển Dung, nhìn kỹ nét mặt thanh âm dần dần tiêu biến.

Lưu Uyển Dung nhìn bà lão lảo đảo trước mặt, tiếp tục nói rằng: “Mẫu hậu chuyện cho tới bây giờ cần gì phải làm như mọi việc đều không biết chứ? Ngươi ở trong thâm cung nhiều năm, kinh nghiệm trải đời, kiến thức rộng rãi, lẽ nào không biết ngoại trừ xuân dược, trên đời này còn có một thứ khiến người ta vì tâm lực lao lực quá độ mà nổi lên ý tứ giao hợp? Không mang Lâm quý phi cùng tiện loại nhi tử của nàng ta bỏ đi, thế nào có thể bảo đảm vị trí của chúng ta tại triều đình hậu cung được an ổn? Trong lòng người rõ ràng là rõ ràng nhất, làm sao lại nhất định ở trước mặt Dung nhi mà nói cái loại vô tội buồn chán này chứ? Đồ(học trò) thêm chê cười mà thôi.”

Lưu thái hậu nghe vậy giận dữ, rống lên một câu: “Làm càn!” Giơ tay lên lại muốn đánh, nhưng nổi lên một trận tim đập nhanh, hoa mắt ù tai, đường nhìn một mảnh không rõ. Nàng lắc đầu, nỗ lực muốn thấy rõ Lưu Uyển Dung, đã thấy nàng ta luôn cười dài nhìn mình. Tâm nguội lạnh, bừng tỉnh đại ngộ, không thể tin tưởng thốt ra nói: “Ngươi hạ độc?”

Lưu Uyển Dung không nhanh không chậm đem thân thể của thái hậu kéo vào trong lòng mình, thân thiết ôm lại nói rằng: “Là thảo ô đầu (thảo phụ tử), liều thuốc so với bình thường thi nặng hơn hai mươi lần. Cho nên sẽ làm mẫu hậu hảo hảo ngủ một giấc. Đợi lúc tỉnh, mẫu hậu sẽ quên mấy chuyện trước kia, giống như một đứa bé ngây thơ vui sướng. Mẫu hậu, mau nói cho Dung nhi, người có vui vẻ không?”

Lưu thái hậu giữ nguyên minh mẫn, run giọng nói rằng: “Ngươi không thể như vậy, ta sụp đổ, hoàng đế sẽ không có chỗ nào phải kiêng dè, triệt để đối phó với Lưu gia chúng ta. Đến lúc đó, Lưu gia sẽ tận. Ngươi cũng hết đời!”

Lưu Uyển Dung gật đầu nói: “Người nói đúng. Cho nên chúng ta không thể ngồi chờ chết, cha ta cùng thục phụ bọn họ đều thương lượng xong rồi. Ngày mai người sẽ hôn mê bất tỉnh, rồi mới để thái y tra xử, sẽ phát hiện người trúng độc. Rồi mới tra tới tra lui, sẽ phát hiện là Nhiễm hoàng hậu sai người khác làm. Sau đó phụ thân bọn họ sẽ dân người bức vua thoái bị, chém yêu hậu, thanh quân trắc. Hiện tại vạn sự đã chuẩn bị, chỉ thiếu đông phong của Người. Mẫu hậu, xin người ủy khuất một chút rồi.” Lưu thái hậu quả thực không thể tin nổi, nàng nói:

“Các ngươi… Các ngươi cư nhiên muốn hi sinh ta như vậy…Nhiều năm qua ta cho các người làm nhiều việc như thế…Ta thương ngươi yêu ngươi… Ta…”

Lưu Uyển Dung cười nói: “Mẫu hậu làm nhiều chuyện cho chúng ta như thế, chúng ta rất cảm kích. Hiện tại như vậy, thỉnh để chúng ta làm một việc cuối cùng đi!”

Lưu thái hậu chảy xuống dòng nước mắt nói rằng: “Ngươi như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?”

Lưu Uyển Dung lại dịu dàng cười trả lời: “Dung nhi chỉ là không muốn lại lãng phí mất cảnh xuân tươi đẹp quý báu, đem những thứ bản thân bị người ta đoạt đi đoạt lại mà thôi. Mẫu hậu, thỉnh ra đi ba!”

Lưu thái hậu vội vàng xae khai tiếng thét to kêu người cứu mạng, lại bị Lưu Uyển Dung nhanh tay lẹ mắt che miệng lại. Nàng cực lực giãy dụa, nhưng không phải là đối thủ của một thiếu phụ tuổi còn trẻ, cuối cùng thân thể dần dần yếu đuối. Lưu Uyển Dung thấy thời gian không sai biệt lắm, vội vàng phóng thanh la lớn: “Mẫu hậu, mẫu hậu người xảy ra chuyện gì? Mẫu hậu người tỉnh lại đi a, không nên dọa Dung nhi, người đâu, mau tới, người đâu~~~!!!” Ngoài cửa có người chạy tiến vào, trong mắt Lưu Uyển Dung rưng rưng, lo lắng hướng các nàng hô lên: “Thái hậu té xỉu rồi, nhanh đi mời thái y~!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.