Càng đáng sợ hơn là Tiểu Quân còn bảo ta giúp nàng mát xa, đây không phải bánh từ trên trời rớt xuống sao? Ta kinh hỉ vạn phần, liếm liếm bờ môi khô ráo, chịu đựng con lợn lòng gào thét, chậm rãi vươn hai tay nắm bàn chân nhỏ của Tiểu Quân. Da dẻ mịn màng, không có chút mùi vị khác thường nào, ta cẩn thận bắt đầu văn vê bàn chân ngọc. Cảm giác được sự mát lạnh mượt mà, mềm mại không xương, nước miếng của ta thiếu chút nữa nhỏ ra thành dòng.
"Ai nha, ta không muốn ngươi xoa như vậy, ngứa lắm." Tiểu Quân khẽ cau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, đại khái không nghĩ tới bàn chân lại mẫn cảm như thế. Ta chỉ nhẹ nhàng sờ vài cái, những ngón chân đáng yêu đến cực điểm bắt đầu không yên phận mà ngọ nguậy, tựa hồ không chịu nỗi của ta Ôn Nhu.
"Không được, đã nói trước rồi, ca đương nhiên muốn sờ một chút." Ta cười híp mắt, nghĩ thầm lúc này còn muốn ta không văn vê sao? Không có cửa đâu cưng.
"Ai nha...... Không thú vị, khó chịu chết rồi...... Ca, ngươi buông tay ra." Tiểu Quân ồn ào mà kêu la, hai chân đạp loạn.
"Một hồi nữa là hết khó chịu ngay thôi." Ta thật vất vả đem một chân nha quấn chặt, nâng trong tay, yêu trong lòng, cảm giác thèm ăn khiến ta muốn cắn một miếng.
"Cái kia...... Vậy ngươi đừng văn vê gan bàn chân ta, chỉ xoa mu bàn chân là được rồi." Tiểu Quân thẹn thùng nhìn ta vuốt vuốt bàn chân nàng, nàng hai tay chống ghế sô pha, bộ mông nhỏ theo sự náo động của ta bắt đầu uốn éo.
"Được, được, được." Ta vờ vịt véo nhẹ lên bàn chân nàng, chứng kiến Tiểu Quân khép hờ hai mắt, bộ dạng rất thoải mái.
"Ai nha...... Ca......"
Tiểu Quân toàn thân run lên, hai tay như nhũn ra rốt cuộc không chống nổi thân thể, cả người vô lực muốn ngả về đằng sau. Ta thừa cơ nâng một bắp chân của Tiểu Quân lên, vuốt ve bắp chân của nàng. Bắp chân vừa trắng vừa mềm, lại như một búp sen vừa tẩy đi lớp bùn non sau cơn mưa xuân, ta sợ véo đến chảy nước mất. Ta đương nhiên không nỡ dùng sức, nhưng dù vậy Tiểu Quân la hét chịu không được, nàng giãy dụa muốn ngồi lên, nhưng ta đã gio cái đùi nàng lên, nàng cũng chỉ đành bất đắc dĩ nằm ngửa, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng rên lên vẻ hưởng thụ.
"Thoải mái a? Ca mát xa rất có nghề đó."
Hai tay ta bắt lên gót chân toàn thịt, một bên ranh mãnh cười, một bên dùng ngón tay đan qua kẽ ngón chân của nàng, khiến Tiểu Quân sảng đến thở gấp không thôi. Nàng cắn chặc cái miệng nhỏ, nhẫn nhịn cảm giác ngứa ngáy. Thời gian dần qua, mặt ta càng lúc càng tiến gần đến chân Tiểu Quân, khi khoảng cách không đến mười xentimet, cái mũi ngửi được một mùi hương thơm ngát. Ta không thể tưởng được, thật sự là đúng với cái tên Hương Quân.
Nhìn gan bàn chân trắng hồng, ta thật sự không nhịn được, thừa dịp Tiểu Quân còn đang chìm trong sảng khoái, ta vụng trộm liếm chân nàng. Tiểu Quân đột nhiên mở mắt ra, ta dứt khoát hoặc đã làm thì phải làm cho xong, mở miệng ra đem cả mười ngón chân mê người ngậm vào trong miệng mà mút vào.
"Ai nha, ca, ngươi...... Ngươi làm gì?"
Tiểu Quân quát to một tiếng, cố dùng sức rụt bàn chân về, cả người từ trên ghế salon nhảy dựng lên, ngoài miệng mắng to:"Lý Trung Hàn ngươi là heo à, cái gì cũng gặm sao?"
Ta cười to:"Hảo tâm không được hồi báo. Ngươi nói chân đau muốn ta mát xa, ta dùng miệng mát xa có gì không đúng?"
"Ngươi...... Ngươi...... Ta không để ý tới ngươi."
Tiểu Quân tức giận xỏ thẳng dép lê muốn đi, ta cuống quít ôm nàng chặn lại. Cùng Tiểu Quân vật lộn một phen, thấy giãy giụa không được, cũng chỉ đành tựa trên người ta ỏn ẻn reo lên:"Thả ta ra! Ngươi thích gặm như vậy, ta đem giầy cho ngươi gặm."
"Giầy làm sao so được với chân?" Ta cười nói.
"Sao không thể so, giầy chính là để đi dưới chân. Buồn nôn chết mất, không thể tưởng được ngươi có thể như vậy." Tiểu Quân thích sạch sẽ, nỗi hổ thẹn này trong mắt nàng quả thực tựu là thiên lý không tha.
"Được rồi, đừng nóng giận, ca ca về sau không gặm nữa."
Ta ôm Tiểu Quân bắt đầu dỗ nàng, thân thể lại tiếp xúc đến địa phương phình lên trước ngực, nhịn không được tâm trí xóc lên. Tuy ngày càng tiếp xúc nhiều mỹ nữ, nhưng cảm tình của ta với Tiểu Quân lại cùng lúc càng tăng, cũng không biết đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu.
Tiểu Quân không nói gì, liền nghiêm mặt, cái miệng nhỏ nhắn đóng chặt. Ta lại nói rất nhiều lời hữu ích, Tiểu Quân vẫn phẫn uất như cũ, ta đột nhiên linh cơ khẽ động:"Ca có một món quà tặng cho ngươi nhé!"
"Hừ." Tiểu Quân nghe nói có quà, tròng mắt bắt đầu xoay chuyển, ta âm thầm buồn cười.
"Muốn hay không? Không muốn thì thôi, ta tống biệt người coi như." Ta cố ý trêu chọc Tiểu Quân.
"Nói nhảm nhiều quá, nhanh giao ra đây! Bằng không thì ta không bảo giờ để ý ngươi, hừ." Tiểu Quân khẩu khí rất hung, nhưng ta phát hiện ánh mắt của nàng đang híp lại, đây là dấu hiệu muốn cười.
Ta cố nén cười:"Được, ngươi chờ một chút."
Ta nhanh như chớp chạy về bàn làm việc, mở ngăn kéo lấy ra một bộ nội y màu trắng.
Ta vừa định quay lại phòng làm việc của Đỗ Đại Duy, đã thấy Tiểu Quân lững thững đi ra. Thấy trong tay ta có cái gì đó, nàng cũng không nhìn kỹ đã đoạt lấy, trong miệng khẽ nói:"Nếu như không phải thứ ta thích, xem ta còn để ý ngươi?"
Tiểu Quân hưng phấn mở túi nhựa ra, đột nhiên nàng khuôn mặt nhỏ ửng hồng, trong miệng mắng to:"Đây là cái lễ vật quái gì, ta mới...... Mới không cần thứ này !"" Nói xong, nàng giơ túi lên muốn ném đi.
Ta kinh hãi, vội vàng hô:"Đừng ném, mấy ngàn đó ."
"Mấy ngàn?" Tiểu Quân tay dừng giữa không trung.
"Đúng đó, bên trong có biên lai , ta không lừa ngươi." Ta gật đầu liên tục.
"Ngươi là heo à? Tiêu mấy ngàn để mua cái thứ này, ta...... Ta dùng một trăm là có thể mua hai bộ rồi, còn có thể có một cái bút vẽ lông mi." Tiểu Quân giật mình nhìn ta. Ta nhịn không được cất tiếng cười to.
"Còn cười nữa, cười cái đầu của ngươi á? Không cho cười." Tiểu Quân bị ta cười đến đỏ mặt, nàng ngượng ngùng oán hận một câu, ánh mắt lại bắt đầu dò xét nội y trong tay. Có lẽ nữ hài trời sinh đã yêu cái đẹp, nội y viền tơ kiểu dáng tân kỳ mang lại hấp dẫn mãnh liệt. Tuy có chút lớn mật, nhưng hai mắt Tiểu Quân đã sáng lên, không cần đoán, nàng cực kỳ thích nos. Chỉ là thấy giá quá đắt, nàng vẫn không cam lòng, còn cố phàn nàn:"Mắc như vậy, với số tiền đó ta có thể mua hơn mười cái như vậy, thiệt là."
"Này, ngươi không mặc vào cho ca nhìn xem à?" Ta híp híp mắt nhìn chằm chằm vào bộ ngực Tiểu Quân.
"Nhìn cái đầu ngươi ấy! Trong suốt như vậy, mắc cở chết được, sao có thể mặc?" Tiểu Quân chậm rãi ngắm nghía nội y trong tay, dưới ánh đèn, mặt nàng đỏ như quả táo chín.
"Đương nhiên có thể mặc, hơn nữa ngươi mặc nhất định rất đẹp."
Ta bắt đầu hướng dẫn Tiểu Quân.
"Làm sao ngươi biết ta sẽ mặc? Ngươi làm sao biết được ta mặc rất hợp?" Tiểu Quân trừng ta.
"Ngươi quên rồi sao? Ngươi đưa cho ta một cái nội y, ta đương nhiên biết rõ ngươi mặc loại gì."
"Hừ, dù mặc cũng không cho ngươi xem ." Tiểu Quân lớn tiếng nói.
"Không cho ta xem cũng không sao cả, nhưng ngươi cũng nên thử một chút. Nếu không hợp, ta còn có thể cầm lấy đi đổi."
"Ta...... Ta không thử." Tiểu Quân cứng rắn cãi lại, bất quá ta nhìn ra nàng đã động tâm roài.
"Rất đắt , Tiểu Quân tiểu thư, van cầu ngươi đó." Ta biết rõ Tiểu Quân rất dễ dỗ dành. Nếu ta năn nỉ, hơn phân nửa nàng sẽ đi vào khuôn khổ.
Quả nhiên, Tiểu Quân mềm lòng , nàng nhìn nhìn nội y, lớn tiếng hỏi:"Ở chỗ này làm sao mặc được?"
"Ở chỗ này mặc thì sợ cái gì? Ở đây cũng không có người, Đỗ mập mạp ngủ như con lợn chết, cùng lắm ta không nhìn là được." Ta làm bộ nghiêm trang.
"Ta...... Ta vào toilet." Tiểu Quân đương nhiên không định mặc thử nội y ở chỗ này, dù sao nơi này là công cộng nơi, tuy bốn phía không có người nhưng đối với thiếu nữ thì cũng quá lớn mật .
"Vào toilet? Hình như nhân viên vệ sinh buổi sáng mới đến dọn dẹp toilet , trong đó vừa thối vừa bẩn, nếu như ngươi có thể chịu được thì cứ vào thử xem. Ta chỉ lo Lý Hương Quân từ toilet đi ra thì biến thành Lý Xú Quân thôi." Ta cố ý thở dài một hơi.
"Ngươi mới được là đồ thối tha." Tiểu Quân sắc mặt đại biến. Nàng có ba nỗi sợ, một sợ ta gãi nàng ngứa, hai sợ bẩn, ba sợ quỷ.
Tưởng tượng đến hoàn cảnh ác liệt ta vẽ ra, Tiểu Quân lập tức buông tha ý định. Mắt nàng đảo quanh một lần, phát hiện có một tủ hồ sơ rất lớn; mà tủ hồ sơ cùng sảnh tài vụ tạo thành một cái góc, vừa vặn đủ cho một người đi vào. Tiểu Quân dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, tất nhiên càng không có vấn đề. Nàng cầm lấy nội y đi vào, một bên lớn tiếng cảnh cáo ta:"Lý Trung Hàn, không cho ngươi xem, cũng không cho tới. Nếu như ngươi dám tới, ngươi cũng đừng mông ta giới thiệu Dương Anh cho ngươi."
"Ừ, vì có thể quen biết mỹ nữ Dương Anh, ta nhất định chống cự lại hấp dẫn, xem Tiểu Quân như cặn bã......"
Ta nước miếng muốn chảy ra , Tiểu Quân không cho phép xem ta, vậy dứt khoát muốn giết ta cho rồi. Mà đưa Dương Anh ra uy hiếp ta, thật sự là buồn cười.
"Chán ghét, ngươi mới là cặn bã ! Ngươi hay bãi cứt trâu." Tiểu Quân đứng trong góc mắng to.
Ta cười to không thôi, từ bóng dáng lắc lư mà đoán có lẽ Tiểu Quân đã cỡi y phục xuống. Ta liền nảy ra một gian kế:"Tiểu Quân, ta phát hiện bên kia có một bóng đen đang tới."
Ta lời còn chưa nói hết, Tiểu Quân lập tức thét lên:"Lý Trung Hàn, không cho ngươi nói lung tung."
"Ta không có nói lung tung, nhân viên trực đêm ở đây thường gặp quỷ ảnh tử. Ta nghe nói cái kia quỷ ảnh kia cổ dài, đầu lưỡi đỏ lòm." Ta cố bịa đặt một câu chuyện ma, nghĩ thầm chẳng mấy chốc, Tiểu Quân sẽ chạy ra ngay. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Một, hai, ba......"
Ta mới đếm tới ba, Tiểu Quân hai tay ôm áo ngủ hoạt hình chạy hùng hục tới, trong miệng không ngừng kêu la:"Giả dối, giả dối! nhất định là ngươi lừa gạt ta."
Ta xem xét, tròng mắt như muốn rớt xuống, Tiểu Quân hai vú lắc lư, áo ngực chỉ mặc một nửa, nút thắt cũng chưa cài xong. Không kịp thưởng thức kỹ, Tiểu Quân đã trốn đến đằng sau ta, thanh âm phát run:"Hắc...... Bóng đen ở đâu? Ở đâu?"
"Ai nha, mới vừa rồi còn trông thấy, như thế nào chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi? Kỳ quái? Ách, cái nội y này dường như rất phù hợp với ngươi nha."
Ta cố nén cười chậm rãi xoay người, nhìn chằm chằm vào dáng người nóng bỏng của Tiểu Quân. Tiểu Quân phát hiện được ta trêu đùa nàng, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, con mắt nháy hai cái, nước mắt đã rơi lã chã.
Ta thấy mình chơi đùa quá trớn, tranh thủ thời gian tiến đến ôm Tiểu Quân vào người, dịu dàng nói xin lỗi:"Đừng khóc, ca hay nói giỡn với ngươi, không có bóng đen nào, không có bóng đen nào."
"Ô...... Ngươi đã biết rõ khi dễ ta...... Ta ngày mai sẽ về nhà...... Ô......" Trong ngực Tiểu Quân càng khóc càng to. Ta luống cuống liên tục xin lỗi, đồng phát nghiêm túc phát lời thề.
"Phải..... Là ngươi nói, nếu như ngươi về sau còn dám làm ta sợ, ta sẽ...... Sẽ trở về nhà......"
Tiểu Quân khóc thút thít, thuận tiện cầm áo sơ mi của ta làm khăn tay. Chỉ một lát, áo sơmi đã ướt một mảnh, còn có chất lỏng dinh dính , bóng bóng. Ta xem lại, toàn là nước mũi.
"Tiểu Quân." Ta nhỏ giọng hô.
"Nói." Tiểu Quân vẫn còn tức giận. Bất quá, nàng cuối cùng cũng ngừng khóc.
"Ngươi nhìn xem những này là cái gì?" Ta chỉ vào chỗ nước mũi trước ngực hỏi.
Tiểu Quân nhìn kỹ, lập tức bật cười, trong miệng còn nói xạo:"Cái gì đó? Chỉ là nước mắt thôi, nước mắt của ta bẩn sao?"
"Đúng đúng đúng, Tiểu Quân nước mắt không bẩn. Là sợ áo sơmi của ca dính nước mũi, làm ô uế mặt ngươi." Ta vẻ mặt đau khổ.
Tiểu Quân đang cười, càng không ngừng cười, ta thừa cơ đem áo ngực giúp Tiểu Quân cài lên. Tiểu Quân cũng không phản đối, ngoan ngoãn tựa vào ngực ta, để ta tùy ý vuốt ve tấm lưng ngọc bóng loáng.
"Cho ca nhìn chút được không?" Ta nhỏ giọng hỏi.
"Hừ, mua cho người ta những nội y hở hang này, ta biết ngay ngươi không có ý tốt." Tiểu Quân quệt miệng một cái.
Ta cười xấu xa. Thấy Tiểu Quân không phản đối, ta vịn nhẹ thân thể của nàng, dưới ánh đèn, chiếc áo lót hình chiếc lưới hấp dẫn tạo vẻ gợi cảm làm cho ta hít thở không thông. Chiếc đai mảnh khảnh khoác lên bờ vai nhẵn mịn, mút ngực hơi mỏng vừa vặn giữ được hai luồng nhũ thịt cao ngất. Hai núm vú kiêu ngạo mơ hồ nhô lên, một đầu thần bí giữa hai khe núi cắn nuốt ánh mắt của ta. Côn thịt của ta lại bắt đầu dương lên cúi chào Tiểu Quân.
"Được không?" Tiểu Quân e lệ hỏi, sợ ta nói lung tung.
"Đẹp cực kỳ, cói phải là hơi chật không?" Ta cố gắng không cho Tiểu Quân phát giác ta đã cương lên.
"Không chật, rất vừa vặn." Tiểu Quân cũng ngượng ngùng cúi đầu, bất chợt hếch bầu vú to lên. A, trời ạ, ta sắp chảy máu mũi mất.
"Ta làm sao cảm thấy cái rãnh nhỏ kia rất sâu." Ta duỗi ra một ngón tay, tại khe núi thâm thúy của Tiểu Quân đâm xuống dưới.
"Nói lung tung." Tiểu Quân thân thể run lên một cái.
"Đúng vậy a, cái vú cũng càng ngày càng to , so với buổi sáng lại to hơn không ít." Tay của ta đã mở ra, dọc theo khe núi tuần tra bốn phía, còn nâng viên thịt nặng trịch lên xoa nắn.
"Hừ, còn...... Còn không phải ngươi...... Do tay thúi của ngươi sờ loạn sao? Ư...... Ca, ngươi đang làm cái gì vậy? Một ngày không sờ mấy lần ngươi sẽ chết à?" Tiểu Quân khuôn mặt ửng hồng, vừa thở vừa lớn tiếng mắng.
"Ta chỉ là..... Chỉ là nhìn xem nội y có thích hợp hay không thôi." Ta một bên lấy cái cớ nát nhất, một bên xoa núm vú Tiểu Quân.
"Rất hợp. Ai nha, ca, ngươi chớ có sờ á."
Tiểu Quân tựa trên ngực của ta, nàng chẳng những thở hổn hển, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nóng rực lên.
"Tiểu Quân, nếu cả đồ lót cũng thay đổi, vậy thì càng tốt hơn." Ta vốn luôn khát khao có thể chứng kiến chỗ thần bí của Tiểu Quân.
"Không tốt, ta đã đến kỳ, sợ làm bẩn nó." Tiểu Quân lắc đầu.
"Không sợ, nghe nói sau khi mua đồ lót về cũng nên giặt qua một lần ." Miệng ta lại rót mật vào tai Tiểu Quân.
"Cái kia...... Vậy ngươi xoay qua chỗ khác, không cho phép nhìn! Chờ ta mặc mới có thể xem."
Tiểu Quân lộ ra giảo hoạt chi sắc.
"Tốt, ta không nhìn, ta không nhìn."
Ta kinh hỉ vạn phần mà xoay người, nghĩ thầm cái quần lót kia so với khăn tay cũng không lớn hơn bao nhiêu, mặc cũng như không mặc. Ta liền tưởng tượng hình ảnh địa phương thần bí nhất của Tiểu Quân.
"Xong rồi, ngươi có thể quay đầu xem rồi." Tiểu Quân cười khanh khách.