Tỷ, Cho Em Đường Sống!

Chương 7




Ánh trăng le lói chiếu sáng một người đang bất động. Lúc đầu nhìn bóng người sẽ tưởng người đó đang chống cằm suy tư, nhưng nếu nhìn chính diện thì sẽ nhận ra được hắn đang ôm một bên má bị sưng đỏ.

Đường đường là một tổng giám đốc thét ra lửa, không ngờ có ngày lại bị một ma nữ cùng phòng đấm đá? Nếu tin này truyền ra ngoài, hắn còn mặt mũi nào xuất hiện trước công chúng nữa.

Đột nhiên, một cái khăn mặt lạnh xuất hiện trước mặt Tả Húc.

“Chườm lạnh một chút. Một cái tát sẽ không khiến anh xí trai đi đâu, đừng lo nữa.” Lương Ưu Tuyền ngượng ngùng nhìn Tả Húc, bình thường người ta ngũ quan thanh tú như vậy mà giờ trên má in hằn dấu tay của cô.

“Cô không thấy mình cần xin lỗi sao?”

“Vì sao tôi phải xin lỗi? Là tại anh chạm vào tôi trước mà.” Lương Ưu Tuyền chỉ chỉ ngực. Lúc ấy tay hắn vừa bóp vừa sờ… Cho nên cô mới theo bản năng cho hắn một cái tát.

Tả Húc một tay chườm khăn lạnh, nhìn cô cười nhạt: “Bao nhiêu nữ nhân ở trước mắt thoát y tôi cũng chẳng có cảm giác. Cô nghĩ tôi muốn sờ cô chắc?”

Lương Ưu Tuyền bĩu môi: “Đừng nói như thể mình là Liễu Hạ Huệ.Tôi không tin nếu có phụ nữ cởi đồ trước mặt anh mà anh không có phản ứng.”

(QLCC: Theo tư liệu trên wiki thì Liễu Hạ Huệ từng gặp một người con gái bị cảm lạnh, ông bèn cởi áo của mình ra khoác cho nàng, suốt đêm ông nàng sưởi ấm mà không có tà tâm. Tóm lại ông này là người không bị kiểm soát bởi dục vọng ^^).

“Vậy cô cởi thử đi. Xem tôi có hay không có phản ứng.”

“Có phải anh thấy chưa bị tôi đánh chết nên chưa thỏa mãn không?”

“…” Tả Húc nghiêng người về phía sau “Tôi muốn nói cô nghe cho rõ. Tôi nhường cô không phải vì tôi sợ cô, mà là vì tôi là đàn ông.”

(QLCC: chém gió thành thần)

Lương Ưu Tuyền đang nằm im trên giường bỗng nhiên xoay người đổi tư thể. Tả Húc lại tưởng cô ta muốn lao đến đánh mình liền vội vàng bật trở lại giường. Lương Ưu Tuyền thấy hắn như chim sợ cành cong, không khỏi cười một tiếng: “Sáu tuổi đã đi đóng phim giống anh, khẳng định từ nhỏ đã bị bạn bè bắt nạt…”

Tả Húc nhớ lại ngày xưa, hắn bận đến mức gần như không có thời gian tới trường. Những hôm hắn có mặt ở trường đều là những hôm có kì thi. Còn trường đại học thì cũng là trường dành cho những người nổi tiếng và giàu có, đương nhiên không hề sung sướng, ngạc nhiên đến mức la hét khi nhìn thấy hắn. Tổng kết lại, cuộc sống của Tả Húc là muôn màu muôn vẻ lại là nhất thành bất biến (đã hình thành rồi thì sẽ không thay đổi).

“Này. Vì sao anh không tiếp tục làm diễn viên? Quá vất vả à? Hay là vì đã kiếm đủ tiền rồi?” Lương Ưu Tuyền gấp cuốn tạp chí lại, cười tủm tỉm nhìn hắn.

Tả Húc kín đáo cười: “Vậy sao cô lại làm cảnh sát? Là vì thấy cuộc sống quá an nhàn nên chán hay là vì cảm thấy mình sống đã đủ lâu rồi?”

Nếu muốn biết bí mật của người khác thì trước hết phải nói ra bí mật của mình đã. Cái này gọi là có qua có lại mới toại lòng nhau.

“Ông nội tôi là chánh án, ba tôi là trưởng giám ngục, cho nên tôi đương nhiên phải đi làm cảnh sát. Cái này gọi là một dây chuyền phục vụ. Được, giờ đến phiên anh nói.”

“…” Tả Húc nhướn mày. Xem ra cô gái này tuy nhỏ nhưng gia thế cũng không nhỏ đâu.

“Mỗi ngày đứng trước máy quay để diễn cuộc đời của người khác là không có ý nghĩa.” Tả Húc tìm đại một lý do, qua loa cho xong.

Lương Ưu Tuyền nghiêng đầu nhìn hắn. Trước lúc tiếp cận Tả Húc cô đã điều tra hắn, thậm chí còn từng một lần xem phim của hắn. Không thể không nói, diễn xuất của hắn cực kì biểu cảm, không ai có thể không cảm động, chính là một diễn viên thiên tài, hoàn toàn không giống với một số diễn viên thần tượng hiện nay – chỉ có khuôn mặt đẹp chứ không có tài năng.

Lương Ưu Tuyền còn nhớ rõ trong buổi ra mắt lần trước, cô chú ý thấy trong lúc đang chiếu phim, bất kể xung quanh có ồn ào cỡ nào Tả Húc cũng không để tâm, dường như toàn bộ sự chú ý của hắn đều dồn vào diễn xuất của các nhân vật. Nếu có người nào diễn hay hắn tuyệt đối không keo kiệt mà vỗ tay ca ngợi.

“Tôi có thể nhìn ra được, anh vẫn rất yêu thích nghề diễn viên.”

Tả Húc khóe miệng mỉm cười. Hắn không nói gì, chỉ quay lưng lại phía Lương Ưu Tuyền.

Lương Ưu Tuyền thò người ra nhìn lại. Yêu thì nói yêu, không yêu nói không yêu, có gì mà không dám nói. Càng khó hiểu hơn, sao cô lại có cảm giác hắn đang rất buồn?

“Tả Húc, anh đói à? Muốn tôi đi lấy cho anh bánh trung thu không?” Lương Ưu Tuyền tuy không hiểu hắn đang nghĩ gì nhưng vẫn cố tốt bụng.

“Đói. Tôi muốn ăn bánh đậu cùng ngũ nhân, tốt nhất là thêm một ly cà phê nữa. Cám ơn.”

“…” Lương Ưu Tuyền suy sụp hạ vả vai. Mình mẫn cảm quá rồi, hắn thật sự không hề buồn bã gì hết, ngược lại đang rất sung sướng là đằng khác.

Một lúc sau, Lương Ưu Tuyền lẻn vào văn phòng của viện trưởng, nhân lúc ông đang ngủ liền lén lấy trộm một hộp bánh trung thu rất to.

Trên đường khiêng hộp bánh quay về phòng, lúc đi ngang qua sân cỏ, Lương Ưu Tuyền vô tình nhìn thấy mặt trăng vừa to vừa sáng. Cho nên cô đứng ở ngoài cửa sổ, gọi Tả Húc cùng xuống ngắm trăng.

Tả Húc lười không muốn đi, nhưng thấy Lương Ưu Tuyền giơ nắm đấm lên thì đành thở dài bước xuống.

Dưới gốc cây, Lương Ưu Tuyền ngồi xếp bằng, chọn một cái bánh nhân đậu cùng một lon nước chanh đưa cho Tả Húc.

Tả Húc cắn bánh trung thu, trong lòng không hiểu nổi trên đời này sao lại có thể có người muốn ngồi đây ngắm trăng cơ chứ.

“Tôi còn tưởng hằng ngay anh đều dùng súp vây cá súc miệng chứ?” Lương Ưu Tuyền bây giờ mới phát hiện Tả Húc hóa ra không hề kén ăn, cho cái gì ăn cái đấy.

“Làm diễn viên rất khổ cực, thường xuyên không được ăn no. Có cái ăn là tốt rồi.” Tả Húc trèo lên cây, thở dài: “Cái nghề này để kiếm được tiền rất vất vả, thậm chí còn có thể vì một bộ phim mà mạo hiểm tính mạng nữa.”

“Đừng lừa tôi. Làm sao có thể như thế được?” Lương Ưu Tuyền cười nhạo.

Tả Húc cười không nói gì, cắn một miếng bánh trung thu lại uống một ngụm nước chanh, trong đáy mắt xuất hiện một ánh nhìn khó tả, nhưng rất nhanh đã biến mất như chưa từng xuất hiện.

Không ngờ Lương Ưu Tuyền lại nhận ra được tia biến hóa đó trong mắt hắn, cô vỗ vỗ vai Tả Húc: “Tôi biết anh cũng không thích ở trong này mãi. Tôi đương nhiên cũng không muốn rồi, cho nên hay là anh thành thật một chút đi…”

Tả Húc liếc cô một cái, hung hãn hất tay cô ra, nói: “Muốn biết thì tự đi mà tìm hiểu. Tôi không biết gì hết.”

“Anh khôn ngoan như vậy vì sao lúc này còn nói dối nữa?” Lương Ưu Tuyền nói “Anh vừa có tiền vừa có địa vị, ngộ nhỡ tin anh ở trong viện tâm thần bị truyền ra ngoài, cổ phiếu công ty anh nhất định sẽ đi xuống. Ah, đúng rồi. Tôi biết anh có trong tay 20% cổ phần của tập đoàn Tinh Hỏa, chính là đại cổ đông đó.”

“Nông cạn. Cô không cho rằng đó chính là một loại lăng xê sao? Cô không biết giới giải trí chính là một thế giới trắng đen điên đảo sao?” Tả Húc bất đắc dĩ lắc đầu, tin tức dù là tốt hay xấu thì cũng đều là do chính các công ty giải trí đưa ra cả thôi.

“Ví dụ thử đi.”

“Chẳng hạn như tin cô là người yêu của tôi được tung ra khiến mọi người kịch liệt thảo luận, lại đúng lúc phim được ra mắt nên đã lăng xê cho bộ phim. Nhân tiện nói cô nghe, hiện giờ cô đang được cư dân mạng đem ra làm thịt đó, còn bộ phim lại rất ăn khách. Phải có scandal thì mới bán ra được, cô biết chưa?”

“…” Lương Ưu Tuyền đôi mắt vụt sáng, cười ngốc hỏi: “Tôi giúp anh lời bao nhiêu tiền?”

“A… Cũng không nhiều, mấy chục vạn thôi.” Tả Húc không biết từ đầu lôi ra mười tờ tiền mệnh giá lớn đặt trong lòng bàn tay Lương Ưu Tuyền“Cũng không thể khiến không cho cô lợi nhuận, chia hoa hồng.”

“…” Lương Ưu Tuyền chăm chú nhìn Tả Húc đang cười xảo quyệt, tức giận đem tiền ném lên người hắn: “Anh to gan nhỉ? Dám dùng thủ đoạn ấy với cả cảnh sát sao?”

“Có gì mà phải tức giận? Cùng lắm mấy ngày nữa thì bọn họ cũng quên cô đi thôi.” Tả Húc vuốt vuốt áo, nhất phái tự tại.

Lương Ưu Tuyền đảo mắt, kéo Tả Húc về phòng. Cô mượn đề tài để nói chuyện: “Anh kiếm tiền thế nào tôi mặc kệ, nhưng tôi tò mò muốn biết mấy người trên mạng viết cái gì.” Cô nghi Tả Húc là thông qua internet để cùng tội phạm liên hệ, cho nên cực kì cần password máy tính để vào xem xét.

“Password là 1234.”

“?! …” Lương Ưu Tuyền nghe thế thì dừng lại, im bặt. Cô ngoái lại nhìn về phía sau, thấy hắn tươi cười với vẻ mặt “tôi hiểu cô mà”, trong lòng cực kì ức chế.

“Anh có biết tôi đang nghĩ nên cho anh một trận không?”

“Tôi đã nói từ trước rồi mà. Cô cứ bám theo tôi ở chỗ này cũng không chiếm được thông tin gì có giá trị đâu.” Tả Húc nhẹ nhàng vứt ra một ánh mắt mê hoặc.

Lương Ưu Tuyền sợ nhất chính là gặp phải loại đối tượng như thế này. Từng câu từng chữ của hắn đều là nói thật, nhưng thật ra chẳng có câu nào là đáp án cả. Giống như có người đang đặt một cái bẫy, dù không muốn cũng phải bước vào, mà bước vào rồi lại chỉ có thể đứng đó, không cách nào thoát ra được.

Đúng lúc này, cái loa công suất lớn bắt đầu phát ra tiếng gọi mọi bệnh nhân về phòng nghỉ ngơi. Có một nhóm y tá chạy trên mặt cỏ đuổi bắt một nhóm “Mặt trăng”, “Hằng Nga” và “Thỏ ngọc” (QLCC: chính là mấy người hoang tưởng đấy ạ). Lương Ưu Tuyền thấy bọn họ mồ hôi đầm đìa đang đuổi theo mấy bệnh nhân thì cũng nhiệt tình giúp đỡ, giữ được hai bệnh nhân cùng phòng với nhau. Cô mỗi tay xách cổ một người, kiên quyết kéo bọn họ về phòng bệnh.

Tả Húc nhìn Lương Ưu Tuyền, tự nhiên không kiềm chế được rùng mình.

Một lúc sau Tả Húc và Lương Ưu Tuyền cùng quay trở lại phòng bệnh. Lúc mở cửa Lương Ưu Tuyền chợt nghe thấy trong phòng có tiếng động lạ. Cô kéo Tả Húc, đứng lên che chắn cho hắn, tai nghiêng nghiêng nghe ngóng…

“Làm sao vậy?”

Lương Ưu Tuyền ra dấu im lặng, chăm chú lắng nghe… Tích tích tích tích…

Cô cẩn thận lại thêm một bước nữa, tiếng đồng hồ vốn có quy tắc ban nãy bỗng nhiên nhanh hơn, liên tục vang lên. Cô trong mắt kinh hãi, bởiv ì tình hình lúc này dù chạy cũng không kịp nên cô nằm úp xuống, sau đó cô đột nhiê nnhớ ra. Lương Ưu Tuyền đẩy ngã Tả Húc rồi nhảy lên lưng hắn, hai tay bảo vệ đầu của hắn, dùng chính thân mình để che chắn cho hắn.

Chỉ nghe thấy có một tiếng nổ lớn, phòng bệnh nháy mắt bị bom phá tan.

Cùng lúc đó còi báo động vang lên nhức óc, các y tá xung quanh đều hoảng sợ. Tất cả các bệnh nhân đều bị hoảng loạn.

Lương Ưu Tuyền cố hết sức bò lên, vỗ vỗ Tả Húc lúc này sắc mặt tái nhợt: “Xem đi. Kẻ thù tới tìm tận cửa… Á?!…”

Cô nói còn chưa hết câu, đã bị Tả Húc một tay ôm gọn vào trong lòng.

Lương Ưu Tuyền cảm thấy hình như hắn đang run rẩy, cô xoa xoa lưng hắn như dỗ một đứa trẻ nhỏ: “Không có việc gì, không có việc gì. Tôi sẽ bảo vệ anh.”

Tả Húc nghe vậy càng không vui. Hắn siết chặt hai vai Lương Ưu Tuyền, không hề cảm kích, thậm chí có phần kích động hỏi: “Thừa hơi, ai cần cô bảo vệ? Tôi nói tôi muốn được cô bảo vệ sao?!”

“…” Lương Ưu Tuyền hai vai bị hắn siết rất đau, đến mức mất hết khả năng mở miệng. Thấy một cánh tay Lương Ưu Tuyền bị thương, Tả Húc ôm cô vào lòng, dứt khoát đưa cô đến phòng cấp cứu.

10 phút sau cảnh sát đi đến hiện trường. May mắn là lực sát thương của bom nhỏ nên không nhiều thiệt hại, cũng không có thương vong. Nhưng phòng Lương Ưu Tuyền thì đã biến thành là một đống hỗn độn cộng với mùi khói súng nồng nặc. Căn cứ vào việc nạn nhân là bệnh nhân tầm thần, đồn công an đem vụ án lên trình báo với đội cảnh sát hình sự để điều tra.

Trong phòng cấp cứu

Y tá đang giúp Lương Ưu Tuyền rửa sạch miệng vết thương. Những mảnh vỡ của ván cửa khi bay ra đã đâm rách làn da cô, tuy nhiên vết thương không tính là nghiêm trọng.

Chờ băng bó xong, Lương Ưu Tuyền ôm cánh tay đi tìm Tả Húc. Cô tìm khắp nơi trong bệnh viện, rốt cục thấy hắn đang ngồi trên sân thượng. Tả Húc ngồi trên hàng rào, tay cầm điếu thuốc, vừa hút vừa ngắm trăng.

Lương Ưu Tuyền không biết rốt cục hắn đang tức giận hay là sợ hãi. Tức giận thì chẳng có đạo lý gì cả, mà sợ hãi thì sao thấy không giống lắm.

Cô leo lên ngồi cạnh Tả Húc: “Anh không cần cảm thấy áy náy. Đấy là công việc của tôi.”

Tả Húc nhìn những ngụm khói đang bay lên, không nói gì.

Lương Ưu Tuyền mím môi: “Tuy lực sát thương của bom không lớn, nhưng đủ để lấy mạng anh. Hiện giờ hoàn cảnh của anh đang vô cùng nguy hiểm. Tôi đã liên hệ với tổ chuyên án, chốc nữa sẽ có người đón chúng ta.”

Tả Húc dập mẩu thuốc, cười vô cảm, nâng cánh tay bị thương của Lương Ưu Tuyền lên: “Tôi chán ghét những người phụ nữ tự chủ. Cực kì chán ghét, cực kì phản cảm…”

“Tôi nói anh nghe, đây là công việc của tôi. Anh cho rằng tôi muốn tôi muốn chết chắc?”

“Nếu chết thật thì sao?”

“Nếu chết thì đó chính là số mệnh. Chẳng lẽ tôi chết còn biến thành quỷ tìm anh đòi mạng sao?” Lương Ưu Tuyền không cho là đúng cười.

Tả Húc lẳng lặng nhìn cô, sự tức giận ban nãy dần dần tan biến. Hắn vươn người ra khẽ chạm môi vào môi của cô.

“Cám ơn cô đã cứu tôi. Nhưng tôi hy vọng cô sẽ dừng việc bảo vệ tôi lại. Sứ mạng của cô hãy trao cho người nào đó xứng đáng.”

============================================================

Lời của Quần Lót: *bắt đầu lảm nhảm* Khi gặp tình huống nguy hiểm, điều đầu tiên người ta nghĩ đến chính là bảo vệ bản thân mình. Thật ra đoạn bom nổ trong truyện (chính xác là đoạn Lương Ưu Tuyền bảo vệ Tả Húc) ban đầu có hơi khó hiểu. Điều đầu tiên Lương Ưu Tuyền làm là nằm úp xuống, sau đó đẩy ngã Tả Húc và nhảy lên che cho anh. Ban đầu Quần Lót không hiểu lắm, cho rằng ý tác giả là Lương Ưu Tuyền đẩy ngã Tả Húc. Nhưng giờ thì đã hiểu. Điều đầu tiên Lương Ưu Tuyền làm là bảo vệ chính mình, đó là bản năng rồi. Sau đó cô nhớ ra còn Tả Húc và kéo anh ngã xuống. Đoạn này không đáng nói đến, bởi ai cũng sẽ làm thế. Nhưng cuối cùng cô lại lấy thân mình che cho Tả Húc, chi tiết này khiến tôi nhớ đến hành động Tần Thiên Lãng bảo vệ Vi Lam trong “Tháng sáu trời xanh nhạt”. Khi xảy ra vụ tai nạn điều đầu tiên Thiên Lãm làm là quẹo tay lái sáng trái (như thế sẽ giảm tối đa thương tổn cho bản thân), nhưng sau khi nhớ ra Vi Lam ngồi ở ghế phụ thì anh dùng hết sức quẹo sang hướng ngược lại. Thật ra hành động như Thiên Lãng đã làm, trên đời mấy ai làm được? Đặt một cái gì lên trên bản thân, việc này nói dễ nhưng làm thì không dễ nhé (cá nhân tôi hiện giờ không làm được). Nhưng lại lan man rồi, ha ha. Thật ra tôi muốn nói, Thiên Lãng dùng thân mình che chắn không phải vì anh cao thượng, tôi dám chắc nếu người đó không phải Vi Lam thì anh sẽ không làm thế đâu. Nhưng còn Lương Ưu Tuyền thì sao? Cô đã yêu Tả Húc ư? Quả thật điều này tôi không dám chắc. Ban đầu tôi cho rằng là vì ý thức công việc, nhưng điều đó chẳng phải quá cao thượng sao? Vi Lam dù sao cũng đã sống với Thiên Lãng nhiều năm, dù không yêu nhau nhưng vẫn có tình cảm, như thế việc hy sinh bản thân để bảo vệ ai đó còn có thể hiểu được. Nhưng Tả Húc và Lương Ưu Tuyền vẫn là những người xa lạ quen biết, tôi không thích những thứ quá cao thượng đến mức trở nên giả tạo, thế nên tôi sẽ hiểu là đối với Lương Ưu Tuyền, việc bảo vệ nhân chứng là rất quan trọng, và bản thân nhân chứng kia cũng khá quan trọng (chỉ là khá thôi), có lẽ một phần nào đó là vì cô biết ơn anh (anh chả giúp cô giải vây bao lần còn gì). Một lúc nào đó, ở những chương sau, tôi sẽ tiếp tục nói về việc này (khi đã thêm một số sự việc nữa xảy ra, vì việc đó thực sự rất thú vị đấy). Còn từ giờ đến lúc đó, các bạn cứ suy nghĩ đi nhé. Vì sao Lương Ưu Tuyền coi trọng việc bảo vệ Tả Húc hơn bản thân?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.