*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tại sân bay Seattle, Demetri và Alec đã đợi ở đây mấy ngày, bọn họ thậm chí còn kết bạn với mấy người bảo vệ sân bay, đương nhiên, càng thân thiết chính là mấy cô nàng xinh đẹp ở sân bay —— ví dụ như là những cô nàng tiếp viên hàng không cực kỳ nóng bỏng.
Demetri đưa một đôi chân dài gác trên ghế dựa đằng trước nhìn chằm chằm vào cổng ra, đôi mắt cơ hồ biến thành vòng tròn xoắn như nhang muỗi, hiển nhiên đã rất uể oải.
Alec chán ghét ngồi bên cạnh một tay bịt mũi, dùng hai ngón tay xách lên cái giày thối của Demetri hung dữ vứt qua một bên, mặc cho chân của Demetri rơi xuống phát ra một tiếng “bịch” thật lớn.
Demetri lại thở dài một lần nữa, vừa lười biếng chuẩn bị giơ chân lên thì nhìn thấy Alec hung ác nhe răng ra, không thể không bỏ cuộc mà thả chân xuống.
Một cô nàng tiếp viên hàng không vẫn nhìn sang bên này khẽ phát ra một tiếng cười trộm, tiếc là cô không biết rằng hai vị ma cà rồng kia mặc cho cô cười nhỏ tiếng đến thế nào vẫn đều để lọt vào tai họ.
Demetri nghĩ thầm, đừng có nhìn tên nhóc này có vẻ bề ngoài đáng yêu như vậy, đều là do nó ngụy trang khi ở bên cạnh chị nó, đợi đến khi mấy người biết được bộ mặt thật của nó rồi thì ta tin chắc rằng mấy người sẽ không bao giờ dám dùng cái ánh mắt từ ái đến nổi da gà kia mà nhìn nó nữa.
Demetri lặng lẽ nói: “Tôi thà ở lại Volturi còn hơn.”
Eric cười hả hê, cả người nằm sấp qua khoác lên vai của Demetri mà không biết rằng động tác này đi với bộ dạng của một cậu bé thì buồn cười đến thế nào: “Ha, tôi nghĩ anh nên nói là anh thà ở lại bên cạnh đức ngài Aro mới đúng chứ?”
Demetri liếc sang: “Cái đó thì cần gì phải nói.”
Alec hơi đảo tròng mắt, đột nhiên che miệng lại kề sát bên tai Demetri cười trộm: “Không nói thì người ta làm sao mà biết được!”
Demetri nheo mắt lại, nhanh chóng ra tay, nắm hai cái má phính phính của Alec dùng sức kéo sang hai bên cười nhạo: “Thằng nhóc mắc bệnh sis-com như chú mày thì không có tư cách nói người khác đâu.”
Alec thở phì phì cố sức giãy ra.
Demetri không thèm để ý đứng lên, vỗ vỗ áo choàng màu đen trên người rồi đi về phía cổng ra: “Đừng có ở trước mặt tôi làm ra vẻ đáng yêu, nhóc con, tôi không ưa cái trò đó của cậu đâu. Nếu như cậu không để ý đến cái đám phụ nữ đang muốn hết sờ lại véo mình ở đằng kia thì cứ tiếp tục mà đứng đó đi, người chúng ta cần đón đã đến rồi.”
Alec nghe vậy thì hơi run lên rồi vội vàng chạy theo sau Demetri: “Chờ cái gì mà chờ chứ, tôi đang muốn gặp người phụ nữ kia mà.”
“Ừ, tôi cũng vậy, tôi cũng muốn biết một người phụ nữ có thể khiến cho trưởng lão nhớ mãi không quên là người như thế nào?” Demetri nhắm lại mắt, thì thào, hai tay đút trong túi áo khoác bước vội tới trước.
Alec thả chậm bước chân, tỏ ra đáng yêu gãi cằm: “Trưởng lão á? Ha ha, biết ngay là anh rất để ý đến chuyện này mà, đây mới là nguyên nhân anh chịu đi đón đúng không? Nhưng mà, Demetri, anh có nghĩ là tính tình của hai người họ tương tự như nhau không?” Alec nghĩ đến Marcus và Aro, sau đó nhịn không được mà run rẩy.
Bên kia cổng ra đã có mấy người lục tục xuất hiện.
Demetri và Alec ở đây đương nhiên là do Marcus ra lệnh, tuy họ là hộ vệ của Aro nhưng điều phối tạm thời không được sao? Như Caius thường xuyên oán giận mà nói chính là ai bảo Aro luôn cướp hết những kẻ có năng lực mạnh về dưới trướng mình làm chi? Cái sở thích khoái sưu tập năng lực đặc biệt này khiến cho Marcus và Caius mỗi khi thiếu người đều không thể không chạy đến chỗ Aro —— Aro luôn hãnh diện mà vỗ ngực tự xưng rằng tất cả những kẻ có siêu năng lực đều là của ông ta! Của ông ta cả! Dù chỉ là được treo một cái danh hiệu “Aro sở hữu hết thảy” cũng đủ để làm cho vị trưởng lão luôn thích trưng ra bộ mặt tươi cười giả tạo thỏa mãn vô cùng.
Về vấn đề này thì Marcus và Caius rất là thông cảm —— ai mà không có chỗ khác người? Từ nữ nhân viên loài người duy nhất của gia tộc Volturi là Gina mà họ biết được, so với những sở thích kỳ quái của con người thì cái sở thích này của Aro đã coi là không tệ rồi.
Mà xét thấy Demetri có khả năng đặc biệt là truy tìm tung tích, hắn ta có thể bắt được những địa điểm thoáng qua trong tiềm thức của mọi người, tìm kiếm những dấu vết từ những nơi rất xa, cho nên hắn ta bị Marcus yêu cầu phải trực tại sân bay Seattle, một sân bay rất gần với Forks để chờ đợi hai mẹ con Atlas không biết khi nào mới xuất hiện —— Atlas sớm đã gọi điện cho Carlisle bảo rằng họ sẽ đến trong thời gian ngắn nhất. Nhưng vì tốc độ thời gian của hai thế giới không giống nhau hơn nữa năng lực của Atlas vẫn chưa ổn định nên không biết rốt cuộc khi nào thì họ mới đến.
Vì không thể để lỡ mất nên Demetri mới bị yêu cầu từ Volturi chạy tới đây —— hắn không phải là những hộ vệ tích cực xin đi theo hai vị trưởng lão nên vốn không có mặt ở Forks.
Được ra khỏi cửa thật là tốt, tất cả thị vệ hộ vệ khác đều hận không thể xông ra đánh nhau một trận mà dành được tấm vé hiếm hoi này, ai cũng không phục nếu để kẻ khác cướp mất. Bất quá khi tấm vé này rơi xuống đầu Demetri thì tất cả đều tỏ ra hả hê, thậm chí tập thể giả mù sa mưa tống Demetri ra khỏi thành Volterra ngay lập tức.
Demetri vì thế chỉ vào đám người kia, căm giận ném lại một câu: “Mấy người nhớ đó, tôi sẽ nhớ kỹ mấy người.”
Chúng hộ vệ thị vệ nhất tề cười hì hì vẫy tay từ biệt, động tác chỉnh tề cực kỳ, không biết có phải là đã làm rất nhiều lần rồi hay không: “À, cám ơn, bọn tui cũng sẽ nhớ anh, anh bạn tốt Demetri, đương nhiên, còn có, đi nhanh về nhanh nha!”
Khi Atlas xuống khỏi máy bay vẫn mơ hồ không biết mình đang ở thế giới nào, dù sao thì lần đầu xuyên qua cậu cũng đâu có nhận ra được, hai thế giới thật sự quá giống nhau. Cho đến khi nhìn thấy gương mặt cười hì hì của Alec thì Atlas mới xác nhận là đã đến nơi.
Bất quá, không đợi cậu xoay người bỏ chạy, Alec đã thoáng cái xuất hiện ở trước mặt Atlas hào hứng dạt dào mà đánh giá cậu, gần đến nỗi gương mặt của cả hai dính sát vào nhau: “Hì hì, Atlas, cậu khiến tôi đau lòng quá nha, sao tự nhiên vừa thấy mặt người ta liên bỏ chạy vậy? Tôi cứ tưởng chúng ta là bạn chứ?”
Edward khi vừa nhìn thấy hộ vệ của nhà Volturi thì trong nháy mắt cả người căng thẳng nhưng rất nhanh đã buông lỏng xuống —— khả năng đặc biệt ngay lập tức giúp anh hiểu được mọi sự tình, chỉ có điều dù anh đoán đúng cha ruột của Atlas là ma cà rồng nhưng anh không bao giờ ngờ được người đó lại chính là Marcus —— anh không phải là một ma cà rồng hoàn toàn không hiểu biết gì về nhà Volturi, cái vị trưởng lão Marcus kia là loại người gì thì anh đã biết không ít từ Carlisle.
Sự thật làm cho Edward khó tránh khỏi cảm thấy đau đầu chóng mặt ——đả kích này thật ghê gớm.
Vì vậy, Edward còn chưa kịp phản ứng, Clairol đã kéo Atlas lại, thuận tay xách cổ Alec có vẻ ngoài vô cùng đáng yêu luôn dễ dàng được phụ nữ yêu mến ném qua chỗ Demetri vừa mới nói chuyện điện thoại xong.
Rầm ——
Alec nện vào trên người Demetri, sức nặng hoàn toàn không nhẹ —— ui, người phụ nữ này mạnh quá.
Khi Demetri bị Alec nện vào người còn kịp nghĩ như vậy, hắn mở to hai mắt, ngẩn người nhìn những gì vừa diễn ra khiến cho Alec nện mông xuống mặt đất.
Hai ma cà rồng nhất tề ngẩng đầu nhìn sang thì liền thấy ngay Clairol chống nạnh tiến lên một bước chất vấn: “Ta cho rằng chỉ có những đứa bé lạc hậu từ trong rừng chui ra mới mất lịch sự như vậy—— đương nhiên, trông cậu đây không có nhỏ như vậy, ít nhất cậu cũng phải học được chút phép lịch sự chứ? Còn anh, anh là người giám hộ của nó hả?”
Clairol hất cằm nhìn Demetri.
Demetri mím môi, tuyệt đối không nhận cái gánh nặng này vào người.
Alec ngồi bệt dưới đất ngốc lăng nhìn Clairol—— người phụ nữ này rõ ràng biết rõ thân phận ma cà rồng của bọn họ! Chứng cớ chính là tên nhóc Atlas kia đang không ngừng kéo áo của người phụ nữ này, nhỏ giọng nhắc nhở: “Clairol, bọn họ… bọn họ là người nhà Volturi, loại người này, mẹ biết rồi đấy.”
Nhưng mà thế nào hắn lại nghe thấy người phụ nữ đó lại vẫn mở miệng nói tiếp, bộ bà ta cho rằng bà ta hạ thấp giọng thì họ không nghe thấy gì sao?
“Đương nhiên là ta nhìn ra được, nhưng con chẳng đã nói nhà Volturi không cho phép bất luận ma cà rồng nào được để lộ thân phận của mình trước con người sao? Con coi đi, ở đây có nhiều người lắm, ta nghĩ bọn nó chẳng dám làm gì đâu, vậy thì vì sao mình không đòi lại một ít? Nhiều lắm thì làm cho người ta cảm thấy mình là kẻ cố tình gây sự thôi, ta cũng không quan tâm.” Clairol nghiêng đầu trả lời.
Atlas há hốc miệng, sau nửa ngày, nghiêm túc gật đầu: “A, Edward, mau gọi điện Carlisle đi, em và Clairol có lẽ không thể gặp ông được, sẽ mang đến phiền toái cho ông ấy mất, em phải đi mua vé khứ hồi đây.”
Alec nhìn sang Demetri, Edward có thể nghe thấy tiếng lòng của Alec gào thét: “Trời ạ! Không lẽ phu nhân của trưởng lão nhất định phải kinh khủng hơn người thường sao? Demetri, Demetri, anh chắc chắn là người phụ nữ này chứ?”
Quan hệ đồng nghiệp suốt mấy trăm năm giúp cho Demetri có thể nhìn ra được suy nghĩ của Alec, hắn chậm rãi lắc đầu, ánh mắt đầy mơ hồ: “Không, tôi không chắc chắn.”
Edward thì đang nghĩ: “Mình nên giữ im lặng hay là nên làm gì đây? Marcus hẳn là sắp đến đây rồi. Được rồi, mình hoàn toàn không có một chút cảm tình nào với ông ta cả, đương nhiên ông ta đối với mình… có lẽ cũng không có.”
Edward nhanh chóng nhận ra được vấn đề nghiêm trọng trong chuyện này, quả thực quá nghiêm trọng!
Bất quá, khi anh đang định làm một cái gì đó thì Marcus đã xuất hiện —— cám ơn tốc độ của ma cà rồng, ông ta vừa nhận được thông báo của Demetri liền lập tức chạy tới.
Nhìn thấy nhóm người Carlisle theo sát phía sau thì lòng Edward mới triệt để thả lỏng —— anh vốn không dám hoàn toàn tin tưởng vào khả năng của mình, năng lực này không phải là không thể bị gạt.
Nhưng mà, chờ một chút! Cái thứ tỏa sáng lấp lánh kia rốt cuộc là cái gì?
Edward khiếp sợ nhìn người đàn ông cao lớn lướt đến, người đàn ông đó có ngoại hình khá quen thuộc với anh —— đúng vậy, ông ta chính là Marcus, chỉ là, loại trang phục… trang phục này…
Cũng khiếp hãi như Edward còn có tất cả những người xung quanh —— tất cả ánh mắt của người đều bị người đàn ông tỏa ra ánh sáng lấp lánh kia hấp dẫn —— bọn họ cảm thấy ông ta quả thật vô cùng anh tuấn, rất dễ dàng hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người, nhưng chết tiệt, những người này không có ai không biết Marcus vốn là người nghiêm túc đến thế nào!
Aiz, bộ trang phục chết tiệt này nhất định là tác phẩm của Alice —— phụ nữ luôn yêu thích những thứ tỏa sáng lấp lánh.
Edward rất muốn che mặt, Alice thì không có chút cảm giác nào vui vẻ chạy về phía Atlas ôm chầm lấy cậu: “Atlas yêu quý, đã lâu không gặp, thấy cậu không có việc gì thật là quá tốt.”
Atlas cũng thả lỏng xuống, khi cậu nhìn thấy nhà Cullen và nhà Volturi hòa hợp ở chung thì cậu đã nhận ra mọi việc có vẻ đã không giống như trước cho nên cậu bèn quyết định không mua vé máy bay quay về nữa.
“Alice, mình đã trở về, nhìn thấy cậu thật vui, mình rất lo cậu sẽ xảy ra chuyện, Edward nói cậu bị thương.” Atlas vui mừng nói, sau đó giới thiệu: “A, mình quên giới thiệu cho cậu, đây là mẹ của mình, đương nhiên là bà không thích mình gọi bà như vậy, mọi người có thể gọi bà là Clairol.”
“Clairol, đây là Alice, một cô gái xinh đẹp đáng yêu đúng không? Con từng nói với mẹ rồi, còn có bọn họ, đây là Carlisle, một vị bác sĩ rất tốt. Esme, bà luôn chăm sóc bọn con còn hơn mẹ ruột. Jasper, anh ấy từng là quân nhân, thật anh tuấn đúng không? Còn đây là Emmett, a, đúng rồi, điều hấp dẫn nhất ở ảnh là cơ thể to lớn như gấu này. Ờ, Emmett, đừng làm cái mặt như vậy, em đang khen anh mà. Còn đây, nữ thần của mọi người, Rosalie xinh đẹp, con nghĩ ngay cả mẹ cũng phải thừa nhận, Rosalie quả thực xinh đẹp cực kỳ phải không ?”
Màn giới thiệu của Atlas khiến cho cả gia đình Cullen đều bật cười, thoáng cái kéo gần khoảng cách giữa Clairol và bọn họ. Bất quá, vừa nhìn thấy đám người nhà Volturi đứng một bên, Atlas lập tức nhăn mũi, đương nhiên là xem nhẹ bọn họ —— ai bảo cậu đâu có quen bọn họ, với lại cho dù có quen thì bọn họ cũng không phải là bạn của cậu.
“Rất vui được gặp chị, Clairol, vẻ đẹp của chị quả thật khiến người khác phải giật mình, chị cũng biết chúng tôi đã gặp không ít người đẹp đâu nhé.” Carlisle thấy Marcus vẫn lạnh lùng đứng một bên không nhúc nhích, không khỏi ho nhẹ một tiếng, dẫn đầu tiến lên, vừa nhẹ nhàng mà không kém phần khôi hài mở lời.
Nhưng khi Carlisle đang chuẩn bị ôm Clairol thì Marcus duỗi cánh tay chặn ông lại.
Clairol sớm đã có cảm tình với gia đình Cullen, khi trực tiếp tiếp xúc, vẻ bề ngoài hoàn mỹ của gia đình Cullen càng làm cho cảm tình tăng cao hơn một bậc và phong độ của Carlisle khiến cho bà lộ ra vẻ vui mừng mà ngượng ngùng khó gặp —— đúng như Atlas đã từng nói, Carlisle đích thật là một người đàn ông quyến rũ, vô cùng hợp với thẩm mỹ của Clairol. Ngoài ra, nhờ vào ba trăm năm sống trên đời càng mang lại vẻ cuốn hút đặc biệt cho Carlisle, thành thục, tao nhã, hiền hòa, tất cả đều khiến cho Clairol dù đã đến cái tuổi này rồi vẫn có thể tỏ ra ngượng ngùng như một cô bé trước mặt người lớn.
Đúng là một loại cảm giác kỳ diệu, Clairol nhận ra được điểm này, không khỏi có chút ngượng ngùng.
Vì huyết thống đặc biệt khiến cho hầu hết những đứa trẻ trong gia tộc của bà thường vừa mới lớn đều mất đi cha mẹ, thật sự bà chưa từng có cơ hội được làm nũng với người lớn.
Bất quá, đột nhiên chen vào một cánh tay cắt ngang cảm xúc của Clairol.
Nhìn người đàn ông chói lóa có hơi quen mắt này, ngay cả Clairol cũng có chút chịu không được mà hơi nheo mắt lại, bà đá ánh mắt tò mò qua nhìn Atlas, Atlas hừ lạnh một tiếng nghiêng đầu sang chỗ khác: “Con với ông ta không quen.”
Marcus vẫn lạnh lùng như trước —— không ai có thể từ cái biểu cảm mà ông đã duy trì suốt ba ngàn năm này nhìn ra ông đang có những cảm xúc gì. Marcus liếc nhìn Atlas, khẽ nhíu mày, dùng thanh âm nghiêm túc nói: “Ta là bố của nó, em…”
Ông ngập ngừng, nhưng tiếc là chưa nói xong thì Clairol đã xách lỗ tai của Atlas, đuôi lông mày dựng lên: “Cục cưng, cưng có thể nói rốt cuộc cưng tìm cho mình bao nhiêu ông bố, tìm bao nhiêu người đàn ông cho mẹ không hở?”
“Khụ.” Carlisle ôm Esme xấu hổ ho khan một tiếng.
Emmett nghiêm túc gãi đầu: “Ồ, chúng ta đều không nghĩ đến vấn đề này.”
Atlas thì ủy khuất ôm lỗ tai, vẻ mặt kiên quyết: “Không có! Clairol, người này tuyệt đối không phải! Ông ta là giả mạo!”
————————-
Alec, Jane and Demetri Eclipse