/32/.
"Tiêu Nham mặc dù là nghiên cứu sinh, nhưng Shire đã hạ mệnh lệnh cho tôi phải đưa cậu ấy trở về viện khoa học trung ương! Trí não của cậu ấy có tốc độ đạt đến ba triệu tỷ, đã khiến cho cấp trên chú ý! Cậu cư nhiên cứ như vậy mang theo cậu ấy rời khỏi căn cứ! Nếu như xảy ra chuyện gì..."
"Nếu cậu ấy quan trọng như vậy, khi căn cứ bị đạn đạo tập kích, lại không có ai nhớ tới việc bảo hộ cậu ấy đến thông đạo tị nạn." Hein đứng lên, thân hình so với Trầm Băng cao hơn nửa cái đầu lúc này cực độ giàu có cảm giác áp bách, "Còn có, nếu tôi đã dẫn cậu ấy ra ngoài, sẽ có thể mang cậu ấy trở về."
Ánh mắt Trầm Băng ngây ra nhìn theo bóng dáng rời đi của Hein, thẳng đến khi anh khuất sau một ngã rẽ trong thông đạo, Trầm Băng mới hung hăng thở ra một hơi, "Tên này! Thật con mẹ nó..."
Lúc này Tiêu Nham đi tới một phòng nghiên cứu dưới lòng đất, cậu nhập toàn bộ số liệu lấy được từ trên người tang thi kia vào hệ thống đầu cuối. Tiêu Nham thở ra một hơi, đây là lần đầu tiên cậu sử dụng thiết bị đầu cuối trong phòng nghiên cứu của quân đội. Trong nháy mắt đại não liên kết với kho số liệu, tựa như rơi vào một đại dương bao la. Không hổ là thiết kế chuyên nghiệp, phản ứng của thiết bị đầu cuối vô cùng nhanh, hoàn toàn khác biệt với thiết bị dùng để giảng dạy dùng trong phòng nghiên cứu tại viện khoa học trung ương.
Bởi vì nơi này chỉ có số liệu của một tang thi, không thể đo lường ra căn bản để tiến hành nghiên cứu, vì thế sau khi cậu căn cứ vào tất cả những dữ liệu hiện có trong căn cứ để cho ra phỏng đoán, mới đem phần báo cáo thập phần tùy ý của mình nộp lên trên, dù sao cậu cũng không trông cậy vào việc có ai đó sẽ nghiêm túc nhìn thứ này của cậu.
Ngày hôm sau, phi hành khí tiếp việc do Shire phái tới bình an đến căn cứ số 2, mà Trầm Băng cũng gởi ra yêu cầu, đưa tất cả những nhân viên ngoài biên chế trở về Shire, rất nhanh đã được trả lời thông qua. Tiêu Nham cũng nằm trong danh sách những người phải trở về lần này, nhưng khác biệt với những người khác, phi hành khí cậu ngồi chính là phi hành khí của bộ đội đặc chủng.
Nhóm bộ đội đặc chủng trong cabin đang nhắm mắt dưỡng thần, chỉ có Tiêu Nham là nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bọn họ đang bay qua một vùng sa mạc, cồn cát kéo dài trong gió, uốn lượn như sóng biển, không ngừng biến hóa thành những hình dạng khác nhau.
"Đối với thế giới bên ngoài, cậu cứ luôn là một bộ dạng nhìn không đủ như vầy ha. Rời khỏi Shire, cậu đã mấy lần thiếu chút nữa mất mạng, còn tưởng rằng cậu sẽ giống như mấy tên nghiên cứu sinh khác muốn trở về chứ!" Liv nói.
"Tất cả mục tiêu, đều phải trả giá đại giới."
Tiêu Nham nheo nheo mắt, sóng cát chảy xuống, ẩn ẩn có thể nhìn thấy từng đàn tang thi đang lang thang trên đó. Hơn hai trăm năm qua, những tang thi này không hề bị thiên nhiên đào thải, là bởi vì bản thân chúng nó không ngừng thu hoạch nhiệt lượng từ thiên nhiên để chuyển hóa thành năng lượng của bản thân, ánh mặt trời giữa sa mạc vô cùng gay gắt, là địa điểm thu hoạch nhiệt lượng tốt nhất. Nơi hoang vắng trước kia nhân loại tránh còn không kịp, hiện tại lại trở thành thiên đường của tang thi.
Tiêu Nham có chút buồn ngủ, cho nên ngủ thiếp đi một lúc, khi cậu tỉnh lại lần thứ hai, đã về tới Shire. Cậu đi theo Liv rời khỏi phi hành khí, ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy chính là Casey mặt không đổi sắc.
Thắt lưng cậu ta thật thẳng, trong ánh mắt nghiêm nghị cực kỳ tương tự Trầm Băng, quân hàm biểu hiện cậu ta hiện tại đã là Trung tá.
Tiêu Nham không khỏi hận đến nghiến răng nghiến lợi, người này rõ ràng chỉ là một thằng nhóc con, lại đã biết học tự cao tự đại.
Casey đi đến trước mặt Hein Burton, thực hiện một động tác chào thập phần hữu lực theo nghi thức quân đội, "Đại tá Burton, tôi là Trung tá Casey đến từ viện khoa học trung ương, theo lệnh cấp trên đón nghiên cứu sinh Tiêu Nham về!"
Hein lạnh lùng xoay người, không liếc mắt nhìn Tiêu Nham một cái.
Liv vỗ vỗ bả vai Tiêu Nham, nhỏ giọng nói, "Hoan nghênh trở lại trong lồng sắt."
Lộ ra vẻ mặt nhận mệnh, Tiêu Nham đi theo phía sau Casey, lúc này cậu tiến nhập vào thang máy dành cho nghiên cứ sinh loại A.
Thang máy một đường đi xuống, Tiêu Nham có một loại ảo giác bọn họ sắp đi xuyên qua trung tâm Trái Đất luôn rồi.
"Chúng ta phải đi đâu vậy?" Tiêu Nham nhíu mày.
Cậu vốn nghĩ rằng thái độ nghiêm nghị của Casey là bởi vì cậu ta đang bị vây trong trạng thái công tác, nhưng hiện tại Tiêu Nham cảm thấy không chỉ vì nguyên nhân này.
"Thí nghiệm."
"Thí nghiệm? Cậu còn chưa từ bỏ ý định sao? Đầu óc tớ chỉ có như vậy, tớ không thông minh được như cậu! Casey!"
"Cậu quả thật không chút thông minh, cứ luôn lấy mạng mình ra đùa!"
Giọng nói Casey ép đến rất thấp, có chút nghiến răng nghiến lợi.
Tiêu Nham nhanh chóng ngậm miệng lại, lúc Casey tức giận, bản thân tốt nhất cái gì cũng đừng nói.
Bọn họ đi vào một phòng thí nghiệm đặc biệt, ở trung tâm phòng thí nghiệm là một bình phản ứng khép kín, mà tầng trên của phòng thí nghiệm là đài quan sát phản ứng.
"Ngồi xuống đi." Casey hất hất cằm.
"Cậu... Muốn kiểm tra thế nào?"
Tiêu Nham biết trên đài quan sát phản ứng có người đang nhìn bọn họ, nhưng mình lại không nhìn thấy đối phương. Thí nghiệm này tuyệt đối không chỉ là trắc nghiệm Tiêu Nham có năng lực trở thành nghiên cứu sinh loại A hay không.
Trong bình phản ứng, một người chậm rãi được nâng lên, cô hoảng sợ đập vào cửa thủy tinh, khi tầm mắt của cô và Tiêu Nham chạm vào nhau, nước mắt liền rơi xuống, từ khẩu hình miệng của cô khi phát âm, Tiêu Nham có thể biết cô đang hét lên "Cứu tôi".
"Lily! Lily sao cô lại ở chỗ này! Mở nó ra!"
"Nghiên cứu sinh Tiêu Nham, xin chú ý ngữ khí của cậu. Tôi là trung tá, mà cậu chỉ là nghiên cứu sinh, cậu không có tư cách ra mệnh lệnh cho tôi."
Casey lãnh đạm đi dạo một vòng quanh bình phản ứng.
"Chúng tôi trích một đoạn gen liên kết từ viru Comet, hợp thành một loại virus mới, chế tạo thành vũ khí sinh hóa. Lily vừa lúc có thể làm đối tượng thực nghiệm cho loại vũ khí sinh hóa này."
"Cậu nói gì? Đối tượng thực nghiệm? Cậu điên rồi sao?" Tiêu Nham một phen túm lấy áo Casey, mà biểu tình của Casey lại chẳng mảy may biến hóa.
"Là cậu bức tớ. Cậu nghe cho rõ, từ lúc bắt đầu thực nghiệm, cậu có thời gian mười phút cứu Lily từ trong bình phản ứng ra ngoài. Năm phút đầu tiên, virus sẽ tấn công vào thần kinh đại não của Lily, khiến cô ta mất đi năng lực hoạt động tứ chi, hai phút sau, tế bào của cô ta sẽ mất đi nặng lực tổng hợp dưỡng khí, bắt đầu từ phút thứ bảy cô ta sẽ từ từ tử vong, sau mười phút, cô ta sẽ trở thành —— Tang thi."
Casey cực kỳ bình tĩnh gằn từng tiếng, tựa như một giáo sư đang giải thích từng bước nghiên cứu cho học viên dốc lòng học hỏi.
"Casey! Con mẹ nó cậu phát điên cái gì hả!"
Nắm tay Tiêu Nham sắp nện trên mặt Casey, nhưng đối phương ngay cả chớp mắt một cái cũng chẳng có.
"Chờ sau khi cô ta trở thành tang thi, chúng ta liền tiến hành một loạt nghiên cứu đối với cô ta, ví dụ như mổ thân thể cô ta ra nghiên cứu năng lực và thời gian hồi phục của cô ta, cũng có thể coi cô ta như bình dưỡng tạo thành chủng loại virus mới..."
"Đủ rồi! Đừng nói nữa! Thả cô ấy ra đi!"
Ánh mắt Tiêu Nham đỏ bừng, gân xanh trên Thái Dương gần như nổ tung.
"Có thể thả cô ta ra, không phải tớ, mà là cậu."
Casey đưa thiết bị liên kết đầu cuối đến trước mặt Tiêu Nham.
"Cậu có thời gian mười phút hoàn thành giải mã gen liên kết của loại virus này, tạo thành dung môi phân giải virus đưa vào bình phản ứng."
Tiêu Nham không vươn tay ra đón, đuôi lông mày của Casey nhướng lên, "Thực nghiệm đã bắt đầu. Tớ cũng chẳng quan tâm cậu tiếp tục lãng phí thời gian của cô ta."
Đây căn bản là không còn lựa chọn nào khác!
Tiêu Nham chưa bao giờ nghĩ Casey vẫn luôn tùy hứng như đứa trẻ sẽ vì thực nghiệm mà dùng bất cứ thủ đoạn nào!
Một phen giật lấy thiết bị liên kết, Tiêu Nham bắt đầu hành trình tư duy.
Hỗn hợp virus sương mù đã đưa vào bình phản ứng, Lily đập vách tường thủy tinh, bất lực và sợ hãi.
Đại não Tiêu Nham nhanh chóng bắt đầu phân tích, gen liên kết của loại virus này giăng khắp nơi, Tiêu Nham không chỉ phải giải mã, mà còn phải phân tích một một đoạn gen liên kết khi kết hợp với gen người sẽ sinh ra hậu quả như thế nào. Tin tức cùng số liệu ở trong đầu cậu lướt qua như bay, cậu phải bắt lấy một sợi dây cứu mạng trong biển số liệu mênh mông như đại dương này.
Lily đã vô lực mà ngồi xuống dọc theo mặt tường thủy tinh của bình phản ứng, hai tay rũ xuống hai bên.
Trên thiết bị biểu hiện, tốc độ phản ứng đại não của cô đã chậm lại, hai phút sau chức năng hô hấp sẽ chuyển dần về 0.
Nhanh hơn nữa! Phải nhanh hơn nữa! Rốt cục phải phân giải loại virus này như thế nào!
Tiêu Nham liều mạng suy nghĩ, cậu thề cả đời này, đầu óc cậu chưa bao giờ vất vả như thế.
Mồ hôi lạnh từ Thái Dương rơi xuống, lưng cũng bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, phải lãnh tĩnh! Tuyệt đối không thể bối rối! Một khi mất đi phương hướng suy nghĩ, sẽ tuyệt đối không tìm thấy lối ra!
Ngoại trừ giải mã nó, còn có biện pháp nào khác hay không?
Ví dụ như... Thay thế.
Rốt cục, trong biển số liệu rộng mênh mông kia, cậu đã nắm được một tin tức cứu mạng.
Giây tiếp theo, trong bình phản ứng có một loại khí nào đó dũng mãnh tràn vào, bao trùm lấy Lily.
Tiêu Nham âm thầm hít sâu một hơi, trợn to mắt nhìn màn hình phản ứng.
Đại não của cô bắt đầu dao động, tế bào chế tạo dưỡng khí bị ngăn chặn chức năng cũng thông thả khôi phục trở lại.
"Cậu thành công rồi, mất tám phút hai mươi bốn giây, so với thời gian tớ đặt ra cho cậu còn nhanh hơn một phút ba mươi sáu giây."
Thanh âm Casey giống như máy móc lạnh như băng.
Tiêu Nham chậm rãi tháo thiết bị liên kết xuống, nhắm mắt lại ngửa đầu thở ra một hơi.
"Vì sao phải gạt tớ?"
"Tớ lừa cậu cái gì?"
"Cậu muốn tớ phân tích virus là thật, nhưng thứ cậu đưa vào trong bình dưỡng khí chỉ là thuốc gây tê thông thường. Cậu căn bản không định dùng Lily làm thực nghiêm."
"... Sao cậu biết..."
"Tớ thử xâm nhập vào hệ thống phản ứng, phân tích thành phần của đám khí kia."
Casey ngây ngẩn cả người, chẳng ai ngờ Tiêu Nham không những chế tạo ra dung môi phân giải lại còn xâm nhập vào hệ thống phản ứng.
"Bởi vì cậu thích cô ta, không phải sao? Tớ phải dùng cô ta mới có thể khiến cậu toàn lực mà ứng phó với thí nghiệm lần này."
Thanh âm Casey thật thấp, tựa hồ ẩn nhẫn vô cùng vất vả, ánh mắt cậu ta giả vờ trấn định lạnh lùng như băng lại dâng lên một mảnh hơi nước.
Người này vẫn luôn vui buồn đều hiện lên mặt, hiện giờ trước mặt Tiêu Nham giả vờ lãnh khốc rốt cục duy trì không được nữa.
"Ai nói cho cậu biết tớ thích Lily?"
"Cô ta trở về Shire liền nói cậu vì bảo hộ cô ta, rõ ràng có thể đi theo Hein Burton rời đi lại lựa chọn ở lại! Người phụ nữ này khiến cậu thiếu chút nữa bị tang thi giết chết! Cậu còn nói mình không thích cô ta?"
"Cô ta là phụ nữ! Tớ là đàn ông! Một người đàn ông bỏ lại phụ nữ chạy trốn là chuyện mất thể diện cỡ nào chứ! Huống hồ... Nếu lúc ấy người ở nơi đó là cậu, tớ cũng sẽ làm y như vậy!"
Nói xong đoạn này, Tiêu Nham cảm thấy có chỗ nào đó quái quái.
... Sao có vẻ giống như bản thân là đàn ông bị bạn gái bắt quả tang đi ra ngoài ngoại tình, hiện tại đang liều mạng giải thích cơ chứ?
Nét mặt Casey hiện lên vẻ tươi cười, thằng nhóc thối này rõ ràng vui vẻ muốn chết còn một bộ hất mặt lên trời.
"Cái này... Thí nghiệm này rốt cục có mục đích gì?"
===============================
Tiêu Nham: Casey, bộ dạng cậu như vậy sẽ không có bộ đội đặc chủng nào thích cậu đâu.
Casey: Cậu thấy tớ cần bộ đội đặc chủng thích sao?
Tiêu Nham: Bộ dạng cậu như vậy tớ cũng sẽ không thích cậu.
Casey: Cậu ngại mạng mình quá dài hả?
===============================
Q4��wzŤ�