/19/. Trường sinh.
Hein Burton có ngũ quan tuyệt mỹ, chỉ cần anh muốn, tất cả mọi người sẽ quỳ gối dưới chân anh.
"Sếp chỉ có thể thưởng thức từ xa thôi, đàn ông phải như Jane Wallace mới là phụ nữ thiết tha mơ ước! Có cơ hội gặp anh ta đi, người anh em cậu phải học tập anh ta cho thật tốt! Ha ha!"
Trong bất tri bất giác, Tiêu Nham uống rất nhiều. Bởi vì trong cơ thể của bộ đội đặc chủng có năng lực thay thế cường đại của Virus X nên sẽ không say rượu, nhưng Tiêu Nham thì đã choáng đầu não trướng muốn đi toilet lại mãi vẫn không tìm được phương hướng.
"Này! Bên trái! Bên trái! A, trời ạ! Người anh em cậu không biết phân biệt trái phải sao!" Maya dựa vào bàn ăn, tư thái lười biếng, lại cố tình không tiến lên dìu cậu.
Tiêu Nham nghiêng ngả lảo đảo rốt cục cũng đi đến toilet, cậu mơ mơ hồ hồ, đầu đập vào cánh cửa, ngay tại lúc cậu thiếu chút nữa ngã sấp xuống, có người một tay đỡ lấy cậu, ôm lấy bờ vai cậu tha vào phòng bên cạnh.
"Ọe ——" Tiêu Nham ào ào nôn ra.
Ngón tay đối phương giữ lấy sau cổ Tiêu Nham, góc độ vừa vặn giúp đầu cậu không đến mức rơi luôn vào trong bồn cầu.
"Ha..." Sau khi nôn sạch sẽ, cuối cùng Tiêu Nham cũng thư thái hơn một chút.
Cuối cùng cậu cũng thành công trong việc tập trung tầm mắt, chậm rãi xoay người, cậu chống lên vách tường mới khiến bản thân không đến mức ngã quỵ, mà người đàn ông đứng trước mặt cậu, khuôn mặt có ngũ quan khắc sâu, mặt mày mông lung đến mức khiến người ta lưu luyến, cư nhiên là Hein Burton.
Đương nhiên chỉ giới hạn trong lúc Tiêu Nham mới có thể cảm thấy như vậy thôi.
"... Đại tá..."
Một khắc đó, tay của đối phương vươn đến, kìm ở bên tai cậu, đè ép cậu trên vách tường.
Tiêu Nham thất thần ngốc lăng ra, sao vậy? Là lúc mình nôn ra không cẩn thận dính lên người Hein sao? Mình sắp bị đánh sao?
Bàn tay của Hein ôm lấy hai má Tiêu Nham, mặt nghiêng sang, mi mắt hơi hơi rũ xuống, hết thảy những thứ này đều khiến người ta khó có thể tin, thẳng đến khi môi anh đáp xuống, khi đầu lưỡi của anh liếm trên môi Tiêu Nham, thế giới này phút chốc điên đảo.
Nụ hôm ôn nhu như thế, đầu lưỡi đối phương chậm rãi lướt qua khoang miệng Tiêu Nham, tiếp sau đó là mềm nhẹ mà mút vào, kéo dài vô tận. Thân thể Tiêu Nham chậm rãi trượt xuống, đầu gối đối phương chen vào giữa hai chân cậu, dọc theo đầu gối cậu từ từ hướng về phía trước, nhẹ nhàng cọ vào nơi đã bắt đầu nổi lên phản ứng của cậu.
"Cậu nên về nghỉ ngơi."
Thanh âm lạnh lẽo trong nháy mắt biến thế giới thành hai phần không liên quan gì nhau, Tiêu Nham chợt kinh hãi phát hiện Hein vẫn đứng trước mặt mình như cũ, hai tay tự nhiên buông xuống.
Mà cái hôn kia... Thuần túy là ảo giác.
Tiêu Nham chớp chớp mắt, ở trong lòng mắng thầm.
Oh My God! Đây cũng không phải là lần đầu tiên! Đây là tự tìm đường chết đó! Sao lại xuất hiện ảo giác cùng với... Hein Burton chứ?
Là di chứng bởi vì nuốt nước bọt của đối phương sao? Cậu biết trong nước bọt của Hein có chứa Virus X, nhưng mà lúc đó đối phương đem lá cỏ kia nhét vào trong miệng mình thì Virus X hẳn đã sớm bị thay thế rồi mới đúng! Huống hồ cho dù là Virus X khiến mình sinh ra ảo tưởng về phương diện kia, nhưng vì cái quỷ gì đối tượng ảo tưởng không phải là Lily mà là Hein Burton!
Lúc này, thiết bị liên lạc trên cổ tay Hein lóe lên, ngón tay anh nhẹ nhàng ấn một chút, hình ảnh ba chiều bắn ra, trên hình ảnh là một cán bộ liên lạc.
"Đại ta Burton, kết quả tra tấn đại não của Manson đã ra rồi."
Nhắc tới Manson, tư duy Tiêu Nham bất tri bất giác chợt cảm thấy thật may mắn.
Trái tim cậu khó có thể buông xuống thắc mắc, thậm chí lúc đang ngủ cũng không ít lần tự hỏi, rốt cục vì cái gì khiến Manson lựa chọn phản bộ Shire, tổ chức Sóng Triều rốt cục dùng cái gì dụ dỗ ông ta?
Nếu không chiếm được đáp án, Tiêu Nham sẽ không ngừng suy nghĩ, cậu thậm chí nhịn không được tưởng tượng nếu có một ngày bản thân cũng bị lý do tương tự như vậy hấp dẫn thì sao?
Người đàn ông trước mặt xoay người lại, tắt đi hình ảnh ba chiều.
"Bộ đội tra tấn đã lấy được đáp án từ đại não của Manson." Thanh âm của anh thực bình tĩnh, tựa như việc nói ra tin tức cơ mật như vậy là một chuyện rất đương nhiên.
"A, cái gì?" Tiêu Nham biết mình không có tư cách hỏi, nhưng cậu vẫn không nhịn được.
"Tổ chức Sóng Triều lấy "trường sinh" làm mồi, dụ Thiếu tướng Manson quy phục bọn họ, mà còn phải lấy bản thân làm mồi dụ lực lượng tinh nhuệ trong bộ đội đặc chủng đến tầng hầm ngầm kia. Đây là khảo nghiệm cho ông ta gia nhập Sóng Triều, nếu chúng ta đều chết, khảo nghiệm của ông ta liền thông qua."
Trong ngữ điệu của Hein không có chút tình cảm dao động nào, tựa như đoạn ghi âm phát ra từ máy phát.
"Trường sinh?" Tiêu Nham chớp chớp mắt, "Trên đời này... Không có khả năng có trường sinh..."
Khuôn mặt Hein chậm rãi nghiêng đi, ánh sáng lưu động trong đáy mắt, hấp dẫn ánh mắt Tiêu Nham không ngừng bị hút vào.
"Là không có khả năng có "trường sinh", hay là không cho phép có "trường sinh"?"
Rõ ràng vấn đề về Giáo sư Manson vừa mới chấm dứt, Hein lại cho Tiêu Nham một vấn đề khác.
"Mọi thứ liên quan đến Manson đều là cơ mật."
Hein nói xong xoay người rời đi.
Tiêu Nham lại vạn phần khó hiểu, nếu như là cơ mật, vì sao lại nói cho cậu biết?
"Đại não của cậu hẳn nên dùng để suy nghĩ nhưng việc có ý nghĩa hơn."
Thanh âm của anh thật bằng phẳng, chỉ có logic và lý tính.
Nhưng Tiêu Nham lại mê hoặc, Hein sẽ để ý cậu suy nghĩ cái gì sao?
Ngày mai có thể ngủ cả ngày, Tiêu Nham lấy thiết bị đầu cuối ra tiến vào phòng chat của viện khoa học trung ương, tìm được đứa bạn cũ Casey. Cậu biết mình nếu như còn không liên lạc với đối phương nữa, đối phương nhất định sẽ lo lắng chết mất.
"Khốn kiếp! Cậu còn sống sao!"
Tiêu Nham vừa online, đối phương liền hét lên, mùi thuốc súng mười phần.
"Ngại quá, tớ vẫn còn sống." Tiêu Nham mím môi, ngón trỏ gãi gãi cằm, động tác này lập tức hiện rõ thành hình ảnh không gian ba chiều trong đầu đối phương.
"Hừ! Tớ nghe nói cậu còn tham gia nhiệm vụ giải cứu Giáo sư Manson, sau đó lại nghe nói Giáo sư Manson chết! Mà ngày cả nhân vật như Hein Burton cũng không cứu được ông ta... Các cậu rốt cục gặp phải cái quỷ gì!"
"Tang thi." Tiêu Nham cười khẽ một tiếng, cậu không thể nói cho Casey nghe chân tướng sự thật.
"Sao có thể có mỗi tang thi thôi chứ? Nếu chỉ có tang thi tớ không tin Hein Burton chỉ mang được đầu của Giáo sư Manson về! A! A! Thật muốn gia nhập bộ đội điều tra xem xem trong đầu Giáo sư Manson đang suy nghĩ cái gì!"
"Ha... Được rồi, còn có sát thủ của tổ chức Sóng Triều."
"Oh My God! Cậu cư nhiên đối mặt với tổ chức Sóng Triều! Tên khốn cậu không sao chứ?" Biểu tình Casey vô cùng lo lắng, điều này khiến Tiêu Nham đắc ý nở nụ cười.
"Không những không có việc gì, tớ còn dùng súng bắt rớt đầu một tên trong đám đó."
Casey thở dài, "Tiêu Nham, cậu không khoác lác sẽ ăn không ngon có phải hay không?"
Được rồi, cậu biết trừ khi thấy tận mắt, ngay cả bản thân cậu cũng không tin sự thật này. Nhưng cậu quả thật có vấn đề muốn hỏi Casey.
"Này Casey. Cậu là chuyên gia nghiên cứu Virus X, tớ muốn hỏi cậu, nếu bởi vì tớ ngoài ý muốn hấp thu Virus X của một bộ đội đặc chủng nào đó, có phải sẽ... Đối với người này... Ừm, sinh ra ảo tưởng hay không?" Tiêu Nham gian nan nói cho hết lời này.
Cậu không thể vọt tới trước mặt nghiên cứu viên Virus X khác hỏi dạng vấn đề này, ngoại trừ bạn bè của mình. Cậu đã có ba lần sinh ra ảo tưởng không nên có với Hein Burton, một lần là cậu nghe nhạc rồi ngủ quên, một lần là trong động thông khí, một lần gần đây là trong toilet.
Ảo tưởng như vậy rất không bình thường, nhưng cũng quá nguy hiểm.
"Hả?" Casey lộ ra biểu tình ngoài ý muốn, lập tức nghiêm túc hẳn lên, "Cậu nói hấp thu bằng cách nào? Hôn môi hay là lăn giường? Sao nào? Cậu và một nữ bộ đội đặc chủng nào đó thông đồng rồi sao? Tiêu Nham, cậu nếu còn muốn mạng sống, tớ cảnh cáo cậu nhanh bứt ra đi! Virus X sẽ làm cậu nghiện đó! Hơn nữa thân thể người thường căn bản không thể thừa nhận sức lực của bộ đội đặc chủng khi mất khống chế!"
Casey liên tưởng Hein thành một nữ bộ đội đặc chủng khiến Tiêu Nham thở dài một hơi, dù sao nữ bộ đội đặc chủng ít ra cũng là phụ nữ.
"... Đúng vậy, cô ấy... Rất có mị lực... Cậu yên tâm, tôi còn chưa tiến triển đến bước đó với cô ấy đâu." Tiêu Nham vẫn không quen nói dối trước mặt Casey, dưới tình huống bình thường chung quy Casey đều có thể dễ dàng chọc thủng lời nói dối của Tiêu Nham, bởi vì bọn họ rất quen thuộc.
"Đó mới là bước cấm kỵ đó!!" Ngữ điệu Casey nghiêm khắc hẳn lên.
"Tớ biết! Tớ biết! Tớ chỉ là muốn làm rõ ràng có phải tôi và cô ấy hôn môi hay không... Cậu có biết... Nuốt một chút nước bọt của cô ấy... Có phải sẽ khiến tớ sinh ra ảo tưởng của cô ấy hay không? Nếu như vậy, tớ phải làm gì để từ bỏ loại ảo tưởng này?"
"... Cô ấy ở trước mặt cậu chứ?" Casey xoa xoa trán thở dài một hơi.
"Có đôi khi có... Có đôi khi không ở..."
"Nghe này, nếu cô ấy ở trước mặt cậu, mà cậu sinh ra ảo tưởng nào đó, là bởi vì cô ấy sinh ra dục vọng đối với cậu, Virus X gia tăng tốc độ phân bố hormone trong cơ thể, dọc theo không khí truyền vào cơ thể cậu, dẫn đến việc cậu... Xuất hiện cái gọi là triệu chứng ảo tưởng kia."
"... Vậy nếu cô ấy không ở trước mặt tớ thì sao?" Cậu nhớ rõ lần đó mình ngủ mơ thấy Hein, lúc xốc chăn lên bản thân đã quẫn bách như thế nào, vậy rốt cục là nằm mơ đơn thuần hay là bởi vì bản thân đã bị đối phương ảnh hưởng?
"Hoặc là cậu muốn cùng cô ấy "làm", hoặc là cô ấy xâm lấn đại não cậu." Casey bất đắc dĩ nhún vai, "Tiêu Nham, cậu phải nhanh chóng bứt ra. Tôi không hy vọng ngày nào đó tôi tự mình giúp cậu là khám nghiệm tử thi."
Tiêu Nham bật cười, "Ngày đó sẽ không đến đâu!"
Cậu chưa bao giờ nghĩ sẽ phát sinh quan hệ với Hein, cậu tha thiết mơ ước rõ ràng là mỹ nữ như Lily vậy. Mà Hein càng không có lý do xâm lấn vào đại não của cậu, cho dù Tiêu Nham rất xác định đối phương là chuyên gia về phương diện này.
Giữa lúc đó, cậu phát hiện phía bên kia giường không biết từ khi nào có một người ngồi xuống, không khỏi thu hồi toàn bộ biểu tình.
"Tiêu Nham! Đứa ngốc nhà cậu! Sao lại không nói nữa rồi?"
Liên lạc với Casey bị gián đoạn.
Người đàn ông ngồi bên kia chồm đầu gối lên giường, nhích gần về hướng Tiêu Nham, cằm nâng lên, mi mắt rũ xuống, vừa cấm dục lại vừa gợi cảm đến trí mạng.
Tiêu Nham không tự chủ được ngã về phía sau một chút.
"Đại tá... Burton..."
Vì sao anh lại xuất hiện trong phòng mình?
Nếu anh tiến vào, vì sao mình cư nhiên một chút cũng không phát giác?
Hein từng bước tới gần, gương mặt tuấn mỹ rõ ràng xuất hiện trong mắt Tiêu Nham.
Đó là thứ khó có thể quên nhất cậu mà từng thấy.
"Đại tá, xin hỏi..."
Tiêu Nham còn chưa nói hết lời, mặt Hein hơi hơi nghiêng đi, ngậm lấy bờ môi cậu.
Rõ ràng là tư thái ôn nhu, hôn môi lại quyết tuyệt mà chấp nhất như vậy, lực đạo không ngừng gia tăng tựa hồ muốn hút đi linh hồn của Tiêu Nham. Lực độ đầu lưỡi của đối phương, không ngừng biến hóa góc độ xâm nhập, không thể nghịch chuyển mà chiếm đoạt hết thảy của cậu.
Tiêu Nham bắt đầu sợ hãi, muốn ra sức giãy dụa lại phát giác thân thể của mình cư nhiên không thể động đậy.
Hein kìm chặt cậu trên gối nằm, ngón tay xé rách hết thảy quần áo trên người cậu, ý chiếm hữu cực độ mà vuốt ve mỗi một tấc da thịt trên thân thể cậu, tựa như muốn khống chế huyết mạch của cậu trong lòng bàn tay.
Hai chân cậu bị nhấc lên cao, đối phương áp xuống, Tiêu Nham há to miệng, hoảng sợ nhìn hết thảy trước mắt, không ngừng va chạm, điên cuồng đến mức ngoại trừ sự tồn tại của đối phương, Tiêu Nham đều mất đi tất cả cảm giác.
"Vì sao..." Tiêu Nham vất vả phun ra từ trong cổ họngthắc mắc của mình.